Công Thức Mỹ Học

Chương 43: Là người yêu

Edit + Beta: Heo

Tuần mới, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu cùng nhau đến Văn phòng Cửu Sơn, nhưng lần này, Đinh Dĩ Nam không mặc quần áo đi làm.

Hai cô em gái ở quầy lễ tân thể hiện những biểu hiện của những người đang làm việc tốt, và ngầm chạm khuỷu tay vào nhau. Khi các đồng nghiệp khác trong văn phòng nhìn thấy Đinh Dĩ Nam, tất cả đều ngạc nhiên nhìn anh và hỏi: “Đinh trợ, hôm nay nghỉ à?”

Đinh Dĩ Nam không muốn giải thích thêm, chỉ mỉm cười lịch sự và lắc đầu.

Buổi họp định kỳ sáng thứ hai vẫn diễn ra như thường lệ, Đinh Dĩ Nam vốn đã là người ngoài, muốn tham gia cũng không tiện, cũng không muốn tham gia. Cậu đợi cuộc họp thường lệ kết thúc ở khu văn phòng, hơn mười phút sau, các đồng nghiệp khác quay lại phòng làm việc với sổ ghi chép của họ, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã bị Hoắc Huân gọi đến văn phòng.

Đinh Dĩ Nam ước chừng Hoắc Huân đang tìm Hoắc Chí Tường nói chuyện Tống tiểu thư, có chút lo lắng hai cha con lại cãi nhau, nhưng cậu cũng biết mình bất lực nên trước tiên phải cầm các loại giấy tờ bàn giao khác nhau đến phòng nhân sự. 

Thủ tục xin nghỉ việc không phức tạp, nộp giấy phép lao động, quyết toán lương … một bộ thủ tục đầy đủ chỉ mất mười phút.

Tuy nhiên, khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi này cũng đủ để tin tức về việc từ chức của Đinh Dĩ Nam lan truyền khắp văn phòng.

Ngay khi Đinh Dĩ Nam rời khỏi phòng nhân sự, vài ba đồng nghiệp lập tức vây quanh cậu, trêи mặt ai cũng có vẻ mặt khó tin.

“Đinh trợ, tại sao cậu lại từ chức?”

“Tôi thấy bình thường cậu làm việc rất tốt mà.”

“Hoắc sư quá nghiêm khắc với anh sao?” 

“Trời ơi, ngay cả Đinh trợ cũng sắp từ chức. Thật khó có thể tưởng tượng được việc phục vụ Hoắc sư khó khăn như thế nào.”

“Hoắc sư cũng đúng là, trợ lý tốt như vậy không biết quý trọng.”

Đinh Dĩ Nam nghe đồng nghiệp lảm nhảm, trong lòng vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười. Rõ ràng là cậu đã chủ động từ chức, nhưng những người này trong tiềm thức tìm ra lý do từ Hoắc Chấp Tiêu.

“Không liên quan gì đến Hoắc sư.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi tự từ chức.”

“Anh đã tìm được một công việc tốt hơn chưa?” Ai đó hỏi.

“Coi như là vậy đi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Thay đổi công việc không phải là bản chất của con người sao? Thực sự không có gì phải làm ầm ĩ cả.”

“Nhưng anh là Đinh trợ, chẹp, khi anh mới đến, chúng tôi đều nghĩ rằng anh sẽ không thể tiếp tục kiên trì, nhưng đánh chết anh cũng không từ chức. Cuối cùng, chúng tôi không ngờ là bây giờ. … “

“Chỉ là thay đổi môi trường làm việc thôi.” Đinh Dĩ Nam cười, “Bất cứ khi nào có cơ hội, mọi người sẽ còn có thể gặp lại mà.”

“Công việc mới của cậu ở đơn vị nào?” Có người tò mò hỏi.

“Tôi tới giúp đỡ bạn học.” Đinh Dĩ Nam trả lời đơn giản.

“Ra là, bạn học của cậu mời.”

Những đồng nghiệp này cuối cùng đã chấp nhận lý do từ chức của Đinh Dĩ Nam, và không còn suy đoán về Hoắc Chấp Tiêu nữa.

“Thực sự là ước ao, nói đi là đi.”

