Thẩm Tri Ly vừa uống canh gừng tỳ nữ bưng tới vừa tinh thần bất định xen lẫn phòng bị đưa mắt nhìn tứ phía.
Uống hết canh gừng, tay chân Thẩm Tri Ly ấm trở lại, khẽ giọng nói: “Cảm tạ, xin hỏi đây là…”.
Tỳ nữ nhìn nàng cười khách sáo, đón lấy chiếc bát không, nhưng không trả lời.
Một giọng nói ấm áp dễ nghe bỗng vang lên.
“Cô nương, cô tỉnh lại rồi à?”
Thẩm Tri Ly âm thầm nghĩ, canh uống hết rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn ngủ mê sao?
Ngước mắt nhìn lên thì thấy một chiếc áo choàng trắng dài quét đất
đập vào mắt, chiếc áo choàng đó vô cùng diêm dúa rực rỡ, chiếu sáng lấp
lánh, rõ ràng là rất có giá trị, thắt lưng người đó thắt một chiếc đai
bằng lụa đính vài chiếc lục lạc lưu ly, đung đưa theo gió, vang lên
tiếng lanh lảnh.
Nhìn lên trên nữa, đôi mắt nhỏ dài, làn môi mỏng, chiếc cằm nhọn và gương mặt ma mị.
Thẩm Tri Ly cực kỳ kinh ngạc: “…Sư, sư huynh?”.
Nam tử hình như có chút không hiểu: “Cô nương… Ta không có sư muội nào hết, cô có phải nhận lầm người rồi không?”.
Giọng điệu này, khẩu khí này…
Thẩm Tri Ly bỗng chốc tỉnh ra: “Xin lỗi, là tôi nhận lầm người”.
Với lại dù trên mặt hắn có vết sẹo y hệt Hoa Cửu Dạ thì có đánh chết
Hoa Cửu Dạ cũng không thể dùng khẩu khí này để nói với nàng.
Nhưng… nhìn khuôn mặt tuy ngũ quan giống như đúc nhưng rõ ràng dịu
dàng hơn rất nhiều, Thẩm Tri Ly âm thầm rơi lệ, sao lại có cảm giác lo
sợ vì được sủng ái thế này nhỉ…
Nam tử mỉm cười, như gió mùa xuân mơn man da mặt.
Hắn lên tiếng, ánh mắt hiền hòa tựa nước mùa xuân: “Không có chi, cô
nương rơi xuống nước bị trúng phong hàn, còn phải nghỉ ngơi vài ngày
nữa”.
Ngươi phải dùng gương mặt của sư huynh đi nói những lời kỳ dị này thật sao!
Thẩm Tri Ly quay sang nói: “Đa tạ công tử đã cứu mạng, chỉ là không biết đây là đâu ạ?”.
Nam tử nọ: “Cô nương không cần lo lắng, đây là nhà của ta, rất yên
tĩnh, thích hợp để tĩnh dưỡng, đợi cô nương khỏe lại rồi, ta sẽ cho
người đưa cô về nhà. Chỉ là không biết nhà cô nương ở đâu… để ta đến báo tin cho lệnh tôn lệnh đường được biết”.
Quá lâu không gặp người bình thường, Thẩm Tri Ly nhất thời chẳng biết nói gì.
Gặp kẻ biến thái nhiều quá rồi sao… = =
Thở dài một cái, hồi lâu sau, Thẩm Tri Ly mới khẽ khàng nói: “Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là phụ mẫu tôi mất sớm, một thân một mình không có ai để báo tin đâu”.
Nàng chắc chắn không dám nói ra Hoa Cửu Dạ, nhưng lại không thể nén
nổi lo lắng… cũng không biết sau đó rốt cuộc Ca Xuy có tìm ra Hoa Cửu Dạ không…
Đang suy tính xem phải nói thế nào thì phát hiện nam tử nọ đưa tay vuốt tóc nàng như muốn an ủi.
Thẩm Tri Ly trống ngực đập thình thịch ngẩng đầu lên.
Nam tử nọ: “Xin lỗi cô nương, đã làm cô nhớ đến chuyện thương tâm”.
Thẩm Tri Ly: “Không có không có”.
Nam tử nói bằng giọng vô cùng thương cảm: “Cô nương, không cần phải
giải thích, ta biết rồi”, ánh mắt nhìn Thẩm Tri Ly thương hại, như thể
nhìn một thiếu nữ tội nghiệp có thân thế bi thảm vậy.
