Để mà nói, theo góc nhìn của An Tình, vị phản diện có suy nghĩ khiến người khác khó đoán nhất hẳn là nhân vật lần này.
Con cái của hoàng tộc đa phần đều có cấu trúc gen phi thường hoàn mỹ. Điều này thể hiện vô cùng tự nhiên trên người Đoạn Diệc.
Năng lực của U linh là gì thì An Tình không rõ nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ khi những bóng đen dần tích tụ thành hình người của Đoạn Diệc, nàng tin rằng bất cứ ai cũng sẽ si mê hắn.
Chính bởi khi tỉnh lại, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hắn đã khiến nàng ngây dại.
Tuy trên mặt không biểu tình nhưng gương mặt tinh xảo kia, ba ngàn tóc đen như mực phất phơ sau đầu, mắt phượng mày ngài, đồng tử nâu nhạt nhưng lạnh lùng, sâu như biển rộng, mi mục như họa, đôi môi đỏ tươi màu máu, chỉ cần khẽ gợi cũng khiến nữ tử điên đảo, dáng vẻ lại lạnh nhạt, vô cảm khiến hắn càng thêm âm trầm, khó đoán.
Dù vậy, túi da hoàn hảo đó vẫn khiến An Tình nhìn đến ngây ngốc.
Hình như phát hiện ánh mắt nàng, của phòng "Rầm" cái đóng lại, ánh sáng tràn ngập trong phòng tức khắc vụt tắt, rất nhanh, bên trong chỉ còn lại bóng tối khiến lòng người khủng hoảng.
An Tình cảm thấy một hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo dần bao quanh mình. Nàng biết là hắn đang đến đây.
Nàng chợt thở dài, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ: "Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi có thể thả bọn họ ra không?"
Đoạn Diệc là một U linh, tuy không rõ tại sao hắn có thể tồn tại mấy trăm năm nhưng hắn chính xác nắm trong tay lực lượng cường đại, hắn có thể im lặng không tiếng động giết chết bất luận kẻ nào. Còn nàng, không thể để hắn làm vậy.
"Vân Phi cũng chỉ là một người nha hoàn hầu cận. Lúc trước, tiến vào rừng đào chính là ý của ta, đều không liên quan đến những người hầu đó. Ngươi có thể thả họ ra không?"
An Tình còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy bên eo bị một thứ gì đó siết chặt, sau đó là cảm giác những ngón tay lạnh lẽo như băng sương dán lên... từng chút từng chút đi từ cổ đến cằm nàng... cuối cùng dừng trên môi...
An Tình cảm thấy sởn cả tóc gáy, khí lạnh cực hạn khiến nàng co rúm người nhưng nàng không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Đầu ngón tay âm lãnh vuốt ve trên môi nàng hồi lâu mới dừng lại, sau đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên: "Vì sao không khóc? Ngươi không sợ?"
Trong quá khứ không phải không có người tiến vào tòa nhà này, nhưng chúng không khóc cũng nháo, chân tay luôn đấm đá lung tung..., khi gặp hắn càng là quỷ khóc sói gào, không có chỗ nào là không chật vật xấu xí. Hắn nhìn những kẻ đó như trò hề, đồng thời cũng sinh ra thói quen chọc sợ bọn họ. Đó cũng là niềm yêu thích lớn nhất của hắn. Nhưng nữ tử trong tay này lại không giống, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Nếu An Tình không đoán sai, nơi này chắc là Đoạn phủ.
Người trong tay không lập tức trả lời hắn mà im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu ta khóc, ngươi có thể thả chúng ta không?"
Đoạn Diệc cười nhạo, trong giọng nói tràn ngập khinh thường: "Đừng nghĩ muốn thoát khỏi tay ta. Các ngươi dù chết, cũng phải chết ở đây!"
Là một U linh đồng nghĩa hắn đã mất tất đi sự đồng cảm của con người, đừng nói đến lương tri. Nghĩ hắn sẽ tha cho người khác? Quả là người si nói mộng [4], đừng nghĩ đã đi vào còn muốn dẽ dàng đi ra.
[4] Người si nói mộng/ Người điên nói mớ: điều viển vông, không thực tế.
Tiếng cười hung tàn tràn ngập căn phòng nhưng người trong tay hắn vẫn không khóc nháo: "Vì sao ta phải khóc?"
Tiếng cười chợt dừng lại. Đoan Diệc ngẩn người, cúi đầu nhìn nữ tử đang bị hắn giam cầm, mắt đen lúng liếng trên gương mặt tái nhợt trừng to, nhìn hắn chằm chằm, cả người không hề nhúc nhích.
Tay chợt đè ép, người trong ngực giống như bị đau mà nức nở một tiếng nhưng hắn làm như không nghe thấy, nhắm mắt, ngửa đầu thở dốc bởi vì ánh mắt kia khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn đã quen nhìn người khác sợ hãi, gương mặt sợ hãi khiến hắn cảm thấy thú vị, hắn thích những gương mặt như vậy mà hắn cũng thấy đương nhiên phải như vậy.
