Đường Tinh Quang là con đường náo nhiệt, phồn hoa nhất của thành phố Tinh Hoa, hai bên đường, các cửa hàng san sát nhau, người qua lại đông như kiến. Dưới sự hướng dẫn của Ma Thu Thu, chúng tôi nhanh chóng tìm được địa điểm làm thêm ở một cửa hàng bán kém có tên gọi là “Điềm mật mật”. Chúng tôi chỉ làm thêm trong một thời gian ngắn ngủi là 10 ngày!
Chúng tôi mỗi người một việc trong cửa hàng kem Điềm Mật Mật, tôi và Ma Thu Thu phụ trách công việc phục vụ, mặc bộ đồng phục màu hồng phấn. Còn Kỷ Minh vừa bước vào cửa đã bị hai cô phục vụ lôi tuột vào phòng thay đồ! Một lúc sau, một “Thùng kem di động” trông vô cùng bắt mắt từ phòng thay đồ bước ra.
- Bạch Tô Cơ, lập tức làm việc! Phải cùng nhau cố gắng nhé!
Đúng vào lúc tôi còn đang buồn rầu thì trong cái “Đầu kem” của “Thùng kem di động” phát ra rọng nói rõ ràng và quen thuộc! Tôi định thần lại, chỉ nhìn thấy trên cái “đầu kem” có hai hốc mắt không to không nhỏ, thông qua hai hốc mắt đó, một đôi mắt màu xám nhạt quen thuộc đang mỉm cười nhìn tôi dịu dàng!
- Kỷ Minh?
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, mắt tôi có lẽ còn mở to hơn cả cây kem! “Thùng kem di động” hình như định an ủi tôi nên từ cái thùng kem bên phải bỗng dưng có một bàn tay thò ra, vẫy vẫy với tôi.
Không ngờ công việc của Kỷ Minh lại là đóng vai một vật may mắn cho quán kem Điềm Mật Mật.
Hình như nhận ra sự kinh ngạc của tôi, Kỷ Minh khẽ lắc lư cái đầu, đi về phía tôi!
Nhưng mới đi được mấy bước, bỗng dưng anh dừng lại, không tự chủ được khẽ lắc mình, hình như rất khó khăn mới có thể duy trì được sự cân bằng! Một lúc lâu sau anh mới bước đi mấy bước nữa, bước chân khó khăn tiến chầm chậm về phía tôi. Có điều, mỗi khi đi được một bước, anh lại phải giơ tay ra để giữ thăng bằng, thi thoảng còn phải cố gắng giữ chặt cái “đầu kem” màu cà phê sữa đang xoay tròn trên đầu!
Mặc dù khoảng cách từ chỗ anh tới chỗ tôi chưa đầy 20m, nhưng khi “Thùng kem di động” sắp bước tới trước mặt tôi đã nghe thấy tiếng anh thở hổn hển, ngắt quãng!
- Kỷ Minh, bạn… vẫn ổn chứ?
Nhìn Kỷ Minh trước mặt khó khăn lắm mới đi tới chỗ mình, tôi lo lắng hỏi. Nhưng anh còn chưa kịp trả lời, tôi đã cảm nhận rất rõ ràng trong cái “Đầu kem” vang lên tiếng thở gấp gáp của Kỷ Minh!
Tôi vội vã bỏ cái đầu kem trên người Kỷ Minh xuống, phát hiện mặt anh đỏ bừng, những hạt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy ròng ròng trên trán, rơi xuống quần áo anh ướt sũng… Cái đầu này nặng quá, hơn nữa lại rất bí.
- Kỷ Minh… Hay là thôi…
- Không sao đâu… Cần thêm một chút thời gian để thích nghi là được rồi. Hì hì! – Tôi còn chưa nói xong, Kỷ Minh đã ngắt lời tôi, sau đó cầm cái đầu và đội lên.
- Xin lỗi, tất cả đều vì giúp mình mà mọi người mới vất vả như thế… – Tôi cúi thấp, lí nhí nói, – Mình thật vô dụng!