Ngươi thì biết cái gì!
Nam tử với ánh mắt dịu dàng, tiếp tục nói: “Cô nương nếu không chê thì ở lại đây đi”.
Tiếp đó chàng lại hỏi han rất nhiều chuyện, lúc nói chuyện còn đặc
biệt tránh nhắc đến gia cảnh của Thẩm Tri Ly, như thể sợ nhắc đến sẽ làm tổn thương nàng vậy.
Dù gì cũng là ý tốt, Thẩm Tri Ly âm thầm chịu đựng cái kiểu nói chuyện lê thê không dứt này.
Cuối cùng đến khi có người gọi, hắn mới lưu luyến dặn dò vài câu rồi rời đi.
Thẩm Tri Ly thở phào, đang định đứng lên thì phát hiện tỳ nữ bê canh gừng đến cho nàng vẫn còn ở đây.
Con bé đưa cho nàng một bộ quần áo mới chất liệu cao cấp, như thể vô
tình nói: “Tướng mạo của cô nương không xuất sắc, nhưng được cái thân
thế đáng thương, Tiêu Vân điện hạ thích nhất là những cô gái gia cảnh bi thảm… nhưng, cũng chỉ thế mà thôi”.
Điện hạ?
Thẩm Tri Ly bỗng chụp lấy tay tỳ nữ: “Hắn rốt cuộc là ai?”.
Tỳ nữ giằng tay ra khỏi Thẩm Tri Ly, giọng điệu cũng lạnh nhạt đi:
“Cô nương, cô vất vả như vậy để được ở bên điện hạ còn giả vờ không biết gì nữa, cả Nam Cương chỉ có một mình điện hạ được xưng tụng là điện
hạ”.
Thẩm Tri Ly: “Hắn là… con trai của vua Nam Cương?”.
Tỳ nữ bổ sung: “Duy nhất”.
Thẩm Tri Ly nghĩ thầm: Thế tên đó chẳng phài là con trai của kẻ thù lớn nhất của Hoa Cửu Dạ đó sao?
***
Thẩm Tri Ly tuy không sợ đau đớn bệnh tật gì, nhưng cơ thể quá yếu
ớt, chẳng bao lâu thì bắt đầu sốt ho hắt xì liên tục, đành phải nằm bẹp
trên giường mấy ngày nữa.
Vị Vương tử dịu dàng đó hằng ngày đều lui tới thăm nàng trước lúc
hoàng hôn, khi thì cho nàng vài thứ giúp nàng khuây khỏa, khi lại trò
chuyện cùng nàng, ánh mắt tràn ngập niềm thương cảm vô bờ, hệt như đối
đãi với một đóa hoa yếu ớt, nếu hằng ngày không bị tỳ nữ chăm sóc nàng
dội nước lạnh, Thẩm Tri Ly gần như tin rằng Vương tử đã yêu nàng mất
rồi.
Không giống như tên Tô Trầm Triệt dù mất trí vẫn đen tối đến tận
xương cốt kia, vị Vương tử này rõ ràng ngốc nghếch hơn rất nhiều.
Trong lúc trò chuyện, Thẩm Tri Ly tỉnh bơ moi hết tất cả từ gia thế,
hoàn cảnh, quá trình trưởng thành đến sở thích, hứng thú của vị Vương tử nọ, rút ra kết luận, đây là một đóa hoa trắng được nuôi trong lồng kính hoàn toàn chưa trải qua gió táp mưa sa.
Thân phận tôn quý, phẩm chất tướng mạo hiền lành, lại thêm lời tán
dương của mọi người khiến vị Vương tử Hoa Tiêu Vân này hình thành một sở thích bệnh hoạn đặc biệt.
… Chỉ thích chăm sóc những cô gái tội nghiệp, đáng thương trải qua thảm cảnh, càng bi thảm càng đau khổ hắn càng thích.
Thẩm Tri Ly tổng kết, mấy ngày nay sống thật sung sướng, thoải mái, ăn no đến trương cả bụng.
Nhưng, tướng mạo này, họ này… quả thật làm cho Thẩm Tri Ly không thể không liên tưởng đến Hoa Cửu Dạ.
Là huynh đệ ly tán nhiều năm của Hoa Cửu Dạ ư…
Nhưng Hoa Cửu Dạ nếu thật là người của Nam Cương vương thất, sao lại
gặp phải nhiều chuyện đau lòng như thế, chẳng lẽ là thân thích của tiên
đế sao.
