Pie đã có mặt ở trường. Dạo này đi học sớm, hình như cái cảm giác là người đến trường đầu tiên làm cô bé thấy vui. Đang ngồi gặm bánh mì và nhìn cô lao công quét sân.
Bỗng.
-Chào tiểu thư!
Tiếng nói phát ra từ sau lưng khiến Pie giật mình. Khi quay đầu lại đã thấy Vĩnh Huy mặt lạnh lùng đứng ở phía sau.
-Cậu đang nói gì vậy, tiểu thư nào? Ở đâu?- Pie giả ngơ.
-Cô không biết hay giả vờ không biết?
-Biết gì?-Pie mở đôi mắt vô tội nhìn Huy.
-Cô là Lê Diệu Anh, đại tiểu thư của tập đoàn Trường Thịnh. Tôi nói đúng chứ?
Mặt Pie đần ra, bí mật về thân thế xưa nay vẫn được giấu kín. Không ai biết chuyện này, hôm nay chẳng hiểu sao Huy lại biết được.
-Cùng tên thôi mà-Pie phẩy tay, giả vờ tiếp tục ăn bánh mì. Làm như những gì mới nghe không liên quan đến mình.
Huy đưa tờ quyển báo ra trước mặt Pie. Trong đó, có thông tin của tập đoàn Trường Thịnh và cả hình của Hime. Hime vẫn hay lên báo với tư cách là “Thần đồng quản trị của giới địa ốc” và được đồn thổi là người kế nhiệm.
-Chị em song sinh của cô sao?
-Người giống người là chuyện thường thôi.
-Nếu tôi đưa thông tin có người giống “người kế nhiệm” của Trường Thịnh đang học ở trường này thì cô chắc sẽ nổi tiếng nhỉ? Cô muốn vậy không?
Pie nuốt bánh mì xuống họng, không đùa được nữa. Thông tin Huy đã nắm chắc trong tay, bây giờ Pie có phủ nhận bao nhiêu thì cậu ta cũng sẽ không tin.
-Cậu hù tôi sao?
-Để ngày mai cô xem tôi có hù cô không.
-Tóm lại là cậu muốn gì?
-Tôi muốn cô làm một việc.
-Không muốn!- Chưa kịp để Huy nói Pie đã chen ngang.
-Vậy thì những tấm hình cô giúp việc ở nhà tôi chắc phải đưa cho báo chí thôi. Đại tiểu thư như cô đi giúp việc nhà thì không sao chứ?-Huy ra vẻ nghiêm trọng.
-Định đe dọa tôi đó hả???-Pie nổi cáu.
Huy gật đầu không chút do dự và với một thái độ rất đáng ghét.
Pie rơi vào tình thế không làm không được. Pie nhìn cái bản mặt đắc ý của Huy, cô bé rất muốn cho một trận. Dù sao thì Pie cũng đã không còn làm việc ở nhà cậu ta nữa. Nhưng Huy đang nắm “đầu” Pie trong bàn tay, cô bé có thể “chết” bất cứ lúc nào. Chuyện làm osin mà lộ ra không những ảnh hưởng tới danh giá của gia đình mà còn ảnh hưởng tới lòng tự tôn của một đại tiểu thư.
-Ruốt cuộc là cậu muốn tôi làm gì?
-Tối thứ bảy tuần này, có một buổi tiệc quan trọng tôi phải đi, cô sẽ cùng đi trong vai trò bạn gái của tôi.
Vừa nghe Huy nói xong Pie xém nghẹn bánh mì. Cô bé nuốt ực, từ từ trấn tĩnh và đáp trả lời cậu ta.
-Tôi có nghe nhầm không? Bạn...bạn gái....sao???
-Đúng!
Pie bật cười khi vừa suy nghĩ được điều gì đó.
-Nếu vậy thì cậu đi tìm một người trong trường này là được rồi chứ gì. Tôi đảm bảo chỉ cần cậu thông báo tuyển bạn gái một cái thì có hàng trăm em xếp hàng từ đây tuốt ra ngoài đường luôn đó chớ! Cần gì lôi tôi vào. Dù sao giả thì chọn bừa ai mà chẳng được.
