Mặc cho cả Phần Giang náo lật trời, Lâm Vân tới chỗ công viên lần trước làm vòng cổ tặng sinh nhật cho Hàn Vũ Tích để tu luyện. Cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn vẫn rất tốt.
Từ hôm qua gặp Thẩm Quân, chỉ một cái hừ lạnh đã biết tên Thẩm Quân kia sẽ không dám tới làm phiền Hàn Vũ Tích nữa. Nên liền mặc kệ hắn, trực tiếp đứng dậy tới nơi này tu luyện. Nhưng hắn không biết, Thẩm Quân đã bị hắn dọa chảy mồ hôi đầm đìa. Một mực chứng kiến Lâm Vân rời đi, mới bình tĩnh lại, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.
….
Mấy ngày nay thần sắc của Tống Lôi đều rất tiều tụy. Cả Tống gia đều rơi vào không khí trầm lặng. "Ngũ Thải Phỉ" bị thất lạc chính là đả kích trí mạng với Tống gia. Họ đã xem băng ghi hình ở nhà ga Phần Giang mấy lần. Chỉ lờ mờ trông thấy bóng lưng của Lâm Vân, còn nữ tặc kia thì hoàn toàn không thấy.
Hiện tại trên người Lâm Vân không có một xu nào. Buổi sáng cũng không có tiền mua thức ăn. Đành phải chuẩn bị tới tòa nhà Kim Thành, sau đó gọi điện thoại cho Tô Tịnh Như, bảo nàng trả lại cái áo khoác cho mình.
Bóng lưng của Lâm Vân đã được Tống Lôi nhìn trong băng ghi hình vô số lần. Thậm chí trong mơ, cũng xuất hiện bóng lưng đó. Không phải nàng có ấn tượng tốt với Lâm Vân, mà là vì Lâm Vân có quan hệ với việc trộm "Ngũ Thải Phỉ". Có lẽ tìm được hắn, hắn có thể cung cấp một ít đặc thù của nữ tặc kia. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Nhưng khiến Tống Lôi không thể tin được là, hôm nay nàng lại nhìn thấy bóng lưng của Lâm Vân. Dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi. Hoặc là do nhìn băng ghi hình quá nhiều mà sinh ra ảo giác.
Tối hôm qua, xe cảnh sát ở Phân Giang kêu inh ỏi cả đêm, khiến Tống Lôi vốn đã khó ngủ, càng thêm mất ngủ.
- Này…
Mắt thấy bóng lưng của Lâm Vân sắp biến mất, Tống Lôi liền cấp, dùng sức chạy nhanh tới, gọi to Lâm Vân.
Hiện tại là buổi sáng, trên đường cái có rất nhiều xe cộ và người đi đường như vậy, cho dù Lâm Vân nghe thấy tiếng "Này", hắn cũng không biết là người khác gọi mình. Hiện tại hắn chỉ muốn sớm lấy lại đồ đạc. Tuy đi có vẻ thong thả, nhưng tốc độ không hề chậm.
Buổi sáng người đi làm và xe cộ qua lại rất nhiều, mắt thấy Lâm Vân sắp biến mất trong đám người, Tống Lôi cực kỳ sốt ruột, nhất thời không đi tới được bên người Lâm Vân.
- Lão công, anh đừng bỏ em. Ngay cả áo khoác anh cũng không muốn, mà cứ thế bỏ em đi sao? Cho dù anh muốn rời xa em, cũng phải mặc áo khoác vào đã chứ, lão công…
Tống Lôi cực kỳ nóng ruột, mắt thấy trong đám đông chỉ có mỗi Lâm Vân là không có mặc áo khoác, trong cái khó ló cái không, liền gọi hắn là lão công.
Không thể không nói, thích xem náo nhiệt là truyền thống tốt đẹp của người Hoa. Tống Lôi vừa nói một câu "Lão công, anh đừng bỏ em", cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào trên người Tống Lôi. Khiến dòng người dần dần tụ tập ở phía trước Lâm Vân.
Lâm Vân cũng nghe thấy tiếng kêu này, trong nội tâm âm thầm buồn cười. Chẳng lẽ lại xuất hiện một Trần Thế Mỹ nữa. Tuy nhiên, từ trước tới nay hắn đều không có thói quen xem náo nhiệt, vẫn tiếp tục không nhanh không chậm đi đường.
- Người này thật là, mặc kệ lão bà của mình như vậy, rồi đi mà coi như không có chuyện gì …
- Đúng vậy a, ngươi xem, còn đeo một cái túi rách nát rời khỏi nhà.
- Cô gái kia thật xinh đẹp.
- Chồng bỏ đi, nhưng vẫn còn lo lắng cho chồng không có áo khoác mặc, thật là một cô gái tốt.
- Hừ, loại nam nhân như vậy, cần quái gì, cô gái này cũng thật là, nếu là ta, thì…
….