Thẩm Tri Ly thở dài, dù là giả thiết nào cũng vô cùng thê thảm, nàng
hy vọng sớm khỏe lại để về tìm Hoa Cửu Dạ, mau chóng cùng y quay về
Trung Nguyên.
Nhắc đến mới nhớ, Thẩm Tri Ly nhìn trời, sao lâu quá rồi chẳng có tin tức gì của Tô Trầm Triệt hết nhỉ.
Chẳng lẽ cuối cùng hắn đã phát hiện người mình yêu thật ra là Diệp
Thiển Thiển, thế là… vứt bỏ nàng ư, nếu không với cái kiểu bám nàng dai
như đỉa của Tô Trầm Triệt, cho dù bị thuộc hạ bắt cóc cũng có cách đuổi
theo đến đây chứ?
Tuy biết như thế mới là bình thường…
Nhưng, Thẩm Tri Ly ấn ấn đầu, thấy không thoải mái chút nào…
Mấy ngày sau, bệnh tình của Thẩm Tri Ly thuyên giảm rất nhiều, có thể tự do đi lại.
Quần áo mà tỳ nữ đưa không giống với Trung Nguyên, Thẩm Tri Ly nghiên cứu rất lâu mới mặc được vào người, vốn nghĩ loại quần áo bảy sắc cầu
vồng chẳng ăn nhập gì với nhau mặc vào sẽ không đẹp, nhưng lúc soi
gương, nàng ngạc nhiên vì nó không tệ chút nào.
Thẩm Tri Ly đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, quyết định sau này nếu có cơ hội sẽ may vài bộ mặc chơi…
Trang sức trên bàn đều làm bằng bạc, lấp lánh hoa cả mắt, Thẩm Tri Ly mắt sáng rỡ, nhưng lập tức tối sầm lại, có quý giá đến đâu thì cũng
không phải của nàng.
Tỳ nữ bên ngoài nói: “Cô nương đã chuẩn bị xong chưa?”.
Vội vàng lấy đại một chiếc trâm khắc hình hoa cài lên đầu, Thẩm Tri Ly bước ra.
Tỳ nữ chỉ nhìn một cái rồi kêu lên thất thanh: “Tóc kìa, tóc kìa!”.
Sau đó Thẩm Tri Ly bị ấn xuống thắt bím tóc, trên đầu còn mang một món trang sức bằng bạc rất cổ quái.
Bước vào hoa viên, từng bụi hoa đua nhau khoe sắc dọc theo những hàng rào trúc trông rất tao nhã.
Khí hậu Nam Cương ôn hòa, hoa nở rực rỡ hơn Trung Nguyên rất nhiều,
hơn nữa những bụi hoa này rất hiếm thấy ở Trung Nguyên, ngón tay Thẩm
Tri Ly chưa kịp chạm vào hoa thì đã có giọng nói cổ quái không biết từ
đâu phát ra: “Ai dà, cô ta đang chạm vào hoa đấy à?”.
Tay Thẩm Tri Ly khựng lại rồi thu về.
“Cô ta thu tay về rồi!”
Thẩm Tri Ly quay đầu, liếc mắt.
“Cô ta nhìn sang rồi!”
Nhìn một lúc, Thẩm Tri Ly nói với đám người oanh oanh yến yến sau lưng: “Các ngươi có ý kiến gì với ta hả?”.
Một cô gái Nam Cương õng ẹo nói: “Ngươi chính là người mới đó hả? Cái thứ cha mẹ đều chết cả, làm Điện hạ chăm sóc mấy ngày trời, trước lúc
chìm xuống nước còn ôm lấy chân Điện hạ nói lấy thân báo đáp đó hả?”.
… Chuyện này có cần phải nói lớn giọng như vậy không?
Sự im lặng của Thẩm Tri Ly được mặc nhiên hiểu là thừa nhận, đối phương càng được nước lấn tới: “Ngươi khóc cho bọn ta xem”.
Thẩm Tri Ly thẳng thắn: “Khóc không được”.
Sau đó… cô gái đối diện có vẻ lanh lẹ đấm Thẩm Tri Ly một cái.
Thẩm Tri Ly không kịp đề phòng, ngã lùi về phía sau, tay chống vào gai hoa, máu lập tức ứa ra.
“Các người đang làm gì vậy?”
