Công Tử Mị Tình

Chương 17: Trừng Phạt



Nước mắt nàng lăn dài trên má theo đó mà rơi lên mặt hắn, nhìn người con gái mình yêu thương chìu chuộng nay vì mình và rơi lệ khiến hắn không kiềm được mà nhói lòng, hắn thở dài bất lực, bản thân hắn nhìn rõ chính hắn cũng không thể không chế được bản thân sao hắn có thể trách nàng được.
Ninh Vương đưa tay ôm lấy đầu nàng.

Đặt nàng nằm vào lòng hắn, giờ phút này nàng nghe rõ từng nhịp tim đang đập dữ dội trong lòng ngực hắn.
Im lặng 1 lúc lâu cuối cùng hắn mới lên tiếng phá tan không khí ngộp thở đến bức người.
- Ta từng nghĩ, nếu buông tay nàng ta sẽ thế nào...
Nói tới đây hắn như nghĩ ngợi điều gì đó, ngưng lại vài giây hắn nói tiếp.
- Kết quả tim ta đau gấp trăm lần mỗi khi nhớ nàng, tệ hơn nữa là đau hơn cả mỗi khi nó phát bệnh.

Ta biết nàng hận ta, nhưng thà để nàng hận cũng nhất định không để nàng rời xa ta.


Ta không thể sống thiếu vắng nàng.
Từng lời nói ôn nhu của hắn khiến nàng không giận cũng không ghét, chỉ đơn giản nằm trong lòng hắn như thế mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng căn bản cũng đã rơi vào lưới tình không thể nào thoát ra được nữa rồi.

Nàng chấp nhận quên đi quá khứ quên đi tội lỗi hắn đã làm với nàng, Ninh Vương hắn có thể cho nàng niềm tin thêm lần này nữa không?
Khoảng khắc ấy cứ trôi qua trong im lặng, cả hai tự nhận thức bản thân cần nhau nhưng không ai nói thêm gì, hắn như vậy ôm nàng vào lòng ngủ 1 giấc thoải mái.
-----------------
Sau khi tỉnh lại, Vãn Mị cả người như nạp thêm năng lượng tinh thần thêm phấn chấn, người hầu trong Thính Trúc Viện đa phần đều là người trong môn phái, trước nay đều quen thói chém giết nay lại hầu hạ nàng có phần không hợp lệ, dù gì trước kia đều xem nhau như tỷ muội đồng môn, nay lại thành ra thế này nàng liền khó xử không biết phải làm sao cho đúng.
A Ly mang cơm tối đến cho nàng, vừa vào phòng đã thấy bộ dạng nàng có chút chật vật, thầm than thở...!nàng ta trước kia hơn nàng 1 cấp bậc, chuyên giết mấy tên quan lại tham ô , giờ thì lại hầu hạ cho nàng làm nàng lúng túng vội bước tới đỡ lấy khây thức ăn.
- A Ly tỷ tỷ, muội tự làm được tỷ không cần phải hầu hạ muội đâu.
A Ly thấy bộ dạng nàng bây giờ liền cảm thán nói.
- Vãn Mị muội muội, đã lâu không gặp...!Không ngờ khi gặp lại, muội lại 1 bước thành tiên, muội giờ là thiếu phu nhân của chúng ta, đáng lý ra bọn ta không nên xem thường muội.
Vãn Mị khó xử lắc đầu nói.
- A Ly tỷ, muội vốn dĩ cũng không biết sự tình lại thay đổi như thế này, nếu biết như thế muội chắc chắn sẽ không cùng 1 chỗ với hắn.
A Ly nghe nàng nói thế liền cười mỉa mai.

Nàng ta đánh giá nàng 1 lúc lại nói.
- Bộ dạng này có thể lọt vào mắt xanh của Công Tử xem ra rất không thỏa đáng, nói ta nghe xem!? Muội đã làm gì cám dỗ được ngài ấy.
Vãn Mị không ngờ A Ly có thể nói ra được những lời này, nàng còn tưởng tỷ ấy sẽ hiểu nàng nhưng giờ thì hết rồi...!Đến tỷ ấy còn xem nàng là hồ ly dụ dỗ Công Tử.
Vãn Mị hít 1 hơi khó nhọc đáp lại.
- Nếu tỷ đến để hỏi những lời vô bổ như thế này thì chúng ta không thể nói chuyện được nữa, tỷ mang cơm ra ngoài đi.

Ta không muốn ăn.
A Ly không nhanh không chậm đi vòng qua người nàng thăm dò.

- Được thôi, nếu không ăn thì ta đổ vậy.
Nói rồi nàng ta hất đổ măm thức ăn trên bàn, tất cả đều văng tung tóe trên nền đất.

