Cố Duệ quay lại, chỉ thấy
hàng lông mày của nàng cong lên như trăng lưỡi liềm, khóe miệng hơi nhếch lên
thành một nụ cười, cũng không nhịn nổi cười theo, vui vẻ hỏi : " Con hồ ly
kia là em sao ?"
"Vâng." Hứa
Nhược Thần cười gật đầu : " Em làm mấy viên thuốc biến thân, lại tự lấy
mình ra thử nghiệm xem có thế biến thành cái gì, kết quả biến thành một con hồ
ly nhỏ. Em đã ẩn hết tên, bang phái, danh hiệu rồi, chẳng ai có thể nhận ra em
được"
"Ừm, nhưng em đừng
ra khỏi thành nhé, chú ý một chút kẻo có người tưởng là quái lại tấn
công." Cố Duệ hài hước đáp, lại quay đầu lại nhìn lên màn hình : "
Quả thật rất đẹp, chắc chắn mấy cô gái trẻ sẽ rất thích."
"Vậy là sao dzạ ? Lẽ
nào anh không thích ?" Hứa Nhược Thần buột miệng nói.
Cố Duệ ngẩn ra một chút,
cười to vui vẻ hơn : " Đương nhiên là anh thích rồi !"
Lúc này Hứa Nhược Thần mới
phát hiện ra mình vừa nói gì, mặt ửng hồng như cánh hoa đào, lắp bắp nói :
" Cái đó ... cái đó, ý em ...ý em … không phải như vậy ..."
"Nhưng đó đúng là ý
của anh" Cố Duệ khẽ cười.
May mà anh không quay đầu
lại nhìn, nên Hứa Nhược Thần cũng không quá lúng túng. Nàng hơi cúi đầu nhìn
màn hình, tay phải rê chuột một vòng, tay trái bấm nút cách, lập tức tiểu hồ ly
chạy loạn một vòng xung quanh Công Tử Liên Thành, một chút lại lộn nhào mấy cái
trên không, đôi mắt to đen trong veo như nước khẽ chớp chớp, vô cùng khả ái,
làm mọi người vây xung quanh đều tròn mắt tán thưởng hò reo ầm ĩ.
Ngoại trừ những icon thét
chói tai, nước miếng, máu mũi, mắt lấp lánh trăng sao, còn có người hỏi :
"Công tử, công tử, tiểu hồ ly là bảo bảo của huynh sao ?"
"Đúng" Công Tử
Liên Thành mỉm cười " Là bảo của ta"*
Mọi người đều cho rằng
anh gõ thiếu một chữ "bảo", nhưng Hứa Nhược Thần thì hiểu rõ ý tứ của
anh, nhất thời mặt hồng tim đập loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào,
vui sướng.
Nhớ lại mấy lời Khinh Ca
Thủy Việt nói vừa nãy, không kiềm nổi khẽ cười, cần gì phải đuổi ngược, chỉ cần
biến thân như vậy, đã đủ để ngăn cơn sóng dữ, củng cố giang sơn. Nghĩ một chút,
trong mắt nàng lóng lánh ánh cười, điểu khiển tiểu hồ ly di chuyển linh hoạt,
làm vô số người chơi dõi mắt truy đuổi.
Một đám người ồn ào nhao
nhao hỏi thăm Công Tử Liên Thành xem làm thế nào để có con hồ ly sủng vật này,
đám mỹ nữ thì mơ tưởng mình có được, đám mỹ nam thì muốn tặng cho những nữ hài
mình thầm ngưỡng mộ. Đương nhiên anh không thể đáp nổi, đành mở cửa sổ chat,
nói với Nhất Tiếu Hồng Trần : "Chúng ta tới chỗ khác đi thôi. Biến hình
như thế này rồi em có hồi phục lại được không ? Có đánh quái được không ?"
"Dạ không. Sau khi
sử dụng thuốc biến thân sẽ biến thân trong một giờ, sau đó tự động phục hồi
nguyên trạng, trong lúc biến thân không thể dùng bất kỳ kỹ năng nào." Nhất
Tiếu Hồng Trần lập tức trả lời tường tận. Nàng cảm thấy hiện tại không thể trấn
tĩnh nói năng bình thường như gõ chữ trong game, vì thế cũng không lên tiếng
nữa, mà mở cửa sổ chat ra nói chuyện với anh.
Công Tử Liên Thành liền
xoay người chạy về phía truyền tống trận : "Vậy chúng ta tới Phổ Đà Sơn
nhé."
"Vâng" Nhất
Tiếu Hồng Trần giữ hình dạng tiểu hồ ly trắng dạ một tiếng, nhanh chóng nhảy ra
khỏi đám đông đang vây quanh, vọt tới phía truyền tống trận, trong nháy mắt đã
truyền tống tới Phổ Đà sơn.
Công Tử Liên Thành cưỡi
Bạch Kỳ Lân đứng bên cạnh nàng, cùng tổ đội nàng, lại hiếu kỳ click nàng một
cái, mời nàng cùng "gắn bó thân mật". Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức
chấp nhận, không ngờ lại thấy hệ thống thông báo : "Trạng thái hiện tại
của bạn không thể gắn bó thân mật", nàng thoáng buồn bực, nói trong [ đội
ngũ] : "Công ty quản lý trò chơi có bệnh rồi, sao biến thân lại không cho
chứ."
Công tử Liên Thành lại
cười, click vào menu xem kỹ lại một lần, kết quả ngạc nhiên phát hiện ra thêm
một mục : "Cưỡi chung tọa kỵ", liền click vào. Nhất Tiếu Hồng Trần
rất ngạc nhiên, vội vàng chấp nhận. Trong chớp mắt, tiểu hồ ly lập tức nhảy lên
lưng Bạch Kỳ Lân của Công Tử Liên Thành, nhưng không phải ở trước mặt anh, mà
lại ở sau lưng, đứng trên lưng tọa kỵ, nhìn qua có vẻ khá đắc ý.
Nhất Tiếu Hồng Trần nói
giỡn một câu : "Trông vẻ này của anh có điểm giống con nhà giàu nha."
Công Tử Liên Thành phá
lên cười, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, phi như bay trên thảo nguyên xanh
biếc. Một lát sau, anh đã tới bên bờ biển, liền dừng chân đứng lại.
Dưới ánh mặt trời trong
trẻo nhẹ nhàng, là biển khơi xanh thẳm êm đềm bình yên, sóng nhè nhẹ xô bọt
trắng vào bờ cát, nếu mở loa lên, có thể nghe thấy cả tiếng thủy triều dào dạt,
khiến người ta như rơi vào khung cảnh thần tiên.
Trên bờ cát có những con
cua đang di động, một loại quái bị động level 30 dành cho những người mới chơi,
hoàn toàn vô hại, có thể coi như một phần của khung cảnh này.
Trên lưng con Bạch Kỳ Lân
màu trắng bạc là một vị hắc y thích khách, sau lưng chàng là một bạch hồ ly
nhỏ, hai người cùng yên lặng đứng bên nhau ngắm cảnh biển, nhìn qua tràn đầy ý
thơ.
Hai người không ai nói
với ai câu nào, cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ lẳng lặng đứng đó, ngắm sóng
nhấp nhô lần lượt xô trào vào bờ cát, lại lần lượt rút ra, ánh mặt trời rực rỡ,
biển khơi dào dạt, như hoa nở lúc xuân về.
