Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 3: 3 Luyến Tỷ Cuồng Ma 3



Cẩm Thành là một thành phố nhiều mưa, đặc biệt vào mùa hè và mùa xuân, bầu trời luôn âm u.

Khương Phỉ được Lạc Thời đón về một căn biệt thự ở tận cùng phía Bắc Cẩm Thành.

Hoàn cảnh nơi đây lịch sự tao nhã, không khí yên tĩnh.

Nếu không phải biết Tạ gia ở phía Nam Cẩm Thành, cô thật sự cho rằng Lạc Thời đang vì cô suy xét.

"Nơi này rất lớn, ngày thường cũng sẽ không có ai lạ mặt tiến vào", Lạc Thời điều khiển xe lăn đi cạnh cô, có lẽ là vì thuận tiện cho việc đi lại của hắn, bên cạnh mỗi cầu thang đều thiết kế một đường dốc thoải, "Ngoại trừ phòng ngủ chính ở phía đông lầu hai, cô có thể tự nhiên đi lại"
Nói đến đây, Lạc Thời nhìn cô, mím môi bổ sung, "Tôi không thích bị người khác quấy rầy"
Khương Phỉ nhìn về phía hắn, biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Anh cũng ở đây sao?"
Lạc Thời yên lặng ngẩng đầu, đôi mắt dưới hàng lông mi khẽ nhấp nháy, "Đây là nhà tôi"
Vừa dứt lời, xe lăn đang đi trên đường dốc đột nhiên xóc nảy một chút, bánh xe bên trái lệch về phía cầu thang.

Lạc Thời nhíu mày, một tay bắt lấy sườn xe nhưng lại vô tình quẹt phải chân trái.

Hắn khẽ hít vào một hơi, một tay khác gắt gao nắm lấy đầu gối đau nhức.

Khi xe lăn rất nhanh liền phải ngã về một bên...!
Phía sau đột nhiên xuất hiện một đôi tay giữ xe lăn lại.

Khương Phỉ tiến lên, cực kỳ tự nhiên đẩy xe qua khỏi đường dốc, tựa như không nhìn thấy sự chật vật ban nãy của hắn.

Trong lòng cô không nhịn được trào phúng cười.

Nhà hắn?
Nếu đây thật sự là nhà hắn, vậy sao hắn đối với nhà mình ngập tràn xa lạ?
Tay đang nắm lấy đầu gối của Lạc Thời bất chợt căng thẳng.

Phía sau truyền đến hương lan nhàn nhạt, mùi hương ấy bao trùm lấy hắn, mang theo một chút ấm áp.

Có chút dễ ngửi.

Nhưng ngay sau đó, cả người hắn lại căng cứng.

Cô cho rằng cô đang suy nghĩ cho mặt mũi của hắn? Nhưng thật ra, hắn căn bản không cần sự đáng thương thừa thãi đó của cô.

Khương Phỉ đẩy xe lăn, nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu Lạc Thời không ngừng dao động, bất giác buồn cười.

Độ hảo cảm cao nhất lên đến -40, nhưng cuối cùng vẫn dừng ở con số -55.

Chơi vui thật!
"Tôi về phòng mình đây", giọng Lạc Thời cứng nhắc, dùng tốc độ nhanh điều khiển xe đến thang máy, "Cô cứ tùy tiện tìm căn phòng nào đó ở đi"
Khương Phỉ nhìn theo bóng lưng hắn khẽ cười, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh căn biệt thự.

Rất lớn, rất rộng rãi, trang trí hoa lệ.

Thoạt nhìn rất đáng sống.

Hơn nữa, thời tiết đang âm u.


"Thật tốt", Khương Phỉ từ đáy lòng cảm thán.

【 Hệ thống: Loại thời tiết này cũng gọi là tốt? 】
"Thời tiết không được tốt lắm", Khương Phỉ nhìn lên lầu hai, cười khẽ ra tiếng, "Nhưng hắn đau, tôi liền cảm thấy tốt"
【 Hệ thống:...!】
Mấy ngày tiếp theo, Khương Phỉ và Lạc Thời cùng sống trong biệt thự, mọi thứ có thể nói thật bình yên.

Một ngày ba bữa đều được người đưa tới, đây cũng là lúc hai người mới có dịp gặp mặt.

Có lẽ vì hai chân đau nhức, Lạc Thời rất ít khi ra ngoài.

Hằng ngày hắn sẽ lên mạng liên hệ với Trần gia hoặc sẽ họp trực tuyến.

Khương Phỉ thì đang vội vàng tìm hiểu thế giới này.

Ví dụ như di động, máy tính, internet, những thứ này đối với cô mà nói, có thể xem vô cùng mới mẻ.