Thẩm Tri Ly gượng đứng lên: “Bọn họ…”.
Lời nói chưa dứt, Thẩm Tri Ly khóe miệng giật giật phát hiện đám phụ
nữ vừa nãy còn khí thế hung hăng giờ bỗng thành những chú chim cút yếu
đuối, thậm chí có người còn vén tay áo không ngừng chấm chấm khóe mắt
khô ran, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Tốc độ trở mặt nhanh quá…
Thẩm Tri Ly quay đầu sang, người vừa lên tiếng không ai khác ngoài
“Thánh mẫu vương tử”, áo choàng trắng tinh khiết không vướng chút bụi
trần, miệng nở nụ cười dịu dàng, bộ dạng như thánh quang phổ chiếu.
Hắn nhìn Thẩm Tri Ly dịu dàng hỏi: “Thẩm cô nương, cô có thể đi lại được rồi à?”.
Thẩm Tri Ly: “Ừm, đa tạ đã chăm sóc mấy ngày qua”.
Thẩm Tri Ly giấu tay ra đằng sau, nói lấp liếm: “Không có gì, tôi vừa nãy không cẩn thận té ngã ấy mà”.
Thánh mẫu vương tử nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thẩm Tri Ly lấy làm lạ nói: “Tôi nói sai gì rồi ư?”.
Thánh mẫu vương tử kích động: “Không, không, không, cô không sai gì hết! Ta chỉ là, chỉ là… bỗng dưng cảm động quá”.
… Ngươi là đồ ngốc hả Vương tử điện hạ?
Thánh mẫu vương tử dịu dàng nói: “Bị người khác làm bị thương, bị
người khác bắt nạt mà vẫn âm thầm chịu đựng không nói cho ta biết, thà
một mình chịu đau đớn… Ta bỗng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, ta bị
làm sao thế này… Hình như có cảm giác bị người ta đâm trúng…”.
Thẩm Tri Ly khóe miệng giật giật, ta chỉ là không muốn gây thêm phiền phức mà thôi, đâu có khổ công như thế…
Thánh mẫu vương tử chân thành nói: “… Sau này hãy để ta chăm sóc nàng, ta sẽ không để cho nàng chịu oan ức nữa!”.
Thẩm Tri Ly: “Xin cảm ơn Điện hạ!”.
Thánh mẫu vương tử: “Đừng khách sáo, đây là việc ta nên làm mà”.
Nên làm cái đầu ngươi!
Ta biết chẳng ai có lòng tốt vậy đâu, ở đây chẳng có lấy một người bình thường!
Thẩm Tri Ly hít một hơi thật sâu, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, nói:
“Tiêu Vân điện hạ, thật ra tôi còn biết một người đáng thương hơn tôi
rất nhiều”.
Thẩm Tri Ly: “Sau khi có thai với người ta thì bị người ta bỏ rơi,
đành một mình khó nhọc nuôi con, vì đứa bé sinh bệnh không có tiền cứu
chữa bị đại phụ đuổi ra khỏi cửa, đến cái ăn cái mặc hằng ngày cũng
thành vấn đề lớn… Đáng thương nhất là dù rất khổ sở nhưng nàng ta cũng
không hề oán hận gã đàn ông đó!”.
Thánh mẫu vương tử nét mặt vô cùng đè nén, đau xót nói: “Sao lại có loại đàn ông tàn nhẫn như thế nhỉ!”.
Thẩm Tri Ly: “Đúng vậy”.
Thánh mẫu vương tử giơ nắm đấm: “Nàng nhất định phải đưa ta đến gặp cô gái đó!”.
Thẩm Tri Ly vừa gật đầu lia lịa vừa nghĩ thầm, thật là dễ bị lừa.
Lúc đó, Liễu Sắt đang đứng ngồi không yên sốt ruột nhìn đông nhìn
tây, vừa thấy Thẩm Tri Ly liền chạy đến kéo vạt áo Thẩm Tri Ly: “Thẩm cô nương, sư huynh cô…”.
Chưa nói hết, Liễu Sắt bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi ngã
khuỵu xuống đất, hai tay ôm lấy ngực trái, mặt không giấu nổi vẻ kinh
hoàng.
Thánh mẫu vương tử tỏ ra khó xử, nhưng vẫn đưa tay ra, thân thiện: “Cô nương, ta dìu nàng đứng dậy”.