Không biết bao nhiêu lâu,
một tin tức màu đỏ tươi đột ngột chạy ngang qua màn hình : "Đừng Kêu Ta
Bảo Bối và Ta Không Phải Thiên Sứ kết làm phu thê, chúc đôi tân nhân trăm năm
hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm."
Thế giới im bặt một cách
quỷ dị trong vài giây, sau đó lập tức nổ tung, vô số người điên cuồng chạy lên
[thế giới]
"Trời ơi, hai nam
nhân ..."
"Choáng, kết hôn
thật sao ?"
"Cưới nhân
yêu"**
"Huynh đệ, ta thực
sự bội phục các ngươi."
"Giai đẹp, đi đường
chính đi, đừng chiếm đường của người khác."
"Đại ca, khổ thân
ngươi nha."
"Bọn ngươi ai công
ai thụ nha*** ?"
"Huynh đệ, chúc mừng
chúc mừng, không dám chúc sớm sinh quý tử, nhưng tân hôn khoái lạc nha."
"Mọc cánh chưa chắc
đã là thiên sứ, có khả năng là người chim, Không Phải Thiên Sứ chắc chắn là
người chim, quả nhiên đúng là yêu.."
"Khốn khiếp đúng là
khốn khiếp, ngay cả nhân yêu cũng dám cưới..."
"Ngươi ghen tị sao ?
Hâm mộ sao ? Thấy người khác kết hôn ngươi đỏ mắt sao ?"
"Chúc mừng chuyện
vui của Bảo Bối và Thiên Sứ, ca ca đang bận đánh quái, không ra được, ngày mai
sẽ mang lễ vật tới tặng cho các ngươi sau."
"Hai con heo Bảo Bối
và Thiên Sứ kia, không nói năng gì lập tức kết hôn, không coi bạn bè chí cốt ra
gì, tiền lì xì phải phát gấp đôi nhá."
"Hai tên khốn khiếp,
đúng là lũ biến thái."
"Cái tên thiếu não
trên lầu kia, hèn hạ vừa thôi ? Có giỏi thông báo tọa độ ra đây, đại gia qua đó
giết ngươi một trăm lần."
"Ngọc Hư Phong Côn
Luân tuyến 3, không tới ta đẻ ra ngươi."
"Ngươi chờ ở đó đi,
lão gia qua đây, ngươi mà chạy trốn thì chỉ đáng là con cháu của ta."
"Ông nội ta đang
đánh chiến thần ở Côn Luân, chờ ngươi mười phút, con rùa đen rụt cổ nhà ngươi
còn chưa bò đến, thì đừng trách ông nội ta không đợi."
"Há há, đánh nhau
sao, ta cũng đi."
"Chúc Bảo Bối và
Thiên sứ tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, chúc mừng Khải
Hoàn Hào Môn"
"Chúc mừng Bảo Bối
và Thiên Sứ hỉ kết thành duyên, nhất định không thể bỏ qua tiền lì xì
nhá."
" Bảo Bối heo và
Thiên Sứ heo dám kết hôn sao ? Thế này thì biết bao nhiêu mỹ nhân phải rơi lệ
đây."
" Đau lòng quá, Bảo
Bối ơi, cưới ta đi, ta mới thực là nữ nhân đây."
" Đi chết đi, làm kẻ
thứ ba tất bị sét đánh chết."
" Chúc Ta Không Phải
Thiên Sứ và Đừng Kêu Ta Bảo Bối vui vẻ mỗi ngày."
Thế giới ầm ĩ náo loạn,
khiến cho Công Tử Liên Thành và Nhất Tiếu Hồng Trần đang xuất thần cũng phải
chú ý tới.
Công Tử Liên Thành cũng
lên [thế giới] gõ mấy câu chúc phúc giống như mọi người : " Chúc Bảo Bối
và Thiên Sứ tân hôn vui vẻ, chúc mừng Khải Hoàn Hào Môn."
Tuy rằng giới tính nick
Ta Không Phải Thiên Sứ là nữ, nhưng mọi người đều biết cậu ta là nhân yêu, hơn
nữa là một nhân yêu quá nổi tiếng ở server này. Cậu ta luôn luôn vui vẻ, tính
tình thẳng thắn, bình thường hay đùa giỡn, nhưng luôn đối xử trượng nghĩa với
bằng hữu và bạn bè trong bang, lúc đánh nhau luôn ở tuyến đầu, chuyển sang Hồng
danh cũng rất dứt khoát, không sợ chết cũng không sợ đánh nhau, lúc khẩu chiến
với bang đối địch, cậu ta thường mang bộ dạng nữ nhân rất khôi hài, cố ý giả vờ
khờ khạo làm nũng, thường giỡn tới mức người ta phải bò lăn ra cười, phe đối
địch giận tím mặt chửi mắng om xòm, người không liên quan đều thấy buồn cười.
Lúc Nhất Tiếu Hồng Trần chưa quen họ đã biết Ta Không Phải Thiên Sứ là nhân
yêu, bây giờ thấy mọi người chúc mừng nhộn nhịp như vậy, đột nhiên thấy mơ hồ,
liền hỏi Công Tử : "Thiên Sứ có đúng là nam nhân không vậy anh ?"
" Đúng vậy, Công Tử
Liên Thành không nhịn được cười : "Cậu ấy đúng là nam nhân."
Nhất Tiếu Hồng Trần càng
ngạc nhiên : "Vậy cậu ấy có quan hệ gì với Bảo Bối ?"
" Trong hiện thực
bọn họ là bạn thân." Công Tử Liên Thành giải thích : " Bọn họ kết hôn
là vì kỹ năng vợ chồng, lúc đánh nhau chỉ cần thêm một kỹ năng là có thể tăng
thêm ưu thế, kỹ năng vợ chồng có tận bốn cái, nếu có thể hoàn thành đủ, thì
được rất nhiều ưu đãi."
" Ồ, vậy sao"
Nhất Tiếu Hồng Trần đã hiểu, lại thấy những người trên [ thế giới] vui vẻ chúc
mừng không biết trời đất gì nữa, căn cứ vào những hàng chữ kia có thể thấy phân
nửa bọn họ là kiếm cớ để đùa giỡn, có những người không liên quan tới bọn họ
cũng có thể bị không khí vui vẻ này cuốn hút, trong lòng thấy nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.
--------------
* Bảo bảo : sủng vật.
Bảo : đồ quý giá. Công Tử Liên
Thành cố tình nói đó chính là thứ quý giá của anh.
** Nhân yêu : người chơi có giới tính
ngược với giới tính bên ngoài hiện thực
***Nguyên
văn : ai trên ai dưới.
2.
Công Tử Liên Thành vừa
xuất hiện trên [thế giới], đã có một đống người tìm anh, xin anh giúp đỡ tinh
luyện trang bị, xin anh giúp đánh quái cao cấp cướp Boss, xin anh hỗ trợ giết
người, anh nhìn mọi người điên cuồng bát nháo trên [bang phái], xem qua từng
cái cửa sổ chat một, chưa kịp xem xong, đã lại có người PM cho anh.
Mộc Dung Hồng Ngọc :
"Sư phụ, có thời gian không ạ? Hiện tại có thể dẫn muội đi làm nhiệm vụ
được không ?"
Công Tử Liên Thành suy
nghĩ một chút, liền nói : "Được rồi, muội tới tuyến VII đợi ta, ta sẽ đến
Kim Đài Thành chờ."
Mộc Dung Hồng Ngọc vô
cùng vui mừng, lập tức đáp : " Vâng, muội lập tức đi ngay."