-Nếu làm được như vậy thì tôi cần cô làm gì? Xem ra không thể nào thương lượng với cô được, tôi đành đem những thứ này tới tòa soạn thôi!!!- Huy nói lớn.
Nhìn thấy Huy điên lên và chuẩn bị đi, Pie mới nhận ra tình thế trước mắt thật sự không thể đùa được.
-Ê....ê...đừng manh động- Pie kéo tay Huy, nói nhanh- Tôi đồng ý làm mà!
Huy vẫn chưa hạ hỏa, cậu ta nhìn Pie và phán một câu chẳng liên quan.
-Bỏ tay ra!
Pie chợt nhận ra và nhanh chóng rút tay lại. Như phản xạ tự nhiên, cứ hễ Pie nài nỉ ai đó là cứ quen kéo tay không chịu buông cho tới lúc người đó đồng ý mới thôi. Trong trường hợp này cũng vậy thôi...
Cái hành động vô thức của Pie làm Huy được nước lấn tới. Cậu tiến tới gần Pie.
-Muốn nắm tay tôi lắm hả?! Cô yên tâm đợi đến buổi tiệc cô sẽ có cơ hội nắm nhiều hơn đó!- Sau khi phán câu “xanh rờn”, Huy thản nhiên bước đi.
Pie chẳng còn biết mình đang làm gì nữa, người cô bé rung lên vì “điên“. Ổ bánh mì nằm trong tay đã bị bóp nát thành bột từ lúc nào o_0
-Nếu giết người mà không đi tù thì người đầu tiên tôi giết chính là cậu đó!!!!!!!!-Pie hét lớn, chỉ tay về phía Huy (cũng may chưa có học sinh nào đi học)
Chẳng biết Huy có nghe thấy câu đe dọa đáng sợ từ Pie không nữa 0.0
...................................
Đúng như đã hẹn...7h, chiếc xe ô tô đen quen thuộc của Huy đến đâu ngay trước cổng nhà Pie (Pie đã bị buộc phải đưa địa chỉ nhà mình cho Huy). Cậu ta hôm nay vẫn áo sơ mi, nhưng nhìn khác hẳn với lúc mang áo đồng phục. Trong Huy hôm nay thật khác.
Huy đưa tay bấm chuông cửa.
-Đợi chút, đợi chút- Tiếng Pie vang lên phía trong nhà.
Tiếng cộc cộc của đôi giày vang lên mỗi lúc một gần. Cánh cổng mở ra.
Pie xuất hiện với bộ đầm ngang đùi màu xanh lam phối ren, tôn lên đôi chân trắng, kèm theo thắt lưng vải thắt thành nơ dài điệu đà. Cô bé đã cao trên một mét sáu nên chỉ đi giày bệt. Tóc cột thấp một bên, tóc Pie gợn sóng và nâu sẵn rồi nên chẳng cần làm thêm gì nữa. Bôi một chút son là trông vừa ổn. Thật ra thì nhờ chị Hoa giúp, chứ Pie chẳng biết gì cả đâu.
Huy thật sự choáng với sự thay đổi 180o của Pie. Sự thật là cậu đã không thể rời mắt khỏi cô bé.
-Nhìn tôi ổn chứ?-Pie với bộ mặt hăm hở.
-Phiên bản lỗi của lọ lem!
Pie nổi đóa, tay nắm thành nấm đấm. Nhưng phải nhịn xuống, cùng cậu ta ngồi lên xe.
Trong suốt quãng đường Pie đã không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh một ngày đang chìm trong bóng đêm. Huy tập trung cầm lái nên cũng chẳng nói gì. Một sự im lặng đến đáng sợ...*.*
............................
Nơi tổ chức buổi tiệc là một căn biệt thự khá lớn. Pie chẳng chú ý gì lắm, dù sao trong mắt cô bé Tử Viên vẫn là nhất. Tâm trạng Pie có vẻ không mấy tốt cho lắm.
-Mặt cô đang đưa đám ai hả??-Huy cau mày.
-Không phải là đám cậu, nếu đưa đám cậu thì tôi hẳn đã vui rồi-Pie nói giọng đều đều, lộ rõ vẻ chán nản.