Lời chưa nói dứt đã thấy một đôi chân ngắn tũn phóng nhanh đến, nhảy
phóc vào lòng Thánh mẫu vương tử: “Cha! Cuối cùng cha cũng trở về rồi!”.
Thánh mẫu vương tử tay chân lóng ngóng cúi đầu: “…” Đây là thứ quái gì thế này?
Thẩm Tri Ly khom lưng dìu Liễu Sắt đứng lên, không nén được hỏi: “Sư huynh ta thế nào rồi?”.
Liễu Sắt định thần lại, tay vẫn áp ngực trái: “Sư huynh cô sau khi
tỉnh lại biết cô đi không trở lại bèn đuổi theo, kết quả giữa đường bị
quan binh đánh một trận, sau đó nghe nói hắn đi về phía Vương cung… Tôi
không biết làm sao, đành ở đây đợi cô”.
Vương cung!
Thẩm Tri Ly quay ngoắt người nhìn Thánh mẫu vương tử vừa mới thoát ra khỏi Hoa Cốt Đóa.
Thánh mẫu vương tử cũng nghe thấy những lời họ nói, ngẩng đầu nói:
“Là sư huynh của Thẩm cô nương sao? Thế nhất định là hiểu lầm rồi, để ta đi giải thích”.
Thẩm Tri Ly kéo tay Vương tử điện hạ cùng đi: “Dân nữ đa tạ điện hạ!”.
Liễu Sắt nhoài người giữ cổng, lấy hết can đảm nói: “Điện hạ, người còn đến đây nữa không?”.
Thánh mẫu vương tử lùi lại nở nụ cười khó nhọc, dịu dàng nói: “Sẽ đến chứ, cô nương”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Sao nàng lại cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác…
Vương cung Nam Cương không giống ở Trung Nguyên, được trang hoàng rất tao nhã, làm mất đi mấy phần thâm nghiêm trang trọng.
Nhưng Thẩm Tri Ly chẳng có tâm trạng nào để ngắm nghía, chỉ đi theo Thánh mẫu vương tử trong tâm thế cảnh giác cao độ.
Còn Thánh mẫu vương tử thì như đi vào chốn không người. Thấy hắn từ
xa đi đến, hộ vệ hai bên đã cúi người cung kính hành lễ, Thánh mẫu vương tử mỉm cười gật đầu, không ngừng ban phát ánh mắt tràn ngập yêu thương
và hòa bình. Các hộ vệ đứng thẳng người lên nhìn Thánh mẫu vương tử bằng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng kính.
Thánh mẫu vương tử đi lại chỗ hộ vệ cuối cùng nói: “Thị vệ trưởng, có một… à…” nhìn Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly bổ sung: “Tướng mạo rất giống điện hạ”.
Thánh mẫu vương tử: “…Ừ, một chàng trai tướng mạo rất giống ta bị đưa đến đây không?”.
Thị vệ trưởng nhíu mày: “Tiêu Vân điện hạ, người có phải đang nói đến Hoa Xà không… Hắn đang ở trong, nhưng việc này tốt nhất người không nên can dự vào”.
Thánh mẫu vương tử: “Hắn là bằng hữu của bằng hữu ta, nếu có gì hiểu lầm…”.
Thị vệ trưởng: “Không có hiểu lầm đâu ạ, Tiêu Vân điện hạ xin về cho”.
Thánh mẫu vương tử bất lực nhìn Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly lập tức kéo vạt áo hắn, ra vẻ tội nghiệp nói: “Vương tử
điện hạ, xin người đó… Ta chỉ có một người thân duy nhất này thôi, ta
không thể không có huynh ấy…”.
Như được cổ vũ, Thánh mẫu vương tử bỗng gằn giọng: “Thị vệ trưởng,
chí ít ngươi cũng phải giải thích rõ ràng vì sao lại bắt người chứ, có
lẽ chỉ là hiểu lầm thôi… Ngươi sao có thể nhẫn tâm làm một cô nương đáng thương thế này đau lòng chứ?”.
Thị vệ trưởng vai u thịt bắp liếc mắt nhìn Thẩm Tri Ly một cái, bỗng
kêu lên: “Ngươi chính là đồng bọn của hắn! Người đâu? Mau bắt ả lại!”.
Đám thị vệ đang đứng xem diễn tuồng xung quanh lập tức lao về phía Thẩm Tri Ly.
Trong tích tắc, ngón tay Thẩm Tri Ly điểm mạnh vào cổ Thánh mẫu vương tử, cây kim dài sắc nhọn đâm vào cổ hắn: “Đưa ta vào trong”.