Công Tử Liên Thành nói
trong [ đội ngũ] : "Hồng Trần, anh đi hưỡng dẫn đồ đệ làm nhiệm vụ thầy
trò, lát nữa anh tìm em sau có được không ?"
"Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần đáp ứng nhanh chóng, sau đó nhảy khỏi lưng Bạch Kỳ Lân của anh.
Công Tử Liên Thành chạy
về phía thàng nội, con tiểu hồ ly trắng như tuyết kia cũng chạy bên cạnh anh,
tốc độ ngang với anh. Nhất Tiếu Hồng Trần ngạc nhiên vô cùng nói : "Biến
thân lại có thể chạy nhanh như vậy, lúc đánh nhau có thể chạy trốn."
Trước giờ lúc đánh nhau
Công Tử Liên Thành chưa bao giờ chạy trốn, tuyệt đối miễn cưỡng chịu đựng, cho
tới chết mới thôi, bây giờ nghe nàng nói những lời này không khỏi buồn cười :
" Sau khi biến thân không thể dùng kỹ năng, lại phải đợi một tiếng mới trở
lại được, thuốc biến thân này chỉ có thể lấy ra để đùa giỡn, không thể dùng lúc
đánh nhau được."
"Vâng, đúng
vậy." Nhất Tiếu Hồng Trần phải thừa nhận anh nói đúng, nhưng vẫn rất vui
vẻ : " Đùa giỡn cũng không sao nha, em cảm thấy cái thứ này vẫn có thể bán
lấy tiền được."
Công Tử Liên Thành vẫn
luôn tán thưởng kỹ năng buôn bán của nàng : "Đương nhiên, chắc chắn con
gái sẽ thích."
Hai người mải nói chuyện,
chỉ một lát đã quay trở lại trong thành. Công Tử Liên Thành giải tán đội ngũ,
truyền tống tới Kim Đài. Nhất Tiếu Hồng Trần nghĩ ngợi một chút, cũng chạy tới,
như một làn khói quay trở lại trong điếm.
Trên [thế giới] vẫn tiếp
tục náo nhiệt như trước, có không ít người bị cái vụ kia cuốn hút, cũng nhảy
lên cầu hôn, lại có những kẻ chạy theo giúp vui, bức hôn, liên miên không dứt,
làm cho những người chỉ buôn bán bình thường không có biện pháp chen chân lên
[thế giới], bực bội chửi mắng ầm ĩ.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
thấy [thế giới] náo nhiệt như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó tiếp tục làm
mấy thứ đồ của mình.
Mấy người trong bang được
nàng gửi độ điệp cho đều đã nhận được, nhao nhao Pm lại cho nàng, vô cùng cảm
tạ nàng, cũng cam đoan với nàng sẽ giữ bí mật, sau đó nhanh chóng vào Kinh Hoa
Thủy Nguyệt luyện cấp.
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng
không trả lời, đồng thời chat với mười người tốn thời gian quá mức. Nàng đóng
lại những cửa sổ chat, nghĩ một chút, lại thả máy tính xuống, đi ra cửa xem
tình hình hiện tại của công việc như thế nào.
Mấy người trẻ tuổi kia
cũng thực nỗ lực, vừa nhận được điện thoại của nàng đã lập tức hồi báo lại công
việc hôm nay một cách rất cẩn thận, nàng hỏi mấy vấn đề trọng điểm cần chú ý về
mặt kỹ thuật xong, nghe được những câu trả lời thuyết phục làm nàng hết sức hài
lòng, liền dặn dò thêm mấy câu rồi mới ngắt, sau đó lại tới phòng bếp xem đồ ăn
buổi tối, lại trao đổi một chút về thực đơn trong mấy ngày, sau đó mới quay lại
phòng.
Thời gian biến thân đã
hết, Nhất Tiếu Hồng Trần lại trở lại hình tượng như xưa.
Tài liệu trong kho hàng
cũng không đầy đủ, cũng không thể làm ra được mấy thứ cần thiết, nàng liền
truyền tống tới Côn Luân, quyết định lên núi băng hái thuốc.
Mấy dạo gần đây cũng
không có thời gian kiếm nguyên liệu chế thuốc, mấy thứ thành phẩm của nàng cũng
không đủ tồn kho, chẳng mấy sẽ có hàng loạt quái biến thái muốn tới công thành,
nếu như các vị anh hùng hào kiệt muốn có đủ thực lực kháng cự yêu thú, bảo vệ
Kim Đài, tất phải chuẩn bị rất nhiều thuốc. Sau khị bị Công Chúa Tháng Bảy cướp
vị trí cướp quái xong, hôm nay nàng cũng không muốn treo máy lại nữa, liền
quyết định đi kiếm chút nguyên liệu.
Muốn chế tạo hồng dược và
lam dược cao cấp cần rất nhiều tuyết liên, mà vị thuốc này chỉ tồn tại ở phía
trái núi băng ở Côn Luân, Nhất Tiếu Hồng Trần vừa truyền tống tới Côn Luân,
liền chạy thẳng về phía núi băng.
Nói tới núi băng, phần
lớn mọi người đều nhớ tới Thiên Sơn, nhưng Nhất Tiếu Hồng Trần lại có chút
tưởng nhớ tới Tuyết Sơn ngày xưa, nhớ lại một số sự tình thú vị phát sinh lúc
đó, đột nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Hái thuốc là một chuyện
rất nhẹ nhàng, nàng cưỡi Bạch Kỳ Lân vượt qua con đường băng tuyết lóng lánh
dài dằng dặc, sau đó mới tìm đường lên núi. Dọc đường có không ít quái chủ động
công kích nàng, nhưng cũng không gây ảnh hưởng tới nàng mảy may, cho nên nàng
hoàn toàn coi thường, lướt nhẹ trên con đường băng tuyết, chậm rãi hướng lên
phía trước.
Không dễ gì đi một bước
lại trượt một bước, lên tới sườn núi, Nhất Tiếu Hồng Trần dừng lại nghỉ xả hơi
một chút, ngẩng đầu nhìn thái dương màu vàng cam treo trên đỉnh đầu, đột nhiên
phát hiện ra dây máu của mình giảm mất một nửa, mà cả màn hình chợt biến thành
đỏ tươi.
Chắc chắn là có người
đang giết nàng, trong nháy mắt ngắn ngủi, nàng cũng chỉ có thể đoán được rằng
đang có người đánh lén, liền nhanh chóng vọt sang chỗ khác, vừa tăng thêm phòng
ngự cho mình vừa chuẩn bị phản kích, có điều quay một vòng, cũng không thấy
người tập kích đâu, dây máu đã cạn sạch. Trên màn hình máy tính, nữ hiệp áo
trắng tung bay trong gió đột nhiên ngã nhào từ trên mình Bạch Kỳ Lân xuống mặt
tuyết trắng nõn, thê lương đến tuyệt mỹ.
Nhất Tiếu Hồng Trần tiếp
tục chỉnh góc độ, đã thấy được bóng lưng của một kẻ đang xoay người rời đi.
Nàng vội vàng đuổi theo bóng người đang sử dụng Phù Quang Lược Ảnh chuồn nhanh
đi kia, click vào đầu hắn xem thông tin về nhân vật.
Đó là một tên đại hồng
danh vô bang vô phái, Tiên Tiêu Dao level 167, con trai, tên là Mặt Người Dạ
Thú, trang bị trên người rất tốt, muốn đánh chết một tiểu Côn Luân như Nhất Tiếu
Hồng Trần này quá dễ. Những cái nick chuyên giết người như hắn đây khá khó đối
phó, bọn chúng độc lai độc vãng, hành động mơ hồ, rất khó dò tìm hành tung,
cũng không có bang phái ước thúc.
