Lâm Trì tự thấy nàng không cần phải giải thích với hắn bất kỳ điều gì.
Nàng muốn đi thì đi, giữa nàng và hắn vốn chẳng có lí do gì đáng để nàng nhất định phải lưu lại.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì bất giác cảm thấy không biết nói những lời này thế nào để hắn hiểu.
Đang lúc không khí rơi vào trầm mặc, Đỗ Nhược chậm rãi bước ra, đứng ở bên
cạnh Lâm Trì, cúi đầu hướng Mạch Khinh Trần nói: “Điện hạ, Lâm Trì hiện
là phạm nhân dưới trướng thần, hi vọng Điện hạ có thể tránh đường để ty
chức áp giải nàng trở về Dương Minh, hơn nữa......”
“Vết thương trên tay nàng cũng cần đại phu giúp băng bó lại.” Chàng liếc mắt nhìn vết thương trên bàn tay Lâm Trì vẫn không ngừng chảy máu, trong
lòng chợt lóe lên cảm giác mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu rồi lại biến mất vô tung như chưa từng xuất hiện.
Lâm Trì không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hiểu ngụ ý trong lời nói của Đỗ Nhược.
Nàng vượt ngục bị bắt trở về chắc chắn sẽ không có quả ngon ăn, bất giác
nàng dịch lại gần Đỗ Nhược một bước, thanh âm nhỏ chỉ đủ cho hai người
nghe rõ:
”Ta không muốn trở về cùng ngươi.”
Mạch Khinh Trần nhướn mày, không thèm nhìn Đỗ Nhược lấy một cái, đi thẳng tới kéo Lâm Trì vào lòng.
Động tác này của hắn thật thuần thục như đã làm qua cả nghìn lần, tự nhiên như mây bay nước chảy.
Lâm Trì giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng ôm bá đạo của hắn.
Rắc rắc.
Chỉ cần dùng một tay, Mạch Khinh Trần dễ dàng làm trật khớp chân Lâm Trì,
tác phong giống hệt lần đầu tiên hắn làm trật tay nàng, không hề trì
hoãn cũng chưa thèm báo nàng một câu đã dùng bạo lực trấn áp.
Lâm Trì cảm thấy thật vô lực......
Đỗ Nhược chuyển bước, đứng thẳng lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngăn trước mặt Mạch Khinh Trần: “Điện hạ......”
Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng vung tay áo, trong nháy mắt, Đỗ Nhược đã bị ném
bay cách xa mấy chục bước, lưng đụng vào mặt tường phía sau quán nhỏ,
sau đó nặng nề ngã trên mặt đất. Hắn vươn tay đè chặt ngực, khạc ra một
búng máu.
Đám quan sai đi theo Đỗ Nhược vì ngại khí thế kinh
người của Mạch Khinh Trần nên chỉ đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám
đi đỡ Đỗ Nhược.
Đứng trước Mạch Khinh Trần, Lâm Trì có tay chân mà cũng như vô dụng. Nàng
tức giận cắn bả vai Mạch Khinh Trần một cái thật mạnh. Cũng bởi vì quá
tức giận cho nên vết cắn vừa sâu vừa ngoan, ngay cả chính Lâm Trì cũng
ngửi thấy mùi máu tươi đang ngập đầy khoang miệng.
Nàng chết
đứng, quên cả cắn tiếp, chỉ biết ngậm bả vai hắn. Còn Mạch Khinh Trần
lại không có chút phản ứng nào, ôm Lâm Trì bước lên xe ngựa.
”Tại sao phải rời đi?” Hắn nhẫn nại hỏi nàng lần thứ ba.
Lâm Trì chậm rãi buông tha cho hắn, quay đầu khoanh tay lại làm như không nghĩ để ý Mạch Khinh Trần.
Chắc hẳn nhìn ra Lâm Trì đang giận dỗi, Mạch Khinh Trần dọa nạt: “Không trả lời ta liền trở lại giết tên kia.”
Lâm Trì bực tức quay đầu lại hét vào mặt hắn: “Sao ta lại không thể đi!”
Mạch Khinh Trần trầm tư một lát rồi đưa ra một câu trả lời đơn giản nhất
đúng ý hắn: “Nàng phải yêu thích ta, gả cho ta, ở bên ta, theo ta đến
chết.”
Lâm Trì co quắp khoe miệng: “Tại sao?”
”Ta muốn như vậy.” Mạch Khinh Trần chuyển mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Như vậy không tốt sao?”
Lâm Trì: “Dĩ nhiên là không! Chúng ta căn bản...... Căn bản là......” Rõ ràng nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nàng lại không
nói ra được là chỗ nào, “Chúng ta căn bản là không thân quen......”
Nghe nàng nói xong, Mạch Khinh Trần hoàn toàn không cảm thấy đây vấn đề này
là chướng ngại giữa hai bọn họ: “Bây giờ bắt đầu thân quen.”
Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu ý nhau!
Nàng vừa lo lắng thay cho Đỗ Nhược vừa phẫn nộ vì bị hắn tháo trật khớp chân nên không nhịn được bật thốt lên: “Nhưng ta hoàn toàn không thích
ngươi!”