Đám thị vệ nhất thời chưa biết làm sao, không dám tiến lại gần.
Thẩm Tri Ly lôi Thánh mẫu vương tử, hung hãn nói: “Ngân châm có tẩm
thuốc độc, mau nói cho ta biết sư huynh đang ở đâu, nếu không ta sẽ giết hắn”.
Thị vệ trưởng trầm ngâm một lúc: “Ngươi thật muốn vào?”.
Thẩm Tri Ly: “Dĩ nhiên”.
Thị vệ trưởng: “Được thôi, đang ở trong đó”, gã chỉ về phía nơi sâu
nhất trong chánh điện, “Ngươi thả Tiêu Vân điện hạ ra, ta lập tức dẫn
ngươi đi”.
Không đợi Thẩm Tri Ly lên tiếng, Thánh mẫu vương tử đã mỉm cười nói
trước: “Ta không sao, nếu bây giờ mà thả ta ra, chỉ sợ nàng không yên
tâm”.
Thị vệ trưởng bất lực, đành để Thẩm Tri Ly đi trước.
Đi được vài bước, Thánh mẫu vương tử giơ tay lên, Thẩm Tri Ly lập tức đề cao cảnh giác: “Người muốn làm gì?!”.
Thánh mẫu vương tử: “Điều chỉnh tư thế một chút, nàng đi như vậy rất mệt đúng không”.
Nét mặt Thẩm Tri Ly lộ vẻ phức tạp: “… Ai ngươi cũng đối xử như vậy sao? Ngươi rốt cuộc là làm cách nào sống đến hôm nay vậy…”.
Thánh mẫu vương tử suy nghĩ: “Giúp đỡ người khác thôi mà, nàng cũng đâu giết ta thật đúng không”.
Thẩm Tri Ly: “… Sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?”.
Tay giữ ngân châm của Thẩm Tri Ly siết chặt hơn, cảm giác bị người khác nhìn thấu ruột gan thật không tốt chút nào…
***
Dùng chân đạp mạnh cửa điện, cánh cửa mở tung, hai người ngỡ ngàng nhìn vào trong, Thẩm Tri Ly vừa nhìn đã thấy Hoa Cửu Dạ.
Thẩm Tri Ly không nén nổi kêu lớn: “Sư huynh!”.
Hoa Cửu Dạ nghe tiếng quay đầu lại: “Muội…”. Chỉ nói được một từ y
lập tức quay sang nhìn Hoa Tiêu Vân đang đứng bên cạnh Thẩm Tri Ly.
Còn Hoa Tiêu Vân lúc này cũng đang nhìn y.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đứng sững.
Cảnh tượng này quả thật vô cùng kỳ lạ, hai gương mặt giống nhau như
đúc, hệt như đang đứng nhìn mình trước gương, lại có tâm trạng và ở
trong hai hoàn cảnh khác nhau.
Trong điện yên lặng đến nỗi tiếng ngân châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Hồi lâu sau, Hoa Cửu Dạ mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Người này là ai, nhìn rất quen?”.
Hoa Tiêu Vân: “Ta cũng cảm thấy có phải chúng ta từng gặp ở đâu đó không?”.
ừ giữa đại điện, một giọng đàn ông sang sảng cắt ngang cuộc đối thoại kỳ lạ giữa hai người: “Tiêu Vân, sao con lại đến đây?”.
Hoa Tiêu Vân mỉm cười hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ vương”.
Cử chỉ chàng tự nhiên, như không hề để tâm đến ngân châm trong tay Thẩm Tri Ly đang gần trong gang tấc.
Thẩm Tri Ly nhìn ra xa, ngồi trên long ỷ ngay giữa chính điện là một nam tử trung niên sắc mặt uy nghiêm.
Lão ta vận y phục đặc trưng của Nam Cương, đầu đội vương miện lấp
lánh ánh vàng, tay phải cầm một cây thủ trượng được điêu khắc rất tinh
tế.
Rõ ràng là được chăm sóc rất tốt, xem chừng lão ta không quá tứ tuần, gương mặt vẫn tuấn tú phi phàm, thời gian không thể lấy đi phong thái
của lão, gương mặt có nét giống với Hoa Tiêu Vân nhưng từng trải hơn,
lão luyện hơn, chỉ là… dù nhìn thế nào ở ông ta vẫn toát ra vẻ hắc ám và nguy hiểm.