Huy im lặng, Pie nghĩ chắc cậu ta đang nổi điên rồi, cô bé quay nhìn sang kiểm tra thử
Thế nhưng....
Huy đang nhìn cô bé, không phải là ánh mắt lạnh lùng thường ngày mà là một cái nhìn rất lạ Pie chưa từng thấy ở Huy.
-Người thì đẹp mà nói chuyện thì khó nghe.
Huy nhanh chóng xuống xe, che dấu vẻ mặt khác thường của mình.
Pie cắn răng gầm gừ nhưng sau đó chợt mỉm cười, chẳng phải câu nói của Huy là một lời khen gián tiếp đó sao. Pie tự nhiên thấy trong lòng vui lạ.
Bữa tiệc lớn, theo những gì Pie được biết từ Huy thì buổi tiệc này dành cho những người trong khắp các nơi có quen biết với chủ nhân buổi tiệc, đa số là các cô cậu có gia thế hoặc ăn chơi có tiếng trong vùng. Trong số họ có cả những người từng là bạn của Huy. Pie hỏi lí do câu kéo cô bé đi theo, nhưng cậu đã không nói. Nhưng nhìn tình hình chắc cô bé cũng đoán được đôi chút. Ở đây, không ai đi “một mình“.
-Khang Huy, mày cũng đến sao?- Một đứa con trai rất lạ, đứng sau đó là cả một đám người không quen biết
Pie dường như phải đứng núp sau lưng Huy, những đứa này trong thật đáng sợ. Đúng chất ăn chơi cô bé vẫn thường thấy trên phim.
-Sao lại không chứ, buổi tiệc này thiếu Khang Huy này thì sao mà vui được!
-Mày vẫn khỏe đó chứ, sau vụ....-Tên đó cố ý mập mờ.
-Mày yên tâm, tao không chết được đâu-Huy đáp trả ngay.
Những ánh mắt bắt đầu chú ý đến cô gái xinh đẹp cố nấp mình sau Huy.
-Ai đây?
Huy nắm tay Pie “kéo” ra và nhìn Pie như nhắc nhở cô bé về nhiệm vụ của mình. Pie rất nhanh nhìn ra được cái ánh mắt đầy lo ngại của Huy. Nhưng cô bé đang lung túng pha lẫn lo sợ.
-Bạn gái, tên Pie!- Huy ngang nhiên khoác vai Pie, cứ như hai người là người yêu thật.
Pie bức xúc dữ lắm nhưng không thể phá hổng vai diễn của mình được. Muốn diễn thì Pie sẽ cho Huy thấy thế nào là diễn. Cô bé là diễn viên tài năng kia mà. Cô bé tự trấn tĩnh mình lại, mỉm cười:
-Xin chào!
Nụ cười đó, lời nói dịu dàng đó...Pie có biết đã làm mấy thằng “bạn” của Huy điêu đứng. Những ánh mắt nhìn Pie mãi không thôi.
-Đừng có nhìn bạn gái người khác như thế!-Huy lên tiếng
-Mày đúng như lời đồn đại, đi đâu cũng có mĩ nhân cả.
Sau lời nói của tên đó, Pie đưa vào bộ não phân tích rất nhanh “Hắn là một tên đào “bông” sao? Thì ra kéo mình theo là vì lí do này..”
-Những người trước đây đều là quen vui thôi.-Huy nhìn qua Pie- Đây mới là bạn gái thật sự!
Pie nuốt nước miếng cái ực, chưa bao giờ nghe Huy nói những điều nhẹ nhàng đến vậy. Nghe muốn rụng người.
-Kể cả Lâm Hân, cũng là quen chơi thôi sao?
Huy chẳng nói gì cả. Mặt chợt biến sắc…
-Lâm Hân đang ở đây. Tao nghĩ trước sau gì cũng gặp nhau thôi.
Mặt Huy rõ biến sắc. Pie cảm nhận được cơ thể Huy đang lạnh dần. Pie cảm nhận tay Huy đang siết chặt hơn. Pie nhìn lên, thấy được vẻ mặt lo lắng của cậu ta. Cậu trấn tĩnh đáp trả:
-Tao không quan tâm. Nói chuyện như vậy là đủ rồi, tao đi trước.-Nói rồi Huy đi kéo theo cả Pie.