- Ha ha, Bạch Tô Cơ, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch cũng là câu lạc bộ của mình, hy sinh vì câu lạc bộ của mình có gì đâu mà khổ. – Giọng nói của Kỷ Minh nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng anh lại nói rất thoải mái, còn giơ tay ra vẫy tay với tôi.
Nhìn dáng vẻ không oán trách gì của Kỷ Minh, tim tôi không tự chủ được lại đập thình thịch! Kỷ Minh! Cảm ơn bạn! Từ trước tới nay, bất luận là mình làm gì, bạn đều sẵn sàng giúp sức, có lẽ, đó chính là tình bạn thực sự!
Ngày tháng làm thuê “nước sôi lửa bỏng” bắt đầu như thế đó!
Ba người chúng tôi ngày nào học xong cũng vội vội vàng vàng chạy tới Điềm Mật Mật, sau đó cùng bận rộn làm thuê cho tới 1 giờ đêm! Mỗi tuần còn phải tổ chức hoạt động xã giao cho Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch nên mới làm việc được có hai ngày mà cả ba chúng tôi đều đã biến thành “gấu trúc”, hai viền mắt thâm quầng và thảm kịch trong những tiết học trên trường cũng từ đó mà ra!
- Mọi người mở trang 157 ra, hôm nay chúng ta sẽ bàn về việc giáo dục tố chất cho sinh viên hiện đại…
Cô giáo đang thao thao bất tuyệt về vấn đề tu dưỡng đạo đức bản thân của sinh viên thì mí mắt trên và mí mắt dưới của tôi bắt đầu đánh nhau!
- Thu Thu, mạnh một chút! Véo mạnh vào cánh tay tớ! – Để giữ được hình tượng tốt nhất của một học sinh trao đổi, mặc dù tôi đã buồn ngủ rũ rượi nhưng vẫn phải dùng ý chí kiên cường, nhờ Ma Thu Thu ngồi bên cạnh cũng đang ngủ gà ngủ gật véo tôi một cái cho tỉnh ngủ!
- Mạnh thêm tí nữa… Tớ bây giờ hoàn toàn không cảm thấy đau…
- Tô Cơ, cậu giỏi thật, ngón tay tớ cũng thấy đau rồi đây này! Được! Một! Hai! Ba!
- Ui da! Đau chết mất!
- Bạn nữ ngồi hàng thứ ba từ dưới lên, mời em đứng lên nói về vấn đề tố chất của sinh viên hiện đại!
Hu hu…
Khi tôi bị cô giáo gọi đứng lên thì cũng là lúc Ma Thu Thu bên cạnh đổ gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.
- Các em, giờ học nghe tiếng Anh hôm nay sẽ có một bài trắc nghiệm nhỏ, tôi sẽ cho các em nghe một đoạn băng dài 10 phút, mời mọi người trả lời các câu hỏi trong giấy thi.
Yeah, tuyệt quá, bây giờ là tiết nghe nói, mỗi người đều có một không gian nghe riêng! Tôi quay sang cười với Kỷ Minh lúc đó cũng đã mất hết tinh thần, đeo tai nghe vào và bắt đầu chìm vào giấc mộng! Nhưng khi tôi tỉnh lại…
- Bạch Tô Cơ, tại sao bài thi của em lại để giấy trắng thế này?
Hu hu hu…
A a a… Làm thêm quả là cuộc sống không phải của con người!
Xem ra kiếm tiền quả không phải là việc dễ dàng gì, giờ thì cuối cùng tôi cũng đã hiểu nỗi khổ của Kim Nguyệt Dạ! Có điều tôi vẫn tin rằng, cứ kiên trì thì sẽ đi tới thắng lợi!
Thời gian trôi nhanh qua kẽ tay. Cuối cùng những nỗi đau khổ của cuộc sống làm thêm cũng tới hồi kết thúc! Nghĩ tới ngày hôm nay có thể lấy lương cho cả ba người, tôi vô cùng vui vẻ.
Tang tang tang tang…
Tiếng chuông điểm 4 giờ, vẫn còn hai tiếng nữa mới tới giờ kết thúc!
