Là một đại phu suốt ngày chìm đắm trong y thư, Thẩm Tri Ly dĩ nhiên
là biết chuyện gì sẽ phát sinh sau khi nam nữ làm lễ Chu công.
… Nhưng bất luận thế nào, nàng không hy vọng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Sắc trời ảm đạm, tĩnh mịch.
Đổ nước thuốc đắng nghét vào đầy bát, Thẩm Tri Ly chậm rãi ngồi xuống, Tô Trầm Triệt đã đi được một thời gian rồi.
Nhìn thuốc sóng sánh trong chén, hồi lâu sau, Thẩm Tri Ly cuối cùng cũng bưng bát lên.
Môi chạm vào thành bát, còn chưa kịp nhấp vào miệng thì bát thuốc đã bị giằng lấy.
Thẩm Tri Ly sửng sốt, người vừa đến ngửi ngửi bát thuốc rồi ném mạnh xuống đất.
Bát thuốc vỡ tan tành, nước thuốc màu đen văng tung tóe đầy nhà, mùi thuốc đậm đặc khó ngửi phảng phất trong không khí.
Day day trán, Thẩm Tri Ly khẽ giọng: “Sư huynh…”.
Sắc mặt Hoa Cửu Dạ u tối còn hơn cả bóng đêm, như đang đè nén điều gì.
Thẩm Tri Ly cúi đầu không nhìn Hoa Cửu Dạ, quay người nói: “Muội về phòng trước đây”.
Cổ áo bị Hoa Cửu Dạ túm lại từ phía sau, hơi thở thô ráp phả sau tai, nong nóng, giọng y trầm đến độ u ám: “Chưa nói rõ đã định đi à? Sư
muội… trong mắt muội không còn sư huynh này rồi đấy. Coi như huynh là kẻ chết rồi thật sao?”.
Thẩm Tri Ly không nói gì.
Gió thổi réo rắt, như khóc than như kể lể.
Tay Hoa Cửu Dạ chạm vào vết đỏ phía sau gáy Thẩm Tri Ly, một sự vuốt ve mờ ám.
Tay y giống như con rắn, cảm giác lành lạnh khiến người ta sởn tóc gáy.
“Gan to quá nhỉ… học lên giường với người ta cơ đấy, còn tự sắc loại
thuốc này uống nữa…”, ghì chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Thẩm Tri Ly,
“Muội nên biết là hắn sẽ ra đi, hắn đi rồi không chừng sẽ quên luôn
muội, muội còn chạy đến lên giường với hắn, đúng là ngu không thể
tưởng…”, ngón tay từ từ bóp chặt.
Thẩm Tri Ly vẫn im lặng quay lưng lại với y.
Hoa Cửu Dạ mất kiên nhẫn xoay vai Thẩm Tri Ly lại, Thẩm Tri Ly vẫn
giữ vẻ mặt bình thản, không có chút gì là khủng hoảng bất an hay đau khổ bi thương như y tưởng, bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nàng gỡ tay Hoa Cửu Dạ ra, cười nhạt: “Sư huynh, muội không còn nhỏ
nữa, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, muội tự biết phán đoán”.
Một câu nói, phủi sạch tất cả mọi quan hệ.
“Phán đoán của muội là cái này sao?”
Nộ khí của Hoa Cửu Dạ cuối cùng cũng không thể nào đè nén được: “Cho
dù không có, hắn cũng không vấn đề gì sao? Cho dù hắn có quên muội cũng
không hề gì sao? Cho dù…”.
Thẩm Tri Ly nhìn thẳng vào mắt Hoa Cửu Dạ: “Sư huynh, trên đời này
không phải chuyện gì cũng cần phải được đáp lại… Tất cả những gì xảy ra
với hắn, là muội cam tâm tình nguyện, không có gì để phải hối hận hết,
cũng không cảm thấy mình chịu thiệt thòi… Hắn quên hay không là chuyện
của hắn, không liên quan gì đến muội”.
“Cái gì gọi là không liên quan đến muội!” Hoa Cửu Dạ quay phắt đi,
“Bây giờ ta lập tức bắt hắn thành thân với muội… Không, giết quách hắn
đi cho xong, để tránh hắn quên muội hay không chịu cưới muội, từ sau
khỏi phải lo lắng…”.
Thẩm Tri Ly nắm lấy tay Hoa Cửu Dạ.
Giọng Thẩm Tri Ly rất nhẹ: “Sư huynh, đừng đi… là muội bảo hắn đi đó”.