“Lâm Hân, lẽ nào là bạn gái cũ của cậu ta. À đúng rồi! Lâm Hân có phải là tên viết tắt của LTH, bỏ chữ ở giữa đi, cũng như Khang Vĩnh Huy mà mấy người kia gọi là Khang Huy. Có thể là như vậy lắm...”-Pie lại phân tích và suy luận. Mặc cho Huy đang nhíu mày nhìn cô chăm chú
-Nè...
-Hả!- Pie giật mình
-Mặt cô sao lại thộn ra như thế hả?
-Liên quan gì đến cậu- Pie hất mặt- Mặt tôi có ra sao thì cậu cũng không liên quan tới cậu đâu.
-Thật không biết cô đang nghĩ gì nữa- Huy đi thẳng, thái độ hình như là rất khó chịu.
-Câu đó tôi nói mới đúng đó, đồ khó ưa!-Pie lầm bầm.
Chợt! cô bé nhận ra, mình đang đứng một mình. Huy đã hòa vaò đám đông trước mặt mất hút. Pie không biết phải làm sao nữa. Những người trong này không những xa lạ mà còn nhìn đáng sợ nữa. Pie không suy nghĩ nhiều, cô bé lao đi tìm Huy.
Nhưng rắc rối lại thêm rắc rối, buổi tiệc còn có trò dùng mặt nạ che nửa mặt. Pie mệt lả với chuyện tìm kiếm, cô bé ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì lại có rắc rối, những người bạn ban nãy của Huy xuất hiện.
-Em là bạn gái của Huy?
Pie cười. Mặt không thể nào đau khổ hơn....
-Huy đâu mà để em ở đây một mình thế này?
“Hơ hơ, bọn này...giờ biết tính sao đây. Huy !Cậu ở cái xó xỉn nào vậy...???”-Pie rủa thầm, trong đầu bắt đầu thấy loạn.
Trong lúc đó, Huy cũng đi tìm Pie khắp nơi. Với chiều cao vượt trội hơn người khác, cậu ta có thể nhìn bao quát hơn, nhưng trong này đông mà lại hơi tối nữa nên việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.
-Cô đi đâu rồi, đáng lẽ phải đi theo tôi chứ... Con nhỏ này thật là- Lần này đến lượt Huy lầm bầm.
-Khang Huy!
Nghe tiếng gọi Huy quay sang. Một người con gái đang đứng nhìn cậu, cô gỡ mặt nạ ra, mỉm cười.
-Huy không kể gì với em sao, thằng này tệ thiệt nhỉ?-Thằng bạn có ý chọc điên Pie lên, nhưng vô ích thôi. Hai đứa chỉ là “cặp đôi giả tạo” thôi mà.
-Hai người đó từng là thanh mai trúc mã nổi tiếng của trường Chu Thành- Một đứa khác chen thêm vào.
-Sao hai người họ lại chia tay?- Pie bắt đầu điều tra.
-Xem ra em bắt đầu thấy ghen rồi nhỉ?
“Ghen cái gì chứ, chẳng qua những chuyện tôi không biết thì rất tò mò..”-Pie thầm nghĩ. Nhưng cô bé lại nói khác. Với gương mặt diễn sâu của mình, Pie nói:
-Ừm, những chuyện như vậy, “ảnh” chưa bao giờ nói với em, mấy anh có thể nói hết chuyện của hai người họ cho em biết hông?
Nhìn cái mặt dễ thương cùng với giọng mà dẻo như mật nha thế thì ai nỡ từ chối. Và điều nữa là bọn này tưởng Pie là bạn gái thật nên có tình “chơi” hai người. Những chuyện quá khứ của Huy đều được tiết lộ hết, không thiếu thứ gì.
Lâm Hân được mệnh danh là hot girl của Chu Thành. Huy học giỏi, ngoại hình ổn, biết quan tâm người khác và hay cười. Một lần gặp mặt Lâm Hân, Huy như là trúng tiếng sét ái tình. Lâm Hân xinh đẹp và biết cách làm xiêu lòng người khác. Nhưng người khiến cô ta xiêu lòng cũng không nhiều. Huy là người đặc biệt làm Hân chú ý. Cả hai đều từng nghe nói về đối phương, nhưng giờ mới gặp mặt. Dần dần làm quen, dần dần trở thành người yêu.