Nhất Tiếu Hồng Trần vốn
là người tốt tính, tuy bị cái tên khốn khiếp này vô duyên vô cớ giết chết,
nhưng cũng không quá bực bội, có điều không có thầy thuốc phục sinh, chỉ đành
lựa chọn quay trở lại thành thị phụ cân, lại từ chủ thành Côn Luân chạy tới núi
băng.
Mới vừa đi được nửa
đường, lại có người đánh lén sau lưng, một đao chém bay nàng xuống ngựa, lần
này vẫn là một Đại hồng danh, vô bang vô phái, Nữ Ma Giáo level 172, trên người
cũng mặc toàn đồ tốt, tên là Khắp Chân Trời Đầy Cỏ Dại.
Nhất Tiếu Hồng Trần nghĩ
không ra hai cái người vừa giết nàng đây có mâu thuẫn thù hận gì với nàng
không, có khả năng chỉ đơn giản là giết người để phát tiết hoặc tìm sự kích
thích, cũng có một số người vì bị vợ bỏ, giết từ tuyến I tới tuyến X, giết từ
Phổ Đà tới Ma Vực, có lẽ nàng gặp phải những kẻ này. Đương nhiên, cũng có khả
năng trong quá khứ bọn họ đã từng có mắc míu gì đó với nàng, hoặc là người khác
mời bọn họ tới giết nàng .... Tóm lại, nguyên nhân có trăm thứ, nhưng kết luận
chỉ có một, hôm nay bên ngoài không an toàn.
Sau khi chết trở lại
thành xong, nàng đứng đó nghĩ kỹ một hồi lâu, đã không có năng lực giết người,
lại cũng không muốn kinh động người khác báo thù cho mình, lại không thể than
thở trong bang, mấy người chơi chuyên về sinh hoạt năng lực chiến đống không
cao.... Cân nhắc qua lại hồi lâu, cuối cùng nàng quyết định tới chiến trường
kiếm kinh nghiệm.
Đánh nhau cấp bậc bất
đồng, chiến trường ở Phó Bản có mười mấy cái, nhưng mỗi chiến trường đều có một
điều kiện riêng, muốn vào hàng ngày cũng không dễ dàng. Bình thường vào chiến
trường đánh nhau kiếm kinh nghiệm rất đơn giản, phía bên trong chia thành hai
phe, người chơi đánh từ đầu tới cuối, giết binh tướng NPC, cuối cùng giết chết
chủ tướng đối phương thì coi như xong, nếu một người đánh lẻ có thể thu được
điểm kinh nghiệm rất cao, mỗi khi giết được một binh tướng có thể nhặt được một
viên pha lê, tập hợp đủ số lượng có thể đổi lấy trang bị cao cấp, bởi vậy có
rất nhiều người muốn vào chiến trường, nhưng khi tổ đội phải chia đều điểm kinh
nghiệm và pha lê rơi ra, vì thế nhiều người chơi không thích, cho nên nếu có người
nào tới chỗ quản lý viên báo muốn đánh đơn, liền kêu người đó nhường một chút,
không thể vào chiến trường, nếu như người đó không nghe, cố tình đi vào, bọn họ
liền mật báo cho phe cánh đối diện, vừa vào liền giết người tiết hận, làm cho
mọi người không thể hoàn thành.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
tình hình trên chiến trường, đổi tuyến hai lần, chọn một cái chiến trường không
có người để tới báo danh, sau đó về kho hàng lấy thêm một số thuốc tăng trạng
thái. Lúc chiến trường vừa mở cửa, nàng có thể tự động truyền vào Phó Bản. Vừa
lấy mấy thứ xong, nàng click vào thông báo báo danh xem lại thời gian, lại phát
hiện có hai người thuộc Tiêu Dao cũng báo danh ở phe đối địch, rõ ràng là kiếm
cớ đuổi nàng, nếu nàng không chịu đi, vào khẳng định là chết. Nàng thầm thở
dài, đành phải hủy bỏ xếp hàng, một lần nữa tiếp tục kiếm một cái chiến trường
không người để báo danh. Đợi tới lúc chiến trường sắp mở cửa, nàng lại thấy một
người thuộc Tiêu Dao khác hơn nàng tới mười cấp báo danh ở bên đối địch.
Chỉ cần lên tới level 75
là có thể vào chiến trường, nhưng là một vị Côn Luân đánh đơn lực chiến đấu
không mạnh, Nhất Tiếu Hồng Trần thường bị người khác ghét bỏ, hoặc lúc vừa vào
chiến trường đã có người không chút khách khí kêu nàng ly khai, hoặc sau khi
vào chiến trường không tổ đội nàng, khiến nàng không được chia pha lê và điểm
kinh nghiệm, đã có vài lần kinh nghiệm không vui, nàng không còn cảm giác muốn
vào chiến trường nữa. Không ngờ rằng hiện giờ đã phi thăng, cấp bậc không thấp,
nàng lại mang trên mình trang bị rất tốt, lại dùng pháp bảo cực phẩm, người ta
vẫn cố tình kiêu ngạo khiêu chiến nàng. Nếu cấp bậc tương đương, trang bị tương
đương, nếu muốn đơn đấu với Tiêu Dao hoặc Ma Giáo, Côn Luân đương nhiên không
thể thắng nổi, cho nên cũng không thể trách nàng bị người ta khinh thường.
Một lần nữa, Nhất Tiếu
Tiếu Hồng Trần phải hủy bỏ tư cách tham dự, thù mới hận cũ bừng bừng nổi dậy,
nàng không kiềm nổi hét vang : "Ta hận Tiêu Dao."
Cố Duệ ngẩn ra, quay đầu lại mỉm cười hỏi : "Sao
vậy, bị Tiêu Dao bắt nạt à ?"
3.
Cố Duệ mỉm cười hỏi :
" Sao vậy, bị Tiêu Dao bắt nạt à ?"
Hứa Nhược Thần giật mình
tỉnh ngộ, người trước mắt nàng đây chính là vị Tiêu Dao đứng nhất bảng của
server này, nhất thời cứng họng : " A ... cái này... Em mới lên chiến
trường, rõ ràng em báo danh trước, thế mà mỗi lần tới giờ mở cửa, lại có một
người thuộc phái Tiêu Dao tới báo danh ở bên đối địch, em đánh không lại, đành
không vào nữa...Thật ra thì ... cái này ..." Quanh co hồi lâu, nàng mới
quyết tâm, nói thẳng một lần : " Trước kia quả thật em không thích Tiêu
Dao. Rất nhiều người chơi thuộc phái Tiêu Dao tìm phái Tử Trúc thêm máu, tìm Ma
Giáo thêm phòng thủ, tìm Côn Luân thêm nội lực, nhưng bọn họ chẳng thể cho
người khác cái gì, còn chưa nói, sau khi đợi người ta vô tư thêm trạng thái cho
hắn, hắn lại quay lại giết Tử Trúc, giết Côn Luân, giết Ma Giáo, thực rất vô
sỉ. Bất quá, sau khi gặp anh, anh là một người duy nhất thuộc phái Tiêu Dao mà
em không hận. .. Ừm, kỳ thật hiện tại cũng có rất nhiều người thuộc phái Tiêu
Dao rất tốt, em đều không hận."
Cố Duệ cười, đáp một cách
ôn hòa : "Em đang ở tuyến mấy, anh qua đó cùng em vào chiến trường."