“Chúng ta vẫn là thành thật công tác đi.”

“Chứ sao nữa?” 

Sau một thời gian dài làm việc, mỗi động vật xã hội nên có ý tưởng nhảy trong đầu, nhưng có rất ít người thực sự hành động.

Chủ đề nói chuyện nhỏ dần chuyển từ Đinh Dĩ Nam sang tình hình thị trường của ngành xây dựng, Đinh Dĩ Nam không có việc gì làm nên không ngại trò chuyện với họ một lúc. Nhưng không lâu sau, Hoắc Chấp Tiêu bước ra khỏi văn phòng của Hoắc Huân với vẻ mặt ủ rũ và nói với Đinh Dĩ Nam: “Đinh trợ, đi với tôi.”

Hai người trở lại văn phòng dưới ánh mắt đàm tiếu của đồng nghiệp, Đinh Dĩ Nam chủ động đóng toàn bộ cửa chớp.

“Có phải chuyện của cô Tống không?”



Đinh Dĩ Nam hỏi khi cậu bước đến bàn làm việc. Trước đây, cậu sẽ đứng cách bàn làm việc một bước nói chuyện với Hoắc Chấp Tiêu, nhưng hôm nay cậu lại trực tiếp đến sau bàn làm việc, đứng ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, nửa ʍôиɠ dựa vào trêи bàn làm việc. 

“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu vẻ mặt khó chịu nói, “Trưa hôm nay ông ấy bảo anh đi ăn cơm với cô Tống.”

Đinh Dĩ Nam nhướng mày ngạc nhiên hỏi: “Phải đi?”

“Đúng vậy. Anh nói anh không nhận đồ án thiết kế nội thất, ông ấy nhất định bắt anh phải đi.” Hoắc Chấp Tiêu cau mày, “Nếu anh không nhận, ông ấy sẽ yêu cầu kiểm tra bản vẽ xây dựng của thôn Tam Dương bên kia.”

Thay đổi bản thảo thiết kế là một trong những việc tàn khốc nhất, nếu bản duyệt cố tình gây khó dễ cho Hoắc Chấp Tiêu, thì thư viện do anh thiết kế trong một lần sẽ phải trải qua rất nhiều gian nan, rốt cuộc sẽ trở thành cái gì..

“Vậy anh vẫn phải đi ăn tối với cô Tống.” Đinh Dĩ Nam bình tĩnh kết luận.

“Anh biết anh đã nói mình sẽ không đi.” Hoắc Chấp Tiêu mím môi, nên cảm thấy có lỗi, giơ tay nắm cổ tay Đinh Dĩ Nam, “Nhưng hiện tại tình huống này…”

“Không sao đâu.” Đinh Dĩ Nam dùng trái tay bắt tay Hoắc Chấp Tiêu.

Không vui chắc chắn sẽ không vui, nhưng không có cách nào. Đinh Dĩ Nam không cáu kỉnh như Hoắc Chấp Tiêu, bởi vì cậu đã biết trước rằng Hoắc Huân không dễ đối phó như vậy.

“Bà xã, em thật tốt bụng.” Hoắc Chấp Tiêu di chuyển ghế văn phòng về phía trước, mệt mỏi ôm eo Đinh Dĩ Nam, vùi đầu vào bụng dưới của cậu.

Hiện tại bức tranh này có chút khiến Đinh Dĩ Nam cảm thấy không ổn, phải biết rằng Hoắc Chấp Tiêu, người đã từng ngồi trêи chiếc ghế văn phòng này, sẽ chỉ mặt lạnh ra lệnh.

“Cà phê không đủ mạnh.” 

“Tại sao báo cáo vẫn chưa đánh?”

“Tôi không đi máy bay khởi hành vào sáng sớm.”

Và cứ như vậy, trong mắt Đinh Dĩ Nam chỉ có một ông chủ kén chọn. Nhưng hôm nay, ông chủ thiếu đánh đã trở thành một con chó lớn đang làm nũng với cậu như một đứa trẻ.

Không ổn thì không ổn, mà Đinh Dĩ Nam vẫn thích con chó lớn này hơn. Nếu phải nói, cậu thậm chí còn có cảm giác thành tựu sau khi thuần hóa được con chó lớn hung dữ.