"Tiểu thư, tiểu thư... Người ở đâu?"
Một tiếng khóc bỗng nhiên vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng. Đoạn Diệc nhíu mày, nhưng rất nhanh, hắn lại mỉm cười.
Đúng vậy, đây mới là phản ứng của người bình thường.
Hắn buông người trong ngực ra, muốn rời khỏi để xử lý cái người vẫn luôn khóc lóc nháo loạn kia.
Hắn vừa đi một bước, cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt: "Vân Phi, ngươi mau chạy đi. Chỗ này là một gian nhà trống, người cứ chạy ra cửa là thoát, còn những người hầu đó, cứ để ta lo, đừng xen vào..."
"Tiểu thư, người ở chỗ nào rồi. Nô tỳ không thấy người, nô tỳ không thể bỏ mặc người ở đây được..."
Tiếng khóc ngàng càng thêm dự dội.
An Tình dựa vào trực giác bắt được Đoạn Diệc nhưng nàng cũng hiểu hành động này chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Rất nhanh, cảm xúc trong tay biến mất, Đoạn Diệc có thể tùy ý khống chế thân thể chính mình bởi vì hắn là U linh.
"Chạy mau đi. Người ta không tốt nên không thể thoát được. Ngươi còn sống ta sẽ có hi vọng. Mau về phủ tìm người tới cứu ta, ngươi mau đi đi——"
Hơi thở âm lãnh giống như thủy triều bao xung quanh người. Rất nhanh sau đó, An Tình chỉ cảm thấy hô hấp ngày một khó khăn. Toàn thân không thể động đậy, thậm chí nói miệng cũng không nói nên lời.
Đoạn Diệc cười lạnh một tiếng. Hắn dừng bước, trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm lần nữa nhìn chằm chằm vào An Tình.
"Hãy tha cho bọn họ đi, ta sẽ ở lại nơi này..."
"Muốn ta tha cho bọn chúng?"
Giọng nói Đoạn Diệc lạnh lùng, âm sắc ngập tràn ý lạnh, tựa như bất mãn, lại như vô tình.
"Ngươi đang cầu ta?"
Lại giống như hắn đang thấy thích thú.
An Tình nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Mở mắt ra, đối diện vẫn là khoảng không gian tối tăm.
"Ta... cầu xin ngươi..."
"Ầm ——"
Không gian giống như đang ngừng trôi bỗng vang lên một tiếng động lớn cũng đánh gãy đoạn đối thoại của hai người. Cửa đóng chặt đột nhiên bị mở toang, ánh mặt trời ấm áp thoải mái chiếu vào, lập tức làm bừng lên từng góc phòng vốn âm u.
Đoạn Diệc nhíu mày quay đầu, gương mặt như bị bao trùm bởi một tầng khí đen.
Không biết từ khi nào, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Vân Phi, cùng lúc, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu.
"Tiểu thư, người chờ nô tỳ. Nô tỳ sẽ quay lại cứu người..."
Nghe vậy, An Tình cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vân Phi đi khỏi, nàng sẽ không cần lo lắng cho tính mạng của nàng ấy nữa, có như vậy mới dồn hết tinh lực đặt trên người Đoạn Diệc được.
Nhưng ngay sau đó, bên tai bỗng truyền đến tiếng cười nhạo: "Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho dù chỉ một người?"
Là giọng nói bén nhọn của Đoạn Diệc. An Tình lập tức khẩn trương, nàng muốn nhìn Đoạn Diệc, lại phát hiện mình không thấy hắn, chỉ nghe thấy âm thanh đang nói chuyện.
Lòng bàn tay chợt ẩm ướt. An Tình bò dậy khỏi mặt đất, lập tức lại quỳ xuống, giơ tay tháo trâm cài, tóc dài đen nhánh chợt xõa ra.
Nàng cầm trâm trong tay, nhìn vào không khí nói.
"Nếu mạng ta có thể đổi lấy họ..."
Lúc nàng nói chuyện, đầu ngón tay không ngừng phát run, bởi vì hành động của Đoạn Diệc thật không thể đoán trước. Hắn là quỷ, hắn muốn giết ai thì đều có thể. Điều kiện nàng đưa ra chưa chắc đã có thể lay động được hắn.
Yên lặng thật lâu nhưng đối phương vẫn không trả lời nàng.
Đáy lòng nàng trầm xuống, chợt có dự cảm xấu. Chỉ trong một chốc, trong viện bỗng truyền đến một trận thanh âm khóc nháo: "Cứu mạng... Tiểu thư cứu mạng..."
Tim đập nhanh, nàng lập tức chạy ra bên ngoài.
Vân Phi rốt cuộc vẫn bị hắn bắt lại.
Dưới ánh nắng rực rỡ, An Tình thấy Đoạn Diệc hơi nhếch môi, dường như vô cùng đắc ý vì mọi chuyện đều trong dự liệu của hắn.