Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 5: 5 Luyến Tỷ Cuồng Ma 5



Diễn hay thật.

Khương Phỉ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lạc Thời, trong đầu chỉ có ba chữ thật to kia.

Nhưng không thể không thừa nhận, Lạc Thời thật biết thao túng lòng người.

Hắn đoán chắc, một người đã mất đi thân nhân như nguyên chủ, đối với Cẩm Thành không có lấy một chút quen thuộc và cảm giác an toàn, cho nên một câu "về nhà", lực sát thương thật sự quá lớn.

Dựa theo nguyên bản cốt truyện, trước đó, Lạc Thời cố ý tra tấn thân thể của mình, thêm việc chờ ở ngoài trời quá lâu khiến thân thể chịu lạnh.

Cho nên sau khi về đến nhà, hắn lại lần nữa giống tiểu đáng thương, hung hăng bán thảm* trước mặt nguyên chủ, khiến nguyên chủ tin hắn là "thật lòng".

(*Giả đáng thương, tội nghiệp)
Tuy tất cả chỉ là giả vờ, nhưng nhớ đến cảnh ban nãy, ở đầy trời âm trầm cùng gió bụi, hắn sạch sẽ ngồi trên xe lăn, từng chút đi về phía cô, bộ dáng ấy quả thực rất đẹp.

Mà cô đối với những đồ vật đẹp luôn rất bao dung, dung túng.

Ví như giờ phút này, tuy rằng vẻ mặt của tiểu tàn phế vừa lạnh băng lại ngạo kiều nhưng cô vẫn rộng lượng mà ban cho hắn một nụ cười.

Lạc Thời khẽ nhíu mày đón nhận ánh mắt của cô, một hồi lâu hắn mới bực bội lên tiếng, "Y nói gì với cô?"
"Hả?"
"Ôn Ý Thư"
Khương Phỉ cười, "Y nói, y nhất kiến chung tình với tôi"
Lạc Thời nhìn cô, trầm mặc vài giây, "Cô đồng ý rồi?"
Khương Phỉ hai mắt mở to, "Sao có thể"
Hai mày Lạc Thời thả lỏng.

Khương Phỉ nói tiếp, "Vì vị hôn phu của tôi là Tạ Trì ca ca mà"
Hai mày Lạc Thời lại lần nữa nhíu chặt, hắn híp mắt, thật lâu không nói gì.

Xe chậm rãi dừng lại, tài xế kính cẩn tiến lên mở cửa xe phía sau, lấy bệ xe lăn ra.

Lạc Thời xuống xe, tài xế lại muốn đẩy xe giúp hắn.

"Không cần", Lạc Thời lạnh giọng từ chối, dừng một chút, hắn nghiêng đầu nhìn ra phía sau, ném xuống một câu "Cô thích Tạ Trì đến vậy ư?" xong liền vào biệt thự.

Khương Phỉ nhìn theo bóng hắn, thấp giọng gọi, "Lạc Thời"
Lạc Thời không hề quay đầu lại.

Đến tận khi hắn biến mất sau cánh cửa biệt thự, Khương Phỉ mới hơi nhướng mày.

"Khương tiểu thư", tài xế đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Khương Phỉ thu mắt, nhìn sang tài xế.

Tài xế hơi do dự nói, "Sau khi cô đi với Ôn tiên sinh, Lạc tiên sinh liền ở đó đợi cô"
Ông chưa từng thấy Lạc tiên sinh kiên nhẫn đợi một cô gái như vậy.

Khương Phỉ cười, "Chú nghĩ anh ta đang đợi tôi?"
Tài xế khó hiểu đáp, "Đúng vậy"
Khương Phỉ không nói gì.

Người Lạc Thời đợi không phải cô, mà là vị hôn thê của Tạ Trì.

Cái danh "vị hôn thê" này, có thể là bất kì ai.

Bất quá cẩn thận tính lại, Lạc Thời đã đợi khoảng ba tiếng đồng hồ.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng của Lạc Thời, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, an tĩnh ngồi trên xe lăn, đợi trước cửa khách sạn, đợi chú chim sẻ nhỏ là cô đây tự tiến vào lồng.

