Công Tử Có Bệnh

Chương 6: Tìm cách rời phủ

Kiếp trước, ta theo hầu công tử hơn mười năm. Trong mười năm đó, có gần phân nửa là cùng chàng chung chăn gối.

Công tử không trọng dục, trong hậu viện trước sau cũng chỉ có ta. Có thể nói, ta chính là người ở gần chàng nhất. Ta vẫn nghĩ, bản thân hiểu công tử đến từng chân tơ kẽ tóc.

Ta biết, công tử không phải hoàn toàn sạch sẽ vô dục vô cầu như vẻ bề ngoài của chàng.

Sinh ra trong Tô gia quyền quý, chàng lại không phải là lựa chọn đầu tiên, càng không phải lựa chọn duy nhất, nếu thật sự vô dục vô cầu, thuần khiết vô cấu, làm sao có thể tồn tại đến bây giờ?

Công tử không phải người tốt.

Năm đó, Đại công tử ngã ngựa mà chết, ta không tin rằng không can hệ đến chàng. Tam công tử trở thành bao cỏ, cả ngày chỉ biết dạo chơi nơi tần lâu sở quán, ta biết, cũng là chàng âm thầm dạy hư.

Ta biết rất nhiều chuyện xấu của công tử. Mà công tử, dường như cũng chưa từng muốn giấu giếm ta. Có lẽ bởi vì công tử yêu biểu tiểu thư, chàng luôn dùng dáng vẻ đẹp đẽ nhất để đối diện với cô ấy, để trong mắt của biểu tiểu thư, công tử vĩnh viễn sạch sẽ không chút bụi trần. Còn trước mặt ta, công tử chưa từng che giấu con người thật của mình.

Nhưng mà, ta chẳng những không tố cáo tội ác của chàng, chẳng những bao che cho chàng, lại còn cùng chàng làm việc xấu.

Năm đó, Lục phu nhân rất được lão gia sủng ái. Công tử bảo ta thường xuyên làm bánh tặng cho nàng ấy, trong bánh bỏ thêm một ít dược liệu, dùng lâu cả đời sẽ không thể hoài thai.

Lúc ấy, công tử trông thấy vẻ lưỡng lự của ta, bèn cười bảo:

"Nếu Y Y không muốn, gia sẽ giao việc này cho người khác."

Quả thật, công tử chưa bao giờ ép ta làm bất cứ việc gì.

Tất cả, đều là ta tự mình cam tâm tình nguyện.

Đó là lần đầu tiên ta hại người, lại là người đơn thuần như Lục phu nhân. Nàng ấy luôn tin tưởng ta, cảm kích ta, cho rằng ta là người duy nhất trong phủ quan tâm mình.

Cũng không biết tại sao, cuối cùng Lục quy nhân vẫn mang thai, nhưng dùng nhiều thuốc như vậy, làm sao có thể mẹ tròn con vuông mà khai hoa nở nhụy? Ngày nàng ấy sảy thai, ta đã trốn trong phòng, ôm gối khóc nức nở.

Sau đó, ta vẫn tiếp tục giúp công tử làm rất nhiều chuyện. Có những chuyện khiến ta áy náy cả đời.

Nhưng mà, ta chưa từng hối hận.

Thứ mà công tử muốn, chỉ cần là ta có thể cho, ta tất nhiên không hề do dự trao ra.

Cho dù biết rằng công tử không phải người tốt, nhưng trong mắt ta, chàng mãi mãi là bạch ngọc vô hà, không một tỳ vết.

Thứ duy nhất ta không thể bao dung cho công tử, đó là, chàng chỉ xem ta như một món hàng, một sủng vật. Ta không cầu công tử yêu ta, chỉ cần trong lòng chàng, ta có một vị trí nho nhỏ.

Kể từ lúc công tử gả bán ta cho người khác, ta đã không thể tiếp tục yêu chàng. Kể từ khoảnh khắc công tử đeo lục lạc lên chân ta, ta hiểu, ngay cả bao dung cho chàng, ta cũng không thể tiếp tục nữa rồi.

Ta biết, thân phận ta không cao quý. Nhưng mà, ta tuyệt đối không sống một cách hèn kém.

Ta yêu công tử bằng tình yêu hèn mọn như bụi đất, nhưng ta cũng có tự tôn của chính mình.

Người nếu vô tình, ta liền buông.

Có lẽ, biểu tiểu thư mới thật sự là người mà chàng cần.

.........

Đêm đó, ta ngủ không yên giấc, trong mộng vẫn chập chờn.

Chẳng rõ phải chăng là ảo giác, ta luôn cảm thấy, có một vòng tay ấm áp luôn ôm ta vào lòng, vỗ về dỗ dành suốt cả đêm.