Hoa Cửu Dạ quay phắt đầu lại, gương mặt dưới ánh trăng băng giá đến
cực điểm: “Muội là kẻ ngốc sao? Rốt cuộc hắn đã cho muội uống thuốc gì
mà sao muội lại trở nên ngu muội đến như vậy?”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, cười: “Muội bảo hắn đi, huynh lại lôi hắn
về thì muội còn mặt mũi nào nữa, sư huynh… Vả lại, tình cảm cũng đâu có
gì là sâu sắc, bọn muội mới chỉ quen nhau chưa đầy một năm, thời gian
trôi qua, dần dần sẽ quên thôi…”.
Hoa Cửu Dạ ngập ngừng, như đột nhiên nhớ ra điều gì, khóe miệng
nhướng lên thành một nụ cười: “Nếu muội sẵn lòng quên hắn… thế thì ta sẽ cấy vào người muội một loại trùng để muội quên tất cả ký ức với Tô Trầm Triệt, bảo đảm cho dù muội gặp hắn cũng tuyệt đối không nhận ra hắn là
ai, thế nào?”.
Hoa Cửu Dạ: “Sao lại không cần?”. Hai ngón tay nâng cằm Thẩm Tri Ly
lên, lòng bàn tay Hoa Cửu Dạ đột nhiên xuất hiện một con trùng màu bạc
đang ngọ nguậy, nụ cười trên gương mặt đầy tà khí càng khiến người ta
lạnh sống lưng: “Nhắm mắt lại thư giãn đi, loại trùng này chỉ là phong
ấn, chỉ cần muội chịu cấy vào, nó sẽ không xung khắc với Mi Cổ có trong
người muội đâu, chỉ cần chịu đau một chút thôi”.
Thẩm Tri Ly giằng co: “Không cần”.
Tay Hoa Cửu Dạ khựng lại, thần sắc bỗng sa sầm: “Vì sao không cần?”.
Thẩm Tri Ly thảm hại quay đầu sang: “Tự muội cũng có cách để quên đi, không cần dùng thứ này đâu”.
Thấy Thẩm Tri Ly thật sự không muốn, sức mạnh trên tay Hoa Cửu Dạ gia tăng thêm mấy phần, “Đồ ngu… Ta sao lại có một đứa sư muội ngu ngốc thế này, loại đàn ông quơ tay là hốt cả nắm như Tô Trầm Triệt, muội cần bao nhiêu sư huynh cũng có thể tìm cho muội. Muội muốn lên giường hay muốn
thế nào, bây giờ sư huynh cũng có thể làm cùng muội… Cho dù, hôm nay
muội không quên được cũng phải quên cho ta…”, lời càng về sau như nghiến răng nghiến lợi rít ra.
Cổ độc đã ở gần trong gang tấc.
Hoa Cửu Dạ nhất quyết bắt nàng phải quên, Thầm Tri Ly cố gắng vùng
vẫy, Hoa Cửu Dạ hoàn toàn bất chấp tất cả, thái độ vô cùng ngang ngược.
Không vùng vẫy được nữa, Thẩm Tri Ly hít một hơi thật sâu, gào lên:
“Sư huynh, muội không còn sống được bao lâu nữa rồi! Muội không muốn lúc chết mình không còn nhớ gì hết!”.
***
Lời vừa nói dứt, Hoa Cửu Dạ đã thả lỏng.
Gian phòng rơi vào yên lặng.
Thẩm Tri Ly vùng thoát ra khỏi tay Hoa Cửu Dạ, nắn nắn xương cổ như sắp gãy lìa, khẽ thở hổn hển.
“Là ý gì?”
Hồi lâu sau, giọng nói mênh mang của Hoa Cửu Dạ vang lên, hắn đột
nhiên nhìn Thẩm Tri Ly: “Muội không còn sống được bao lâu nữa là thế
nào?”.
Thẩm Tri Ly thở hổn hển: “Thập Nhị Dạ Hoa”.
Chỉ bốn chữ cụt ngủn đã khiến Hoa Cửu Dạ hiểu ra tất cả.
Thập Nhị Dạ Hoa.
Là thần hoa Thập Nhị Dạ Hoa có thể chuyển biến càn khôn, cải tử hoàn sinh nổi tiếng trong thiên hạ.