Dù "tình ý chân thành" là thế nhưng độ hảo cảm lại không chút gợn sóng.


Tài xế rời đi.

Khương Phỉ đi vào biệt thự, trong phòng khách trống rỗng.

Cô vừa muốn lên lầu, phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.

Như là tiếng xe lăn ngã xuống đất, còn kèm theo âm thanh nặng nề khi có ai đó nện xuống đất.

Aiz.

Khương Phỉ bất đắc dĩ, đến lúc hắn lại giả đáng thương rồi.

Cô nhướng mày, thu lại tươi cười, bước nhanh về phía phòng ngủ chính.

Nhưng khi vừa đến cửa, tiếng của Lạc Thời đã truyền ra, "Không được vào đây"
Khương Phỉ đương nhiên không nghe theo, cô chậm rãi đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa, một làn khí cực nóng liền đánh úp lại.

Xe lăn ngã chổng chơ một bên, bánh xe không ngừng xoay tròn; Lạc Thời vô lực ngã trên thảm, chân rất khẽ run rẩy, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch, vầng trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hốc mắt lại đỏ bừng như muốn tràn cả máu.

Cả người nồng đậm hơi thở "tự ghét bỏ chính mình".

Nhìn mà thương xót.

"Anh không sao chứ?", Khương Phỉ vội đến gần, ánh mắt nôn nóng mà nâng cánh tay hắn.

Tay Lạc Thời rất lạnh, hay nên nói, cả người hắn đều rất lạnh.

Có lẽ hắn trời sinh máu hàn, hơn nữa sau vụ tai nạn xe cộ kia, thân thể hắn vẫn luôn không được tốt.

.

Ngôn Tình Ngược
Lạc Thời gạt tay cô ra, hắn cắn răng, cố gắng muốn tự mình đứng lên nhưng rất nhanh lại ngã xuống.

"Lạc Thời", Khương Phỉ nhìn hắn một lần lại một lần cố gắng đứng lên nhưng không ngừng thất bại, cô không khỏi nhẹ giọng nỉ non.

Lạc Thời cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn ngã trên đất, hơi thở dồn dập, "Cô thật sự nên thích Tạ Trì...", hắn nói nhỏ, "Tôi bất quá chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi"
Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm -50 trên đỉnh đầu hắn, nhẹ lắc đầu, "Tôi không thích Tạ Trì"
Kẻ làm cha rồi có gì đáng để thích chứ? Mỹ thiếu niên không thơm hơn sao?
Người Lạc Thời cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cô.

Khương Phỉ tiến lên, lần nữa đỡ cánh tay Lạc Thời, mím môi nhìn hắn nói, "Nhưng tôi là vị hôn thê của Tạ Trì, đây là di nguyện của ông nội"
Lạc Thời ánh mắt trầm xuống, chăm chú nhìn cô chừng năm giây.

Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vì màn kịch này, hắn cố ý ngồi ở ngoài rất lâu, thậm chí dùng nước lạnh ngâm chân trái của mình một thời gian dài.

Nhưng trước mắt không chỉ có đầu gối đau đớn, ngay cả nơi bị cưa ở mắt cá chân trái cũng tê dại như thể chặt đứt tứ chi, cơn đau từ trong xương cốt từng đợt co rút.

Đau đến hàm răng hắn không khống chế được phải run rẩy.

Mọi thứ đã vượt quá dự tính của hắn.

"Lạc Thời?", Khương Phỉ thấp giọng gọi hắn.

Lạc Thời lại chỉ cảm thấy thanh âm kia truyền đến từ một nơi xa xôi, và càng ngày càng xa hơn.

"Lạc Thời?", Khương Phỉ nhìn chân hắn, duỗi tay định chạm vào.

"Cô dám...", Lạc Thời rít ra hai chữ này xong, vì quá dùng sức mà cả hàm răng đánh vào nhau lập cập, độ hảo cảm trên đỉnh đầu cũng loạn đến kinh người.

Khương Phỉ nhìn hắn, gương mặt này, thật sự khiến người ta muốn mang đi sưu tầm.


Giây tiếp theo cô vươn tay, đưa phần ngoài cánh tay đặt bên miệng hắn.