Đến sáng, ta mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt tựa như quan ngọc của công tử đang kề sát bên mình, hai mắt nhắm nghiền, rèm mi dày như liễu rủ.

Ta giật mình, chỉ nhớ hôm qua ta ngồi trong lòng công tử ngủ thiếp đi, không ngờ công tử lại ôm ta lên giường nằm. Ta là người từng trải, tốt xấu gì cũng từng có bốn năm hầu hạ công tử trên giường, nhìn tình trạng của mình hiện tại, liền biết đêm qua công tử chỉ đơn thuần ôm ta mà ngủ, không có làm chuyện gì khác, cũng nhẹ thở phào một hơi.

Ở thời đại này, chỉ cần thất thân với công tử, cả đời ta cũng không thể rời khỏi chàng.

Ta thử nhấc một chân xuống giường, lục lạc bất chợt khua vang, vòng tay của công tử đang đặt trên eo ta cũng siết chặt hơn. Chàng chầm chậm mở mắt, sóng mắt mông lung dập dờn như nước hồ thu. Công tử tựa cằm lên trán ta, đặt lên đó một nụ hôn thật khẽ, lại dịu dàng hỏi:

"Sao không ngủ thêm, hửm?"

Ta chưa từng nghĩ đến, còn có thể thức giấc bên cạnh công tử một lần nữa trong đời.

Ta cúi đầu, mím môi nói:

"Công tử, công tử làm như vậy, e rằng không hợp lễ giáo."

Công tử bật cười, cọ cọ chóp mũi vào mũi của ta, thì thầm:

"Ngoại trừ gả cho ta, Y Y còn có thể gả cho ai? Lo sợ gì chứ?"

Lúc nói những lời này, ánh mắt của công tử vẫn ôn nhu như nước. Nhưng mà, ta phảng phất nhìn thấy con người điên cuồng ngày hôm qua.

Quả nhiên, đối với công tử, ta vẫn luôn chỉ là một món đồ vật trong túi.

Ta ngẩng đầu, nói:

"Đời này Y Y không cầu gì nhiều, chỉ mong gả cho một vị nông phu, ban ngày chồng cày bừa, vợ dệt vải, đêm đến cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau ngắm trăng lên. Như vậy, đã đủ mãn nguyện."

Sắc mặt công tử thoáng tái đi, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Công tử vờ như không nghe thấy lời ta nói, lại xoa đầu ta, khẽ bảo:

"Ở đây lạnh lẽo, không tốt cho thân thể của nàng. Kể từ ngày mai, Y Y hãy dọn qua chủ viện đi."

Ta không tỏ vẻ vui mừng hay kinh ngạc, chỉ cúi đầu đáp:

"Nô tỳ tuân lệnh."

Công tử nghe vậy, hơi nhíu mày một chút, cuối cùng lại không nói gì thêm, cứ thế bước xuống giường, khoác áo bước đi.

..........

Ta cảm thấy bệnh của công tử càng ngày càng nặng.

Từ ngày đó, ta dời đến chủ viện, ngày ngày đều phải ở cạnh công tử suốt mười hai canh giờ. Chỉ cần không nhìn thấy ta, dù chỉ một khắc, công tử cũng sẽ không vui. Nha hoàn trong phủ thấy vậy, đều âm thầm đoan chắc ta đã là người của công tử, ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt nửa đố kỵ, nửa khinh bỉ.

Lấy sắc thờ người, có thể được bao lâu?

Ta cũng thật rầu rĩ. Tuy rằng đúng là ta cùng công tử, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tất cả đều làm hết rồi. Nhưng mà, đó là kiếp trước. Công tử gây ra hiểu lầm lớn như vậy, kiếp này ta làm sao gả cho một chàng nông phu như trong ước nguyện đây?

Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không thể ở lại Tô phủ này nữa. Nếu cứ thế này, sớm muộn cũng sẽ không rời đi được. Cách tốt nhất, chính là tác hợp cho công tử cùng biểu tiểu thư. Công tử có được người thật, tự nhiên không cần để tâm tới thế thân như ta nữa.

Lúc này, ta không thể tùy tiện rời khỏi phủ. Ta đi đến đâu, lục lạc đều reo vang, không thể trốn thị vệ lẻn ra ngoài, chỉ có thể trộm mấy bức thư pháp của công tử, nhờ A Kiều mang đi thuê người ta giả theo nét chữ ấy mà viết thành một phong thư tình, hẹn biểu tiểu thư đi dạo đêm Thất Tịch sắp tới. A Kiều không biết chữ, tính tình lại thật thà, ta cũng chỉ có thể tin vào cô ấy.

