Nhìn theo bóng lưng nam tử mặc áo bào xám, Sách Đồng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ làm thế nào?”
Lâm Trì quả quyết leo tường: “Trở về!”
Ngày hôm qua ăn quá nhanh, một chốc đã no, nên còn rất nhiều món ăn nàng chưa nếm tận miệng a!
Sách Đồng: “......”
Sau khi đi lòng vòng một hồi, quay đầu lại, Lâm Trì liền phát hiện mình lại lạc đường.
...... Chuyện này chắc chắn không phải lỗi của nàng, ai bảo Vô Mặc sơn trang lớn như vậy làm gì!
Sách Đồng: “Tiểu thư, muốn trở về đường cũ sao?”
Lâm Trì: “Ah, ngươi nhớ?”
Sách Đồng than nhẹ: “Đi theo ta.”
Có lúc nàng thật sự cảm thấy...... Có Sách Đồng thật là tốt ….
Sau mấy lần rẽ trái rồi lại rẽ phải, Sách Đồng mang nàng trở lại gian phòng lúc trước.
Lâm Trì đẩy cửa theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng màu bạc chợt lóe lên qua khe cửa, nhất thời trong lòng cả kinh, chợt đè thấp thân thể
Sách Đồng, ý bảo hắn trốn trước.
Hai người đã quen thuộc đến
mức không cần nói cũng hiểu ý người kia nên mặc dù không rõ ràng lắm có
chuyện gì xảy ra nhưng Sách Đồng vẫn lắc mình núp vào một bên.
Những năm này, sở trường của hắn chính là thuật ẩn thân.
Cửa kêu ken két, đẩy ra, một bàn tay nhanh đến mức mắt người nhìn không rõ chợt lao tới, kéo Lâm Trì vào trong phòng.
Trong nháy mắt, cánh cửa khép lại lần nữa.
Trong phòng chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn dầu, hắt bóng trên bàn, Mạch Khinh
Trần khoác một bộ y phục nhiễm tuyết như trong tranh vẽ.
Lâm Trì bị đặt ngồi trên đùi hắn.
Trong phòng không biết châm loại hương liệu gì, thoang thoảng hương thơm hoa cỏ say lòng người, khiến người ta buồn ngủ.
Dung nhan Mạch Khinh Trần trước sau như một hoàn mỹ, tư thế ngồi cũng rất
xinh đẹp, nhìn hắn, thần trí Lâm Trì có chút hoảng hốt.
Nàng hoảng hốt nhớ về Đỗ Nhược, cũng nhớ về khoảng thời gian rất lâu trước kia, nàng mai phục ở Hình Bộ.
Bất luận sớm tối, nàng luôn nhìn thấy bóng dáng cao gầy, thẳng tắp của Đỗ
Nhược, ngọc thụ chi lan, không kiêu ngạo không tự ti đi lại trên hành
lang Hình bộ.
Đừng hỏi tại sao nàng chú ý đến hắn. Ở Hình
bộ, trước cả đám lão nhân trên năm mươi tuổi, thì Đỗ Nhược chắc chắn là
hạc đứng trong bầy gà.
Hắn rất anh tuấn cũng rất dịu dàng,
gương mặt thuần khiết thường xuyên mỉm cười, dáng đứng thanh nhã như
trong tranh thủy mặc, nói chuyện ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ.
Vì vậy, quan sát Đỗ Nhược trở thành thú vui mới của nàng.
Ban đầu chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, sau lại càng không thể rời mắt,
cuối cùng biến thành thói quen mỗi ngày. Trước khi ăn cơm nhìn một lần,
sau khi dùng bữa xong nhìn thêm một lần, trước lúc ngủ nhìn một lần nữa, đi tiểu đêm còn không quên tiện đường đi ngắm hắn ngủ…
Nàng
biết hắn thích xem binh pháp, thích mặc y phục màu xanh nhạt, ghét nhất
ăn rau hẹ nhưng nếu trong cơm canh có cũng sẽ cau mày nuốt xuống, rất ít đi xã giao, thường thường loay hoay đến quên cả ăn sáng, cho nên ban
đêm viết công văn sẽ thường bị đau bao tử; trong lúc viết công văn hắn
sẽ cau mày cũng sẽ mỉm cười, bất luận là ngắm nét mặt gì hay động tác gì của hắn cũng rất đã mắt. Nàng thậm chí còn biết hắn có một vị hôn thê
nhớ nhung đã lâu, chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ viết thư cho nàng ấy, đầu thư
đều vô cùng dịu dàng gọi.....
Nhìn hắn như vậy, nàng có chút hâm mộ.
Hâm mộ cô gái nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, có một vị hôn phu dịu dàng như vậy, anh tuấn như vậy săn sóc.
Nhớ lại buổi chiều đầu tiên, Lâm Trì lập tức nổi da gà đầy đất, nhưng cảm
giác khớp xương còn hơi đau đớn nhắc nhở nàng, khiến nàng không dám phản kháng, đành phải kháng nghị nói: “Có thể không cởi quần áo không?”
Bước chân Mạch Khinh Trần ngừng lại một chút, nhìn nàng: “Ngươi ngủ không cởi quần áo sao?”
Lâm Trì: “Cởi thì phải cởi, nhưng mà... Chúng ta khác nhau nha? Hơn nữa ngươi không cần cởi sạch sẽ như vậy......”
Mạch Khinh Trần khẽ cau mày, có chút không hiểu: “Dù sao cũng đều phải cởi, có gì sai biệt đâu?”
Lâm Trì: “Đương nhiên là có!” Nàng nhớ lại lời đại sư tỷ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngủ chung gần như vậy là không đúng!”
Mạch Khinh Trần bình tĩnh nói: “Ta từng thấy nam nữ ngủ chung.”
Lâm Trì: “Đó là vợ chồng.”
Mạch Khinh Trần hơn bình tĩnh: “Vậy ngươi coi chúng ta là vợ chồng tốt lắm.”
Lâm Trì: “...... Loại chuyện như vậy có thể coi sao!!!”
Lần này, Mạch Khinh Trần rốt cuộc khinh thường trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói một câu: “Ta mệt rồi.”
Sau đó thuận tay muốn lột y phục Lâm Trì, Lâm Trì che cái váy nhỏ đơn bạc,
khóc không ra nước mắt: “Ngươi không thể không cởi y phục của ta sao?”
Mạch Khinh Trần suy nghĩ một chút: “Không được.”
Lâm Trì: “Tại sao?”
Mạch Khinh Trần: “Cởi ra lúc ngủ ôm tương đối thoải mái.”
Lâm Trì: “......” T_T
Lời còn chưa dứt, một bóng đen vọt tới nhanh như cắt, sát khí ngút trời.
Mạch Khinh Trần mí mắt cũng lười nâng, ngón tay thon dài cách không điểm một chút, người áo đen bị định trụ rồi.