Thậm chí có người trực tiếp ngăn cản Lâm Vân. Lâm Vân nhìn người ngăn cản mình này, lại nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, sao còn không biết là mình bị đổ vạ.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn Tống Lôi, lập tức nhận ra cô ta chính là nữ tử đeo khẩu trang trên xe lửa, chỉ là hôm nay không đeo khẩu trang mà thôi. Trong lòng tự nhủ nguyên lai là cô ta. Cô ta tìm mình có chuyện gì? Đoán chừng là vì viên "Ngũ Thải Ph kia. Hừ, vật kia không phải là ta trộm, rõ ràng lại dùng biện pháp này để gọi ta lại.
Nhưng nhìn thấy có vài thanh niên nhiệt huyết có vẻ như chuẩn bị ra tay trượng nghĩa, trong lòng tự nhủ, mặc dù đạo đức xã hội của Hoa quốc càng ngày càng kém, nhưng vẫn có một ít người nhiệt tâm a.
Lâm Vân có chút không vui đi tới trước mặt Tống Lôi.
- Cô còn biết ta là chồng cô cơ đấy. Đêm nào cũng không cho ta động vào người cô. Vậy thì ta cần người vợ như cô làm gì? Không cho ta đụng vào còn chưa tính, lại còn câu kết với mấy tên mặt trắng ở công ty làm bậy. Không bỏ đi, ở lại để chịu uất ức à?
Lâm Vân ra vẻ ủy khuất, lớn tiếng trách vấn Tống Lôi.
Người xung quanh nghe Lâm Vân nói vậy, đều lộ thần sắc thì ra là thế. Khó trách người nam nhân này muốn rời nhà mà đi. Cho dù là người khác cũng làm sao chịu được.
- Ta đã nói rồi, các ngươi chỉ biết tin lời một phía, chứ có biết chân tướng của nó như thế nào đâu?
- Vừa nãy ta thấy ngươi nói khác mà?
- Kỳ thực chồng của cô gái kia cũng là tiểu bạch kiểm a, đúng là xá cận cầu viễn (Bỏ gần lấy xa), hắc hắc.
- Có một người vợ như vậy, ta cũng sẽ không muốn.
- Đúng vậy, thấy không, phải đợi chồng của mình bỏ nhà đi, mới biết hối hận.
…
Sắc mặt của Tống Lôi lúc trắng lúc đỏ. Hàm răng cơ hồ cắn chặt, hận không thể tát cho Lâm Vân một cái. Nhưng thấy Lâm Vân nói xong, lại muốn tiếp tục rời đi, vội vàng bắt lấy ống tay áo của Lâm Vân:
- Anh đừng đi.
- Không đi thì làm gì? Trở về lại phải ngủ một mình, nhìn cô đi ra ngoài câu kết với kẻ khác sao? Hừ.
Lâm Vân tức giận nói. Nhưng trong lòng ám sướng. Dám đổ vạ cho ta? Hôm nay cho cô biết cái gì mới là đổ vạ.
Đối với nữ nhân đeo khẩu trang này, hắn không có chút hảo cảm nào. Cô ta chính là một người chỉ thích tự nhận mình cao cao tại thượng, còn người khác chỉ là rễ cỏ mà thôi.
Nếu không phải vì muốn trả lại "Ngũ Thải Phỉ" cho cô ta, Lâm Vân chẳng muốn cùng cô ta nói nhảm. Đã cô ta muốn đổ vạ cho mình, vậy thì mình đáp trả lại. Loại người này, không trải qua chút giáo huấn, thì còn cho mình là hơn người.
- Vậy, chúng ta về trước hẵng nói.
Tống Lôi nhẫn nhịn tức giận, hận không thể một cước đá bay Lâm Vân. Trông nội tâm còn âm thầm nói, quả nhiên mình không nhìn lầm hắn, hắn đích thực là một tên lưu manh.
- Vì sao ta phải về? Thật là kỳ quái. Ta đã nói ra hết rồi, mà không thấy cô cam đoan cái gì cả? Vậy thì ta về làm gì? Để bị cô khinh bỉ sao?
Lâm Vân phất tay của Tống Lôi, giả vờ muốn đi.
Đám người xung quanh nghe Lâm Vân nói vậy, lại tiếp tục nghị luận. Mà đa số mọi người đều ủng hộ Lâm Vân, còn về phía Tống Lôi, chỉ có ánh mắt khinh bỉ.
- Anh trở về em sẽ ngủ với anh, không đi thông đồng với tiểu bạch kiểm nữa. Anh đi về với em đi.
Tống Lôi đột nhiên mang theo vẻ nức nở, dùng sức kêu gào lên. Trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
Lâm Vân thấy giáo huấn đã đủ rồi, liền nói:
- Được rồi, vậy thì anh về.
Người xung quanh thấy cặp vợ chồng đã đi xa, nghĩ tới câu nói của người vợ " Anh trở về em sẽ ngủ với anh", rất nhiều người đã bộc phát tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.
Nghe thấy tiếng cười đằng sau, Tống Lôi tức giận đến phát run, nước mắt do ủy khuất đã rơi đầy mặt.