Thẩm Tri Ly làm ra vẻ ngơ ngơ nhưng mắt thì quan sát mọi ngóc ngách trong viện, thoáng chốc thở dài não nề trong lòng… Xem
ra đành phải đợi cơ hội xuất hiện vậy.
Chim mỏi về tổ, lá rơi đầy sân.
Vũ Liên ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ly, mày hơi nhíu lại.
Thẩm Tri Ly tiếp tục nhìn Vũ Liên bằng ánh mắt nghi hoặc.
Vũ Liên đưa tay vuốt nhẹ tóc Thẩm Tri Ly, ngữ khí vô cùng
dịu dàng, lại thấp thoáng vài phần tiếc than: “… Nhưng ta cảm
thấy, cô không cần phải bỏ qua dễ dàng cho kẻ phụ tình đó như
vậy. Quên hắn rồi, để hắn và người hắn yêu long phượng sum
vầy, cô thật ra… không cam tâm chút nào đúng không?”.
… Không cam tâm thì có liên quan gì đến ông.
Giọng Vũ Liên trầm xuống, vang lên bên tai Thẩm Tri Ly, đầy vẻ đầu độc: “Cô hận hắn… căm hận đến cực điểm, thậm chí vừa
nhìn thấy tên hắn thôi đã muốn giết hắn, thậm chí sự tồn tại của hắn cũng khiến cô đau khổ”.
… Đó là bản thân ngươi thôi.
Nhìn thấy mặt Thẩm Tri Ly vẫn tỏ vẻ ngờ vực, Vũ Liên xót
xa thở dài: “Cô không nhớ cũng không sao… Ta sẽ làm cô nhớ lại”.
Trước đó hắn cảm thấy Thẩm Tri Ly có gì không bình thường,
nên cho dù thấy Thẩm Tri Ly mất trí nhưng cũng vẫn đề phòng.
Nhưng trước mắt… bột hoa hoàng vi và loại cỏ cực độc trộn
với nhau tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trên đời này chắc
chỉ có mình hắn biết, sao có thể có vấn đề được!
Thẩm Tri Ly híp mắt, ánh mắt lờ đờ bỗng trở nên sắc lẹm,
ngữ khí dồn người khác vào chân tường: “Bất luận là còn nhớ
hay không ta cũng không muốn bị giam cầm… Nếu ngươi thật sự muốn
thắng hắn thì chỉ dựa vào việc dùng ta để uy hiếp làm tổn
thương hắn thì có ích gì? Cho dù thắng cũng chẳng ai hay biết, trăm năm sau trên giang hồ chỉ có những lời truyền tụng về
Thập Nhị Dạ công tử, căn bản chẳng có ai biết ngươi là ai!
Ngươi thích Diệp Thiển Thiển đúng không? Thế thì quang minh
chính đại nói cho nàng ta biết, đi giành lấy nàng ta đi! Ngươi
muốn thắng Thập Nhị Dạ công tử đúng không? Thế thì đấu với
hắn như một trang nam nhân đi! Bộ dạng ngươi bây giờ mà so với
hắn, rõ ràng chỉ giống như con rùa rụt đầu mà thôi!”
Nói một mạch không ngừng nghỉ, trong không khí chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển của Thẩm Tri Ly.
Vũ Liên chậm rãi bật cười: “Vì sinh không đủ tháng nên kinh
mạch của ta không chịu được nội lực, võ công gì cũng không thể học. Nếu không được trời phú cho khả năng phân biệt chất độc
bẩm sinh, ta bây giờ e rằng vẫn chỉ là một nô bộc hèn kém… Có thể lên được vị trí Ma giáo Tả hộ pháp, cô tưởng dễ dàng lắm sao? Còn hắn từ lúc sinh ra đã có mọi thứ rồi”.
Thẩm Tri Ly cười khẽ: “Ngươi cảm thấy mình rất đáng thương
sao?… Nhưng ta cảm thấy đáng thương không phải là ngươi mà là
trái tim ngươi”.
Méo mó và tự ti.