Vãn Mị không ngờ A Ly lại đối xử với nàng như thế, chỉ cách vài tháng không gặp tỷ ấy đã thay đổi đến không thể nhận ra, tính cách thật sự không thể nhịn được.
- A Ly, tỷ làm vậy là có ý gì.
A Ly cười nham hiểm đáp.
- Để xem muội chịu được bao lâu, Ta trước nay làm việc cho Công Tử cơ hồ hiểu được ngài ấy sẽ không động tình với bất kỳ ai, kể cả muội chỉ là muội ngán đường ta, dám mê hoặc chủ nhân.
Nàng ta bước qua đóng hỗn độn dưới đất đi về phía cửa cũng không quên để lại 1 câu.
- Công Tử hiện giờ đã không còn ở Thính Trúc Viện! Ngài ấy đã giao muội cho ta canh giữ, tốt xấu gì muội đã hiểu rõ rồi đấy.
A Ly nói xong liền rời khỏi phòng, nàng ta không quên khóa chặt cửa để nàng một mình bên trong tự sinh tự diệt.
-------------
Mấy ngày sau đó A Ly cũng không mang thức ăn đến cho nàng, cả người nàng không thể chống cự được bao lâu liền ngã quỵ, nàng đứng trước cửa ra sức gõ mạnh mong người của Thính Trúc Viện sẽ tố cứu nàng, nhưng kết quả chỉ là vô vọng1 tiếng động cũng không xuất hiện chúng tỏ A Ly muốn bức nàng chết đói.
Nàng vừa đói vừa khát, môi nàng nức đến độ rướm máu, Vãn Mị nhìn xung quanh một lượt không hiểu tị sao Ninh Vương hắn lại nhẫn tâm để nàng ở lại Thính Trúc Viện mặc cho người khác hành hạ như vậy.

Phải chăng hắn cũng muốn thế muốn nàng khổ sở muốn nàng bị người khác chà đạp.
Cả cơ thể đói đến mức không còn chút sức lực, đã hơn 3 ngày không uống 1 giọt nước nàng ngây ngốc ngồi trên giường lớn nhìn ra ngoài cửa.
Giấy phút nàng tưởng mọi thứ sẽ kết thúc, thì ngoài cửa 1 thân ảnh quen thuộc bước vào.

Hắn mặc huyền bào chậm rãi rảo bước về phía nàng, hắn khẽ ngước đầu, tròng mắt đen láy phản chiếu bầu trời đêm.

Ngũ quan của hắn không hề thay đổi, vẫn đẹp kinh hồn.
Tựa như hoa sen trắng nở rộ giữa nghiệp hoả, thanh vận tuyệt trần, bất khả xâm phạm.

Hắn ngồi cạnh nàng đưa tay đỡ lấy cơ thể vì đói mà mễm nhũng của nàng, hắn đút cho nàng từng thìa nước ấm, dòng nước ấm nóng trôi từ khoan miệng đến dạ dày khiến nàng tưởng chừng như sống lại, nàng vội vã nâng tay áo hắn uống từng ngụm nước như cứu sống bản thân khỏi cái chết.
Hắn sau đó lại đút cho nàng chút cháo, mùi vị cháu thật ngon, với nàng mà nói nó bây giờ chẳng khác nào sơn hào hải vị.
Thấy chủ tử đang ra sức chăm sóc cho Vãn Mị, trong lòng A Ly liền nổi lên ghen ghét, nàng ta đố kỵ nhưng không dám kháng cự chỉ nhẹ nhàng nói.
- Công Tử, từ khi ngài rời khỏi Thính Trúc Viện, Vãn Mị cô nương cũng không chịu ăn thêm lần nào nữa, tất cả món ngon thuộc hạ mang lên đều bị muội ấy đạp đổ, đến nhìn cũng không liếc nhìn 1 lần.
Ninh Vương vẫn im lặng, hắn đưa tay lau nhẹ khóe môi còn sót lại ít cháo giúp nàng, Vãn Mị kiệt sức đến nói cũng không thành tiếng sau có thể biện minh cho bản thân.
Hắn nhìn mắt nàng đang đỏ ngầu vì giận, nhẹ nhàng hỏi.
- Thật sự là muốn chết có phải thế không?
Nàng lắc đầu hắn lại thở dài.
- Ta trước nay không thích kẻ khác lừa dối, tại sao lại hết lần này đến lần khác khiến ta phải ra tay?
Nước mắt vốn dĩ còn động lại bên hóc mắt lại vì câu nói này của hắn mà lăn dài xuống thái dương.
Hắn lại hỏi nàng.
- Vãn Mị, nàng nói xem!? Với những kẻ gạt ta, ta nên làm gì mới phải? Có phải chết đi sẽ rất dễ dàng với họ không?
Vãn Mị ngầm hiểu rõ ý tứ trong lời hắn, nàng nhấp nháy môi nói với nam nhân băng lãnh trước mặt.
- Tha...!Tha mạng ...?
Hắn lắc đầu, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
- Ta sẽ không giết nàng ta ngay bây giờ, dù gì cũng phải đợi ta ban thưởng mới được chết.
Cánh môi của Vãn Mị bị ngón tay hắn chặn lại, nàng muốn nói thêm với hắn vài câu cuối cùng lại bị đối phương khống chế, nửa câu cũng không thể thành tiếng.
Giây phút sau đó bên ngoài có vài người xuất hiện, bọn họ tất cả đều là người của Thính Trúc Viện, rất nhanh nhận lệnh trói chặt A Ly, nàng ta cố vùng vẫy thoát thân nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi lưới trời.