Hoa Cửu Dạ nghe tên nó lần đầu tiên là khi còn rất nhỏ, có người nói, ăn nhị hoa của Thập Nhị Dạ Hoa, dù là người chết đã lâu cũng có thể
sống lại.
Y luôn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết xa vời, mãi cho đến một
ngày một kỳ nhân ở nước lân bang dâng cho mẫu thân y một hạt giống có
tên Thập Nhị Dạ Hoa, y mới tin sự tồn tại của nó là có thật.
Nhưng y không thể ngờ rằng, lần thứ hai nhìn thấy hạt giống đó… lại là ở trong mật thất của Thẩm Thiên Hành.
Ngoài hạt giống đó còn có thư của mẫu thân gửi cho Thẩm Thiên Hành.
Thẩm Thiên Hành thì ra chỉ vì hạt giống đó mới thu nhận y làm đệ tử…
Còn chuyện khiến hắn không thể chịu đựng hơn được nữa đó là… Thập Nhị Dạ Hoa chỉ là một loại yêu hoa, thứ nuôi sống nó lại là máu.
Máu thuần âm của người con gái.
Kể từ lúc gieo hạt, cứ mỗi ba tháng một lần, không được gián đoạn,
nếu không chưa quá nửa tháng Thập Nhị Dạ Hoa sẽ trở nên khô héo. Mà thứ
hoa đó chỉ được một người con gái nuôi, nếu thay thế bằng một người con
gái khác, sẽ lập tức mất tác dụng.
… Cô gái mà Thẩm Thiên Hành chọn là Thẩm Tri Ly.
Ông ta bằng lòng cứu sống Tri Ly, mang về Hồi Xuân cốc, chữa bệnh cho nàng, nhận nàng làm đồ đệ, dạy nàng y thuật, chẳng qua chỉ là để nuôi
dưỡng đóa hoa đó.
Sự thân mật, mối quan hệ tốt đẹp giữa họ thì ra đều là giả tạo.
Y không thể chịu đựng nổi, cũng không thể tin, tất cả đều biến thành nỗi căm hờn đối với Thẩm Thiên Hành, với Hồi Xuân cốc.
Hoa Cửu Dạ ấn vai Thẩm Tri Ly, ngữ khí đè nén: “Cho dù là Thập Nhị Dạ Hoa… thì vì sao muội phải chết?”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu, giọng bình thản: “Quá trình nuôi dưỡng Thập Nhị
Dạ Hoa còn chưa đến một năm nữa sẽ kết thúc… lúc nó nở hoa, muội phải
lấy tất cả máu trong cơ thể làm vật hiến tế, hoa nở rồi, đợi nhị hoa
chín là có thể sử dụng được”.
Ai ngờ nàng vừa nói xong, Hoa Cửu Dạ cảm thấy nhẹ cả người: “Thẩm
Thiên Hành chết rồi… Muội đâu cần phải để tâm đến cái hoa ấy nữa…”.
Thẩm Tri Ly trả lời dứt khoát, không chút do dự: ‘‘Không được”.
Hoa Cửu Dạ gằn giọng: “Muội nói cái gì?”.
Thẩm Tri Ly nói: “Nó là tâm huyết cả đời của sư phụ, trước khi người chết, muội đã hứa với người…”.
Hoa Cửu Dạ: “Hứa rồi thì đã làm sao? Ông ta chết rồi, còn quản được chuyện của người sống sao?”.
Thẩm Tri Ly đặt tay lên ngực trái, dáng vẻ rất kiên định, trầm giọng
nói: “Sư phụ còn sống hay đã chết… việc muội đã hứa với người dù phải
chết muội cũng nhất định làm cho xong”.
Hoa Cửu Dạ không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức nói luôn: “Thế thì ta sẽ đi hủy Thập Nhị Dạ Hoa ngay bây giờ”.
Y còn chưa kịp đi thì Thẩm Tri Ly đã rút cây trâm trên đầu ra, kề vào cổ mình, ánh mắt kiên định, dứt khoát: “Nếu huynh hủy Thập Nhị Dạ Hoa,
muội sẽ tự vẫn ngay lập tức”.
Hoa Cửu Dạ nhìn ánh mắt đáng sợ của nàng, rít qua kẽ răng: “Muội uy hiếp ta?”.
“Xin lỗi, sư huynh…” Thẩm Tri Ly mím môi, cúi đầu, giọng nói dịu lại, “Tính mạng của muội là do sư phụ cứu, tất cả những gì muội có đều là sư phụ cho, muội chưa từng gặp cha mẹ ruột của mình, ông ấy đối với muội
còn thân hơn ruột thịt, kiếp này ông ấy chỉ cầu xin muội một việc duy
nhất, muội không thể không làm…”.