“Mấy năm nay hành nghề y, ta đã gặp đủ loại bệnh nhân… trong
đó có một người vợ nghèo khổ trong người không có nổi một
cắc tự nguyện lấy thân mình trả nợ phí điều trị của người
chồng đang lâm trọng bệnh, bà ta nói đây là việc duy nhất có
thể làm để cứu chồng mình, có đau khổ cũng sẽ trở thành
không đau khổ nữa, còn chồng bà ta đồng ý làm việc cực khổ
để dành dụm đủ tiền mua cho bà ta một chiếc trâm trân châu…
Cảnh ngộ của bà ta khiến người ta thương cảm, nhưng, ta lại cảm thấy bà ta không đáng thương chút nào…”
Thẩm Tri Ly kéo tay áo Vũ Liên, cố sức ghì xuống… Cho dù
trí nhớ sa sút đến nỗi nàng không còn nhớ vì sao phải giằng
lấy, nhưng trong cơ thể có một giọng nói đang nói rằng không
muốn quên, nàng không muốn quên, phải lấy lại xấp giấy đó,
nhất định phải lấy lại.
Vì sao lại cố chấp như thế!
Cho dù Thẩm Tri Ly ghi ra giấy, nhưng hắn rõ ràng đã vô số
lần đầu độc nàng ý nghĩ Thập Nhị Dạ công tử làm tổn thương
nàng kia mà, hơn nữa lúc ở Huy Nguyệt thành không phải Thập
Nhị Dạ công tử đã gây tổn thương nặng nề cho nàng sao? Thật ra
không cần hắn dẫn dụ, cô gái này chắc cũng sẽ đem lòng oán
hận Thập Nhị Dạ công tử thôi… Nhưng vì sao cô ta vẫn cố chấp
như thế.
Vũ Liên rút trâm bạc ở mũ cắm lên đầu Thẩm Tri Ly, môi hắn
kề sát tai Thẩm Tri Ly khẽ động, không ngừng lặp đi lặp lại như thể thôi miên.
Một đại hán lực lưỡng vận áo xám vải thô đứng trên lầu
thành hướng sa mạc mịt mù phóng mắt nhìn ra xa, giọng nói
không giấu nổi tâm trạng nóng lòng muốn thử: “Thập Nhị lão
đệ, bọn Ma giáo này quả nhiên đều là hổ giấy, chẳng mấy chốc Húc Nhật thành đã bị chúng ta công phá! Nhưng, ha ha, cũng
phải cảm tạ lão đệ đã cho vận chuyển vũ khí công thành từ
Tế Châu đến. Cứ cái đà này thì việc tấn công tổng đàn Ma
giáo chỉ còn là sớm muộn mà thôi! Sớm mai lão Cái ta dẫn
người tiến vào sa mạc này thăm dò đường đi…”
Nam tử áo trắng đứng cách đó không xa ngữ khí ôn tồn, hòa
nhã, mỉm cười nói: “Thế thì làm phiền Cái đại ca rồi”.
Dường như nhận ra nỗi buồn man mác trong giọng nói chàng
trai, bàn tay to béo vỗ vỗ vai nam tử áo trắng: “Thập Nhị lão
đệ đừng lo, em dâu là cát nhân thiên tướng, rất nhanh thôi chúng
ta sẽ tấn công Ma giáo giết chúng không còn một manh giáp”.
Ừm một tiếng, rồi lại cười, nam tử áo trắng quay người đi xuống lầu thành.
Nhìn theo bóng nam tử áo trắng xa dần, lão Cái vò đầu thở dài.
Lời còn chưa nói dứt, đột nhiên trên lầu thành vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Lão Cái miệng kêu toáng lên, đi hai bậc một lao xuống phấn
khích tột độ: “Thập Nhị Thập Nhị! Vừa rồi dưới lầu thành có người nói có một cô gái đang ngất xỉu dưới đó, nhìn rất
giống em dâu!”
***
Thẩm Tri Ly hôn mê còn chưa tỉnh lại, trong phòng đã ồn ào như một cái chợ.
