Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 37: 37 Anh Không Xứng


Người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài đẹp trai.


Tay cầm Đường đao, rất có khí phách của giang hồ khách thô kệch.Lục Kiến Vi đứng trên hành lang bình tĩnh hỏi: "Anh muốn lãnh giáo như thế nào?"Lúc này bốn người còn lại cũng đều tiến vào khách điếm, nghe được đối thoại của bọn họ, nhao nhao nổi lên hứng thú.Yến Phi Tàng chủ động muốn so tài với ai đó trong khách điếm!Mọi người đều biết, đao khách số một giang hồ là một tên si mê võ nghệ, thích tìm người khác để so tài, thắng thì thôi, thua sẽ nói là muốn lãnh giáo, mãi đến khi thắng được đối phương mới thôi.“Ai da, không nghĩ tới trong khách điếm hoang dã lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.” Lữ Hồ Điệp cười nói, ánh mắt dán chặt vào mặt Lục Kiến Vi.Tào Háo Tử: "Kiềm chế tính tình của anh lại, có thể làm cho Yến Phi Tàng chủ động đề nghị so tài, đối phương nhất định không dễ chọc"“Hắn cũng không muốn so tài với tôi.” Lữ Hồ Điệp lấy khăn tay lau khóe miệng, “Mà bổn cô nương chính là Võ sư cấp năm, không lẽ còn sợ một tiểu cô nương yếu đuối.”Hắn không cảm nhận được hơi thở của khí tức Võ sư trên người Lục Kiến Vi.Tào Háo Tử không phản ứng lại hắn ta.Bên kia, Ngụy Liễu dựa sát vào Đào Dương, ánh mắt tỏa sáng nói: “Vị cô nương kia thật xinh đẹp, không hề thua kém mỹ nhân số một giang hồ.

Phải xem thật kỹ y phục của cô ấy, vật trang sức trên tóc cũng đẹp, cách trang điểm càng là...""Suỵt," ngón trỏ Đào Dương dựng thẳng lên, "Chúng ta tránh xa một chút."Uống nước hay không không quan trọng, quan trọng là trận đấu tiếp theo.

Cơ hội hiếm có để xem các cao thủ hàng đầu giang hồ so tài, cơ hội này không thấy nhiều lắm.Yến Phi Tàng rút đao ra khỏi vỏ, sắc mặt sáng ngời lạnh thấu xương, khí thế phi thường."Muốn đánh một trận sao?"Đó là một vấn đề tất nhiên rồi.Trong lòng Lục Kiến Vi cười ha hả, giọng điệu vẫn mềm nhẹ như cũ: “Anh luôn tìm người so tài như thế này à?”"Nếu không thì?""Anh nói đánh liền đánh, khách điếm này chẳng phải thật mất mặt sao?"Yến Phi Tàng nhíu mày: “Cô muốn thế nào?”“Khách điếm có quy định cấm đánh nhau bên trong dưới mọi hình thức, kể cả so tài.”Yến Phi Tàng không còn kiên nhẫn."Giấu đầu lòi đuôi, cư xử như bọn chuột nhắt"Phút chốc Lục Kiến Vi thu hồi nụ cười, gằn từng chữ: "Thế anh là cái quái gì? Anh muốn đánh thì đánh.


Giang hồ đều là cha mẹ của anh sao?"Loại người này chính là bất tài!Mọi người: "..."Chu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.Cậu vẫn luôn cho rằng chưởng quầy tỷ tỷ là người vô cùng dịu dàng hiền lành, không ngờ cô còn có thể nói ra lời lẽ sắc bén như vậy.Tiết Quan Hà không nghĩ nhiều, nhìn thấy sư phụ mắng hắn, liền mắng theo: "Đúng vậy, anh chạy vào khách điếm của chúng tôi, nói đánh là đánh, chúng tôi còn có thể làm ăn sao? Thật không có lễ phép!"Trương Bá há miệng thở dốc, lại đóng lại.Thôi, dù sao vị cao thủ kia của khách điếm cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.Yến Phi Tàng: "..."Hành tẩu giang hồ đến nay, hắn chưa bao giờ bị mắng như thế này.Giang hồ có quy định bất thành văn, nếu là có người mời so tài, thông thường đều phải nhận lời, nếu không sẽ bị mắng là rùa rụt đầu.Hắn tìm người so tài nhiều năm như vậy, cũng không có ai từ chối.Hắn thực sự hoang mang."Vì sao không muốn so tài với tôi? Võ sư không nên chiến đấu để tiến bộ sao?"Lục Kiến Vi đứng chắp tay sau lưng."Anh còn không đáng để tôi ra tay!"Mọi người: "..."“Tôi cũng không bao giờ so tài với phụ nữ,”Yến Phi Tàng cau mày, “Người mà tôi muốn so tài không phải là cô.”Lục Kiến Vi không nói nên lời.Còn làm dáng kỳ thị phụ nữ.Lời nói của cô càng ngày càng gay gắt: “Khách điếm này chỉ kinh doanh, không đánh nhau.

Còn chưa kể, đao pháp của anh quá kém, tôi không thèm so tài với ông.”Cô đang tỏ vẻ: Anh không xứng!Lữ Hồ Điệp cũng hít sâu một hơi, rồi sau đó che miệng cười nói: “Ai ô, tôi chưa từng thấy cô gái nào kiên cường như vậy đâu."Ngụy Liễu lo lắng: “Nếu cô ấy nói lời này đắc tội Yến đại hiệp thì làm sao bây giờ?”Mới vừa ở ngoài viện, nàng nghe đến tên Yến Phi Tàng thì rất vui mừng.


Nhưng nhìn hắn thúc ép một cô gái yếu đuối như vậy, trong lòng có chút không vui.Nhưng hắn ỷ vào mình là tiền bối trong giang hồ, nên người khác không dám đắc tội..