Hoa Cửu Dạ: “Cho dù thứ ông ta cần là tính mạng của muội?”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “Đúng vậy”.
Hoa Cửu Dạ: “Cho dù muội biết tất cả những gì ông ta làm chẳng qua chỉ là để muội cam tâm tình nguyện chết vì ông ta?”.
Thẩm Tri Ly lại ngập ngừng: “Đúng”.
“Có ý đồ khác thì đã sao, nhưng những thứ sư phụ cho muội đều không
phải là giả, bất luận là cuộc sống sung túc không phải lo nghĩ hay là…”
Sư phụ xoa đầu nàng nói.
Con gái là để yêu chiều, con trai là để đánh, vậy mới công bằng.
Sư phụ cười khẽ với nàng.
Nha đầu ngốc, sao có thể gả cho sư phụ được? Còn nữa… sau này dù gả
cho ai, chuyện này con cũng không cần phải lo lắng, Tri Ly nhà ta xứng
đáng được tốt hơn thế.
Thậm chí đến lúc lâm chung, ông nói đầy vẻ hổ thẹn.
Xin lỗi, để con phải chịu thiệt thòi rồi.
Cho dù ban đầu là vì để nàng nuôi dưỡng Thập Nhị Dạ Hoa, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không tin những điều này là giả vờ.
Nàng còn nhớ quãng thời gian sư phụ dạy dỗ nàng, từng câu từng chữ
giải thích cặn kẽ, không nản lòng, cho dù nàng nhớ sai cũng chưa bao giờ nói nặng lời với nàng.
“… Không có ép buộc, không có bất mãn, cho dù có chết vì Thập Nhị Dạ Hoa, cũng là do muội cam tâm tình nguyện…”
Đúng vậy, cam tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên bước vào trong mật thất, sư phụ đã nói tất cả với nàng, để nàng tự mình quyết định.
Từ chối, sư phụ sẽ cho nàng uống thuốc để quên đi chuyện này, rời
khỏi Hồi Xuân cốc tìm một gia đình tốt gửi gắm nàng ở đó, để nàng sống
bình yên đến già.
Nhận lời, nàng có thể ở lại bên cạnh sư phụ, cùng học y thuật với Hoa Cửu Dạ, nhưng đợi Thập Nhị Dạ Hoa nở hoa thì nàng nhiều nhất cũng chỉ
sống không quá hai mươi lăm tuổi.
Cơ hồ không chút do dự, nàng đã chọn vế sau.
… Nàng vốn dĩ đã bị cuộc đời này ruồng bỏ, là sư phụ cho nàng được
sống, cho nàng cảm nhận được sự ấm áp, cho dù phải dùng tính mệnh để báo đáp cũng không hề gì.
Nàng không muốn quên hết tất cả, càng không muốn rời khỏi Hồi Xuân cốc.
Sư phụ đã cho nàng sinh mệnh mà nàng đã sớm vuột mất.
Cho dù Hoa Cửu Dạ…
Nàng sao có thể quên được, sư phụ ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn,
một mình đối ẩm với trăng, lầm rầm vô thức: “Tri Ly, nếu sư huynh con ở
đây, nó nhất định sẽ giành rượu với ta…”.
Chỉ là nàng với Hoa Cửu Dạ không giống nhau chút nào.
Hoa Cửu Dạ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lớn lên trong sự thương
yêu, chiều chuộng của cha mẹ, sao có thể hiểu được cảm giác của người đã trải qua biết bao đói khổ, giành giật với cái chết khi gặp được ân nhân cứu mạng… một giọt nước ân tình một suối nước báo đáp.
Cho dù biết rõ là sẽ chết, cho dù biết rõ chỉ cần nàng muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể quên đi lời hứa đó tiếp tục sống…
Cũng phải làm cho bằng được.
“… Cho nên, sư huynh, muội nhiều lắm là chỉ sống được một năm nữa thôi… đừng bắt muội quên hắn có được không?”
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, môi nở nụ cười, thần sắc không chút u ám nhìn Hoa Cửu Dạ.
***
“… Ai nói muội là do ông ta cứu?”
