Trước khi hồi phủ, Hách Thuận còn uống mấy chén với cấm quân, chân nhẹ đầu nặng, đã lâng lâng rồi.
Khi ông ta đẩy cửa vào nhà, Lưu Nga còn đang ôm một bộ xiêm y sạch sẽ. Thấy mặt mày Hách Thuận say rượu xám xịt lại, nàng đặt quần áo xuống, đi qua dìu ông ta: "Trong cung xảy ra chuyện gì rồi, sao công công lại trở về muộn như thế này?"
Lưu Nga nhỏ yếu, nâng thân thể mập mạp của ông ta đã nghiêng trái ngả phải, vô cùng vất vả.
Hách Thuận thấy dáng người yểu điệu trước mắt, dựa vào mấy phần men say nổi lòng đùa giỡn lưu manh, một tay sờ lên hông nàng, lại nâng mặt nàng hôn lấy hôn để, cọ cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở nên bóng loáng.
Lưu Nga không dễ chịu, đẩy mặt ông ta ra: "Công công say rồi."
Hách Thuận nhất thời không thích, xị mặt xuống tát một cái lên mặt nàng: "Tiện hầu này, ngươi và ta là phu thê đã bái đường, đây còn là sân nhà mình, giả thanh cao nỗi gì? Hôm nay ta cao hứng, ngươi cũng phải cao hứng bồi ta!"
Dứt lời, ông ta chà đạp cổ thơm của nàng, Lưu Nga cũng chỉ có thể thuận theo.
Đợi tới khi Hách Thuận làm loạn xong, đã quá nửa đêm rồi.
Lưu Nga thắt chặt nút buộc, đi tới nhà bếp bưng một chén canh tới, hiền lành phục tùng: "Công công uống canh giải rượu thôi, cũng đừng cố quá, nếu không ngày mai sẽ không có sức ngự tiền."
Vừa rồi Hách Thuận nôn hết rượu lên người nàng, giờ đã thanh tỉnh không ít, cười nói bừa bãi: "Chúng ta có Hoàng Thượng tin yêu, trễ giờ chút thì có làm sao?"
Lưu Nga vẫn cúi đầu: "Nghe nói sáng sớm người của Tư Gián viện đã trình tấu chương, cuối cùng lại bị công công khuyên trở về. Công công đã giải thích đạo lý với Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, mau chóng giết Lâm Kinh Phác sao?"
Hách Thuận mất công tốn sức duỗi thẳng hai chân: "Trước tiên không giết, tạm thời tha cho nhãi con kia một mạng."
"Không giết?" Lưu Nga ngẩn ra, quỳ trên mặt đất bóp chân cho ông ta: "Hoàng Thượng vẫn luôn tuân theo lời Yến tướng, nói gì nghe nấy, sao lần này lại cố tình ngang ngược như vậy?"
Hách Thuận thưởng thức búi tóc của Lưu Nga, chỉ thấy buồn cười: "Hoàng Thượng hiểu chuyện. Giữ dư nghiệt kia lại, tương lai còn có tác dụng, chúng ta cũng có thể an lòng đôi phần."
"Nô tỳ không hiểu việc triều chính, có điều cũng biết cứ như vậy sẽ tỏ rõ là muốn đối nghịch với Yến tướng. Không chém Lâm Kinh Phác, lại truyền đi rằng công công phụ họa Hoàng Thượng, ắt tới lúc ấy Yến tướng sẽ trách công công."
Hách Thuận liếc nhìn nàng một cái, chế giễu ánh mắt nàng thiển cận: "Hoàng Thượng đã trưởng thành, sứ mệnh tiên hoàng ủy thác cho Yến Hồng coi như cũng hoàn thành rồi. Tâm Hoàng Thượng gắn liền với chúng ta, chờ sau khi dư nghiệt kia giao ngọc tỷ truyền quốc ra, đâu còn lại gì để y một tay che trời?"
Động tác trên tay Lưu Nga bất giác chậm lại: "Tuy lời là như vậy, Yến tướng có thế có quyền, không phải người chúng ta và Hoàng Thượng động đến được một năm nửa năm này đâu? Mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc có thể. Những năm này công công hành tẩu vinh quang, hơn nửa cũng là dựa vào sự che chở của Yến tướng. Nếu là..."
Không biết là bị câu nào chọc giận, Hách Thuận đầy mùi rượu đột nhiên nhào tới, hất đổ cả bát canh: "Ngươi há mồm ngậm miệng đều là Yến tướng, ngươi theo ta bao nhiêu năm nay, miệng mồm không sạch sẽ chút được sao?!"
"Nô..."
