Cúp điện thoại, Cố Trạch Thần thở một hơi dài, nằm ngửa trên giường mềm mại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
Thật không biết làm cách nào để hình dung. Sự tình về Giang Tử Hàm cùng An Tình hắn không thừa tinh lực cùng tâm tư để suy nghĩ, thật thật giả giả, ngay cả bình thường cũng luôn như thế chứ đừng nói đến giới giải trí. Hắn quả thật không có dư sức lực đi chứng thực.
Lịch sinh hoạt của hắn luôn rất bận, vội vàng đến không có thời gian đi thắc mắc. Cuối tuần ở khách sạn Hoàng Gia có cuộc hẹn, hắn cần phải chuẩn bị thật tốt, đạo diễn nổi tiếng cùng chế tác nổi tiếng, người mới như hắn đều có thể từ giữa bắt được nhân vật không tồi.
Người hướng chỗ cao đi, nước hướng nơi thấp chảy.
Nếu đối phương đã nói điều kiện không tồi, như vậy hắn tự nhiên sẽ không lưu luyến cái cũ.
......
Cố Trạch Thần làm việc khéo đưa đẩy, EQ rất cao, từ trước tới nay hắn đều rõ ràng việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Đối mặt với nhà sản xuất cùng đạo diễn quốc tế nổi danh, hắn xảo ngôn thiện biện*, thật không thể tức giận hay chê bai điều gì.
(*Xảo ngôn thiện biện: lời nói hoa mỹ, có tính toán (ý không tốt), hay biện giải. Trái ngược với người "thiện" trong Đạo đức kinh:
"Lời nói chân thật thì không hoa mỹ, lời nói hoa mỹ thì không chân thật. Người thiện thì không cần phải biện giải [vì hành vi tốt rồi], người nào phải biện giải cho mình là người không thiện")
Hắn cũng không có vẻ a dua nịnh hót, càng không tỏ vẻ xa cách lãnh đạm.
Một hồi trao đổi, đối phương dường như đối với hắn cũng thật vừa lòng.
"Mọi người đã nghe qua công ty Lập Minh chưa?"- Một đạo diễn bỗng truyền tin bát quái.
"Chuyện là thế nào?"
"Thời gian trước có tìm tôi chụp quảng cáo, nhờ bằng hữu xem qua, lúc sau hắn liền nói công ty này kinh doanh trái pháp luật, đã có người tố cáo lên tòa án...."
Mấy người đạo diễn nhỏ giọng đàm tiếu.
"Tôi đi vệ sinh chút".
Nói đã đủ, không khí trong phòng cũng hòa hoãn xuống.
Cố Trạch Thần đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thân hình bỗng cứng ngắc, tâm tình nặng nề hồi lâu mới chuyển biến tốt đẹp. Đã nhiều ngày vội công tác, hắn thật ra có chút mệt mỏi. Ngẫm nghĩ, ngón tay vuốt ve ấn đường, khó có dịp tâm tình tốt, khóe môi cũng vì thế mà khẽ nhếch lên. Vừa rửa tay, hắn vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Ánh đèn phòng vệ sinh nhu hòa, trong gương phản chiếu ánh sáng lóe lên từ đôi mắt hổ phách của người đàn ông, lông mi vừa dày vừa cong dài, làn da trắng nõn trơn bóng khiến người ta không thể rời mắt. Người trong gương khẽ cong khóe môi tạo thành vòng cung đẹp mắt, trong mắt cũng đã nhiễm hai phân ý cười. Đôi mắt hơi nheo lại, giống như là ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm, lộ ra tia sáng nhu hòa cực điểm, môi mỏng mê người ửng hồng, vừa nghiêm túc lại không mất phần ưu nhã, cũng khiến hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý. Khuôn mặt này cỡ nào hoàn mỹ, ôn nhu tươi cười, dung mạo quyến rũ, tất cả đều khiến phụ nữ trầm luân điêu đứng.