Tôi nắm một nắm bóng bay trong tay, nhiệt tình tặng cho mỗi người khách đi qua cửa hàng Điềm Mật Mật! Còn Kỷ Minh thì đã mệt tới nỗi thở không ra hơi, cũng may anh được chủ tiệm đồng ý cho nghỉ ngơi một lát.
Không lâu sau, nắm bóng bay nhiều màu sắc trong tay tôi đã phát được tương đối, tôi tiện tay dúi quả bóng màu hồng cuối cùng vào tay một cô bé.
- Em cũng muốn bóng bay! Em cũng muốn bóng bay! – Đúng vào lúc tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ thế là mọi việc đã kết thúc thì bỗng dưng có một bàn tay nhỏ níu lấy chiếc váy của tôi.
- Em bé, bóng bay hôm nay phát hết rồi! – Tôi kiên nhẫn giải thích với cậu bé đang háo hức chờ đợi, – Ngày mai em tới nhé.
- Hu hu hu! Em mặc kệ! Em cũng muốn có bóng bay! – Không ngờ cậu bé lại nhệch miệng ra khóc nhè, ra sức kéo chiếc váy của tôi, trong lúc không cẩn thận, cậu bé ngã vồ xuống đất.
- Hu hu hu! Oa oa oa! – Nhất thời nước mắt của cậu bé như cái vòi rồng, không thể nào ngăn lại được.
- Chuyện gì thế, chuyện gì thế?
Đúng vào lúc tôi bó tay bất lực thì một phụ nữ trung niên như từ trên trời rớt xuống, xuất hiện trước mặt tôi!
- Tô Cơ, chết rồi! – Chưa chờ người phụ nữ trung niên trả lời, Ma Thu Thu vội vã từ trong cửa hàng chạy ra, kéo tôi về đằng sau, mặt đỏ bừng, thì thầm vào tai tôi. – Cậu không biết hả? Người này là bà chủ của quán Điềm Mật Mật, nghe nói đối xử với mọi người rất hà khắc…
Cái gì? Những lời của Ma Thu Thu như một chiếc búa gõ mạnh vào đầu tôi, khiến nét mặt tôi lập tức thay đổi!
Quả nhiên, bà chủ nhìn vào đứa bé đang khóc lóc dưới đất, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của tôi, khuôn mặt vốn trắng xanh của bà chuyển sang màu đen:
- Tố chất của người làm thuê bây giờ càng ngày càng kém! Hừ! Dám làm khách hàng khóc! Cô đừng có mong nhận được một xu nào!
Ù ù ù…
Lời nói của bà chủ như sấm giật ngang tai, khiến tôi không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, bất giác cảm thấy hoang mang! Tôi đưng trơ như gỗ giữa nhà.
Trừ toàn bộ tiền lương, hay nói cách khác, những nỗ lực suốt 10 ngày qua của tôi đều trở thành bong bóng xà phòng sao?
- Em trai, lại đây chụp ảnh với cây kem được không?
Đúng vào lúc này, một giọng nói dịu dàng như một ánh mặt trời xua tan đám mây mù trong tôi! Chỉ nhìn thấy “Thùng kem di động” đang ngồi nghỉ ngơi gần đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau bà chủ, anh dịu dàng khom lưng xuống, giơ tay làm dấu hiệu chiếc “camera” cho cậu bé kia.
- A a a! Em muốn chụp ảnh với “Thùng kem di động”!
Cậu bé lập tức sáng mắt lên, quên ngay màn khóc lóc của mình vừa rồi.
Ha ha…
Tách…
- Em cũng muốn chụp ảnh với “Thùng kem di động”!
- Nào lại đây, chụp giúp bọn mình với!
- Cửa hàng kem này thú vị thật, chúng ta cũng vào ăn cái gì đó đi.
…
Một cô gái vừa thích thú ôm cái áo ngoài của “Thùng kem di động”, và đưa tay ra trêu chọc cái “đầu kem”, mỉm cười rạng rỡ! Một cậu bé còn bò cả lên vai của “Thùng kem”, thích chí cười khanh khách.
“Thùng kem di động” hình như có sức kêu gọi rất lớn, không lâu sau, một đám người như một cơn sóng