Lạc Thời cơ hồ lập tức cắn lên, như thể nhịn đau quá lâu, đột nhiên lại có một nơi san sẻ sự thống khổ.

Rất nhanh hắn nếm được mùi máu tươi.

Khương Phỉ chỉ hơi nhíu mày, một chút đau đớn này nếu so với sự thống khổ lúc tu luyện pháp thuật hay lục phủ ngũ tạng bị thí thần rượu làm cho hư thối, căn bản không đáng nhắc đến.

Cô dùng một tay khác định sờ về phía chân Lạc Thời.

Lạc Thời lần nữa giãy giụa.

Khương Phỉ vội nói, hốc mắt ướt át, "Tôi không chạm vào nó"
Nói rồi, hệt như những đêm dông tố trước đây, cô dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân hắn, lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp, xua đi những cơn co rút vì rét lạnh.

Hàm răng cắn cánh tay cô của Lạc Thời khựng lại, hắn dần thả nhẹ sức lực, hàm răng hơi run rẩy.

Hắn nhìn người con gái đang bận rộn bên người, nhịp tim đột nhiên chậm lại.

Quả là một đứa con gái ngu xuẩn!
Dùng chính tay mình để hắn cắn, ngu xuẩn.

Không nhìn ra hắn chỉ đang diễn kịch, ngu xuẩn.

Còn có giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, càng thêm ngu xuẩn.

Chỉ là...!
"Rất nhanh sẽ không sao nữa", Khương Phỉ ngẩng đầu, trấn an nhìn Lạc Thời, nỗ lực nở một nụ cười, giọt nước mắt kia vẫn còn treo bên má.

Lạc Thời sững sờ.

Cơn đau như thể bay xa, hắn nhìn chằm chằm vào cô.

Giọt nước mắt kia tựa như axit mà nhỏ vào trái tim hắn, ăn mòn máu thịt, thậm chí còn bốc khói.

Tựa như Lạc Uyển đã từng vì Tạ Trì mà khóc.

Khương Phỉ đang khóc, vì hắn phải chịu thống khổ.

Lạc Thời nhả miệng, trên tay cô nhiều thêm một dấu răng còn rỏ máu.

Hắn vội vã quét mắt nhìn vết thương kia.

Khương Phỉ rút tay về, không chút để ý đến miệng vết thương, chỉ tùy tiện lau vài giọt máu rỉ ra, sau đó tiến lên đỡ hắn.

Lúc này, Lạc Thời không cự tuyệt, theo lực đạo của cô mà ngồi trên giường, hắn cúi đầu, không nhìn cô nói, "Đi ra ngoài"
Ngữ khí không hề hiền lành giả dối như trước đây, ngược lại mang theo chút hung ác nham hiểm, khiến lòng người phát lạnh.

Đây là con người thật của hắn sao?
Khương Phỉ liếc nhìn hắn một cái, "Anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé"
Nói xong, cô nhanh chóng nhìn lướt qua đỉnh đầu của hắn, sau đó xoay người ra ngoài.

Lạc Thời độ hảo cảm tăng thêm 20.

- 30.

...!
Lạc Thời bỏ đi.


Khương Phỉ vào sáng sớm hôm sau mới biết được.

Đến nỗi hắn đi đâu, Khương Phỉ cũng lười hỏi.

Loại người như hắn, không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không từ bỏ, đương nhiên còn sẽ trở về.

Mấy ngày hắn bỏ đi, thời tiết thật ra rất sáng sủa, vạn dặm không mây.

Thứ sáu.

Ôn Ý Thư gọi điện hẹn cô ra ngoài.

Vào ngày hẹn, thời tiết có chút âm u.

Ôn Ý Thư dường như mới từ công ty chạy đến, trên người vẫn đang mặc bộ vest đen phẳng phiu, cả người so với vẻ ôn hòa trước đây, nhiều thêm vài phần nghiêm túc.

Nét cười nơi khóe môi như cũ hoàn mỹ, đúng mực.

Khi thấy cô bước đến, y còn lịch sự giúp cô mở cửa.