Hoa Cửu Dạ chụp lấy cổ tay Thẩm Tri Ly, dùng lực mạnh đến nỗi xương
cổ tay nàng muốn gãy lìa: “Muội là do ta cứu, Thẩm Thiên Hành chẳng qua
chỉ bỏ tiền ra mà thôi”.
Trong đêm tuyết rơi buốt giá đó, rõ ràng là y nhàn rỗi ra khỏi quán
trọ dạo lòng vòng mới moi được Thẩm Tri Ly cả người tím tái vì lạnh cóng trong đống tuyết dày, cũng là y bón từng muỮg từng muỗng canh gừng cứu
sống Thẩm Tri Ly…
Lật cổ tay Thẩm Tri Ly lại, Hoa Cửu Dạ nghiến răng nhìn Thẩm Tri Ly: “Muội dựa vào cái gì mà chết vì Thẩm Thiên Hành?”.
Cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền đến, Thẩm Tri Ly không nén được kêu đau: “Buông ra”.
Hoa Cửu Dạ: “Buông ra để muội đi chết hả? Đừng có mơ!”.
Lời còn chưa nói dứt, y đã áp sát tới một bước, Thẩm Tri Ly bất giác lùi một bước.
Cứ lặp lại như vậy, sau vài bước, lưng nàng đã đụng vào tường.
“Cho dù muội muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy Thập Nhị Dạ Hoa, ta cũng sẽ không cho muội đi cứu ả đàn bà đã chết mà Thẩm Thiên Hành
ngày đêm nhớ nhung đó… Muội dám chết, ta cũng dám dùng Thập Nhị Dạ Hoa
để cứu muội sống lại…”, ngừng một lát, Hoa Cửu Dạ lạnh lùng nói tiếp,
“Nhưng đến lúc đó, ta bảo đảm sẽ không cho muội có chút ý định tự vẫn
nào nữa”.
“Không có tác dụng gì đâu.”
Thẩm Tri Ly cắn môi: “Huynh không cứu được muội đâu… Người chết vì hiến tế, cho dù là Thập Nhị Dạ Hoa cũng không thể cứu nổi…”.
Ngay lập tức, Hoa Cửu Dạ vác Thẩm Tri Ly lên vai, đi nhanh về phòng
mình, câu chữ rít qua kẽ răng: “Nếu đã như vậy, thì ta sẽ canh giữ muội… Trong ba tháng, một bước cũng không được rời khỏi”.
Hoa Cửu Dạ nói được làm được.
Ba ngày liền, y cùng với con mãng xà canh giữ Thẩm Tri Ly, nửa bước cũng không rời.
Bất luận là xem bệnh cho bệnh nhân, ăn cơm, đi ngủ, thậm chí tắm rửa, Hoa Cửu Dạ cũng không chút nản lòng đi theo Thẩm Tri Ly
… Đáng sợ nhất là, đến nửa đêm Thẩm Tri Ly dậy đi vệ sinh, Hoa Cửu Dạ cũng vẫn vác bộ mặt u ám đi theo sau…
… Cứ như thế hỏi nàng sao sống được đây! Rõ ràng là còn đáng sợ hơn cả Tô Trầm Triệt!
Ba tháng nàng mới vào thạch động một lần, được chưa! Đâu cần phải đi theo kè kè bất kể ngày đêm như vậy!
Còn nữa. Hoa Cửu Dạ chẳng lẽ định đi theo nàng trong ba tháng thật ư?
Hoa Cửu Dạ dùng hành động thực tiễn chứng minh, y quả thật có ý định đi theo nàng ba tháng…
Thẩm Tri Ly thừa lúc Hoa Cửu Dạ đi vệ sinh định lén đến thạch động, thì bị Tiểu Hoa quấn quanh người, thất bại…
Thẩm Tri Ly thừa lúc Hoa Cửu Dạ ngủ định lén đến thạch động, lại bị Tiểu Hoa ngăn lại, thất bại…
Thẩm Tri Ly thừa lúc Hoa Cửu Dạ đi tắm định lén đến thạch động, thì bị Hoa Cửu Dạ người vẫn quấn khăn tắm chặn lại, thất bại…
Thẩm Tri Ly khóc không thành tiếng…
“Sư huynh, huynh buông tha cho muội có được không?”
Hoa Cửu Dạ lạnh lùng liếc nàng: “Muội cảm thấy có được không?”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Cho nàng một chút hy vọng thì sẽ chết sao!