"Không phải anh đang
dạy học trò làm nhiệm vụ thầy trò sao ?" Hứa Nhược Thần cũng có phần ngoài
ý muốn : "Lúc làm nhiệm vụ thầy trò không thể rời thoát tổ, không thể đổi
tuyến, bằng không nhiệm vụ sẽ thất bại."
"Vậy sao ? Anh không
biết thế." Cố Duệ nghĩ một chút rồi đáp : "Cũng sắp xong rồi, vậy em
đợi anh vài phút nữa nhé."
"Vâng." Hứa
Nhược Thần cười gật đầu đồng ý.
Lúc này Cố Duệ mới quay
đầu lại, tiếp tục dẫn đồ đệ đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thầy trò mỗi
ngày chỉ cần làm một lần, chỉ có thể do thầy trò cùng tổ đội, sư phụ là đội
trưởng mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ. Sau khi tiếp nhận có mấy bước liền, nói
chung khá tốn thời gian, chủ yếu là do sư phụ đánh chính, đồ đệ chỉ ở bên nhặt
nhạnh tài liệu rơi ra, cuối cùng phải đánh hai cái Boss nhỏ, nếu level của sư
phụ cao thì chẳng có vấn đề gì cả, bình thường đồ đệ chỉ cần đứng cạnh xem, chỉ
cần tự bảo hộ mình, không chết là được. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sư phụ thu
được điểm dạy dỗ, có thể tu luyện kỹ năng thầy trò, đồ đệ được thêm rất nhiều
điểm kinh nghiệm, có thể tăng level rất nhanh.
Đối với Công Tử Liên
Thành mà nói, nhiệm vụ này quá đơn giản, không có chút khó khăn nào, chẳng qua tốn thời gian mà thôi, có điều
tiếc mấy cái kỹ năng thầy trò, lúc đánh nhau có thể có ích, nên anh mới cố nhẫn
nại tiếp tục.
Tiểu Tử Trúc Mộc Dung
Hồng Ngọc này là bằng hữu của Công Chúa Tháng Bảy, ban đầu anh cho rằng cô bé
này cũng có phần biết điều, ai ngờ đến lúc bắt đầu tổ đội làm nhiệm vụ rồi,
nàng ta lại thao thao bất tuyệt, không phải người lắm điều bình thường. Cũng
giống như những cô bé ngây thơ khác, thấy anh là người lợi hại như vậy, đầu
tiên tra hộ khẩu, tiếp bàn luận tới gia sản, sau đó biểu lộ tình cảm nồng
nhiệt, cũng không cần biết anh biểu lộ lãnh đạm như thế nào, chỉ tự mình quyết
định, chỉ trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, nàng ta đã khiến quan hệ của hai
người từ người lạ thăng lên tới mức không thể chia lìa, cuối cùng đã nhắc tới
mức độ kết hôn trong trò chơi.
"Kỹ năng vợ chồng có
vẻ không tệ, hôm nay hai nam nhân kia kết hôn, sư phụ, tại sao huynh lại chưa
kết hôn vậy ?" Nàng hăm hở nói : "Có phải tại chưa có đối tượng hay
không ? Muội có thể cùng huynh kết hôn. Muội cũng chẳng cần gì cả, chỉ bởi vì
muội rất ngưỡng mộ huynh, được không ?"
" Không thể
được." Công Tử Liên Thành liền thúc giục nàng " Muội mau đi giao
nhiệm vụ đi"
Mộc Dung Hồng Ngọc đi hồi
lâu, Công Tử Liên Thành mới thấy hệ thống thông báo, biết là nàng đã giao nhiệm
vụ xong, liền giải tán đội ngũ, nói với nàng : " Thật xin lỗi, ta chỉ muốn
tìm nam đồ đệ, lần này Công Chúa Tháng Bảy nhờ ta thu muội làm đồ đệ, có điều
ta cảm thấy ta không thích hợp làm sư phụ, muội đi tìm một người khác thích hợp
hơn đi." Nói xong anh rất quyết đoán click vào quan hệ thầy trò, click vào
danh tự đồ đệ, trục xuất nàng khỏi sư môn.
Mộc Dung Hồng Ngọc vô
cùng gấp gáp, vội vàng giải thích với anh, nhưng anh đã logout tại chỗ, nhanh
chóng tiêu thất trước mắt nàng.
Công Tử Liên Thành đổi
tuyến, chạy tới chỗ người quản lý chiến trường tìm Nhất Tiếu Hồng Trần, nhanh
chóng cùng nàng vào chiến trường.
Với level này của bọn họ
có thể tham gia chiến trường Long Hổ, một phe là Thanh Long các, một phe là
Bạch Hổ đường, Nhất Tiếu Hồng Trần không muốn kiếm phiền toái, cố ý chọn bên
chiến trường không có người, mấy phút sau đã chuẩn bị mở cửa. Công Tử Liên
Thành là người dẫu có người đối địch hay không cũng không quan trọng, đương
nhiên hoàn toàn nghe theo lời nàng. Hai người đổi tuyến mấy lần, mới tìm được
một cái chiến trường không có người khác cùng tham gia, liền chọn Thanh Long
các để báo danh.
Nhất Tiếu Hồng Trần đang
cho rằng lần này có thể yên tĩnh làm nhiệm vụ, ai ngờ cách giờ vào chiến trường
hai phút, đột nhiên có sáu người đồng thời tới BẠch Hổ Đường báo danh. Bọn họ
không cùng chung môn phái, bốn Tiêu Dao và hai Ma Giáo, lực chiến đấu rất mạnh.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn qua thông báo báo danh xong có phần tức giận, nói
trong [đội ngũ] : " Bọn họ muốn gì chứ ? Rõ ràng chúng ta tới trước
mà."
" Chắc muốn đánh
nhau thôi, quá bình thường" Công Tử Liên Thành an ủi nàng : " Không
có chuyện gì cả, lát nữa em chỉ cần lo đối phó với NPC, chú ý bảo hộ chính
mình. Nếu bọn họ không tới gây hấn với bọn ta thì thôi, anh sẽ không động tới
bọn họ, chỉ cùng em đánh nhau với đám tiểu binh, nhưng nếu bọn họ dám động thủ
trước, anh sẽ không khách khí."
"Dạ vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần lập tức lấy lại tinh thần.
Trong lúc nói chuyện,
chiến trường đã mở cửa, hai người lập tức tiến vào, thêm phòng thủ thêm tấn
công, lôi một đống dược tăng máu tăng chân khí, tăng thêm kháng tính, thêm bạo
kích, thêm độ nhạy bén, giảm thương tổn ra uống sạch, sau đó mới rời khỏi an
toàn khu, chạy thẳng tới Bạch Hổ đường.
Nhất Tiếu Hồng Trần thuộc
Côn Luân, vừa xông lên đã mở pháp trận Thiên La Địa Võng, sau đó quần công tiểu
binh, một chiêu đã giết cả đám. Công Tử Liên Thành chuyên chọn tướng lãnh, chỉ
mấy chiêu đã giết xong một người. Hai người phối hợp ăn ý, tiến về phía trước
rất nhanh chóng.
Mấy người bên Bạch Hổ
Đường tuy lực chiến đấu tương đối mạnh, nhưng đều là môn phái đơn công, chỉ
chém từng người một, không có kỹ năng phù hợp giống như kỹ năng quần công của
Côn Luân như vậy, tiến độ chậm hơn hai người bọn họ rất nhiều. Thấy sắp thua,
sáu người kia bỗng nhiên không tiếp tục tấn công NPC của Thanh Long Các nữa,
hiển nhiên là từ bỏ nhiệm vụ, lập tức tấn công qua bên hai người bọn họ.