Bất quá hứng thú đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi hiểu biết công năng của chúng xong cô liền ném chúng vào một góc.

Hệ thống không ngừng thúc giục cô tăng cường tiến độ nhiệm vụ nhưng Khương Phỉ trước sau luôn dùng câu "đợi thêm chút nữa" thoái thác.

Hôm nay, bầu trời so với trước kia âm u gấp bội, báo hiệu một đợt mưa gió sắp đến.

Khương Phỉ lại cực kì hứng thú, chuẩn bị đi dạo ngoài biệt thự.

Khi cô vừa đi ra biệt thự, một chiếc hơi màu xám bạc đột nhiên ngừng trước cổng.

Một người mở cửa xe đi tới, y mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế như vẽ, khóe môi ngậm theo nét cười, giống hệt một quý ngài nước Anh nho nhã.

Khương Phỉ nhìn về phía đỉnh đầu người nọ.

【 Ôn Ý Thư: Tiền thưởng 3 triệu linh tệ; độ hảo cảm -10.】
Ôn Ý Thư cũng nhìn thấy cô.

Nét cười nơi khóe môi gần như không thể phát hiện khựng lại nửa giây, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Y đi về phía cô, nụ cười càng thêm ôn hòa, "Cô là Khương tiểu thư sao?"
Khương Phỉ khẽ gật đầu, "Anh là?"
Ôn Ý Thư mỉm cười chìa tay ra, "Tôi là Ôn Ý Thư, là...!bạn của Tạ Trì"
"Chào Ôn tiên sinh", Khương Phỉ cũng mỉm cười, ngón tay cô hơi nắm lấy ngón tay y, "Anh đến tìm Lạc Thời sao?", cô vờ như vô tình mà quên buông tay ra.

Ôn Ý Thư gật đầu, "Đúng vậy", sau đó liền muốn rút tay về.

Khương Phỉ vội buông ngón tay y ra, gương mặt vì ngượng ngùng mà đỏ bừng.

Cô cúi đầu lui về sau hai bước, "Xin lỗi, Lạc Thời đang ở trong phòng"
Ôn Ý Thư nhìn cô hơi ngẩn người, sau đó mới gật đầu, "Cảm ơn"
Lúc đi lướt qua người cô, y tựa hồ than nhẹ một tiếng.

Khương Phỉ nhìn theo Ôn Ý Thư, màu hồng trên mặt nháy mắt biến mất.


Cô nghiêng nghiêng đầu, vô cùng hứng thú bật cười thành tiếng.

Nhân loại, nhìn khá xinh đẹp.

Cũng chơi thật vui.

Đỉnh đầu Ôn Ý Thư rõ ràng biểu hiện: Độ hảo cảm 0.

Tăng 10 điểm.

Y là người duy nhất cảm thấy áy náy với nguyên chủ.

Trong đầu, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

【 Hệ thống: Ký chủ có muốn xem tuyến cốt truyện của Ôn Ý Thư không? 】
Khương Phỉ thu mắt, "Muốn"
Vừa dứt lời, cốt truyện không ngừng chảy vào não.

Ôn Ý Thư từ nhỏ sống ở xã hội thượng lưu, cũng đã từng là đứa trẻ đẹp trai hoạt bát, cảm xúc không đạm mạc, tính cách cũng không bình thản, hiếm khi bị dao động như hiện tại.

Tất cả biến cố đều phát sinh sau khi mẹ y qua đời.

Vào ngày thứ bảy sau khi mẹ y mất, cha y liền mang một người đàn bà xa lạ về nhà, không những bảo y gọi người đó là "mẹ", ông thậm chí còn đem đồ vật của vợ cũ ném vào nhà kho.

Người đàn bà xa lạ đã hoàn toàn thay thế mẹ y.

Tháng thứ hai sau khi Ôn mẫu qua đời, Ôn phụ cùng người đàn bà xa lạ kia tổ chức một buổi hôn lễ đầy long trọng, tựa như Ôn mẫu chưa từng xuất hiện.

Trong buổi hôn lễ, mọi người ai nấy đều cười, chỉ có mình Ôn Ý Thư trước sau mặt âm trầm.

Ôn phụ tát y một cái, lại nói thêm câu, "Vẻ mặt đưa đám này quả nhiên giống mẹ mày như đúc"
Sau đó ông nhốt y lên gác mái biệt thự, cấm túc y ba ngày ba đêm.

Y vốn dĩ không cần bị nhốt lâu như vậy, nhưng vì Ôn phụ đi du lịch với người đàn bà xa lạ kia, hoàn toàn quên mất y mà y lại không kêu la một tiếng.

Ba ngày sau, khi quản gia lên gác mái tìm đồ mới phát hiện y.