Không chờ nàng mở miệng nhận sai, Hách Thuận đã chẳng nể mặt mũi mà đạp thẳng một cước lên ngực trái nàng: "Bao nhiêu năm nay chúng ta giúp đỡ ông ta cũng coi như tận tâm tận lực! Ông ta thì hay rồi, năm ngoái phế bỏ Nội Thư các, nói cái gì mà hoạn quan thì không cần đọc sách, chẳng qua là sợ Nội phủ ra người, đè ép quyền thế của Tướng phủ! Ngay sau đó nữ học sinh của ông ta còn vì ngươi mà nhúng một tay vào, khiến chúng ta mất mặt giữa toàn triều! Ta vẫn còn nhớ kỹ đấy! Lại nói, ngươi và bọn họ cũng là cùng một giuộc mà thôi!"
"Không phải, không phải, nô tỳ một lòng một dạ toàn bộ là vì công công..."
Lọ hoa sứ bên chân đã bị đá lăn ra đất, Hách Thuận vẫn tức không nhịn nổi, hết đá lại đạp lên người nàng.
Lưu Nga quỳ, vẫn luôn dùng khăn tay chùi nước mắt. Nước mắt nàng không còn nhiệt độ nữa, phảng phất chỉ là thân thể đau đến muốn khóc.
Không bao lâu sau, Hách Thuận đánh chửi mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Nàng nghe tiếng ngáy như sấm bên tai, hờ hững không gào khóc nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên gối, ánh mắt sâu thẳm như trăng rằm.
Trận tuyết này phủ xuống thành Nghiệp Kinh đủ năm ngày, toàn bộ yên tĩnh, ầm ĩ đều bị vùi lấp giữa tuyết trắng lạnh lẽo.
Tuyết ngừng không lâu, Lâm Kinh Phác tỉnh lại.
Y gầy đi không chỉ một vòng, đôi cổ tay vốn mềm mại giờ chỉ còn da bọc xương, đến nắm cũng chẳng nắm được thứ gì.
Ngự y có ý thất lễ, cách ngày mới lại đây nhìn một lần. Cung nhân đổi thuốc cho y trong Diễn Khánh điện cũng không tính là chịu khó, mỗi ngày chỉ phân một cung tỳ cấp thấp lại đây chăm sóc mà thôi.
"Tỷ tỷ tên gì?"
Mặt Lâm Kinh Phác chẳng còn chút máu, khi cười rộ lên vẫn như gió xuân thoảng qua. Con ngươi y long lanh trong suốt, khiến người ta chẳng nhìn ra được tia hư tình giả ý nào.
Cung nhân Diễn Khánh điện đã được dạy dỗ từ lâu rồi, rằng vị trong Thiên điện này chính là trọng phạm triều đình, là một người cực kỳ nguy hiểm.
Cung tỳ này bối phận rất thấp, từ lúc bước vào không dám nhiều lời thêm một chữ, không dám tới gần thêm nửa bước, đến lúc này mới lơ đãng nhấc mắt, lại vô cùng hoảng hốt, cúi thấp đầu xuống: "Nô tỳ Vân Thường..."
"Nghe giọng, tỷ tỷ là người Vi Châu?"
Vân Thường sững sờ, không khỏi kinh ngạc nghĩ lại xem vừa rồi nàng đã nói chữ nào bằng giọng quê hương, lại bị y đoán ra được.
Lâm Kinh Phác: "Sớm đã nghe nói người Vi Châu thường dùng tên hai chữ, táo xanh đứng đầu, tài nữ đứng sau. Xem ra Vân Thường tỷ tỷ là người tài mạo song toàn rồi."
Vân Thường nghe, không giấu được ý cười ngơ ngẩn nơi đuôi mắt, bèn khoát khoát tay, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Công tử đánh giá cao nô tỳ rồi. Nữ tử Vi Châu không phải ai cũng đọc sách ngâm thơ... Chỉ là hai mươi năm trước, Vi Châu xuất ra kỳ nữ Nho học Tạ Thường Thường, cho nên quê nhà mới được thơm lây, ai cũng mong những nữ hài sau này lớn lên sẽ thông minh lanh lợi, trong tên đều có một chữ "Thường". Tên nô tỳ cũng vậy... Nhưng một chữ cũng chẳng nhận mặt nổi."
Ánh mắt Lâm Kinh Phác buồn bã, nụ cười yếu ớt đầy dịu dàng, không nói thêm gì nữa.
Vân Thường tỉ mỉ đổi thuốc cho y, mới kinh ngạc phát hiện ra mình và vị "trọng phạm" này nói quá nhiều lời, còn không nhịn được lặng lẽ liếc thêm một cái mới cam lòng thu hồi chậu vàng, vừa quay đầu lại, không biết Ngụy Dịch đã đứng bên ngoài cửa từ khi nào.
Thiên điện của Diễn Khánh điện chỉ cách chính điện chưa tới trăm bước, mà từ khi Lâm Kinh Phác vào ở nơi này, đây mới là lần đầu tiên thấy hắn.
Nàng cả kinh, vội quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."
