Crush...Mày thích tao không?

Chương 9

Vào một buổi chiều học phụ đạo tiết Văn, tôi với con quỷ BFF ngồi phá. Tôi mở vở nó, những trang giữa gần cuối có rất nhiều nét bút dạ màu. Trong đó ghi là Thiên An <3 (trái tim) Dương, dòng chữ đó lặp lại rất nhiều trên hai trang vở. Tôi quay qua đập con quỷ BFF kia.

- Con Lợn này, mày viết cái gì thế hả? – Tôi đập nhẹ nó.

- Thì đúng mà! – Nó chu mỏ lên cãi với tôi. Tôi xì một cái, ừ thì đúng nhưng mà với mấy đứa trong lớp chẳng qua chỉ là đoán mò chứ chẳng có một chút bằng chứng xác thực nào cả. Tôi lật sang trang tiếp theo, chỉ một dòng chữ nhưng mà chữ to với lại có một từ viết theo kiểu chữ gì đó rất khó đọc, nếu như ai không thường xuyên viết kiểu chữ đó thì sẽ khó để dịch ra vì nó toàn nét thẳng, nét vuông nối vào để làm ra một cái tên. Tôi ngồi dịch, và tôi cười vì tôi đã dịch được, đó là tên BFF của tôi “Uyên”, nhìn sang vế sau tôi liền khựng lại, một hồi lâu sau đó tôi nhìn lên Uyên, nó vẫn chưa biết gì cả.

Tôi nhìn xuống dòng chữ ấy một lần nữa, cố nặn ra nụ cười nhưng sao khó quá, các cậu biết vế sau ghi gì không? Nó ghi là “<3 Dương”, ghép lại là “Uyên <3 Dương”. Hì, đời thích trêu tôi thật đấy, bây giờ tôi nên cười hay nên khóc đây, muốn cười ghê nhưng thế méo nào lại không thể. Nhận ra sự đơ của tôi Uyên liền quay qua hỏi.

- Làm sao thế? – Nó hỏi và nhìn vào trang vở tôi đang dở để đó, theo như tôi đoán thì chắc nét mặt của nó lúc đó chắc cũng có chút đơ nhưng ngay sau đó liền bình thường như không có gì.

- Không sao. Mà tao hỏi này? – Tôi cố gắng kéo khóe môi mình lên để cười rồi quay qua nó nói.

- Sao? Hỏi gì hỏi đi. – Nó vẫn nhìn tôi nói.

- Mày... thích Dương phải không? – Tôi nói, khó khăn lắm mới có thể nặn ra được mấy chữ này.

- Không, làm gì có. – Nó lảng tránh ánh mắt của tôi nói.

- Không á, thế mày giải thích sao cho tao cái dòng chữ này? – Tôi chỉ dòng chữ đó cho nó xem.

- Cái này là tao viết bậy thôi! – Nó cố cãi với tôi, viết bậy á, viết bậy mà ra được cả cái tên này á, nực cười.

- Coi như mày viết bậy đi. – Tôi nói, chắc là nó không muốn nói đâu, cho dù có cố hỏi thì chắc nó cũng sẽ phủ nhận thôi. Tôi ngồi ngay ngắn lại, chú ý lên bảng nhưng mà không một chữ nào lọt vô đầu. Bây giờ tôi phải làm sao, hai đứa bạn thân của nhau lại thích cùng một thằng, chó đẻ thiệt chứ. Một bên là bạn thân, một bên là người mình thương, biết chọn ai. Tôi nghĩ vấn đề đó từ lúc ở trường cho tới khi về đến nhà vẫn còn ngẩn ngơ ra nghĩ.

- Làm gì mà đơ quá vậy An? – Anh tôi nhìn tôi hỏi.

- Anh, em hỏi này, trả lời thật nhá! – Tôi nói với anh, anh gật đầu.

- Nếu như mà... nếu thôi, nhớ đấy chỉ là nếu thôi không phải thật. – Tôi nói vì sợ sơ hở chỗ nào anh sẽ phát hiện mất.

- Biết rồi, mày muốn hỏi gì thì hỏi đi, rắc rối quá! – Anh gắt lên nạt tôi.

- Nếu như... anh phát hiện anh với bạn thân anh cùng thích một người thì anh sẽ làm như nào?

- Mày với bạn mày cùng thích một đứa à?

- Em đã bảo là nếu thôi mà.

- Ừ thì, giành đứa mình thương về với mình, còn bạn thân thì chắc nó cũng sẽ hiểu thôi.

- Giành á? – Tôi hỏi, anh gật đầu. Tôi quay người đi lên phòng, giành thế nào được mà giành, dù sao Uyên cũng cho nó nhiều thứ như vậy chả lẽ cái gì cũng lấy của nó hay sao, nhưng mà đây là người mình thương, bây giờ nhường cho nó thì đau đến bao giờ. Nhưng mà nếu như nhường cho nó thì có thể mình mình đau thôi vì có khi cậu ấy cũng thích nó, còn mình giành về cho mình thì...

- Aaaaaa, mệt quá đi, rối não quá đi, không nghĩ nữa đi ngủ. - Tôi hét lên rồi nằm xuống giường ngủ.