Khương Phỉ ngồi vào trong, nhìn y hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Ôn Ý Thư cười nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc váy trắng mà lần đầu tiên hai người gặp nhau, mái tóc đen hơi xoăn đều vén sang vai trái, "Tôi nhớ em từng nói, em thích uống rượu ngon, thưởng cảnh đẹp?"
"Anh chỉ nhớ rõ hai điều này sao?", Khương Phỉ nhìn y khẽ chớp mắt.

Ôn Ý Thư sững người, y đương nhiên nhớ rõ, cô còn nói, cô thích những lúc y không cười, bởi vì như thế sẽ chân thật.

"Phỉ Phỉ chẳng lẽ không tin, hiện tại tôi thật sự vui vẻ?", y hỏi lại.

Khương Phỉ nghiêm túc nhìn vào mắt y, sau hồi lâu bật cười, "Anh vui vẻ thật sao?"
Cùng người mình không thích ở chung, vui vẻ mới là lạ.

Quả nhiên, Ôn Ý Thư không đáp lời, chỉ chậm rãi rũ mắt, dư quang đảo qua tay cô, "Em bị thương?"
Khương Phỉ nhìn dấu răng một bên cánh tay, "Vâng, bị chó cắn một cái"
Ôn Ý Thư thấy kia rõ ràng đó là dấu răng người, ý cười trong mắt thêm chút chân thật, "Vậy em nhớ phải tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đấy"
Khương Phỉ hơi nhích người về phía y.

"Sao vậy?", Ôn Ý Thư khẽ ho một tiếng, khôi phục sắc thái như ngày thường.

"Không có gì", Khương Phỉ lắc đầu, trêu ghẹo cười, "Chỉ là không ngờ, thì ra Ôn ca ca cũng có một mặt đen tối nha"
Ôn Ý Thư hàng mi hơi run lên, không nói lời nào.

Dọc theo đường đi, hai người đều vô cùng yên tĩnh.

Nơi Ôn Ý Thư mang Khương Phỉ đến chính là tầng cao nhất của một khách sạn nhiều tầng.

Bốn bức tường là bốn tấm kính, mái che hình vòng cung phía trên cũng được làm bằng kính.

Từ đây, cô có thể thấp thoáng trông thấy cả thành thị vừa bị nước mưa gột rửa, cao ốc san sát, rực rỡ lấp lánh.

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Phỉ được đánh giá thế giới này ở khoảng cách gần như vậy.

Nơi xa là những ngọn núi thấp thoáng trong mây mù, trước mắt là chốn đô thị phồn hoa.

Nhân viên ở đây hiển nhiên nhận thức Ôn Ý Thư, chẳng mấy chốc đã có người đưa lên mấy chai rượu ngon, chỉ cần bình rượu hơi rung lên một chút, cũng đã nghe thấy được mùi hương say lòng người.

Hai mắt Khương Phỉ sáng lên.

"Buổi tối, nơi này là nơi ngắm sao tốt nhất", Ôn Ý Thư nhìn cô cười nói, "Tuy Cẩm Thành mùa mưa nhiều nhưng sao lại rất đẹp"
Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn không trung, không hiểu sao thì có cái gì đẹp?
Nhưng cô vẫn phụ họa gật đầu, sau đó từ phía sau lấy ra một quyển sách đưa cho Ôn Ý Thư.

Ôn Ý Thư khó hiểu, "Đây là..."
"Đây là có qua có lại", Khương Phỉ ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, chớp mắt nói, "Kỳ thật em chỉ thuận tay rút một quyển tại nơi nghỉ ngơi ở dưới lầu.

Lúc em uống rượu không thích nói chuyện, anh cứ ngồi một bên đọc sách đi"
Ôn Ý Thư độ hảo cảm trên đỉnh đầu khẽ dao động.

Nụ cười của Khương Phỉ càng thêm xán lạn, cô đi đến một bên, tự mình uống rượu.

Ôn Ý Thư biết đánh đàn, đấu kiếm, cưỡi ngựa, đánh golf, thậm chí về mặt thương nghiệp cũng rất có thiên phú, nhưng nếu nói y ỷ lại thứ gì nhất, chỉ có đọc sách.

Hoặc nói đúng hơn là đọc chữ.


Năm đó, khi y bị Ôn phụ nhốt lại trong gác mái của biệt thự, chỉ có một ô cửa sổ rộng nửa thước trên tường.