Nhất Tiếu Hồng Trần mặc
dù đánh quái nhưng vẫn không quên bảo trì cảnh giác, vừa thấy bọn họ chạy tới
đã lập tức chuẩn bị nghênh chiến. Pháp trận của Nhất Tiếu Hồng Trần có thể làm
địch nhân của bọn họ giảm tốc độ, là khắc chế lớn nhất đối với khinh công Phù
Quang Lược Ảnh lợi hại nhất của Tiêu Dao cung. Vừa bước chân tới, tốc độ của
bọn họ vừa chậm lại, thân pháp của Công Tử Liên Thành lại càng nhanh hơn, chạy
vọt qua chém giết.
Nhất Tiếu Hồng Trần là
người duy nhất thuộc môn phái đánh xa ở chỗ này, vì thế chọn đường vòng đi,
không đợi bọn họ tiếp cận, nhanh chóng tung ra ba chiêu Đoạt Mệnh Liên Hoàn
kiếm, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Ngô Câu Sương Tuyết Minh, liên tiếp sử ra. Kỹ
năng đánh đơn của Côn Luân vốn không nhiều, chỉ có mấy cái như vậy, hơn nữa
Nhất Tiếu Hồng Trần đi theo lộ quần công quái, bởi vậy kỹ năng càng ít, căn bản
không có năng lực nhất kích tất sát, nhưng bây giờ phối hợp với công kích của
Công Tử Liên Thành, lại rất có hiệu quả, chỉ trong vòng một phút đã giết sạch
sáu người.
Chỉ cần chết tất cả
các trạng thái đều biến mất, mấy người kia nhất định phải ở lại an toàn khu
thêm đầy đủ trạng thái, uống đầy đủ các loại thuốc, rồi mới có thể chạy tới,
Công Tử Liên Thành nói trong [ đội ngũ] : " Em tiếp tục đánh quái đi, anh
đi giết bọn họ."
" Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần thực ra rất tò mò, muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng cũng không
thể cô phụ hảo ý của anh, đành phải lưu lại, tiếp tục quần công tiểu binh, giết
tướng quân.
Công Tử Liên Thành giống
như một tia chớp nhanh chóng chạy tới bên ngoài an toàn khu của Bạch Hổ Đường,
canh chừng ở chỗ này, một kẻ ra giết một kẻ, một lần ra giết một lần. Cửa an
toàn khu không lớn, một lần tối đa chỉ có thể ra hai người, chiêu số của anh
chủ yếu đều là bạo kích, vừa ra tay là nhất kích tất sát ngay đối phương. Mấy
người đó cũng không có biện pháp sử dụng ưu thế sáu người đánh một, bị anh giết
liên tục mấy lần liền, cho tới lúc nghe thấy hệ thống thông báo " Thanh
Long Các đã chiến thắng trên chiến trường", song phương mới cùng bị truyền
tống ra khỏi Phó Bản.
Nhất Tiếu Hồng Trần vui
vẻ hớn hở : " Ha ha, lần đầu tiên đơn công xông vào chiến trường thành
công, em tăng 6% kinh nghiệm nhé."
Đương nhiên Công Tử Liên
Thành rất cao hứng, hỏi nàng : " Còn làm gì nữa ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
đồng hồ : " Khoan hãy làm gì đi, người ra công trường sắp về rồi, chuẩn bị
ăn cơm chiều thôi anh ơi."
" Được, vậy đi treo
máy thôi." Công Tử Liên Thành nói xong, liền truyền tống tới Tiên giới.
Nhất Tiếu Hồng Trần nghĩ ở cùng một chỗ với anh, Công
Chúa Tháng Bảy tất không dám dẫn người tới cướp vị trí, liền cùng anh truyền
tống tới Tiên giới, tìm một vị trí thích hợp treo máy, cài đặt chương trình
giết quái và nhặt đồ cẩn thận, sau đó mới thả máy tính xuống.
4.
Bữa tối diễn ra trong bầu
không khí rất vui vẻ và thân thiện.
Ba người trẻ tuổi và tài
xế của công ty đều biết vị Cố tiên sinh này là bạn tốt của Hứa quản lý, đương
nhiên thái độ rất nhiệt tình. Ban đầu trong ngôn ngữ còn có chút khách khí,
nhưng sau khi Cố Duệ nói vài câu đùa khơi mào, không khí lại sinh động hẳn lên.
Nghĩ tới việc hiện tại Hứa Nhược Thần còn chưa có bạn trai, mấy người đó đều
tỉnh ngộ, có vô ý có hữu ý nói một chút lời hay về Nhược Thần. Trước đây Hứa
Nhược Thần luôn là người đi đầu chịu khổ, không tranh sự đời, quan hệ với mọi
người rất tốt, nên những lời của bọn họ cũng không phải hư ngôn, mà phát ra từ
tận tim phổi, nghe lên đã biết rất thật.
Cố Duệ ngầm hiểu, thấy
Hứa Nhược Thần vẫn có chút lơ mơ không hiểu, thấy bọn họ chọc ghẹo cũng đùa
giỡn lại, hi hi ha ha hòa mình với thuộc hạ, trong lòng càng ngọt ngào hơn.
Ăn cơm xong, mọi người
cùng tản đi, có người tới phòng giặt giặt quần áo, có người tới phòng tắm tắm
rửa, có người về phòng mở máy tính, tài xế kéo một cái ống cao su dài bắt vòi
nước đi rửa xe, đầu bếp dọn dẹp bàn ăn, quét rác, phụ bếp bưng chén bát vào
rửa, không cần ai phân phó, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.
Cố Duệ đi cùng Hứa Nhược
Thần ra cửa, khẽ nói với nàng : " Em đúng là có khả năng làm quản lý,
không cần có người đốc thúc, bọn họ có thể tự giác làm việc như vậy, không lén
lút mờ ám sau lưng, đúng là rất khó có được."
" Cạnh tranh kịch
liệt, công tác khó tìm, bọn họ đều rất trân trọng." Hứa Nhược Thần mỉm
cười : " Lúc em mới vào công ty cũng vậy, rất nỗ lực. Đại khái em cũng thuộc
người hơi hoài cổ, cảm thấy ăn lộc của nhà vua, phải chia sẻ ưu lo với nhà vua,
sau khi thăng chức, cũng yêu cầu thuộc hạ phải như vậy."
" Điểm này cũng
không phải hoài cổ, tính chuyên nghiệp chính là chuẩn tắc cơ bản của công
tác." Cố Duệ than nhẹ : " Chỉ tiếc, bây giờ những người trẻ tuổi biết
suy nghĩ như thế lại quá hiếm."
Hứa Nhược Thần không khỏi
mỉm cười : " Nói cũng ra vẻ quá, anh cũng được bao nhiêu đâu? Chắc không
tới ba mươi đi ?"
" Đúng, chưa
tới." Cố Duệ cũng cười : " Mở công ty phải ổn trọng bình tĩnh, bằng
không người ta sẽ không tin tưởng, dần dà, tính tình cũng thay đổi rất nhiều,
cảm thấy mình không còn trẻ nữa. Năm nay anh đã hai mươi tám tuổi rồi, còn em
thì sao ?"
"Thế thì vẫn là
người trẻ tuổi." Cố Duệ khẽ cười : " Bất quá, anh thấy vẫn khác so
với những học sinh vừa tốt nghiệp như bọn họ."