Sáng hôm sau, ta làm một giỏ bánh nếp, lại cầm lấy phong thư nồng nàn tình ý kia, nhét vào tầng dưới của khay bánh, cuối cùng mang sang Thính Hương viện của biểu tiểu thư, mượn cớ tặng bánh để đưa thư.

Đây là lần thứ hai ta gặp lại biểu tiểu thư ở kiếp này. Cô ấy đang ngồi trên chiếc đu ngoài sân, nha hoàn Tiểu Hồng ở sau lưng đẩy nhẹ một cái, chiếc đu mang theo cô ấy tung mình lên cao. Biểu tiểu thư rất vui vẻ, từng tràng cười giòn giã như chuông ngân vang lên.

Ta ngẩn người, trong lòng vô cùng hâm mộ. Ta sống cả hai đời, chưa từng vui vẻ vô ưu vô lo như thế. Có đôi lúc, ta thật mong muốn có thể hóa thành biểu tiểu thư, dù chỉ là một ngày.

Biểu tiểu thư trông thấy ta, vô cùng niềm nở tiếp đón. Cô ấy nghe thấy tiếng lục lạc dưới chân ta, còn ngây ngô nói:

"Nhìn thú vị lắm, ta cũng muốn có một cái, sao biểu ca không tặng cho ta?"

Có những người như vậy, rõ ràng là ngây thơ vô ý, nhưng lại tổn thương người khác rất sâu.

Ta thầm nghĩ, công tử yêu thương cô ấy như thế, sao có thể tặng thứ dành cho sủng vật này cho cô ấy chứ? Cũng giống như kiếp trước, công tử luôn giữ lễ với biểu tiểu thư, nhưng lại bày ra nhiều trò giày vò ta ở trên giường.

Lưu bà bà nói, chỉ có chính thê mới nhận được tôn trọng. Những trò tình thú phóng đãng ấy, chỉ dành cho thiếp thất thấp kém mà thôi.

Ta cúi đầu, cười khẽ một tiếng, đáp:

"Tiểu thư dung mạo như thiên tiên, tục vật này làm sao xứng với người?"

Theo công tử lâu ngày, ta cũng bị ảnh hưởng bởi chàng, trở nên giả dối vô cùng.

Biểu tiểu thư nghe ta khen như thế, ngây thơ mỉm cười, hai má ửng đỏ, nói:

"Ta thấy dung mạo của cô có mấy phần giống ta. Không biết tại làm sao, mỗi lần nhìn thấy cô, ta luôn có một cảm giác quen thuộc thân thiết lắm, hay là chúng ta kết bái tỷ muội đi!"

Ta lắc đầu, đặt giỏ bánh trên bàn, đoạn khom lưng nói:

"Nô tỳ thân phận thấp kém, không dám trèo cao. Công tử còn chờ nô tỳ quay về phục mệnh, nô tỳ xin cáo lui."

.........

Lúc ta quay trở về Lang Hoàn viện, công tử đang đứng luyện chữ.

Nghe thấy tiếng lục lạc vang lên, khóe môi chàng khẽ cong cong, ngẩng đầu nhìn ta, tủm tỉm cười, gọi:

"Y Y, qua đây."

Chẳng biết vì sao, trong lòng ta thoáng chốt dạ, lại cố tỏ ra trấn tĩnh, bước tới gần chàng.

Lúc này, ta phải tìm cách thuyết phục công tử đi ra ngoài vào đêm Thất Tịch.

......

*Tác giả: Y Y yêu công tử, yêu cả mặt tốt lẫn mặt xấu của anh, nếu có 1 người vẫn ở bên công tử cho dù cả thế gian có đối địch cùng anh, thì đó hẳn là Y Y. Y Y không phải là một nữ 9 có thể chỉ vào mặt nam 9 và lên án những tội ác của anh. Ngược lại, nếu công tử là kẻ sát nhân, Y Y có thể cùng anh chôn xác. Đây là điểm khác biệt của Y Y, bởi vì Y Y sống cạnh công tử từ nhỏ, không có tam quan vững chắc, chỉ biết xem anh như là tất cả của mình. Y Y sẽ không vì công tử ác độc hay xấu xa mà rời xa anh. Từ đầu đến cuối, kiếp trước hay kiếp này, lý do khiến Y Y muốn rời bỏ công tử đều chỉ có một: cô ấy cảm thấy mình không là gì trong mắt công tử cả, chỉ là một món hàng có thể tiện tay gả bán, là một sủng vật thích thì sủng, không thích thì vứt.

Nói ngắn gọn lại là Y Y không chính nghĩa gì. Cô ấy chỉ tốt nếu công tử tốt và ngược lại. =))