… Sớm biết vậy đã không nói chuyện Thập Nhi Dạ Hoa cho y biết, quên
Tô Trầm Triệt thì có vấn đề gì chứ, dù gì cuối cùng cũng không có kết
quả…
Rốt cuộc, Thẩm Tri Ly trông sao trời trông ánh trăng cuối cùng cũng trông được tới ngày cổ độc trong người Hoa Cửu Dạ phát tác.
Đêm trăng tròn, Hoa Cửu Dạ ăn tối xong là biến mất, nàng rón rén lẻn
đến thạch động thì nhìn thấy Điệp Y đang đứng trước cửa, hai tay dang
ngang cản nàng lại: “Tiểu thư… hay là đừng đi nữa đi…”.
Thẩm Tri Ly ôm đầu: “Mau tránh ra”.
Điệp Y: “Tiểu thư… xin tiểu thư đấy, đừng đi mà… Hoa công tử nói chỉ cần tối nay ngăn được tiểu thư, chàng sẽ…”.
Thẩm Tri Ly: “Tránh ra mau… Hoa Cửu Dạ hối lộ muội cái gì, ta sẽ cho muội gấp đôi!”.
Điệp Y cụp mắt xuống, hai má bắt đầu đỏ lên, hai tay bất giác ôm
khuôn mặt nhỏ nhắn: “… Chàng bảo sẽ hôn lên má người ta một cái, á, xấu
hổ quá đi xấu hổ quá đi…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Cái trò này nàng quả thật không chơi nổi…
Trong lúc nói chuyện, thì con mãng xà nhàn nhã vặn vẹo thân mình
trườn tới, vừa hất đuôi một cái đã quấn chặt lấy người Thẩm Tri Ly.
… Thẩm Tri Ly kinh ngạc tột độ, nàng đã bỏ một lượng thuốc mê rất lớn vào thức ăn cho rắn của Hoa Cửu Dạ, đến một con hổ dữ dằn cũng phải ngủ mê mệt, vậy mà sao…
Thân rắn càng cuộn càng chặt, Thẩm Tri Ly không cách nào thoát ra được.
Cái lưỡi đỏ ngầu của nó chốc chốc lại thè ra liếm mặt Thẩm Tri Ly,
cái đầu cực lớn dụi dụi vào ngực nàng, như muốn tìm một chỗ êm ái để kê
đầu vậy.
… Cả người Thẩm Tri Ly bị cuộn bởi thân rắn, đến ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Lại thế nữa rồi!!!
… Thế là lại thất bại nữa sao?
Điệp Y lấy tay áo lau mồ hôi rịn trên trán Thẩm Tri Ly, có lòng nói:
“Tiểu thư ráng chịu đựng một chút, đợi cổ độc trên người Hoa công tử
phát tác xong… á… suýt nữa thì quên… tiểu thư, muội phải đi xem xem Hoa
công tử thế nào rồi, tiểu thư đợi ở đây nha, đừng đi lung tung dó…”.
Không đợi Thẩm Tri Ly lên tiếng, Điệp Y đã nhấc váy chạy về hướng phòng Hoa Cửu Dạ…
… Muội rốt cuộc là t của ai thế hả?
Thẩm Tri Ly bất lực đứng im, nhìn con mãng xà đã tựa đầu vào ngực
mình ngủ ngon lành, lại nhìn theo bóng Điệp Y đang dần khuất hẳn…
Gió đêm hiu hắt, nàng rầu rĩ thở dài não ruột.
***
Ngẩng đầu lên, mặt trăng tròn trên bầu trời bỗng khuyết đi một nửa…
Thẩm Tri Ly chăm chú nhìn…
Mặt trăng khuyết mỗi lúc một nhiều… Hơn nữa hình như còn chuyển sang đỏ, rất kỳ dị…
Tiếp theo, một cái bóng màu đỏ xẹt qua.
Mắt hoa rồi chăng, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nghĩ.
Đột nhiên, đầu rắn đang nằm trên ngực nàng bỗng ngẩng phắt dậy, đập vào cằm Thẩm Tri Ly.
Cằm Thẩm Tri Ly đau nhói, tay chân vẫn bị thân rắn cuộn chặt, đang lúc vùng vẫy thì đối diện ngay với một đôi mắt đẹp nhức nhối.
Là Diệp Thiển Thiển.