Mạch Khinh Trần rũ mắt, con người dài nhỏ mà xinh
đẹp, tĩnh lặng như bức tranh thuỷ mặc, từng sợi tóc màu ngân bạch rủ
xuống, vừa tùy ý vừa phóng đãng. Hắn làm như không thèm để ý chỉ chuyên chú ngưng mắt nhìn nàng, vẫn bình tĩnh như thường: “Vậy thì từ bây giờ
hãy thích ta.”
Bàn tay thon dài tay nâng bàn tay bị thương của Lâm Trì lên.
Máu đã nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay nho nhỏ, miệng vết thương hở ra, sâu đến mức thấy cả xương, rất đáng sợ.
Mạch Khinh Trần xem xét trong chốc lát rồi tiện tay mở ngăn kéo trên xe
ngựa, lấy ra một chiếc bình ngọc màu lục, mở nút, đầu ngón tay phết lấy
một ít cao trong bình, tỉ mỉ vẽ loạn trên miệng vết thương trên tay
nàng.
Loại cao này có dược hiệu cực tốt. Một lát sau, cảm
giác mát rượi dần dần thay thế đau đớn. Lâm Trì không khỏi thở ra một
hơi nhẹ nhõm. Mạch Khinh Trần không giở trò lưu manh, từ đầu tới cuối
đều rất nghiêm túc bôi thuốc cho nàng, cơ hồ gần như không làm nàng đau.
Nhìn hắn chăm chú bôi thuốc cho mình, Lâm Trì cắn môi dưới, nhất thời không
thể nói nên lời ngoan tuyệt dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn.
Chợt nhớ tới cái gì, Mạch Khinh Trần thuận miệng hỏi: “Vết thương lần trước của nàng đã lành chưa?”
Lâm Trì giật mình, chỉ sợ hắn lại cởi quần mình ra bôi thuốc, vội đáp: “Đã tốt hơn hơn nhiều! Không cần!”
Nghe nàng nói vậy, Mạch Khinh Trần khẽ gật đầu, cũng không truy hỏi gì thêm. Thấy hắn muốn cất lọ dược, Lâm Trì sửng sốt: “Vậy còn ngươi?”
Mạch Khinh Trần: “Ta?”
Lâm Trì nhẹ giọng như chột dạ: “Bả vai của ngươi......”
Lúc này, Mạch Khinh Trần mới nghiêng đầu nhìn thấy vết thương trên bả vai do Lâm Trì cắn, máu đã thấm ra tận ngoại bào.
Hơi mở vạt áo, Mạch Khinh Trần lấy khăn tay lau qua loa vết máu trên bờ vai, rồi không thèm quan tâm nữa.
Lâm Trì cắn cắn môi dưới, cúi thấp nói: “Ta không chạy trốn đâu, ngươi lấy thuốc ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Mạch Khinh Trần nhìn nàng, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Trì, đưa lọ thuốc cho nàng.
Lâm Trì cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nguyên tắc của nàng từ trước đến giờ
là ngươi tốt với ta ta liền đối với ngươi tốt, ngươi đối với ta không
tốt ta cũng sẽ không để ngươi sống yên. Mạch Khinh Trần đả thương Đỗ
Nhược, hơn nữa còn làm trật cánh tay của nàng, không để ý cảm xúc của
nàng đã tóm nàng trở về, theo lý thuyết nàng nên rất ghét hắn mới đúng.
Thế nhưng không phải lúc nào hắn cũng đối xử với nàng không tốt, như lúc này chẳng hạn, hắn thay nàng bôi thuốc còn nghiêm túc hơn chính nàng
làm.
Lâm Trì không được tự nhiên nhận lọ thuốc trong tay Mạch Khinh Trần, nửa quỳ trong xe ngựa, nghiêng người qua bôi thuốc cho Mạch Khinh Trần.
Quả đúng là dược thượng hạng!
Lâm Trì vừa thoa thuốc lên vết thương cho hắn, tiện thể suy nghĩ xem kế tiếp
nên làm thế nào, đột nhiên thân thể bị ai kia nhấc lên ôm trong vòng
tay.
Thân thể Lâm Trì cứng đờ, theo bản năng muốn chạy trốn khỏi vòng ôm của hắn.
Mạch Khinh Trần buộc chặt cánh tay, hai tay như gông cùm siết chặt lấy Lâm
Trì vào trong ngực, đôi môi mềm mại khẽ in lên cổ nàng, thanh âm thanh
tao nhã, trong vắt thủ thỉ bên tai nàng:
”Đừng đi......”
Thanh âm vẫn vô cảm như xưa, nhưng vào tai Lâm Trì lại giống như giọng một
đứa bé đang làm nũng, chỉ biết ôm lấy món đồ chơi duy nhất của hắn, chết cũng không chịu buông tay.
“...... Ở lại.”
Lâm Trì thở dài, đột nhiên cảm thấy sinh khí với cái tên mặt dày này thật lãng phí thời gian.
Hắn chỉ là một đứa trẻ tùy hứng, hắn căn bản...... cái gì cũng không hiểu.