Nhưng giây tiếp theo, ý cười chợt tắt, trên gương nơi nào còn có hình ảnh gương mặt ôn nhu vừa rồi, chỉ còn lại đôi đồng tử thâm trầm lóe sáng, khẽ nhíu mi.
Ngón tay ẩm ướt, hắn lơ đãng chỉnh mái tóc màu sợi đay, nâng mặt nháy mắt, liếc qua người trong gương. Đột nhiên hắn khẽ nhếch miệng, môi mỏng tràn ra tia cười nhạo lạnh lùng. Hắn vươn ngón tay ẩm ướt chạm nhẹ vào hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt người trong gương. Hai tròng mắt hắn bỗng mê man, phảng phất như nhìn không thấy đáy.
Hắn như vậy mọi người đều thích.
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt quen thuộc, hô hấp nháy mắt cứng lại. Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh cô mỉm cười xinh đẹp.
"Không được uống rượu..." Cô nhíu mày, tức giận nhìn hắn.
Không...
Hắn thở hồn hển.
Trước mặt người khác, hắn luôn ngụy trang thành một người hoàn mỹ, rộng rãi, ấm áp ôn nhu như ánh mặt trời. Nhắc tới Cố Trạch Thừa, ấn tượng của mọi người đều là một thiếu niên ôn nhu xinh đẹp.
Vụ tai nạn mười năm trước đã cướp đi những người hắn yêu nhất. Mất tất cả, tính mạng của gia đình hắn, cha mẹ hắn, người hắn yêu thương nhất. Nay đây mai đó, cuộc đời hắn sớm đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hắn chỉ còn biết tham sống sợ chết, giống như lũ chuột bị người đuổi đánh, cũng sống tới ngày hôm nay. Như vậy còn tốt.
Hắn không thể để người khác biết con người thực sự của hắn, chỉ cần biết đến một mặt hoàn mỹ của hắn như vậy là được, những âm u, dơ bẩn, hắn sẽ hoàn toàn che dấu.
Hít vào một hơi thật sâu.
Khẽ nheo mắt, hắn hạ tay sửa góc áo, khẽ cong môi nở nụ cười tự tin hoàn mỹ, xoay người bước ra toilet, một bên hơi cúi đầu đóng cúc tay áo.
"Tiểu thư, tôi bắt đầu hoài nghi đây là cô sắp đặt".
"Phải chăng chính cô đăng các bài báo này, thật sự muốn trở thành nữ minh tinh hạng 3 sao?"
"Tôi biết cô chính là nữ nhân mặt ngoài thì thanh thuần xinh đẹp, bên trong lại không biết có bao nhiêu dơ bẩn, phải không?" Âm cuối ngả ngớn rơi vào trong tai chỉ khiến người khác cảm thấy một trận ác hàn.
Cố Trạch Thần hơi nhíu mày, sắc mặt nhiễm một tia tức giận, chợt bước nhanh rời đi nơi này. Nhưng đôi khi chỉ có thể nói, càng tránh lại càng gặp. Hắn không muốn tham dự vào tranh cãi của người khác, nhưng cố tình bọn họ lại tự tiện xông tới. Mặc kệ là ân oán gì, đáng lẽ phải nên lén lút xử lý, không thể tùy tiện ở nơi công chúng xảy ra xung đột, thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.
"Tiểu thư, hi vọng cô nghĩ kỹ làm thế nào để bồi thường tôi, lần này tôi đã tổn thất rất nhiều."
Âm thanh tranh cãi cách buồng vệ sinh khá gần, có lẽ ở ngay phòng bên cạnh.
Ánh đèn toilet cũng không quá sáng cho nên tầm mắt có chút tối. Mặc dù có người từ bên cạnh đi ra nhưng cũng nhìn thấy không rõ ràng.
Thanh âm tranh cãi có chút đè nén, chỉ cần không ai đi tới liền không thể nghe thấy.