Creepypasta Fanfiction 2 ( Nơi cư ngụ của những kẻ mất trí )

Chương 1: Căn biệt thự bí ẩn.

Tại khu ngoại ô của thành phố, có 1 khu rừng rộng lớn rậm rạp, cây cối xanh tốt. Nhìn bên ngoài thì người dân ở đây luôn nghĩ rằng đó chỉ là một khu rừng bình thường, tuy nhiên, sự thực lại không đơn giản như vậy.

Khu rừng này có tên gọi là "rừng cấm ", kiểm lâm đã đặt tên cho nơi này như thế để chống nạn săn bắn thú rừng trái phép. Nhưng vẫn có nhiều người vào đây để săn, và điều kì lạ là họ một đi không trở lại, nên người ta đồn ầm lên là khu rừng được 1 thứ gì đó bảo vệ, thứ đó đã thủ tiêu những người vào rừng săn. Sau đó, người dân còn tìm thấy xác của các kiểm lâm làm việc ở rừng cấm, từ đó không ai dám lại gần khu rừng. Thỉnh thoảng có một vài sinh viên ưa mạo hiểm bước vào, xong cũng không trở ra.

Tận sâu trong khu rừng này, có 1 ngôi nhà, à không, một căn biệt thự cổ mới đúng, một căn biệt thự cổ kính, sừng sững ngụ trong rừng cấm. Nghe nói nơi này trước kia có một gia đình quyền quý ở, xong cả nhà họ chết không rõ nguyên do. Người con út đã treo biển "bán nhà", nhưng những vị khách nhận mua căn biệt thự đều sẽ bị tai nạn chết, hoặc bị ám sát một cách kì lạ, thời đó căn biệt thự này còn được lên báo, không một ai dám lại gần nơi này, vậy là nơi đây bỏ hoang từ hồi đó. Tính đến hiện tại là tròn sáu mươi năm, nơi này đã có một người chủ mới và một diện mạo mới. Đừng để vẻ ngoài đánh lừa, bên trong vô cùng khác đấy.

Và bạn biết ai là chủ căn biệt thự này không? Người chủ đó rất cao, cao tận ba mét sáu! Gấp mấy lần người bình thường, ông ấy thường xuyên mặc một bộ vest đen lịch sự kèm theo chiếc dây carvat đỏ lịch lãm, đặc điểm đặc biệt là da ông ấy trắng, không có mặt và trên lưng có những chiếc xúc tu màu đen ngoe nguẩy. Và không một ai là không biết đến hắn ta: Slenderman.

Khi ở đây, Slenderman đã trang trí lại ngôi nhà này theo 1 phong cách ấm cúng như các ngôi nhà của Châu Âu nhiều thế kỉ trước, với tường sơn màu cam nóng cổ điển pha chút hiện đại. Nhưng nơi này sẽ trở lại là biệt thự bỏ hoang với tường tróc sơn, mạng nhện chăng kín mọi góc tường, máu vung vãi khắp nơi nếu Slenderman cảm thấy có người xâm phạm. Ông có khả năng tạo ra ảo giác nhằm làm rối loạn tinh thần đối phương, cùng những tiếng nói như tiếng ti vi bị nhiễu sóng có thể khiến đối phương cảm thấy quay cuồng, và đặc biệt, ông còn có thể dịch chuyển tức thời rất nhanh.

Slenderman nhấp một ngụm trà thảo mộc, thong thả vắt chân ngồi đọc báo. Sự tĩnh lặng trong ngôi nhà này nó làm ông vô cùng thoải mái tinh thần, sau khi phải đối phó với lũ người cứ rình rập rồi chụp hình post mạng. Ông chả hiểu tụi nó chụp hình mình làm gì, mặt ông có cái gì đâu mà chụp, nó trắng trẻo mịn màng như quả trứng ấy, mà quả trứng thì mấy người nhìn thấy suốt rồi còn gì nữa, những lần như thế ông toàn xóa sạch kí ức của mấy người đó rồi thả họ đi, bất đắc dĩ hiếm lắm ông mới giết người. Nhưng đó là đối với "người trưởng thành", còn trẻ con nếu lọt vào tầm mắt của ông thì nhất định phải chết, bởi chỉ khi có tàn hồn và sinh khí của trẻ con, ông mới có thể tiếp tục duy trì sức mạnh và sự tồn tại của mình.

Slenderman sống một mình ở cái căn biệt thự mà ông ưu ái gọi là Slender Mansion cũng tầm mười mấy năm rồi, không phải là vì ông không có gia đình, ông có chứ, Slenderman có ba mẹ và 4 người anh em ruột kia . Tuy nhiên, ba mẹ ông vì bảo vệ con mà thiệt mạng, họ dùng chút sức lực cuối cùng của mình để phân tách nguồn năng lượng vũ trụ vô tận thành bốn phần. Bốn phần năng lượng đó bay về bốn hướng khác nhau của vũ trụ sơ khai, chính là Slenderman và ba người anh em còn lại bây giờ.

Slenderman đã đáp xuống địa cầu, nơi mà khi đó đang là một quả cầu lửa đỏ rực, trừ người em Splendorman vẫn còn liên lạc được ra thì ông vẫn chưa thể tìm được ba người còn lại, nhưng ông sẽ sớm tìm được họ! Còn về lịch sử tồn tại của ông, đó là một khoảng thời gian dài vô tận, không một ai biết về nó hết!

Slenderman giở từng trang của tờ báo trên tay, đọc từng tin tức một: cướp của, cưỡng hiếp, giết người, đốt nhà, vay nặng lãi xã hội đen không trả được nợ bị thủ tiêu,... đúng là xã hội con người giờ loạn hết cả rồi.

Slenderman cứ ung dung ngồi đọc báo như thế cho đến khi ông cảm nhận được một thứ gì đó:

- Là con người... à không... nó chết rồi!

Slenderman bỏ tờ báo xuống, với chiếc áo vét ở móc treo trên tường xuống khoác vào người, rồi ông thong thả bước ra ngoài Slender Mansion.