Mãng xà Tiểu Hoa nằm cuộn tròn bên cạnh Thẩm Tri Ly, uể oải thè lưỡi.
Đặt bát thuốc vừa đút cho Thẩm Tri Ly xuống, Hoa Cửu Dạ xoay xoay thiết địch trong tay, giọng nói u ám, mất kiên nhẫn: “Đi ra ngoài hết cho ta, ân oán giữa Ma giáo và các ngươi thì có liên quan gì đến ta, ta sẽ đưa sư muội đi ngay bây giờ”.
Những sợi tóc mai dài rủ trước trán nàng, không ai chú ý một tia dữ tợn xẹt ngang qua mắt nàng.
Thẩm Tri Ly không muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hoa Cửu Dạ và Tô Trầm Triệt cũng không muốn truy cứu, nên tự nhiên cũng chẳng còn ai hỏi nữa.
Trên người nàng tuy không có vết thương nặng, nhưng vết thương
nhỏ lại không ít, Hoa Cửu Dạ kê hai đơn thuốc dưỡng khí bổ
máu, định thần tĩnh khí, mỗi ngày đều ép Thẩm Tri Ly uống.
Một đoàn nhân sĩ chính giáo đã cưỡi lạc đà tiên phong xâm
nhập Ma giáo, đoàn thứ hai cũng theo sau, nhân sĩ chính phái lưu lại Húc Nhật thành ngày càng ít đi.
Sức khỏe Thẩm Tri Ly hồi phục nhanh chóng, Hoa Cửu Dạ không
có ý định đối phó với Ma giáo, chỉ muốn đưa Thẩm Tri Ly rời
khỏi đây, nhưng không ngờ Thẩm Tri Ly lại không đồng ý.
“Thẩm Tri Ly… muội nói lại lần nữa xem!”
Thẩm Tri Ly trầm mặc rất lâu, cụp mắt, chỉ nói: “Sư huynh, xin huynh cho muội ở lại đây”.
Hoa Cửu Dạ cười gằn: “Vì loại người đó mà cầu xin ta, muội thật là vô tích sự”.
Mắt Thẩm Tri Ly hiện lên vài phần giằng xé, cuối cùng trở lại bình thản: “Xin lỗi, sư huynh.”
Hoa Cửu Dạ đứng dậy nói ngắn gọn: “… Nếu ngày mai muội
không chịu theo ta trở về, thế thì kiếp này đừng đi tìm sư
huynh này nữa… Hừ, ta là đồ ngu mới đi nhúng mũi vào chuyện
của muội!”
Thẩm Tri Ly vội vàng nói: “Sư huynh…”
Không đợi nàng nói hết, Hoa Cửu Dạ đã đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Thẫn thờ nhìn theo bóng Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly định nói gì đó nhưng lại không biết mình rốt cuộc nên nói gì, chỉ là
trong tiềm thức cảm thấy hình như đã làm sai chuyện gì.
Hoa Cửu Dạ tỉnh lại sau cơn say dùng ngón cái ấn huyệt thái dương, kéo dây cương ngựa, nhíu mày mấy cái, cổng thành rất
lâu không có người đi ra.
… Nha đầu ngốc nghếch Thẩm Tri Ly quả thật vì Thập Nhị Dạ công tử mà không cùng hắn trở về.
… Tô Trầm Triệt là cái quái gì chứ!
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Hoa Cửu Dạ vác Tiểu Hoa trên vai, đạp cổng thành bước vào trong.
“Cô gái đó từ Ma giáo trở về, chắc chắn là đã bị Ma giáo
đầu độc, đến nay may mà chỉ ra tay với Thập Nhị Dạ công tử,
lỡ đâu… hậu quả thật khôn lường, nhất định không thể giữ lại.”
“Nhưng bây giờ nếu xử lý cô ta cũng không được, suy cho cùng
cô ta là cốc chủ Hồi Xuân cốc, hơn nữa biết đâu trong chuyện
này có nguyên nhân… Việc này đợi Thập Nhị Dạ công tử tỉnh lại rồi hẵng quyết định…”
“Không được, Thập Nhị Dạ công tử trước nay đều mềm lòng
trước cô ta, nếu động lòng nhân từ, thả hổ về rừng, thì…”
Hoa Cửu Dạ đột nhiên đẩy cửa vào: “Các ngươi đang nói gì thế hả?”
Nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, đám nhân sĩ chính phái đang tranh luận trong phòng bỗng im bặt, rất nhiều cao thủ trong số họ đã ở
trong đoàn người đến Ma giáo rồi, Thập Nhị Dạ công tử lại hôn
mê bất tỉnh, đánh tay đôi thì ở đây không có ai là đối thủ của Hoa Cửu Dạ, lại thêm Hoa Cửu Dạ biết dùng độc…
“Là cô gái nào? Sư muội của ta đâu?!”
Một nữ đệ tử to gan bước tới trước nói: “Hoa công tử, tuy cô ta là sư muội của ngươi… nhưng cô ta đã đâm liên tiếp bảy nhát
vào người Thập Nhị Dạ công tử, đây là sự thật, hy vọng ngươi
có thể lấy đại cuộc… á…”
Thẩm Tri Ly nhìn hai bàn tay mình, dường như bị kích động
mạnh hơn, người run lên, đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, phát ra
không biết là tiếng khóc hay tiếng cười.
Tô Trầm Triệt nằm bẹp trên giường, cười dịu dàng: “Ta biết rồi, không sao.”
Tay cầm lọ thuốc của Thanh Hạnh run lên.
… Vì sao, vì sao là ông ta bôi thuốc cho chủ thượng!
Mắt nhắm lại tim đã quyết, Thanh Hạnh run run cời đai áo cho
Tô Trầm Triệt, nghe thấy tiếng ho khe khẽ, mở mắt ra thì đối
diện ngay với ánh mắt trong vắt cười mà như không của Tô Trầm
Triệt, tim Thanh Hạnh bỗng đập thình thịch, một cảm giác rất
đáng sợ hình như đang thành hình trong lòng…
“Binh.” Cửa bật mở.
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu ra, cô gái bước vào
khựng lại một lát, nhìn hành động của hai người bằng ánh mắt kì dị.
“Ấy… ta có làm phiền không? Nếu làm phiền ta…”
Thanh Hạnh như nhìn thấy cứu tinh, ba chân bốn cẳng chạy đến
trước mặt Thẩm Tri Ly, nhét thứ trong tay vào lòng Thẩm Tri Ly
nói: “Chủ thượng, ta xin nhờ cậy Thẩm cô nương!”
Nói đoạn ông ta hớt hải bỏ chạy.
Thẩm Tri Ly nhìn theo bóng Thanh Hạnh mất hút nhanh như chớp,
lại đảo mắt nhìn vị công tử nọ đang nằm trên giường.
Tô Trầm Triệt không nói gì, không khí ngột ngạt, nặng nề.
Thẩm Tri Ly khẽ lên tiếng: “Cái đó… thật ra không phải là do
nợ tiền gì đó đúng không? Rốt cuộc là vì sao ta phải đâm
ngươi, ngươi lại vì sao phải nhẫn nhịn ta như thế?”
Một lúc sau nàng mới nghe thấy Tô Trầm Triệt trả lời: “Ừm, không phải vì nợ tiền.”
Trong đầu nhanh chóng xẹt qua một số thứ không nên có, Thẩm
Tri Ly hoài nghi nhìn hắn, “Thế ý ngươi chính là ta uy hiếp
ngươi? Thứ gì của ngươi đang ở trong tay ta?”
Giọng Tô Trầm Triệt vang lên từ trên đầu: “Tri Ly, thật ra
không nhớ cũng rất tốt, nàng trước đây không dễ đỏ mặt như bây
giờ…”
Mặt Thẩm Tri Ly càng đỏ hơn.
Vai có cảm giác nằng nặng, là Tô Trầm Triệt tựa cằm vào vai nàng.
Cơ thể Thẩm Tri Ly cứng đờ, không biết phải cử động thế nào, động tác ở tay cũng từ từ chậm lại.
