Trong từ điển của Mạch Khinh Trần có lẽ chưa từng có hai chữ "kiềm chế".
Đến khi Lâm Trì đen mặt chạy tới hỏi hắn, Mạch Khinh Trần chỉ hơi suy nghĩ, rồi đơn giản dứt khoát thừa nhận: "Ừ, là ta làm."
Hoàn toàn không có một chút áy náy và sợ hãi.
Lâm Trì cũng từng giết người, nhưng đó là dưới tình huống bị áp bức sống còn.
Giết người xong nàng phải bình tĩnh vịn tường nôn một lúc, còn bị thêm vài cơn ác mộng.
Nhưng mà, Mạch Khinh Trần...
Những tin đồn kia lập tức ùa vào đầu Lâm Trì.
Hơn mười tuổi Mạch Khinh Trần lập nên Vô Mặc sơn trang, võ lâm nhân sĩ đời trước kéo đên đánh dẹp, kết quả bị giết không chừa một mống.
Về sau, phàm là có ý định tiêu diệt Vô Mặc sơn trang, kết cục đều không ngoại lệ là bị giết sạch.
Mạch Khinh Trần rất thông minh, chỉ tiếc không có quan niệm phải trái, nhận thức đối với nhân tình thế thái ước chừng bằng không, hắn đã hơn hai mươi, bây giờ uốn nắn lại không biết có kịp hay không... Nhưng quan trọng hơn là, ai uốn nắn cho hắn?
Nàng ư... Nàng dựa vào cái gì?
Mạch Khinh Trần thấy Lâm Trì như vậy, giật giật môi nói: "Bọn họ đả thương nàng..."
Lâm Trì nghẹn lại, hỏi: "Làm sao huynh biết là Đại Lý Tự."
Mạch Khinh Trần thành thật trả lời: "Trên mũi tên có dấu hiệu của Đại Lý Tự."
Rất thông minh.
Mạch Khinh Trần phát hiện Lâm Trì lại trầm lặng, nhỏ giọng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích cái gì, suy nghĩ một chút mới nói: "...Nếu như nàng không muốn ta giết Đại Lý Tự, lần sau ta sẽ không giết."
Lâm Trì ôm đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mạch Khinh Trần, lâu sau, lại lắc đầu: "Cũng không phải thế..."
Cho đến bây giờ, nàng đã rất hiểu suy nghĩ của Mạch Khinh Trần.
Chưa kể đến việc Mạch Khinh Trần vì nàng, cho dù có tức giận đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào đi trách móc hắn... Trách Mạch Khinh Trần lạm sát kẻ vô tội sao? Ngay từ trước khi biết nàng, Mạch Khinh Trần đã lạm sát không biết bao nhiêu lần. Nếu như quả thực muốn trách, có lẽ ngay cả truy cứu cũng không truy cứu nổi.
Nàng thở dài, quyết định đổi đề tài: "Huynh định làm thế nào?"
Mạch Khinh Trần không hiểu: "Cái gì làm thế nào?"
Lâm Trì: "Đương nhiên là chuyện huynh giết người! Bây giờ lời đồn đại huyết án Đại Lý Tự đã truyền đi khắp nơi, cho dù huynh là Đại hoàng tử, giết nhiều người như vậy quan binh cũng..."
"Nàng đang lo lắng cho ta sao?" Đột nhiên Mạch Khinh Trần chớp mắt nhìn nàng.
Lâm Trì sửng sốt: "Hả?"
Mạch Khinh Trần đã ôm cổ nàng, cong môi nói: "Không phải lo lắng, ta rất vui."
Hình như trọng điểm của huynh hoàn không đúng lắm!
Lâm Trì lại thở dài, vô cùng bất đắc dĩ, phát hiện bản thân và Mạch Khinh Trần đều là ông nói gà bà nói vịt...
Cảm giác vô cùng bất lực...
Mãi đến sau giờ Ngọ, Kỳ Mặc mới mang bộ mặt nghiêm trọng tìm tới cửa.
Phong hàn của Mạch Khinh Trần sớm đã khỏi, đi theo Kỳ Mặc mấy canh giờ cũng chưa trở về.