Ôn Ý Thư có chứng sợ hãi không gian hẹp, trong ba ngày ba đêm kia, y không chỉ ngất một lần, nôn mửa, hô hấp dồn dập.

Thậm chí y còn xuất hiện ảo giác, rằng linh hồn của mẹ mình trở về, oán trách y "vô dụng", "ngay cả nhà cũng giữ không được".

Từ sau khi rời khỏi gác mái, y cố ý đi điều tra về cái chết của Ôn mẫu, lúc này y mới phát hiện, thì ra trước đây Ôn phụ cưới Ôn mẫu chỉ vì tiền tài và quyền thế của bà.

Cái chết của Ôn mẫu, thậm chí còn có quan hệ rất lớn với việc Ôn phụ cố ý mang theo tình nhân đến phòng bệnh kích thích bà.

Sau lần đó, Ôn Ý Thư trầm mặc một tuần.


Khi lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, tính tình y tốt hơn, cũng ôn hòa hơn, gặp ai cũng là ý cười nhã nhặn.

Y cũng mỉm cười như thế khi tống cổ Ôn phụ và tình nhân của ông ra khỏi công ty, lại tùy tiện gửi họ vào một viện dưỡng lão ở thành phố lân cận.

Mọi người đều nói Ôn Ý Thư tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ôn tồn lễ độ, nho nhã lịch sự.

Chỉ có Lạc Uyển, khi mới quen biết y, cô như thể phát hiện đại lục mới mà chỉ vào nụ cười của y, hai mắt sáng lấp lánh nói, "Anh mỉm cười đẹp thật đó!"
Sau này, chỉ khi đối diện Lạc Uyển, nụ cười của y mới chân thành hơn một chút.

Từ đây, y cũng chậm rãi thích Lạc Uyển.

Chỉ đáng tiếc, Lạc Uyển và Tạ Trì mới là năm nữ chính của tình yêu ngược luyến tình thâm này.

Cuối cùng, Ôn Ý Thư chỉ được đến cái danh "người bạn tốt nhất".

Cốt truyện đã tiếp nhận xong.

Khương Phỉ ngồi trên ghế sô pha trong sân biệt thự, ngón tay chấm vào nước trà, yên lặng viết ba chữ "Ôn Ý Thư" lên bài, suy nghĩ một chút lại viết thêm hai chữ "Lạc Thời".

"Có thể nghe được hai người họ đang nói gì ở cách vách không?", Khương Phỉ đột nhiên hỏi, pháp thuật của cô đều đang bị phong ấn.

【 Hệ thống: Có thể, chỉ là...!】
"Chỉ là cái gì?"
【 Hệ thống: Mua kỹ năng "Tai vách mạch rừng", cần tốn 100 ngàn linh tệ.


Khương Phỉ, "Trước thiếu đi"
...!
Phòng ngủ chính.

Lạc Thời hai mày nhíu chặt, sắc mặt vì hai chân đau đớn không có lấy nửa phần huyết sắc, vô cùng tái nhợt.

Hai mắt cũng không giả vờ sạch sẽ, ngạo kiều* như khi đối diện với Khương Phỉ, ngược lại âm trầm đến bất thường, khóe môi hơi nhếch, nụ cười tà khí, "Anh nghĩ kỹ rồi?"
(*Tsundere, dùng sự lạnh lùng, kiêu ngạo che giấu việc dễ dàng xấu hổ và tấm lòng ấm áp)
Ôn Ý Thư yên lặng vài giây, vẫn ôn hòa cười, lắc đầu, "Lạc Thời, Khương tiểu thư dù sao cũng vô tội, dù đây chỉ là một cuộc chơi nhưng vẫn phải bảo đảm, đừng tổn thương cô ấy quá mức"
Lạc Thời kỳ dị nhìn y, trào phúng nói, "Ôn tiên sinh nói những lời này không cảm thấy quá dối trá sao?"
Ôn Ý Thư nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát, "Tạ lão gia cố chấp, việc đã quyết định tuyệt đối sẽ không chủ động thay đổi.

Việc tiếp cận Khương tiểu thư cũng là hạ hạ sách.

Mặc dù tôi sẽ không yêu Khương tiểu thư nhưng cũng sẽ chăm sóc cô ấy.

Hoặc chờ cô ấy giải trừ hôn ước với Tạ Trì xong, khi Uyển Uyển không còn uy hiếp gì, hãy đưa cô ấy rời khỏi Cẩm Thành, vĩnh viễn không quay lại?"
Lạc Thời không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn y, lắng nghe những lời nói vô cùng đường hoàng kia, thật lâu sau mới cười một tiếng, "Ôn tiên sinh, đi săn thuận lợi"
Ôn Ý Thư không đáp, chỉ nhàn nhạt cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Khi y đi ra sân biệt thự bước chân khẽ khựng lại, y quay đầu nhìn về phía người con gái ngồi trên ghế sô pha.