Hội chứng sợ không gian kín của y phát tác, cả người rơi vào ảo giác cùng thống khổ, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Trong không gian chật hẹp đó, chỉ có mấy quyển sách bị phủ bụi dày đặc, thậm chí có một quyển sách tham khảo.

Ban ngày, y ép mình xem một đống chữ viết, buổi tối, lại buộc mình đọc thuộc lòng những con chữ đó.

Chịu đựng ba ngày ba đêm, rốt cuộc mới lại thấy được ánh mặt trời sau cánh cửa.

Từ đây, chữ viết trở thành thứ che chở y những lúc cần trốn tránh, cũng là thời gian mà y hiếm khi hưởng thụ khí ở một mình.

Ôn Ý Thư nhìn Khương Phỉ lười nhác cầm ly rượu, trên người cô có một loại tự tại thong dong khó nói thành lời, tựa hồ thấy rõ tất cả nhưng lại chẳng thèm quan tâm.

Điều đó khiến những người xung quanh cũng bất giác thả lỏng.

Khương Phỉ nhận thấy y đang nhìn mình liền quay đầu nhìn sang.

Đối diện ánh mắt của Ôn Ý Thư, cô cũng chỉ khẽ giơ ly rượu lên.

Nụ cười của cô thêm xán lạn, còn mang theo nét lười biếng tùy ý, hai mắt khép hờ có chút quyến rũ.

So với bình thường, cô có chút khác biệt.

Tựa hồ đây mới là cô.

Cô không chút che giấu, cứ thế bộc lộ bản thân trước mặt y?
Không hiểu vì sao, tâm tình y cũng theo đó mà có chút rộng mở hơn.

Chiều nay, Khương Phỉ ngồi trước lan can bằng kính uống rượu ngon, Ôn Ý Thư ngồi ở một bên đọc sách.

Hai người hiếm khi trò chuyện, cứ thế yên lặng ở cạnh nhau.

Đến tận khi sắc trời dần tối, Ôn Ý Thư mới khép sách lại, cảm thấy đã lâu rồi mình không được thoải mái thế này, không cần suy nghĩ điều gì cũng không cần ngụy trang.

Khi nhìn về phía đối diện, y đột nhiên sửng sốt.

Khương Phỉ đang đặt ly rượu bên má, mỉm cười nhìn y, trong mắt như chứa đầy tinh quang.

Phía sau cô, Cẩm Thành dần bước vào cuộc sống về đêm đều như trở thành phông nền.

"Sao vậy?", yết hầu Ôn Ý Thư hơi căng chặt.

Khương Phỉ lắc đầu, nụ cười mang theo chút men say, "Em nói không hề sai, lúc anh không cười đẹp hơn so với lúc anh cười nhiều"
Ôn Ý Thư độ hảo cảm, 35.

...!
Lúc trở lại biệt thự trời đã tối, không khí đầy sự ngột ngạt, áp lực, đèn đường cũng mang theo vẻ lẻ loi.

Ôn Ý Thư ngừng xe ở giao lộ của khu biệt thự, sau đó đi bộ tiễn cô một đoạn.

Khương Phỉ đã uống không ít rượu, gương mặt ửng hồng.

Cô từng bước đi cạnh Ôn Ý Thư, giẫm lên chiếc bóng của y, hai người không ai nói gì.

Khi đi đến cổng biệt thự, Khương Phỉ vừa định đi vào, Ôn Ý Thư đột nhiên gọi cô lại, "Phỉ Phỉ"
Khương Phỉ khó hiểu, ngoái đầu nhìn y.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, đôi mắt cô sáng lấp lánh.

Ôn Ý Thư khẽ giật hầu kết, lướt nhìn cánh cổng biệt thự, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng.

Y biết, bất luận là bên trong hay bên ngoài cánh cổng này, đối với cô mà nói đều là sự lợi dụng đến tàn nhẫn, không có một chút chân thật.

Nhưng đến cuối cùng, y lại lắc đầu, yên lặng mỉm cười, "Không có gì"
Khương Phỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Vào khoảnh khắc xoay người đi, men say trong mắt hoàn toàn biến mất.

Cô đã cho y một cơ hội!.