Lung Nguyệt vui vẻ ôm mèo con, nói với Hoán Ngọc: "Lúc này hẳn là các ca ca đã bàn chuyện với phụ thân xong, cũng đã trở về rồi đúng không!"
Hoán Ngọc gật đầu: "Hẳn là đã trở về rồi, từ lúc Đức Bình đến tới bây giờ đã hơn một canh giờ rồi. Cho dù quân quốc đại sự cũng có thể bàn bạc ổn thỏa rồi!"
"Vậy thì chúng ta đến chỗ mẫu thân chờ các ca ca đi. Sau khi bọn họ rời khỏi ngự thư phòng nhất định sẽ đến chỗ mẫu thân trước." Lung Nguyệt ôm mèo con đứng dậy, muốn đi ra khỏi Kinh Chập các thì đâm vào Tiển Bích đang vén rèm đi vào.
Vừa rồi Lung Nguyệt sai Tiển Bích đi tặng đồ cho Bát công chúa Hóa Diên.
Bát công chúa vốn không được Thuận Khải Đế sủng ái, có thể nói là một nữ nhi dư thừa. Mẫu phi của nàng là Nghênh tần cảm thấy do mình sinh nữ nhi nên Hoàng thượng mới chán ghét mình, cho nên không quan tâm, coi nữ nhi này như không tồn tại, chứ đừng nói đến chuyện ở cùng một chỗ. Hóa Diên ở phía bên kia của hoàng thành rộng lớn, được ví như là mảnh đất xa xôi, từ chỗ của Lung Nguyệt đến chỗ nàng ấy, vừa đi vừa về cũng mất rất nhiều thời gian.
Không phải Lung Nguyệt chưa từng suy nghĩ đến chuyện cầu nương đổi chỗ ở cho Bát tỷ, nhưng nàng ấy là người không có căn cơ. Trong hoàng cung này, không ai không muốn dưới mí mắt của Thuận Khải Đế, tạo nên cái gọi là 'ngẫu nhiên gặp', có thể để hoàng đế nhớ rõ có một người như vậy và không đến mức bị bỏ quên ngoài chín tầng mây. Nếu để Hóa Diên thay đổi chỗ ở, thì phải chịu thêm chút xem thường từ người khác.
Lúc này Lung Nguyệt nghĩ đến, chịu bị xem thường thì chịu bị xem thường, lại không đau không ngứa, cũng không rớt miếng thịt nào, trước tiên mình phải thật thoải mái đã. Nhưng Hóa Diên lại là người có tâm tư nặng nề, không khác Lâm muội trong Hồng Lâu Mộng bao nhiêu. Phải chịu bị người khác xem thường thêm một chút nữa thì không khác gì muốn mạng của nàng. Cho nên Lung Nguyệt đành phải buông tha ý nghĩ này.
Tiển Bích thấy Lung Nguyệt đâm vào người mình, vội vàng đưa tay ra đỡ, để tránh nàng không kịp dừng lại, bị ngã.
"Có gặp được Bát tỷ không?" Lung Nguyệt vừa đứng vững, lập tức miễn lễ cho Tiển Bích, hỏi.
"Hồi công chúa, em có gặp Bát công chúa. Bát công chúa lệnh cho em thay nàng nói lời cảm tạ, làm phiền công chúa phải lo lắng, có cái gì đều nhớ mang cho nàng một phần." Dứt lời, lấy ra hai chiếc khăn từ trong ống tay áo ra, tiếp tục nói: "Bát công chúa nói, ở chỗ nàng cũng không có vật gì đáng giá để đền đáp lại người, chỉ là tháng trước Lý Nâm sai người đưa lụa lĩnh đến, nàng cắt ra, thêu hai cái khăn, mong người đừng ghét bỏ."
Lung Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận khăn, trên chiếc khăn lụa màu xanh da trời có thêu một con mèo nhỏ, mặc dù đường may vẫn còn gồ ghề, tất nhiên là không có cách nào so sánh với tú công được. Nhưng, việc thêu thùa này lại được làm ra từ tay của một đứa trẻ năm tuổi, thì đã vô cùng đặc biệt rồi, có thể thấy được người thêu nó đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, dù sao lúc này Lung Nguyệt cũng không thể thêu được như thế này.
"Khả năng thêu thùa của Bát tỷ mạnh hơn ta nhiều lắm!"
Lung Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, mặc dù thân xác của mình là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng bên trong lại là một người trưởng thành hai mươi tuổi, vậy mà nữ công lại kém một đứa nhỏ năm tuổi. Không khỏi cảm thán trong lòng, ông trời ơi, bàn tay vàng của ta đang ở đâu, không phải nữ chính xuyên không đều có nhiều khả năng, việc gì cũng có thể làm sao?
Vừa nghĩ đến đoạn này lại xóa bỏ đi. Đôi khi phải biết đủ, nàng gửi hồn đến gia đình đế vương, được phụ thân yêu nương thương, ca ca cưng chiều, phía trên còn có lão tổ mẫu yêu thương nàng, như vậy là đủ rồi. Trong kiếp trước có lưu hành một câu như thế nào nhỉ? Ừ...Muốn gì thì tự mình làm đi!