-Cũng chỉ được một thời gian thôi!- Có đứa khác thêm vào.
-Tại sao?-Pie hỏi
-Chia tay!-Hắn đáp ngắn gọn.
Pie nhíu mày, hỏi tiếp:
-Sao lại chia tay? Nãy giờ nghe có vẻ họ hợp nhau lắm mà.
-Mẹ của thằng Huy “ra đi” nên bọn nó chia tay- Mấy tên này có ý mập mờ.
-Nói đúng ra thì.....
Cả bọn nhìn nhau bàn tính. Làm Pie rất nóng lòng muốn biết, ánh mắt nhìn rất tập trung.
-Huy giết mẹ nó! Đừng nhìn thấy nó như thế mà bị lừa...là dân anh chị đấy. Không có cái bar nào ở đó là nó chưa từng đến. Cũng tại nó muốn thay đổi để xứng với Lâm Hân nên học ăn chơi.
Pie nghe như sét đánh ngang tai, chuyện này có nghĩ cũng không nghĩ được. Chưa kịp để Pie trấn tĩnh lại, bọn chúng nói tiếp.
-Huy nó đã không gặp bọn này trong một thời gian, không gặp cả Lâm Hân nữa. Bọn này cứ tưởng nó bị out rồi
-Muốn nó out lắm, nhưng đâu có được! Không những không out mà giờ nhìn nó còn oách hơn trước. Nhà nó bây giờ lên rồi. Nghe nói thâu tóm được mấy công ty nên giờ cũng thành thiếu gia như người ta. Không còn là thằng khù khờ nữa. - Câu nói phũ phàng hết sức.
-Tôi vẫn muốn biết vì sao Hân với Huy chia tay?
-Đoạn sau phải để tao kể- Một thằng chen vào- Tao là người chứng kiến mà...
Pie tập trung nghe. Máu nhiều chuyện dâng lên đỉnh điểm.
-Lâm Hân phản bội thằng Huy. Vì con nhỏ chỉ muốn quen thiếu gia. Ngày hôm đó bọn này đến thì con nhỏ đã đi với thằng nhóc quý tử con ông đại gia của vùng. Thằng Huy lúc đó dở, gặp thằng này là cho bọn nó một trận mới được. Nó chẳng có chút phản ứng gì, chấp nhận ra đi và bốc hơi cho tới giờ luôn.
Thật sự không ngờ Huy lại có một cuộc tình đẹp mà thảm đến như vậy. Pie đang đưa ra những phân tích như thường ngày. Chợt nhớ ra việc đi tìm Huy, Pie bật đứng dậy.
-Em muốn tìm Huy chứ gì?
Pie không đáp.
-Chắc giờ gặp lại tình cũ rồi.
-Em gái à, chắc nối lại tình xưa nên bỏ rơi em rồi cũng nên. Bọn anh chắc chắn là nó vẫn còn yêu Lâm Hân nhiều lắm.
-Đúng đó, em thấy đó, Huy là người rất lăng nhăng. Hay là....em bỏ nó đi. Quen với anh không tốt hơn sao? Tuy rằng anh không đẹp trai bằng nó nhưng rất là chung tình.
-Mấy người có thật sự là bạn của Huy không vậy?-Pie cao giọng hỏi.
-Nói thật thì không phải lắm, bọn này còn ghét nó nữa là đằng khác! Lúc trước kết thân chỉ để làm đôi bạn cùng tiến thôi. Nhưng mà em đừng lo, không phải vì vậy mà tụi anh ghét một người dễ thương như em đâu.
Nghe xong câu ấy. Pie liền cười phẩy, cô bé đã trở lại là một con người như mọi ngày.
-Nói nghe hay nhỉ, tôi không rãnh ở đây nói chuyện nữa rồi. Chuyện tôi cần đã làm xong rồi. Tạm biệt nhá!- Pie lao nhanh vào đám đông mất hút.