“Tất cả các những điều này anh học theo 300 tuổi à?” Đinh Dĩ Nam hỏi, xoa đầu Hoắc Chấp Tiêu đặt câu hỏi chí mạng.

“Học 300 tuổi?” Hoắc Chấp Tiêu đưa hai tay ra sau lưng Đinh Dĩ Nam, dựng thẳng lưng lên, nhưng góc độ vẫn phải ngẩng đầu nhìn Đinh Dĩ Nam, “Anh có cần thiết phải học không?

“Em thấy anh học được rất nhiều.” Đinh Dĩ Nam dùng ngón trỏ nâng cằm Hoắc Chấp Tiêu nói.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, bên ngoài văn phòng đóng cửa là tiếng nói chuyện nhộn nhịp và tiếng bước chân của đồng nghiệp. Màn rèm dày ngăn cách toàn bộ văn phòng với không khí làm việc bên ngoài, không khí xung quanh cũng theo đó mà trở nên cuốn hút tầm mắt dần dần nóng lên.

“Em có biết anh đang nghĩ gì không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi đột ngột.

“Có lẽ là biết.” Đinh Dĩ Nam nói. 

Hai giây sau, hai người tự nhiên nói: “Ở văn phòng nên chuẩn bị bao cao su.”

Sau khi nói xong, cả hai đều cười ngầm. Với ý tưởng lệch lạc với xã hội thông thường như vậy, cả hai có thể nghĩ đến việc ở cùng nhau, chỉ có thể nói rằng hai con vật xã hội này thực sự quá không ra gì.

Lý do tại sao các mối tình văn phòng bị cấm đơn giản là để ngăn văn phòng biến thành một khách sạn tình yêu. Nhưng đối với Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu, có điều gì thú vị hơn là làm việc trong văn phòng đã công tác ba năm?

“Không có bao cũng không sao.” Tay Hoắc Chấp Tiêu bắt đầu không thành thật, “Anh sẽ không đi vào.”

“Được rồi.” Đinh Dĩ Nam ngả người ra sau và mở hai đầu gối sang hai bên.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, trước đó ai có thể nghĩ rằng văn phòng này cũng có thể trở thành nơi trộm lạc thú của hai người chứ?

Tâm trí của Đinh Dĩ Nam hiện lên khung cảnh cậu làm việc tại văn phòng trong ba năm qua. Cậu đột nhiên hiểu sâu sắc những lời nói của Hoắc Chấp Tiêu  – có vẻ như cậu đã thực sự lãng phí ba năm vui vẻ.

Hoắc Chấp Tiêu tận tâm hơn Đinh Dĩ Nam. Dù gì thì đây cũng là trêи bàn làm việc của anh ấy. Trước đây, tất cả các bản vẽ thiết kế của anh ấy đều được đặt ở đây. Tuy nhiên, bây giờ nằm

trêи đó là Đinh – mà anh nếm bao lần vẫn không đủ được – Dĩ Nam.





Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đinh Dĩ Nam đang quỳ dưới bàn làm việc, trong tiềm thức muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại đập đầu vào bàn một tiếng “rầm”.

Nhưng Hoắc Chấp Tiêu không cho cậu cơ hội đứng dậy nữa, thay vào đó, anh ngồi thẳng người, chống tay lên bàn, ngoài cửa nói “mời vào”.

Khi chốt cửa xoay xuống, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, tim Đinh Dĩ Nam như muốn nhảy lên cổ họng.

Hoắc Chấp Tiêu có thể đợi cậu đứng dậy rồi mới cho người vào, nhưng không, cậu phải núp dưới gầm bàn như một tên trộm. Vì Đinh Dĩ Nam là người hiểu chuyện, cậu chưa bao giờ làm điều đáng xấu hổ như vậy ở nơi công cộng.

Nói không tức giận là giả, Đinh Dĩ Nam không dịu dàng bắt lấy đầu Đại Hoắc, càng làm cho Hoắc Chấp Tiêu đối phó với đồng nghiệp khó khăn hơn.

“Hoắc sư, cô Tống đã đến sảnh dưới lầu rồi. Anh có muốn đích thân đến đón không?”