Ban nãy chỉ vội vàng gặp thoáng qua, lúc này y mới có thời gian nhìn rõ ràng.

Hai chân Khương Phỉ đan vào nhau, bàn chân trần đạp lên thảm cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, làn da trắng mịn kết hợp với mặt cỏ non xanh biếc, lại càng thêm nổi bật.

Cô mặc một chiếc váy trắng có chút ôm sát người ngồi đó, tóc dài xoã lên vai trái, tay phải chấm nước trà, đang vẽ gì đó trên bàn, hai chân từng nhịp từng nhịp lay động.

Phát giác ánh mắt y, Khương Phỉ mới vội đứng lên, ngón chân hơi co lại, "Ôn tiên sinh"
Ôn Ý Thư hơi sững người, thu lại ánh mắt dừng trên chân cô, rất có giáo dưỡng mà gật đầu cười khẽ.

Y đi về phía trước, "Tôi và Tạ Trì cùng tuổi, chỉ lớn hơn em ba tuổi.


Nếu em không chê, sau này cứ gọi tôi Ôn ca ca là được"
Đầu mày Khương Phỉ hơi nhấc, "Ôn...!Ca ca?"
Ôn Ý Thư mỉm cười gật đầu, "Phỉ Phỉ", nói xong, y đưa mắt nhìn bầu trời âm u, "Trời e rằng sắp mưa, bên ngoài lạnh, em mau quay về phòng đi"
"Vâng", Khương Phỉ gật đầu.

Ôn Ý Thư hơi duỗi tay, cuối cùng cứng đờ khẽ vỗ đầu cô mới xoay người rời đi.

Khương Phỉ ghét bỏ nhíu mày, chắc y sẽ không cho rằng, động tác vỗ đầu này...!đại biểu nuông chiều đó chứ?
Chỉ là...!
"Ôn ca ca!", Khương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Ôn Ý Thư lớn tiếng gọi.

Ôn Ý Thư hơi sững người, nhưng khi quay đầu sang đã khôi phục nụ cười hoàn mỹ quen thuộc.

Khương Phỉ híp mắt, hơi mỉm cười nói, "Bạn nãy khi anh không cười, so với lúc mỉm cười..."
"Đẹp hơn nhiều"
Nụ cười Ôn Ý Thư tức khắc cứng đờ.

Rõ ràng trời vẫn đang âm u, nhưng nụ cười của người con gái kia bất giác lại khiến sắc trời thêm vài phần xán lạn.

Khương Phỉ nhìn đỉnh đầu Ôn Ý Thư, nụ tươi càng thêm rực rỡ.

Ôn Ý Thư độ hảo cảm, 10.

Lầu hai, phòng ngủ chính, trước cửa sổ sát đất.

Lạc Thời ngồi trên xe lăn, nhìn người con gái đứng dưới sân dõi mắt trông theo Ôn Ý Thư rời đi.

Còn cả tiếng gọi "Ôn ca ca" thanh thúy kia nữa.

Quả nhiên êm tai.

Chỉ đáng tiếc...!
Lạc Thời cúi đầu, nhìn bút ghi âm trong tay mà ôn hoà cười.

Hắn ghét nhất là thất bại.

Chị hắn thích Tạ Trì, lựa chọn Tạ Trì.

Chỉ vì cô là Lạc Uyển, là chị hắn, là người con gái hắn quý trọng nhất nên hắn không muốn khiến cô đau khổ.

Còn về Khương Phỉ.

Cô ta có đau khổ hay không, hắn không hề quan tâm.

Nhưng trong trò chơi này, hắn muốn thắng, không từ thủ đoạn nào.

Hắn sẽ mang tất cả sự tự ti và mất mát bản thân nhận từ Lạc Uyển trả lại lên người vị hôn thê này của Tạ Trì.

Đến nỗi, sau khi thắng...!
Lạc Thời nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối đau đến tận xương, nhớ đến câu "đừng tổn thương cô ấy quá mức" kia của Ôn Ý Thư.

Ôn Ý Thư chỉ sợ còn chưa hiểu, Khương Phỉ chỉ chân chính rời khỏi cuộc chơi, không chỉ đơn thuần là khiến cô yêu hắn, rời khỏi Cẩm Thành.

Lỡ như cô không yêu hắn thì sao?
Lỡ như cô lại quay về thì sao?
Hắn sẽ khiến cô, đến cuối cùng không có chốn dừng chân..