"Công chúa vẫn còn nhỏ tuổi, đợi đến lúc công chúa bằng tuổi em, nhất định còn thêu đẹp hơn Địch Thúy!" Hóa Ngọc cầm áo choàng màu đỏ, mặt bên trong màu vàng có viền được khâu lông thỏ trắng như tuyết khoác lên người Lung Nguyệt, nói.
Lung Nguyệt nhìn nụ cười bên môi Hoán Ngọc, chớp mắt vài cái, bỗng nhiên hiểu được, sẵng giọng: "Đào Châu, Tiển Bích, đi xé miệng của nàng cho ta! Giỏi lắm! Công chúa nhà em tính tình tốt, quen được chiều chuộng nên bắt đầu dám bố trí ta, hừ hừ! Thật sự thấy công chúa nhà em dễ khi dễ phải không?"
"Làm thế nào để tha cho em?" Lung Nguyệt cười cười, hỏi lại.
"Chuyện này..." Hoán Ngọc nâng mắt nhìn Địch Thúy ở bên cạnh, nói: "Hiện tại công chúa lập tức thêu tốt hơn Địch Thúy!"
"Cái này không được, công chúa nhà em không thích nghe! Chọn một người thông minh ra so sánh với công chúa nhà em một lần!" Lung Nguyệt chuyển ánh mắt sang người Địch Thúy, cười.
Địch Thúy ở bên này không nghe nổi nữa, chà chà chân, sẵng giọng: "Em vẫn còn nhiều khuyết điểm, để công chúa chê cười rồi!" Lời còn chưa dứt, quay người trùm mũ viền lông thỏ trắng như tuyết lên đầu Lung Nguyệt.
Lại làm cho cả phòng cười rộ.
Đợi đến khi mặc kín, Lung Nguyệt mới ra khỏi cửa Noãn Các.
Đón một trận gió bắc thổi tới, Lung Nguyệt không nhịn được mà rụt rụt cổ. Do nàng sợ lạnh, cho nên vừa mới vào mùa đông, trong phòng đã đốt than. Nhiệt độ bên trong và bên ngoài có chênh lệch rất lớn, mặc kín như vậy mà vẫn khiến nàng không thích ứng kịp.
"Nếu công chúa lạnh, em lấy ấm lô để người ôm nhé!" Tiển Bích cẩn thận hỏi.
"Không sao! Ta ôm nó cũng ấm mà1"
Lung Nguyệt cười, nâng con mèo trong lòng lên. Sau đó dẫn Anh Lạc cô cô, Hoán Ngọc và bốn nha hoàn thân cận, mấy nha hoàn thô sử vội vàng chạy đến Khôn Thái cung của Cẩn Hoàng hậu. Lung Nguyệt không cần thái giám, lấy cái nhìn của người từ tương lai, cái 'chức vụ' không thể sinh sản này quá vô nhân đạo, mặc dù không có cách nào ngăn cản, nhưng cũng có thể lựa chọn không sử dụng.
Điện Kinh Chập của Lung Nguyệt ở phía đông Khôn Thái cung, cách Khôn Thái cung không xa, ngoại trừ Khôn Thái cung, đây là nơi gần ngự thư phòng nhất. Về phần sự tồn tại của Kinh Chập, cũng xuất phát từ mấy tia sấm sét hôm Lung Nguyệt được hạ sinh. Sau đó được Thuận Khải đế viết tên.
Lung Nguyệt không quen thuộc với bố cục trong cung, chỉ biết Hoàng Thành và Tử Cấm Thành nàng từng nhìn thấy có sự khác biệt rất lớn. Theo nàng biết, Hoàng Thành được chia làm ba phần:
Tiền triều, cũng chính là Điện Kim Loan, nơi phụ thân vào triều gặp văn võ bá quán thảo luận chính sự.
Trung điện, cũng chính là Điện Cần Chính, có thể gọi là nơi làm việc và nghỉ ngơi của phụ thân nhà nàng. Ngự thư phòng cũng được thiết kế ở trong này, bình thường đều ở trong đó phế duyệt tấu chương, gặp khách và các vị thần, nghị sự, buổi tối nếu làm việc muộn quá, không muốn nhúc nhích thì có thể nghỉ lại ở đây luôn.
Hậu đình, đó là hậu cung, nơi ở của đại tiểu lão bà và nữ nhi của phụ thân. Đương nhiên, nhi tử đủ mười sáu tuổi thì phải xuất cung lập phủ.
Khôn Thái cung của Cẩn Hoàng hậu và điện Chính Cần được ngăn cách bởi cửa Thừa Càn.
Lung Nguyệt dẫn theo một đám cung tỳ, vừa mới cửa Khôn Thái cung thì gặp hai thân hình thong dài đang đứng đợi cách đó không xa, đang mỉm cười với cô.
Lung Nguyệt vội vàng gọi: "Ca ca! Tiểu ca!" Rồi nhanh chóng bước những bước nhỏ chạy về phía bọn họ.