Kỳ lạ là, nàng không hề gạt ra, thậm chí hình như đã rất quen với sự tiếp cận của người này.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng cãi vã đủ loại đủ kiểu, nhưng
lúc này, nó hình như thuộc về một thế giới khác, thời gian
không gian xung quanh trong phút chốc hình như lắng đọng lại.
Người khác không biết, chúa thượng yêu chiều Thẩm Tri Ly đến mức độ nào, nếu để nàng ta đi, hậu quả sẽ…
Thẩm Tri Ly nói như lẽ dĩ nhiên: “Cho ta một chút ngân lượng,
rồi đưa ta rời khỏi nơi này, chắc không phải là chuyện rất khó khăn chứ?”
Thanh Hạnh: “Việc này, chủ thượng…”
Thẩm Tri Ly mặt đầy cảnh giác: “Ngươi không phải muốn ta trả
bảy nhát dao đó chứ, nói rõ trước nhé, ta không nhớ rõ đâu
đấy, mà chủ thượng ngươi cũng đã nói rồi, đó là do hắn nợ
tiền của ta… Bây giờ ta không muốn đâm nữa, chỉ muốn lấy lại
tiền rồi đi thôi, ngươi nên vui mới phải chứ. Mau lấy cho ta mấy
chục vạn lượng rồi ta sẽ đi ngay.”
Thanh Hạnh vô cùng khổ sở: “Không phải là nguyên nhân này Thẩm cô nương à, thật ra là…”
Thẩm Tri Ly: “Thế thì mười vạn lượng, mười vạn lượng là đủ rồi! Cũng không cần ngươi tiễn ta đâu.”
Thanh Hạnh: “Thật sự không phải cái này…”
Thẩm Tri Ly đau khổ nói: “Thế thì năm vạn lượng vậy… ta đâm
hắn bảy vạn lượng rồi, các ngươi không đến nỗi keo kiệt như
thế chứ.”
Thanh Hạnh: “…”
Cái điệu lúc nào cũng tiền tiền này cho dù mất trí cũng không có chút thay đổi nào sao?
Thấy Thanh Hạnh không lung lay, Thẩm Tri Ly đành thở dài: “Nếu không để ta đi, ta nói trước nhé, lỡ mà ta có chuyện gì, thật không dám đảm bảo không động dao với chủ thượng nhà ông… Nếu
chủ thượng nhà ông bị ta đâm bảy, tám nhát mất mạng, thì cũng đừng trách ta đấy nhé.”
Thanh Hạnh đần ra: “Thẩm cô nương, đây là có ý gì?”
Thẩm Tri Ly: “Sáng nay suýt chút nữa ta lại đâm chủ thượng nhà ông lần nữa.”
Thanh Hạnh: “… Thật sao?”
Thẩm Tri Ly gật đầy: “Cho nên để bảo đảm tính mạng cho chủ thượng nhà ông, ta nên rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Ông ta tưởng nàng muốn đi sao, với trí nhớ mơ hồ của nàng
bây giờ, có một đối tượng thích đâm lúc nào là đâm lại còn
có rất tiền, không phải nghĩ đến nếu giết chết chủ thượng
của ông ta, mạng quèn của mình cũng khó giữ, thì đuổi nàng đi nàng cũng chẳng muốn đi đâu.
Nàng không hề quên hôm đó, sau khi biết tên Thập Nhị Dạ công
tử đó bị nàng đâm, một đám người bên ngoài phòng nhao nhao đòi bắt nàng chịu tội.
Gã đàn ông trong xe ấn vào cơ quan được đính ở một bên xe,
chỉ nghe “xoạt xoạt” hai tiếng, tấm gỗ Tô Trầm Triệt đang vịn
tay đột ngột chuyển động, hất tay Tô Trầm Triệt ra.
Tô Trầm Triệt nhanh như cắt nhón chân nhảy vào trong xe, gã
đàn ông lại ấn tiếp một cơ quan khác, hai bên xe ngựa mọc ra
một hàng nỏ ngắn, sắc lẹm nhắm chính xác vào Tô Trầm Triệt,
tên lắp vào cung thuần thục nhắm thẳng về phía Tô Trầm Triệt
bắn ra.