" Vâng, em cũng cảm
thấy vậy." Hứa Nhược Thần gật gật đầu.
Hai người nhàn nhã tản bộ
theo quốc lộ, dần dần đi tới bên ngoài trấn.
Trời đã về chiều, không
biết mưa đã ngừng từ lúc nào, nhưng không khí vẫn còn hơi ẩm ướt. Trên bầu trời
xanh thẫm chợt xuất hiện bóng trăng hạ huyền mỏng manh như một sợi chỉ, từng
đám mây trắng khe khẽ lượn lờ phiêu động nhẹ nhàng giữa không trung, con sông bên
cạnh trấn nước đã dâng cao, trong vắt vô cùng, dòng nước lạnh buốt chảy xiết
hướng về phía biển, từng đám bọt trắng xóa tung trào vào bờ biển, mỹ lệ như một
bức tranh, làm người ta nhìn không chán mắt.
Hai người đứng im ở mép
nước hồi lâu, màn đêm buông xuống từ lúc nào. Bọn họ cũng không nói gì, chỉ
đồng thời xoay người trở về, chậm rãi quay lại chỗ trọ.
Vừa online, Nhất Tiếu
Hồng Trần đã thấy [ bang phái] nhộn nhạo ầm ĩ vô cùng.
[ bang phái] Cưỡi Thỏ
Truy Rùa Đen : kỹ năng vợ chồng mới ra rất tuyệt nhá, hai người cùng tổ đội có
thể dùng kỹ năng gia tăng phòng ngự và công kích, còn có thể phục sinh cho
nhau, quả thực đúng là kỹ năng chuẩn bị riêng cho giết người đánh nhau.
[ bang phái] Tay Trái Ước
Định : Ngươi mau mau kết hôn đi, còn có cái mà dùng
[ bang phái] Tay Phải
Đồng Ý : Đúng vậy, mau kết hôn đi, đừng lằng nhằng kéo dài nữa, quần chúng nhân
dân đều mơ tưởng được nhận tiền lì xì á.
[ bang phái] Cưỡi Thỏ
Truy Rùa Đen : trâu bò đầy đường, chẳng có ai cần ta cả, biết làm thế nào?
[ bang phái] Diêm Bán Cô
Bé : ta cần ngươi, gả cho ta đi.
[ Bang Phái] Hắc Điếm Lão
Bản : “chẳng lẽ đây chính là ở rể trong truyền thuyết ?”
[ Bang Phái] Can Tương
Mạc Gia: “đúng rồi nha, tiểu Kỵ, mau xông lên, nương tựa tỷ tỷ giàu có càng
thêm dễ dàng.”
Hắc Điếm Lão Bản lập tức
tung ra một bạt tai : “ Lão Tà ngươi đừng nói nhăng nói cuội, tiểu Kỵ nhà người
ta là người giàu có, còn phải đi xin xỏ của ai sao ?”
Can Tương Mạc Gia lập tức
hai mắt lấp lánh : “ Rỏ dãi nha, đúng là chồng giàu vợ có, trời sinh một đôi,
kết hôn đi kết hôn đi, thật mong tiền lì xì nha”
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen lại
không thao thao bất tuyệt như thường ngày, chỉ tung lên một cái icon toát mồ
hôi, sau đó không nói năng gì.
Diêm Bán Cô Bé quyết
không bỏ qua : “ Cưỡi Thỏ, đừng học rùa đen rút cổ, mau nói đi”
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen im
hơi lặng tiếng, đánh chết cũng không chịu nói.
Diêm Bán Cô Bé nghiến
răng nghiến lợi : “ Bức ta dùng tuyệt chiêu phải không. Đừng cho rằng chui
xuống nước có thể trốn được ta, hôm nay nếu không thể đào ngươi lên, ta quyết
không mang họ Bán”
Lời vừa thốt ra, mọi
người trong bang nhất thời sôi trào, vô số người cùng phất cờ hò reo
“ Ủng hộ tiểu Diêm bức
hôn”
“ Lặn xuống nước thật
đáng xấu hổ, cọc đi tìm trâu mới là vương đạo”
“ Tiểu Kỵ, sợ cái gì ? Ta
là nam nhân, nếu có nữ hài tử tốt như vậy truy đuổi, chỉ có hai chữ, đồng ý”
“ Kỵ ca thật đàn ông nha,
là nam tử thiết huyết, đừng để bị nữ nhân dọa mà đầu hang nhá”
“ Tiểu Diêm, nếu ngươi
không phải họ Bán thì sửa thành họ gì ? Chẳng nhẽ muốn sửa thành họ Kỵ ?”
“ Ha ha, chẳng lẽ là thầm
yêu người khó mở miệng ?”
“ Lạt mềm buộc chặt ?”
“ Lấy lui làm tiến ?”
“ Minh tu sạn đạo, ám độ
trần thương ?” *
Nhất Tiếu Hồng Trần nét
cười đầy mặt, Công Tử Liên Thành nói trong [ đội ngũ] : “ Anh tiếp tục đi làm
nhiệm vụ với bọn Tiểu Bạch.”
Nhất Tiếu Hồng Trần trả
lời ngay : “ Vâng”
Công Tử Liên Thành hồi
thành, nhanh chóng rời khỏi tổ đội rồi đổi tuyến, Nhất Tiếu Hồng Trần tìm một
bằng hữu cùng tuyến tổ đội, tiếp tục treo máy tại Tiên giới. Không quá mười
phút sau, lập tức có người tới cướp vị trí của nàng. Lần này là một người thuộc
phái Côn Luân cao cấp, vô bang vô phái, không có tung tích gì để truy ra, căn
bản nàng không có cơ hoàn thủ. Nhìn tình huống một lát, nàng quyết định không
tiếp tục dây dưa nữa, quay đầu ly khai, chạy thẳng về Kim Đài.
Lúc này Cưỡi Thỏ Truy Rùa
Đen tiếp tục lặn sâu không lên tiếng, Diêm Bán Cô Bé lập tức chạy lên [ thế
giới]
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : thành thật xin lỗi mọi người, thỉnh các vị bằng hữu trên [ Thế giới] tặng
cho ta một giờ, để ta cầu hôn một người
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .1
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .2
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .3
Thỉnh thoảng cũng có
người tranh giàu, cũng mua loa lên thế giới phát ngôn, nhưng cầu hôn có đánh số
như thế này thì cũng là lần đầu tiên thấy, mọi người cùng nhao nhao ủng hộ, nói
mấy câu giúp đỡ như : “ Bạn Cưỡi Thỏ, mau đáp ứng đi”, sau thấy người được cầu
hôn vẫn không nói gì, đều im lặng cả, theo dõi Diêm Bán Cô Bé tiếp tục phát
ngôn.
Post tới lần thứ 520,
Diêm Bán Cô Bé ngừng lại một chút hỏi : “ Tiểu Kỵ, ngươi có đáp ứng không ?”
Thế giới yên tĩnh trong
ba giây đồng hồ, Cưỡ Thỏ Truy Rùa Đen vẫn không dám lên [ Thế giới], chỉ đau
khổ cầu xin ở [ Bang Phái] : “ Tiểu Diêm, ngươi đừng post nữa, van cầu ngươi.”
Diêm Bán Cô Bé liền thay
đổi một chút, quay về [ Bang Phái] nói : “ Vậy ngươi có đáp ứng không ?”