Lâm Trì nằm trên giường hồi lâu, rảnh rỗi nhàm chán quá liền ra ngoài đi bộ, thế nhưng vết thương trên đùi vẫn còn âm ẩm đau, đi được không lâu đành ngồi trên băng đá trong viện phơi nắng.
Chân trời một đám mây cong cong bay qua khiến nàng không khỏi nhớ tới đôi mắt cong lên của Mạch Khinh Trần.
Ôi chao... Tại sao lại nhớ đến Mạch Khinh Trần chứ?
Lâm Trì còn đang ngơ ngẩn, chợt nghe thấy tiếng gọi: "Lâm Trì."
Lâm Trì quay lại thì thấy Đỗ Nhược đi ra khỏi phòng. Dáng người hắn cao thẳng, khí chất giống như cây Lan Chi (1). Ngoại trừ giúp nàng ngăn cản mũi tên kia, những vết thương khác trên người Đỗ Nhược ngược cũng gần như đã khỏi, tuy bây giờ cử động hơi chậm nhưng đã không còn gì đáng ngại.
Nhìn thấy Lâm Trì, Đỗ Nhược mỉm cười, cũng ngồi xuống, dung nhan lạnh lùng trong trẻo lúc này lại có vẻ rất nhu hòa: "Mạch Khinh Trần đâu?"
Lâm Trì nói: "Hắn đi ra ngoài rồi."
Lâm Trì cụp mắt xuống, phát hiện ra không biết tại sao.... ngồi bên cạnh Đỗ Nhược vậy mà lại có cảm giác xa cách, hơn nữa, cảm giác nhịp tim tăng nhanh dường như không thể ngừng lại hình như cũng nhạt dần.
Đỗ Nhược cười khổ một tiếng: "Ta cũng không phải là nước lũ, mãnh thú, tại sao ngươi lại câu nệ như thế."
Lâm Trì vô thức trả lời: "Hả... ta đâu có."
Nụ cười Đỗ Nhược càng lộ vẻ khổ sở: "Quên đi, không nói nữa cũng được.... Ta tới chỉ là muốn nói với ngươi, thương thế đã lành, cũng là lúc nên cáo từ."
Lâm Trì sửng sốt: ".... Ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài."
Đỗ Nhược lắc đầu: "Không cần phiền phức, tự ta nghĩ cách là được..." Hắn hơi nghiêng đầu, tựa như kìm nén thứ gì "Đa tạ ngươi chăm sóc ta những ngày qua."
Nói đến mức này, dường như có cảm giác lạnh lùng.
Lâm Trì đang suy nghĩ làm thế nào mới làm rách được tấm màn trầm mặc này, đột nhiên Đỗ Nhươc đè cổ tay nàng xuống bàn đá.
Dường như không khống chế được cảm xúc, hắn nhìn chằm chằm Lâm Trì nói: "Lâm Trì, tại sao lại vào Thiên Lao cứu ta? Trước kia rõ ràng là ta truy bắt ngươi, thậm chí nhốt ngươi vào thiên lao, nhưng tại sao ngươi còn muốn cứu ta, muốn chăm sóc ta?"
Lâm Trì giật mình, liền muốn rút cổ tay ra.
Đỗ Nhược nắm cũng không chặt, thoáng cái nàng đã giãy ra khỏi.
Tại sao cứu hắn? Dĩ nhiên là bởi vì Lâm Trì thích hắn... Nhưng bây giờ tại sao nàng lại không nói ra miệng được. Bởi vì chỉ cần thoáng qua ý nghĩ như vậy, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt Mạch Khinh Trần, khuôn mặt nghiêng nước tuyệt thế, lại thuần túy giản đơn, lời nói nghẹn lại trong miệng thế nào lại không nói ra được.
"Lâm Trì..." Đỗ Nhược gọi nàng, dường như có điều suy nghĩ nhìn vào bàn tay trống không, giọng nói chua chát: "Ngươi thích Mạch Khinh Trần sao?"
Lâm Trì vẫn im lặng, nhưng trong lòng vì lời nói của Đỗ Nhược mà trào lên một cơn sóng dữ dội.
Thích... Mạch Khinh Trần ư?
Sự im lặng của nàng giống như là ngầm thừa nhận.