Đây là…vua Nam Cương?
Vua Nam Cương trầm giọng: “Giờ không phải là lúc con nên đến, Tiêu Vân, con lui ra ngoài đi”.
Hoa Tiêu Vân nhìn về phía Hoa Cửu Dạ, giọng ôn tồn: “Phụ vương, người này là bằng hữu của vị cô nương đây… Nếu chỉ là hiểu lầm, con có thể
đưa hắn đi không ạ?”.
Vua Nam Cương: “Không có hiểu lầm gì hết, con biết hắn đã làm gì
không? Hắn đã giết hai vị trưởng lão ở Trưởng lão điện và hai mươi bảy
đệ tử nữa”.
Hoa Tiêu Vân trầm ngâm.
Thẩm Tri Ly không nhịn được bèn lên tiếng: “Những kẻ đó là súc sinh, bọn chúng, bọn chúng đã đối với muội muội của sư huynh…”.
Chỉ nói được một câu rồi bỗng im bặt, không phải là không nói tiếp
được mà là Thẩm Tri Ly bỗng không biết rốt cuộc là nên nói cho ai nghe,
nàng vẫn còn nhớ lời cuối cùng của một tên trưởng lão:
… Hoa công tử, thật ra đều là mệnh lệnh của Vương thượng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự…
Mà người trước mặt nàng lại chính là vua Nam Cương, bên cạnh nàng lại là con trai của lão.
Hoa Tiêu Vân có lẽ sẽ sẵn lòng giúp nàng nhưng một khi đã dính líu
đến vua Nam Cương, hắn cũng không có lý do gì để đứng về phía người
ngoài.
Giọng nói Hoa Cửu Dạ sang sảng trong đại điện rộng lớn: “Đừng nói
nữa! Lão súc sinh, muốn giết cứ giết, không cần phải tìm tội danh để gán cho ta”.
Vua Nam Cương lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ chết nhanh thôi, nhưng trước lúc chết hãy giao Cổ Hoàng ra đây”.
Hoa Tiêu Vân: “Cổ Hoàng?”.
Vua Nam Cương cố nén giận dữ, quay sang nói với Hoa Tiêu Vân bằng giọng dịu dàng nhất có thể: “Con ra ngoài trước đi”.
Một người từ trong chỗ tối bước ra, cúi người làm tư thế mời ra với
Hoa Tiêu Vân, thái độ tuy nhún nhường nhưng động tác thì không để cho
người khác cự tuyệt.
Nhưng đúng lúc này, Hoa Cửu Dạ cười lớn chế nhạo: “Đúng rồi, Cổ
Hoàng, một đời chỉ có một người có được Cổ Hoàng. Ta có chết cũng không
giao cho ngươi, con trai của ngươi, một vị vua Nam Cương tương lai lại
không có Cổ Hoàng, ngươi thấy nếu lộ ra ngoài mọi người sẽ tin phục sao? Cũng giống như một số người nào đó, cả đời cũng rửa không hết vết nhơ
cướp ngôi”. Máu từ khóe miệng từ từ chảy ra, nhưng y không có chút cảm
giác.
Thẩm Tri Ly không nén nổi, tiến lên phía trước bắt mạch cho Hoa Cửu Dạ.
Hoa Tiêu Vân bị ép ra ngoài, trong điện chỉ còn lại bốn người.
Vua Nam Cương từ trên long ỷ thong thả bước xuống, một giọt máu từ đầu ngón tay của lão ta nhỏ xuống.
Cửa điện khép lại một nửa, bóng tối bao phủ mặt lão ta, gương mặt tuấn tú nhưng âm khí đậm đặc.
“Ngươi nên biết, kẻ sở hữu Cổ Hoàng trên đời này không chỉ có ngươi.
Không thể lấy được thì ta cũng có thể làm nhục ngươi và nữ nhân của
ngươi.”
Hoa Cửu Dạ đẩy Thẩm Tri Ly ra: “Cô ta không phải là nữ nhân của ta”,
liền sau đó, trong mắt y lóe lên tia căm hờn: “Cổ Hoàng của ngươi…”.
Vua Nam Cương gật đầu: “Chính là lấy từ trong tay phụ thân ngươi, ta
đã làm nhục mẫu thân ngươi trước mặt hắn, còn nói với hắn nếu hắn không
giao Cổ Hoàng ra thì tất cả phạm nhân trong địa lao sẽ lần lượt làm nhục mẫu thân ngươi”.