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen rất
chật vật ; “ Ta không làm được, không thể đáp ứng ngươi, ngươi cũng biết rõ tại
sao rồi, đừng ép ta nữa được không ? ”
Diêm Bán Cô Bé vẫn không
chịu lùi bước : “ Cái gì ta cũng biết rõ, cái gì ta cũng minh bạch, cho nên hôm
nay ta tuyệt đối không buông tha, ngươi có đáp ứng hay không ? ”
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen
khóc lóc : “ Thật ta không làm được.”
Diêm Bán Cô Bé càng thêm
kiên định : “ Ta sẽ không để ngươi tiếp tục né tránh nữa.”
Người trong bang càng
nhao nhao vun vào, có người nói ra, có người nói vào, ồn ào vô cùng
“ Tiểu Kỵ, có gì mà phải
khó xử. Mau nói ra mọi người cùng giải quyết cho”
“ Đúng vậy, chẳng lẽ
ngươi đã có vợ rồi sao ? Chưa nghe ngươi nói bao giờ nha”
“ 520 không được, thì
chuyển sang 1314”**
“ Bằng không nói đủ
5201314 lần"
Diêm Bán Cô Bé không nói
thêm gì nữa, lập tức lại lên [ Thế giới]
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .521
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .522
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, chúng ta kết hôn đi .523
Thế giới lập tức sôi
trào.
“ Thực có tiền mà, hâm mộ
quá”
“ Bạn kia ơi, mau đáp ứng
đi”
“ Sao không có người nào
giống như vậy theo đuổi ta chứ, đau lòng quá”
Mấy nguyên lão của Phong
Sinh Khởi Thủy cũng lên [ Thế giới] hỗ trợ Diêm Bán Cô Bé
[ Thế giới] Tay Trái Ước
Định : "chân trời cũng không ngăn được tưởng niệm, thói quen trầm mặc cũng
nguyện thay đổi vì anh, khao khát chờ đợi tới ngày có thể gặp lại anh, đến lúc
đó nhất định sẽ không để anh đi qua vô tình"
[ Thế giới] Tay Phải Đồng
Ý : Muốn anh nghe thấy tiếng tim đập của em, muốn anh nhìn thấy tình yêu của
em, không sợ thừa nhận em quyến luyến anh biết bao nhiêu, chỉ hỏi anh có nguyện
chia sẻ buồn vui mỗi ngày với em hay không.
[ Thế giới] Khinh Ca Thủy
Việt : Tiểu Diêm, nói với Tiểu Kỵ, tình yêu phải có ngươi mới hoàn mỹ.
[ Thế giới] Nhất Tiếu
Hồng Trần : yêu người ấy thì phải hô lớn lên, để cho toàn thế giới đều nghe
thấy tiếng của muội.
Có bọn họ hỗ trợ, Diêm
Bán Cô Bé càng gõ chữ càng hăng.
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, tình yêu phải có anh mới hoàn mỹ, hai chúng ta kết
hôn thôi. 1000
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, tình yêu phải có anh mới hoàn mỹ, hai chúng ta kết
hôn thôi. 1001
[ Thế giới] Diêm Bán Cô
Bé : Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen, tình yêu phải có anh mới hoàn mỹ, hai chúng ta kết
hôn thôi. 1002
Lúc này, không còn người
nào chen chân lên [ Thế giới] nữa, tựa hồ như tất cả người chơi đều nín thở
ngưng thần, thầm đếm giúp nàng, cho tới số 1314.
Đoàn người đang làm nhiệm
vụ dưới hạ thành cũng chú ý tới sự náo nhiệt trên [ Thế giới], Công Tử Phù Tô
than thở : “ Tiểu Diêm kia là con gái phải không vậy ?”
“ Đúng vậy” Khinh Ca Thủy
Việt vui vẻ đáp : “ Tiểu Kỵ là con trai.”
Công Tử Vô Kị cam bái hạ
phong : “ Cầu hôn như vậy cũng thực mạnh mẽ nhanh nhẹn.”
Công Chúa Tháng Bảy cũng
rất động tâm “ Ta cũng có thể làm như vậy, dùng mấy ngàn cái loa để biểu hiện ý
tứ.”
Công Tử Liên Thành nhanh
chóng nói : “ Đừng gây ầm ĩ.”
“ Muội không ầm ĩ.” Công
Chúa Tháng Bảy có phần không vui : “ Mạng ảo thôi mà, chủ yếu chơi cho vui
thôi”
Công Tử Liên Thành không
hé răng gì nữa, tiếp tục sánh vai cùng Công Tử Vô Kị giết thẳng lên trước.
Đoàn người tiếp tục xông
thẳng lên phía trước, chỉ có Khinh Ca Thủy Việt thỉnh thoảng chạy vào [ Bang
Phái] tiếp tục khích lệ Diêm Bán Cô Bé.
Cuối cùng sau nửa giờ,
Diêm Bán Cô Bé cũng gõ tới con số 1314, sau đó tổng kết : “Cưỡi Thỏ Truy Rùa
Đen, em yêu anh suốt đời suốt kiếp, cho dù anh hùng chết trận, truyền thuyết
đóng cửa, em vẫn yêu anh mãi mãi, chúng ta kết hôn đi”***
Đối tượng bị cầu hôn kia
vẫn trầm mặc, mà những người khác đã không nhịn nổi, không quan trọng là quen
hay không, đều chạy lên [ Thế giới] biểu lộ sự cảm động của mình, cùng khuyên
bạn Cưỡi Thỏ không nên cô phụ mối thâm tình như vậy.
Trong bang Phong Sinh
Khởi Thủy cũng náo nhiệt như vậy, ầm ĩ không ai chịu nghe ai nói, đều thúc giục
: “ Tiểu Kỵ, mau đáp ứng đi.”
Cuối cùng, Cưỡi Thỏ Truy
Rùa Đen mới chạy lên [ Thế giới] nói một câu : “ Được, anh đáp ứng em, chúng ta
kết hôn thôi.”
Lập tức, có vô số người
cùng chạy lên [ Thế giới] hoan hô, chúc mừng, thấy những người có tình đều trở
thành quyến thuộc, bọn họ thầm nghĩ lại bản thân đều vô cùng cao hứng.
Diêm Bán Cô Bé vui mừng,
PM với Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen hồi lâu, cuối cùng mới lên [ Thế giới] nói : “ Cám
ơn mọi người, cám ơn mọi người, hai chúng ta quyết định sẽ kết hôn vào đêm nay
lúc 9 giờ 9 phút tại Lầu Kim Phong Ngọc Lộ ở Dao Trì tại Côn Luân ở Tuyến IX,
kính mời các bằng hữu cùng tới tham gia.”
Lúc này Nhất Tiếu Hồng
Trần mới lên [ Thế giới] nói mấy câu tổng kết : “ Chúc mừng Cưỡi Thỏ Truy Rùa
Đen và Diêm Bán Cô Bé của bản bang hạnh phúc suốt đời, chúc bọn họ trường
trường cửu cửu, suốt đời ân ân ái ái”
------
Chú thích :
* Minh tu sạn đạo ám độ Trần
Thương: bên ngoài thì sửa sạn đạo, bên trong thì lén lút đi vòng qua Trần
Thương.
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào
Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với
Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong
làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm
(Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu
cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn
đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán
còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường
Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón
đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo
Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất
đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây
Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng
Quận.
** 5201314 : (lợi dụng âm
đọc lên tương tự như ngã ái nâm nhất sinh nhất thế) nghĩa là Anh yêu em suốt
đời suốt kiếp. ( pass user cũ của người yêu cũ của mềnh :D)