Nghe giọng nói là một trong những cô gái trẻ ở quầy lễ tân, khiến thần kinh của Đinh Dĩ Nam căng thẳng. Quầy lễ tân là nơi đặt trạm tình báo tin đồn của Văn phòng Cửu Sơn, nếu em gái ở quầy lễ tân phát hiện nghi ngờ cậu trốn dưới gầm bàn thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Đinh Dĩ Nam nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu nghĩ rằng chỉ có một số đồng nghiệp vừa trò chuyện mới biết cậu đang ở trong văn phòng của Hoắc Chấp Tiêu, cô gái lễ tân chắc không đủ để gây ra mối đe dọa.

“Tôi có một thứ trong tay.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Cô đi đón cô ấy đi.”

“Vâng, Hoắc sư.”

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân rời khỏi văn phòng của Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam hữu kinh vô hiểm bò ra khỏi bàn làm việc, sợ hãi thở ra. Sau khi đi chậm lại, cậu cau mày nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Anh có chừng mực một chút được không?” 

Hoắc Chấp Tiêu cười đến vô tâm nói: “Thật ra, anh ước gì chúng ta bị phát hiện.”

Trêи đầu Đinh Dĩ Nam xuất hiện một dấu chấm hỏi, cậu khó hiểu hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Anh nghĩ chúng ta đang đánh dã chiến à? Sau khi bị phát hiện thì càng kϊƈɦ thích hơn hả?”

Đối với Đinh Dĩ Nam, đây hoàn toàn không phải là một sự kϊƈɦ thích, nó hoàn toàn là một hành vi mất trí.

“Anh đang suy nghĩ,” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Nếu chúng ta bị ba tôi phát hiện như thế này, vừa hay có thể công khai với ông ấy.”

Đinh Dĩ Nam sững sờ khi nghe những lời này, trong tiềm thức nghe theo lời của Hoắc Chấp Tiêu mà tưởng tượng ra hậu quả.

Nếu hai người bị phát hiện, Hoắc Chấp Tiêu chắc chắn sẽ không thể ở lại Văn phòng Cửu Sơn, vì vậy anh có thể bỏ qua bước từ chức. Anh không cần phải xem mắt với cô Tống, chứ đừng nói đến việc chọn thiết kế nội thất mà anh không thích. Đó đúng là một mũi tên trúng ba đích.

Và quan trọng nhất, sắt mặt của Hoắc Huân nhất định rất xấu.

Nghĩ đến đây, Đinh Dĩ Nam đột nhiên hiểu được tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại muốn điên một phen.

Tuy nhiên, cả hai đều là những người trưởng thành tỉnh táo, biết hậu quả của việc nổi điên có hại nhiều hơn có lợi nên Hoắc Chấp Tiêu đã không làm bất kỳ hành động thái quá nào sau khi cô gái lễ tân bước vào văn phòng.

“Từ từ mà tiến.” Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, “Nhất định phải có thời gian thích hợp hơn.”

“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói.

Hai người sửa sang quần áo xong thì lại vang lên tiếng gõ cửa, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đứng bên ngoài nói: ” Hoắc sư, cô Tống đến rồi.”

Hoắc Chấp Tiêu siết chặt cà vạt, bấu chặt ngón tay lên bàn làm việc, nói: “Mời vào.”

Hai người nhìn nhau lần cuối, Đinh Dĩ Nam thu hồi ánh mắt, gật đầu với cô Tống đang đi tới rồi chào: “Cô Tống, chào.”

“Xin chào, trợ lý Đinh.”

Hôm nay, cô Tống mặc một bộ đồ nữ chuyên nghiệp, với ống quần dài buông thõng xuống đất, trông vừa sang trọng lại vừa ngầu.

Đinh Dĩ Nam bước ra khỏi văn phòng, vào lúc này, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đột nhiên nói: “Đinh trợ, áo phông của anh bị kẹt trong quần.”

Đinh Dĩ Nam giật mình, giả vờ bình tĩnh kéo quần áo ra nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Cửa phòng làm việc lại đóng lại, Hoắc Chấp Tiêu đứng dậy, định giới thiệu bản thân trước. Nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, cô Tống ở trước mặt đã nhìn anh, sau đó ở cửa phòng làm việc đóng chặt, hỏi đùa: “Hai người là người yêu à?”