Bộ y phục bó sát người màu đỏ tươi, càng làm nổi bật thân hình nóng
bỏng bốc lửa, đường cong cơ thể hiện rõ mồn một, đến Thẩm Tri Ly là nữ
nhi mà cũng không nén được nuốt nước bọt…
Thanh Cửu Hoàn đại đao trên vai, Diệp Thiển Thiển chỉ dùng ngón tay quặp lấy cơ thể con mãng xà to xác đáng sợ đó.
Mãng xà vùng vẫy dữ dội, Diệp Thiển Thiển gia tăng lực, thân rắn đang cuộn trên người Thẩm Tri Ly đã bị vứt sang một bên.
Thẩm Tri Ly bị vứt cùng với con rắn quay mấy vòng liền từ từ đứng vững lại.
Lúc giữ được thăng bằng thì con mãng xà Tiểu Hoa tâm phúc của Hoa Cửu Dạ đã choáng váng ngất đi trong bụi cỏ.
… Sức chiến đấu này thật khiến người ta bội phục!
Liếc Thẩm Tri Ly một cái, Diệp Thiển Thiển lạnh lùng nói: “Thẩm cốc chủ vẫn khỏe chứ?”.
Vẫn là vẻ đẹp băng giá ấy.
Đối với Diệp Thiển Thiển, Thẩm Tri Ly không thể nói là căm ghét,
nhưng cũng chẳng thích gì… Dĩ nhiên, ngoài nguyên nhân Tô Trầm Triệt ra, còn có một nguyên nhân khác đó là nữ nhi với nhau, nhan sắc của Diệp
Thiển Thiển thật đáng để ghen tỵ…
Cung tay chào từ biệt, Thẩm Tri Ly nói: “Đa tạ đã ứng cứu, tại hạ có việc, xin đi trước một bước”.
Giọng Diệp Thiển Thiển có phần mất kiên nhẫn: “Đứng lại, ta có chuyện tìm cô”.
Bước chân Thẩm Tri Ly khựng lại: “Có chuyện gì có thể đợi ta một chút không?… Ta có chuyện rất quan trọng phải làm”.
Diệp Thiển Thiển: “Quan đến mức nào?”.
Thẩm Tri Ly nghiêm sắc mặt: “Liên quan đến tính mạng”.
Diệp Thiển Thiển: “Bao lâu?”.
Thẩm Tri Ly: “Ấy, không lâu… chừng một, hai canh giờ thôi mà, rất nhanh, thật đấy”.
Diệp Thiển Thiển: “…”.
Bước tới đứng chắn trước mặt Thẩm Tri Ly, Diệp Thiển Thiển nắm chắc
thanh đại đao, chém một đường trong không trung: “Ta không có kiên nhẫn
để đợi… nói luôn với cô mục đích ta đến đây”.
Thẩm Tri Ly lại bất giác nuốt nước bọt: “Cái gì?”.
Diệp Thiển Thiển bình thản nói: “Lựa chọn thứ nhất, từ hôm nay trở
đi, cô cùng với tất cả các đại phu trong Hồi Xuân cốc không được phép
xem bệnh trị thương cho bất cứ ai trong cái đám người xưng là nhân sĩ võ lâm chính phái kia nữa, nếu không ta sẽ giết cô; lựa chọn thứ hai, cô
bây giờ theo ta rời khỏi Hồi Xuân cốc, ta bảo đảm sẽ không động đến một
sợi lông của những người trong Hồi Xuân cốc…”.
Thẩm Tri Ly: “Khụ khụ, có lựa chọn thứ ba không?”.
Thanh đao trên tay Diệp Thiển Thiển đã kề vào cổ Thẩm Tri Ly, sức
nặng của thanh đao khiến vai Thẩm Tri Ly bất giác sụp xuống, ả vuốt vuốt lọn tóc dài đen mượt của mình: “Không có, ta đếm đến ba, cô chọn đi”.
Thẩm Tri Ly: “Đợi đợi đợi đã…”.
Diệp Thiển Thiển: “Một…”.
Thẩm Tri Ly phát rồ: “Này cô nương đừng thế chứ, để ta suy nghĩ một lát mà…”.
Diệp Thiển Thiển mặt lạnh tanh: “Hai…”.
Thẩm Tri Ly: “Đợi đã, hai còn có hai rưỡi nữa mà…”.
Giọng Diệp Thiển Thiển kéo dài: “Ba…”.
Lưỡi đao kề cổ lóe lên tia sáng sắc lạnh, hình như đã áp sát vào cổ
rồi, Thẩm Tri Ly kêu khẽ: “Ta chọn số hai, nhưng phải kèm theo điều
kiện!!!”.
