Lúc vỏ kiếm chạm vào huyệt Phục Thố của ông ta, chưởng pháp lập tức bị phá giải.
Chiêu thức mặc dù không dùng nội lực, nhưng cần tác động cơ bắp toàn thân.
Chỉ là nhẹ nhàng như vậy, ông ta lập tức đã bị đánh bại.
Nếu như mấy năm nay có người nhìn ra được sơ hở này, sử dụng nó để công kích mệnh môn, thì ông ta đã sớm trở thành một mảnh hoàng thổ rồi.
Tinh thần Trương Bá chấn động, nhất thời quên mất ngôn ngữ.
“Thức thứ năm cũng có sơ hở, nó ở huyệt Kỳ Môn.
” Lục Kiến Vi thu hồi vỏ kiếm, “Nếu ông không tin, có thể thử một lần.
”Chỉ cần là võ kỹ, không thể nào không có sơ hở.
Bao nhiêu sơ hở và sâu cạn, thường đóng vai trò quyết định trong thực chiến.
Uy lực chưởng pháp mà Trương Bá tu luyện lợi hại, sơ hở cũng không ít, may mà ẩn sâu, khách giang hồ bình thường nhìn không ra, những cao thủ có thể nhìn ra cũng không thèm chỉ điểm.
“Đa tạ chưởng quầy chỉ bảo!”.
Trương Bá hồi thần, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Lục Kiến Vi cười nói: “Ông là tiểu nhị của khách điếm, những việc nhỏ này không nên để ở trong lòng.
”Thử hỏi phúc lợi của nhân viên này có tốt hay không!Trong lòng Trương Bá nghĩ: Đây không phải là chuyện nhỏ, biết được nhược điểm của mình, sau này trong lúc đối địch sẽ có phòng bị, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.
Gián tiếp mà nói, Lục chưởng quầy cũng tính là ân nhân cứu mạng của ông ta rồi.
Vừa thu lưu, vừa chỉ điểm võ kỹ, những ân tình này thật khó lòng báo đáp.
Chu Nguyệt cũng vui mừng cho Trương Bá, cậu to gan hỏi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, chị có thể giúp đỡ chỉ điểm một chút, kiếm pháp của em có sai sót gì không?”“A Nguyệt.
” Trương Bá lên tiếng nhắc nhở.
Lục chưởng quầy có lòng tốt nguyện ý chỉ điểm, bọn họ không thể xem như đó là việc đương nhiên.
“Không sao.
” Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói, “Hôm em ở trong viện luyện kiếm, chị đã nhìn ra mấy chỗ không thỏa rồi.
”Chu Nguyệt vui vẻ nói: “Vẫn nhờ chị chỉ giáo cho!”“Đợi ghế bập bênh làm xong, chị sẽ dạy cho em.
” Lục Kiến Vi không có đồng ý ngay.
Yêu cầu của cô đối với tiểu nhị là: Nhất định phải sáng tạo đủ giá trị cho khách điếm.
Chỉ có như vậy, mới có thể đạt được phúc lợi.
Chu Nguyệt nghe vậy không chút do dự đi ra sau viện, tiếp tục đại nghiệp thủ công của mình.
Được làm những gì mình yêu thích, lại được cao nhân chỉ điểm, trên đời lại có chuyện tốt đẹp như vậy!Lục Kiến Vi trở lại lầu ba tiếp tục luyện tâm pháp.
Tiến độ tâm pháp của cô còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá 10000, đạt đến cấp ba.
‘Nhạn Quá Vô Ngân’ đã học đến thức thứ tư, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng bay đi bay lại, cô dần dần mất đi hứng thú.
“Cô không định đem ‘Hoàng Ba Chưởng’ dạy cho Trương Bá sao?” Hệ thống nhìn không ra Lục Kiến Vi muốn làm gì.
Lục Kiến Vi kinh ngạc: “Lúc nào tôi nói muốn dạy cho ông ta cái đó?”Hệ thống: “Lúc trước cô còn hỏi ông ta tu luyện võ kỹ gì mà?”“Vậy thì sao?”“Chưởng pháp không phải chuẩn bị cho ông ta?”Lục Kiến Vi lắc đầu: “Chưởng quầy như tôi có hạ giá đến vậy không? Chỉ điểm võ kỹ cho bọn họ là đã đủ mặt mũi rồi, còn muốn tôi chủ động dạy chưởng pháp mới cho ông ta? Cái này là tôi bỏ tiền ra mua đó!”“Vậy cô mua chưởng pháp để làm gì?”Lục Kiến Vi đăm chiêu: “Không phải tôi không thể dạy, nhưng dạy khi nào, dạy làm sao, vẫn cần phải cân nhắc thật kỹ.
”Cô có thể làm một chưởng quầy thân thiện, nhưng không thể trở thành một người tốt.
Hệ thống rất tò mò: “Rốt cục cô muốn làm gì?”“Không có gì, chỉ là chờ đợi một cơ hội thôi.
”Những ngày tháng nhàn rỗi nhanh chóng trôi qua, lại qua mấy ngày, Lục Kiến Vi cuối cùng cũng tu luyện đến cấp ba.
Cô nhìn năm số không ở phía sau cấp bậc, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cấp độ càng về sau, tu vi càng khó tăng lên.
Cấp ba đến cấp bốn cần mười vạn, cấp bốn đến cấp năm cần trăm vạn, cũng không biết phải tu luyện đến năm nào tháng nào.
“Tiểu Khách, có cách nào có thể gia tăng tốc độ tu luyện hay không?”“Người khác tu luyện đều phải tính đơn vị theo năm, chỉ có cô là ngày, còn không thỏa mãn?”“Không lẽ không có võ giả thiên tài?”“Có thì có, nhưng người ta từ nhỏ đã tu luyện, võ giả thiên tài nhất trên giang hồ, tu luyện mười năm mới có cấp năm.
Cô nhìn xem cô tu luyện bao nhiêu ngày, bây giờ là cấp mấy rồi?”.