Dư quang Lâm Kinh Phác nhìn ra bên ngoài, chậm rãi thu ý cười lại, quay gáy ra, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy Dịch mặt mày vô cảm đi vào, dừng chân liếc nhìn Vân Thường trên đất: "Ngại nóng thì mặc ít đi chút, tay chân ngốc nghếch, mặt sắp đỏ như mặt ngỗng rồi."
Cái trán Vân Thường dán vào sàn nhà, sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
Phía sau nhanh chóng có người cởi áo nhung trắng của nàng ra, đưa nàng ra ngoài quỳ trong tuyết chịu lạnh, giải nhiệt cho nàng.
Nàng biết mình đã chọc giận Hoàng Thượng, khẽ cắn môi, cũng không dám xin tha.
Lâm Kinh Phác nhanh chóng nghe thấy tiếng khóc thút thít từ bên ngoài truyền vào, miễn cưỡng mở mi mắt thành một cái khe liếc nhìn sắc tuyết ngoài cửa sổ, lại bị Ngụy Dịch tóm gọn.
"Đau lòng? Đau lòng thì ra ngoài bồi nàng đi."
Lâm Kinh Phác khẽ dịch chuyển thân thể, vết thương dưới nách đau thót lên kịch liệt. Y nhìn về phía Ngụy Dịch, con ngươi dịu dàng như nước vẩn đục đi mấy phần: "Ngươi không chịu nổi ta tốt với nàng, hay là không chịu nổi nàng tốt với ta?"
Ngụy Dịch: "Đều không chịu nổi."
Khi nói, hắn chọn một cái ghế xa giường nhất rồi ngồi xuống, bọn thái giám dâng trà mới, lại có người thêm than vào lò, huân hương Hoàng Thượng thích nghe.
Nhóm cung nhân thu thập đâu ra đấy rồi lui ra bên ngoài, còn tỉ mỉ đóng cả cửa lại.
Trong phòng nhanh chóng ấm lên không ít, Lâm Kinh Phác lại chẳng thích ứng nổi, ho khan hai tiếng không rõ nguyên do: "Ngươi tới đây là muốn chỉ giáo điều gì?"
"Trẫm đích thân ngự giá tới đây giữ lại cái mệnh tiện của ngươi, đưa than sưởi ấm ngày tuyết, còn không biết cảm ơn?" Hắn nói là đến đưa than, lại lạnh lẽo như một thanh đao.
"Ngươi tìm người diễn trò trong ngục, còn mượn cơ hội chém ta một đao, ta chưa đòi lại món nợ này đã là tốt lắm rồi." Giọng điệu Lâm Kinh Phác vừa mềm vừa nhẹ, vững vàng tiếp được thanh đao này.
Ngụy Dịch cau mày: "Ngươi đã biết những người đó là người của trẫm rồi?"
Lâm Kinh Phác hờ hững: "Ừm, á phụ sẽ không làm những hành động không có đầu óc như thế."
Khí chất của y vốn là gầy yếu khiêm tốn, hiện nay vì bị bệnh liệt giường, mỗi cử chỉ lời nói đều khiến người ta sinh lòng trắc ẩn, chẳng có chút phòng bị nào. Ngụy Dịch cứ thế nhất thời bị y mê hoặc, nửa ngày sau mới phản ứng lại được: "Ngươi mắng trẫm."
"Tưởng bở." Mỹ nhân Lâm Kinh Phác giãn mặt ra, híp mắt cười: "Câu này mới là mắng ngươi."
Mùi thuốc súng tung tóe, lại chẳng đốt được tới thân Lâm Kinh Phác.
Ngụy Dịch ngồi không yên, không tránh xúi quẩy đi tới gần vài bước, nhìn da thịt trắng trẻo như sương như ngọc kia, đột nhiên cười lạnh: "Ngươi dùng sắc làm việc, vẫn luôn một mực tìm chết?"
Lâm Kinh Phác lạnh nhạt quét mắt qua gian Thiên điện này, nói: "Cái này phải hỏi lại ngươi. Ngươi phí tâm cơ để ta ở đây là thấy sắc nổi lòng tham, hay là có ý đồ gì với ta?"
Ngụy Dịch nghe xong, đáy lòng hơi ngứa.
Hắn chưa từng gặp người nào ôn nhuận sạch sẽ lại nhanh mồm nhanh miệng như Lâm Kinh Phác, hệt như miếng ngọc đẹp mà phỏng tay.
Không hổ là kẻ thù được số mệnh an bài.
"Trẫm không phải Hách công công, không có hứng thú với mỹ nhân." Khi nói câu này, hắn vô ý tránh tầm mắt y, quay người về ghế ngồi: "Ngươi biết trẫm muốn làm gì ngươi không?"
Lâm Kinh Phác dời mắt đi, hơi nhấc cổ lên, trong khóe cười lại tràn ra ý vị uy hiếp: "Giết ta, chôn sâu ngọc tỷ truyền quốc dưới nền đất, khiến nó vĩnh viễn không còn thấy được ánh sáng."