Đôi mắt Đỗ Nhược rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn thoáng qua chút mất mát bi thương: "Cuối cùng ta đã đến muộn rồi sao... Lâm Trì, vốn là sau khi được nàng cứu ra, ta đã định hỏi nàng có nguyện ý cùng ta rời đi, thiên hạ bao la tìm một nơi non xanh nước biếc, làm một đôi phu thê bình thường hay không..."
Lâm Trì ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Nhược sẽ nói với nàng điều này.
"Thế nào? Không tin sao... Cũng đúng, dù sao trước kia cũng là ta đối xử với nàng như vậy, tự tạo nghiệp không thể sống..." Khóe miệng Đỗ Nhược dâng lên một nụ cười tự giễu: "Cho nên bây giờ ta nói, ta thích nàng, chỉ sợ nàng cũng không tin."
Trong giọng nói Đỗ Nhược có chút nghẹn ngào: "Cũng phải... Ngay cả ta cũng không tin, làm sao nàng có thể tin?... Chỉ là nhìn thấy nàng ngày đêm chăm sóc Mạch Khinh Trần, bóng dáng đi lại vội vàng, trong lòng ta ghen tỵ không thể che giấu được. Tối hôm qua, bằng hữu của ta tới nói là đã có cách đưa ra rời đi, ta biết được liền muốn tới tìm nàng, khi đến lại gặp Mạch Khinh Trần, hắn nói nàng đã ngủ, còn bảo ta không được làm phiền nàng, lúc đó ta thực sự..."
Lâm Trì không tin nổi: "Nhưng mà... Không phải ngươi yêu vị hôn thê của ngươi sao? Làm sao có thể..."
"Vị hôn thê?" Đỗ Nhược lặp lại một lần, mắt lặng lẽ rủ xuống: "Ta không hề có vị hôn thê, những bức thư kia cũng không phải là ta viết cho hôn thê, từ trước tới nay chưa từng có người này..."
Lần này Lâm Trì thật sự ngây dại.
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Trì, Đỗ Nhược cười: "....Ta nói với nàng đã muộn, đúng không? Ta cũng tự biết, cho nên... Ta chỉ muốn nói lời từ biệt với nàng." Hắn vươn tay, xoa rối tóc Lâm Trì, bộ dáng ngơ ngác của nữ tử trước mặt thực sự rất đáng yêu, lúc bị giam trong ngục nhớ tới dáng vẻ chắn trước người hắn, bộ dạng ngốc ngếch chăm sóc hắn của Lâm Trì, trong lòng không tự chủ được cảm thấy ấm áp, thậm chí nghĩ đến nếu Lâm Trì biết hắn bị nhốt, bị dụng hình sẽ thế nào, sẽ đau lòng khổ sở hay là... Dù cho biết rằng nàng đã gả cho Mạch Khinh Trần, nhưng vẫn không tự chủ được nghĩ như vậy.
Vì vậy cho đến khi nhìn thấy Lâm Trì tới cứu hắn thật, hắn cho là bản thân còn có hi vọng, vui sướng hơn cả được cứu...
Chỉ là, không ngờ đã muộn...
Bộ dáng cưỡng hôn hắn của nàng ở Thiên Lao khi đó vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Thật là không bằng hoài niệm.
Trong lòng Lâm Trì có chút khó chịu: "Ta tiễn ngươi!"
Đỗ Nhược cười lắc đầu: "Không cần."
Nàng tiễn hắn? Hắn sẽ luyến tiếc không rời đi được.
Đợi Đỗ Nhược trở về phòng, Lâm Trì vẫn cứng ngắc ngồi trên băng đá, không biết làm thế nào cho phải.
Người trong lòng thổ lộ với mình, hẳn là chuyện rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra bản thân đã thay lòng... Ngay cả chính nàng cũng bất ngờ.
Làm sao bây giờ?
Trong lúc khổ não, Lâm Trì ngửi thấy một mùi thơm.
Đói bụng quá...
Lâm Trì lần theo mùi thơm đi theo, sau gáy đột nhiên đau xót, ngay sau đó bị một bao tải to chụp lên đầu.
Đến khi nàng được thả ra khỏi chiếc bao, thì đã đổi một chỗ khác.