Diệp Thiển Thiển: “Cái gì?”.
Thẩm Tri Ly: “Đợi ta trong hai canh giờ… Còn nữa, từ giờ về sau mỗi ba tháng lại đưa ta về một lần”.
Thẩm Tri Ly nói dối không chớp mắt: “Cô chắc nhìn ra sức khỏe ta không tốt… Nếu ba tháng không quay lại một lần, ta sẽ chết”.
Diệp Thiển Thiển hồ nghi: “Thật không?”.
Thẩm Tri Ly: “Không tin cô đi hỏi…”.
Diệp Thiển Thiển cắt ngang nàng: “Thôi đi… nhanh lên một chút, hai
canh giờ, quá một khắc là ta bắt đầu giết người, nghe chưa hả?”.
Thẩm Tri Ly gật đầu chạy về hướng thạch động.
Không có ai ngăn cản, nàng hành động rất nhanh, tầm hơn một canh giờ
đã trở lại, chỉ là lúc quay lại, Thẩm Tri Ly đi rất chậm, sắc mặt trắng
bệch khó coi, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng long lanh.
Diệp Thiển Thiển cầm đao đứng trong phòng nàng, hai tay khoanh trước ngực, hình như đang nóng lòng chờ đợi.
Thẩm Tri Ly cười: “Đợi lâu rồi…”.
Diệp Thiển Thiển buông thõng tay, thở ra: “Chúng ta đi thôi”.
“Đợi đã.”
Diệp Thiển Thiển hít một hơi: “Cô lại có chuyện gì nữa?”.
Thẩm Tri Ly: “Ừm… ta để lại một bức thư nhé, không thì họ sẽ lo lắng”.
Nói rồi, nàng cầm bút lên viết vội một tờ giấy, cho vào phong thư
trắng tinh dán miệng lại, rồi lại đề bên ngoài một dòng chữ nhỏ: Thẩm
Tri Ly lưu thư.
Đợi nàng đặt bức thư xuống, lòng kiên nhẫn của Diệp Thiển Thiển cuối
cùng cũng cạn, một dải lụa trắng vòng qua eo Thẩm Tri Ly, vận khinh công cắp nàng đi.
Hồi Xuân cốc.
Lại một lần nữa rời khỏi Hồi Xuân cốc.
Gió phần phật, Thẩm Tri Ly khó nhọc mở mắt ra, cả người tròng trành muốn nôn.
Diệp Thiển Thiển ngừng lại ở lối vào Hồi Xuân cốc, một cỗ xe ngựa đã
đậu sẵn ở đó, vứt Thẩm Tri Ly vào trong xe, Diệp Thiển Thiển tự mình cầm cương quất roi cho ngựa chạy.
Xe ngựa này tuy không tiện nghi bằng xe của Thẩm Tri Ly, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Với lại kỹ thuật đánh xe ngựa của Diệp Thiển Thiển vô cùng tốt, suốt dọc đường xe chạy rất êm.
Thẩm Tri Ly ngồi tựa vào thành xe ôm lồng ngực vẫn còn đập thình thịch của mình, vừa thở dốc, sắc mặt đột nhiên đanh lại.
Vừa rồi quyết định nhanh như chớp, cơ hồ chưa kịp phản ứng, lúc này nàng mới nghĩ ra một chuyện rất quan trọng.
Diệp Thiển Thiển và Tô Trầm Triệt là tình nhân cũ.
Vẫn chưa nói rõ ràng, ai biết được mối quan hệ phức tạp này có “đã lìa ngó ý còn vương tơ lòng” hay không.
Còn nàng bây giờ lại là ý trung nhân của Tô Trầm Triệt kiêm cả… khụ khụ…
Từ một góc độ nào đó mà nói, họ là tình địch của nhau…
Một người tay trói gà không chặt như nàng lại bị một kẻ võ công cái
thế, chỉ cần động một ngón tay cũng đủ giết chết nàng bắt đi, thế thì
kết cục sẽ là…
Thẩm Tri Ly vội vàng bò ra ngoài cửa xe, vén rèm thăm dò: “Thế… Diệp hộ pháp, cô định đưa ta đi đâu thế?”.
Mái tóc dài đang tung bay trong gió của Diệp Thiển Thiển làm nổi bật
mỹ mạo vô song của ả, ả hơi hé đôi môi đỏ mọng, nhả ra bốn chữ: “Tổng
đàn Ma giáo”.