Ngực Hoa Cửu Dạ lên xuống mãnh liệt, hai mắt sâu hoắm tóe lửa.
Y cắn môi bật máu, vài tiếng từ kẽ răng rít ra: “Súc sinh, ông ấy là anh trai của ngươi”.
Vua Nam Cương cười khinh miệt: “Quả nhân biết, nhưng thế thì đã làm
sao? Dựa vào cái gì mà nữ tử quả nhân thích lại gả cho hắn, chẳng qua là vì hắn có Cổ Hoàng, chẳng qua là vì hắn có thể thừa kế ngôi vị, thế thì quả nhân tại sao lại không thể có được? Thắng làm vua thua làm giặc,
quả nhân chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn, cũng giống như bây giờ… Đưa Cổ
Hoàng cho quả nhân, quả nhân sẽ cho ngươi đi gặp lại lão già đã thành ma của ngươi không chút đau đớn, bằng không quả nhân sẽ có cách cho ngươi
nếm mùi địa ngục”.
Hoa Cửu Dạ cười nhạt nhìn lão.
Vua Nam Cương: “Đó là lỗi của con tiện nhân đó, miệng nói thích ta,
quay đầu đi đã gả cho tên quỷ chết đó, quả nhân chẳng qua chỉ là cho đôi cẩu nam nữ đó có tội đền tội thôi…”.
Thuận tay cứa một đường trên cổ tay Hoa Cửu Dạ, máu tươi ứa ra, một
giọt máu từ đầu ngón tay của vua Nam Cương nhỏ xuống cổ tay Hoa Cửu Dạ.
Gần như trong chớp mắt, cả người Hoa Cửu Dạ quặn lên vì đau đớn.
Tay áo vừa phất lên, vua Nam Cương một tay đã nhấc cổ Thẩm Tri Ly áp sát vào tường.
Lão đủng đỉnh nói bằng giọng lạnh băng: “Ngươi muốn ta làm gì với ả tiểu tình nhân này của ngươi đây…”.
Hai chân hụt đất, trong đầu Thẩm Tri Ly lúc này đã hỗn loạn đến cực
điểm. Huynh đệ, cướp ngôi, tra tấn, giết người… móc nối lại với nhau
thành chân tướng sự việc, nàng khó nhọc kìm bàn tay đang bóp chặt cổ
mình: “Đổ hết tội lỗi lên đầu một nữ tử, ngươi căn bản chỉ là để thỏa
mãn ham muốn quyền lực của bản thân, vứt bỏ nhân tính, đến huynh đệ ruột thịt mà cũng không buông tha!”.
Vua Nam Cương: “Nói càn! Đều là do con tiện nhân đó!”.
Thẩm Tri Ly ngước cổ cười khinh bỉ: “Anh trai ngươi đối với ngươi rất tốt đúng không, cảm thấy có lỗi với lương tâm ư? Ngươi còn lương tâm cơ đấy”.
Vua Nam Cương sắc mặt tối sầm lại, ngón tay bỗng siết chặt: “Để ngươi nói càn… á…”.
Vua Nam Cương bỗng nhiên quay phắt lại, phát hiện Hoa Cửu Dạ cắn phập vào cổ tay lão, máu tươi phọt ra, từ từ tụ lại một chỗ, trong lúc Hoa
Cửu Dạ đau đớn, thì một nỗi đau đớn cũng theo chỗ máu hội tụ lan ra.
Đau đớn làm cho vua Nam Cương tỉnh táo lại, dùng hết sức lực đẩy Hoa Cửu Dạ ra.
Lưng Hoa Cửu Dạ đập mạnh vào tường, một ngụm máu tươi phun ra, lục
phủ ngũ tạng rúng động, nhưng y vẫn cười: “Chúng ta cùng chết đi”.
“Để Cổ Hoảng trong người ta phát tác, đến lúc đó những kẻ nhuốm máu của ta đều sẽ chết.”
Thẩm Tri Ly từ không trung rơi xuống đất, ôm lấy cổ thở dốc.
Đại điện rộng lớn im phăng phắc, một nỗi thê lương mơ hồ.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng hoàn toàn trái ngược với hơi
thở hào hển xen ngang: “Này, các ngươi muốn chết ta không có ý kiến
nhưng ta có thể đưa Tri Ly của ta đi không?”.