Đây là một căn phòng được bày biện vô cùng xa hoa, nàng nằm trên giường, trên người không bị trói.
Lâm Trì cử động cổ, đang suy nghĩ xem nơi này là nơi nào thì giọng nói của một nữ nhân có chút quen tai vang lên: "Cô nương, thật ngại quá, ta chỉ bảo bọn họ dẫn con đến, không ngờ bọn họ lại mang con đến như vậy."
Vị phu nhân xinh đẹp gật đầu, dường như còn rất vui vẻ: "Con còn nhớ ta à? A, trên người con có vết thương..."
Vết thương trên bả vai rướm máu, dù sao bị thương đã thành quen, Lâm Trì thờ ơ nói: "Không sao ạ! Người tìm con có chuyện gì không?""
Phu nhân xinh đẹp lắc đầu một cái: "Không phải là ta, ừm... là phu quân ta."
Sau lưng vị phu nhân lộ ra một cái đầu tóc tai lởm chởm: "Bộ dạng ngươi sao lại thế này, là một nữ tử ngươi có thể để ý một chút tới bề ngoài được không? Ngươi như vậy đi gặp phụ hoàng ta, phụ hoàng sẽ cho rằng thẩm mĩ của hoàng huynh có vấn đề đấy!"
Lâm Trì cúi đầu nhìn, hình như bộ dạng của nàng rất thảm hại.
....Nhưng mà, bị bắt cóc thì làm sao để ý tới hình tượng được.
"Thế này thì làm sao!" Phu nhân xinh đẹp gõ lên cái đầu lởm chởm tóc một cái, cười nói với Lâm Trì: "Con không cần để ý, phụ hoàng của Định Lam cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong. Con đừng lo lắng quá, ông ấy hỏi gì thì con thành thật trả lời là được. Có điều lần này...." Trên mặt vị phu nhân hiện ra chút buồn rầu: "Quả thực Định Lam hơi quá đáng, tâm tình phụ hoàng nó cũng không được khá lắm..."
Lâm Trì cúi đầu hỏi: "Vậy... Mạch, à không, Đại điện hạ bây giờ thế nào ạ?"
Phu nhân xinh đẹp suy nghĩ một chút nói: "Chắc là bị phụ hoàng nó giam lại rồi."
Lâm Trì: "A! Có thể bị bắt giam được ư?"
Đối với Mạch Khinh Trần hoàn toàn không cần phải xem tính tình phụ mẫu hắn, đương nhiên không thể ngoan ngoãn nghe lời rồi, mà võ công của Mạch Khinh Trần vô cùng lợi hại, nàng rất hoài nghi cho dù toàn bộ quan binh Dương Minh được tăng cường thì có thể vây khốn một mình hắn hay không...
Phu nhân xinh đẹp ho khan một tiếng: "Dù sao cũng luôn có biện pháp mà..."
Đột nhiên Lâm Trì nhớ tới một việc nàng vốn rất muốn hỏi.
"Xem ra... người rõ ràng rất quan tâm hắn, nhưng tại sao lại muốn đưa hắn rời khỏi nơi này sớm như vậy?"
Đáy mắt vị phu nhân xinh đẹp xuất hiện một chút ảm đạm.
Lâm Trì cũng phát giác mình lỡ lời, mấp môi một cái thì nghe thấy giọng nói của vị phu nhân xinh đẹp: "Cũng không phải là muốn đưa nó rời đi, chẳng qua là vạn bất đắc dĩ, bề ngoài của nó khác với mọi người, ở lại trong cung bị nói bóng nói gió quá nhiều, hơn nữa..." Bà hơi ngừng lại, có chút buồn bã: "Chỉ là không ngờ nó trở nên xa cách với chúng ta như thế, thậm chí dường như không bao giờ trở về, nó cũng không quan tâm..."
Lâm Trì: "Thật xin lỗi..."
Phu nhân xinh đẹp cười: "Đứa nhỏ ngốc, không sao cả. Nó có thể quan tâm con như vậy, thật ra thì ta cũng vui mừng, sau lần đó ta cho là nó sẽ buông tay, không nghĩ là... Được rồi, không nói nữa, ta dẫn con đi gặp phụ hoàng nó."