Tô Trầm Triệt nghiêng trái né phải tránh tên, không nhẫn nại
được thêm, nói: “Mục Ca, ta hiện đang bị trọng thương, ngươi không thể hạ thủ lưu tình một chút được sao!”
Giọng của gã đàn ông khàn đục: “Trong từ điển của ta chưa bao giờ có hai chữ lưu tình.”
Nói đoạn gã ấn vào cơ quan thứ ba, bốn mặt xe ngựa phóng ra một tấm lưới lớn chụp lấy Tô Trầm Triệt, sau đó hất Tô Trầm
Triệt bay đến tận chỗ xe ngựa đầu tiên.
Trán Thẩm Tri Ly rịn ra một giọt mồ hôi cực lớn, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “Này… hắn quả thực đang bị
thương nặng đó, ông làm vậy không tốt cho lắm.”
Gã đàn ông bình thản nói: “Nếu hắn không bị thương, ta đã ấn cái này rồi.”
Nói là làm, vừa ấn một cái, hai miếng sắt cắm đầy châm
thép rít lên rồi chập mạnh vào nhau, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lùng, sắc lẹm.
Thẩm Tri Ly: “…”
… Nàng rốt cuộc đã lên phải một chiếc xe ngựa thế nào đây hả!
Lại mất một hồi, Thẩm Tri Ly mới lắp bắp nói: “Ông, ông… ông không làm như thế với ta chứ?”
Gã đàn ông tiếp tục bận rộn bày biện đồ đạc trên bàn: “Không đâu, chỉ cần ngươi không làm ồn.”
Như ngồi trên thảm đinh cả một buổi sáng, lúc xe dừng ăn
trưa, Thẩm Tri Ly vội vàng xuống xe rào trước đón sau hỏi han.
Không đợi Thanh Hạnh lên tiếng, Địch Phụng đã vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Đó là Lôi đường Đường chủ Mục Ca chuyên chế tạo vũ khí
của Thập Nhị Dạ, Thẩm cô nương, cô biết xe ngựa của hắn vì sao lại đi sau cùng không?”
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Vì sao…”
Địch Phụng khẽ giọng nói: “Hồi xưa chúng tôi từng một lần
bị Ma giáo truy sát, chủ thượng vứt lại hai mươi đệ tử luyện
binh khí và Mục Ca cản đường phía sau… Ai cũng tưởng Mục Ca
chín phần chết chắc, có ai ngờ Mục Ca dùng xe ngựa của hắn
giết sạch một lúc hơn hai trăm tên đệ tử Ma giáo, hơn nữa còn
thoát khỏi sự bao vây của Ma giáo mà không chịu bất kỳ tổn
thất nào…”
Thẩm Tri Ly kinh hãi: “Thật khủng khiếp! Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”, Địch Phụng nhún vai, “Sau đó chủ thượng tránh né
các loại ám toán bằng các cơ quán ám khí trong ba tháng trời.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Địch Phụng: “Cho nên thường ngày đừng nói chúng ta, đến ngay
cả chủ thượng nhìn thấy Mục Ca cũng phải đi đường vòng, vũ
khí công thành lần này là do một tay hắn thiết kế, quả thật
rất đáng sợ…” Địch Phụng ngừng lại, điệu bộ không dám nghĩ
tiếp nữa, rồi lại vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Thẩm cô nương nếu muốn
tránh mặt chủ thượng, chỗ Mục Ca là một lựa chọn rất tuyệt,
nhưng nhớ đừng chọc giận hắn đó!”
Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa.
Mang tâm trạng phức tạp, Thẩm Tri Ly lại chui vào xe,
Suốt dọc đường Tô Trầm Triệt bao lần thử lên xe nhưng đều
không có kết quả, Thẩm Tri Ly ôm tay nải, nghe tiếng cộc cộc
binh binh vang lên bên tai, nhìn ra hoang mạc mênh mông, rộng lớn.