Lâm Trì gật đầu, đợi chút... Nàng chợt nhận ra, phụ hoàng Mạch Khinh Trần không phải chính là hoàng đế sao!
Nếu là hoàng đế, nàng có thể xin ông ấy điều tra kỹ lại vụ án nhà nàng hay không?
Nhưng đến khi nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, Lâm Trì mới phát hiện cũng không dễ dàng như nàng nghĩ.
Hoàng hậu nương nương và Nhị hoàng tử đều bị lui xuống, chỉ giữ lại một người hầu bên cạnh.
Nam nhân chí tôn của Bắc Chu đó thoạt nhìn cũng không cao lớn lắm, dung mạo không bị năm tháng làm tổn hại bao nhiêu, ông ấy im lặng ngồi ở đó tựa như một bức họa, khuôn mặt có mấy phần tương tự Mạch Khinh Trần, nở nụ cười hiền hòa yếu ớt, nhưng lộ ra vẻ xa cách rõ rệt.
"Khụ khụ..." Nam tử ho khan hai tiếng, nhìn về phía nàng: "Ngươi chính là Lâm Trì người mà Định Lam rất thích?"
Cơ thể của ông ấy dường như không được tốt, sắc mặt tái nhợt, được bọc trong da cáo nặng nề, thoạt nhìn không giống hoàng đế, mà giống như một công tử quý tộc yếu đuối.
Lâm Trì do dự gật đầu.
Giọng nói của nam tử rất hiền hòa: "Trẫm biết thân phận của ngươi, cũng biết ngươi muốn đến đây làm gì, nhưng tốt nhất vì thế mà thu tay lại."
Lâm Trì ngẩn ngơ.
Nam tử lại ho khan mấy tiếng rồi mới ôn hòa nói: "Hai sự lựa chọn, một là ở lại bên cạnh Định Lam, trẫm sẽ làm cho ngươi quên hết chuyện trước kia, hơn nữa sẽ cho ngươi một xuất thân đủ tương xứng với Định Lam, còn chỉ hôn cho các ngươi. Cách khác là bây giờ ngươi rời đi, vĩnh viễn không được trở về, trẫm biết lúc trước ngươi và Hình bộ Thị Lang Đỗ Nhược từng có dây dưa 纠葛 mà bây giờ hắn đang chờ ngươi ở y quán, nếu ngươi đồng ý trẫm có thể tha cho các ngươi rời khỏi, hơn nữa bảo đảm Định Lam sẽ không đi tìm ngươi."
Lâm Trì ngơ ngẩn: "...Quên đi?"
Nam tử cười nhẹ như gió thoảng: "Đúng vậy, trẫm sẽ xin thần y Hồi Xuân Cốc giúp ngươi xóa sạch kí ức trước kia." Nam tử ra hiệu cho người hầu bên cạnh đưa ra một tờ giấy.
Lâm Trì vừa nhìn thoáng qua, con ngươi không tự chủ phóng đại.
Trên tờ giấy kia viết tất cả cuộc đời nàng, thậm chí bao gồm cả thân phận ở thanh lâu trải qua cùng sư phụ và sư tỷ.
Càng xem Lâm Trì càng cảm thấy da đầu tê dại.
Nam tử nâng chén trà lên, uống một ngụm, giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm: "Tạm thời không nói đến trước kia, chỉ bằng vượt ngục, cướp phạm nhân, lén lút xông vào Đại Lý Tự cũng đủ để định tội ngươi, huống chi Định Lam huyết tẩy Đại Lý Tự vì lý do gì ta nghĩ ngươi còn rõ ràng hơn ta... không bằng trẫm cho ngươi lựa chọn tốt hơn. Hi vọng trước khi ta uống xong chén trà này, ngươi có thể đưa ra quyết định.
Đó là một loại thái độ thuộc về bề trên.
Quyền sinh sát trong tay, không được phép có nửa phần lưu tình.
(1) Cây Lan Chi: là loại cỏ lan chi. Khi ta cắt ngọn đi, chỉ chừa lại một đoạn gốc, cây cỏ vẫn mọc lại, lớn lên, um tùm và xanh tốt. Bởi vậy, cỏ lan chi tượng trưng cho sức sống bền bỉ, nhẫn nại, kiên trì.