" Cố tổng, nếm thử cái này đi, là trà xuân Long Tĩnh, của học trò tôi mới tặng. " Hiệu trưởng mặt tròn trịa đầy tươi cười.
Cố Thường Y một thân tây trang màu trắng, mặt mày mang theo khí chất phụ nữ thành thục cùng quyến rũ nội liễm, giơ tay nhấc chân không mất đi anh khí. Trên ngón áp út thon dài có một chiếc nhẫn bạch kim cổ xưa, mơ hồ có thể thấy được hoa văn hình chữ ' love ' .
" Hiệu trưởng gần đây bận rộn nhiều việc không? "
" Nào có? Đều đã già, cả ngày uống trà, tìm một số bạn già tán gẫu... Cố bí thư sức khỏe tốt chứ? "
Cố Thường Y theo thói quen nhíu mày, nói: " Anh trai của tôi thân thể rất tốt, chỉ là gần đây hội nghị nhiều, bận bịu. Nhưng mà, hắn bảo tôi đến đây nhìn một chút việc học của Mẫn nhi. Thầy chủ nhiệm gọi điện thoại tới, nói đứa nhỏ này gần đây... Ừm, hình như là có chút ham chơi? "
" Trẻ nhỏ mà, cần gì phải quản nghiêm khắc quá? Chính sách giáo dục hiện tại, chú trọng cho học sinh tự do một chút! " Hiệu trưởng vui tươi hớn hở cười nói, " Năm học này quan trọng, Cố Nguyệt Mẫn học hành chịu khó, tính tình lại tốt, theo tôi thì do thầy Tào quá nghiêm khắc, thật vất vả có được hạt mầm tốt, không nên dục tốc bất đạt! "
Cố Thường Y thản nhiên cười nói: " Vẫn là hiệu trưởng hiểu lí lẽ... À, nghe nói trường học muốn sửa chữa lại một cái sân thể dục? "
Hiệu trưởng gật đầu: " Đúng vậy! Trước mắt còn thiếu một chút kinh phí... "
Không tới mười phút, Cố Thường Y liền quyên cho trường học Cố Nguyệt Mẫn một trăm ngàn Đại Yến tệ. Sau đó được hiệu trưởng cười đến mặt muốn rút gân tiễn về.
Phía ngoài cửa trường lái xe kiêm bảo tiêu - Tả Hiền, tiến lên hai bước giúp Cố Thường Y mở cửa xe, khom người mời nàng lên xe.
Cố Thường Y ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls Royce, nữ thư ký bên cạnh lấy một điếu xì gà, thuần thục châm, nói: " Cố tổng, có muốn gọi đại tiểu thư cùng về hay không? "
"Con bé không muốn ở cùng bà cô già như tôi đâu! " Cố Thường Y, ba mươi tuổi, ' Tài mạo song toàn ' tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường, khóe miệng mỉm cười, " Đi đến mộ của Duyệt Dung đi! "" Vâng! " Lái xe Tả Hiền quy củ đáp lời.
Vòng qua một nửa trường học, lúc sắp chạy đến cửa sau của trường, vừa lúc thấy ngoài cửa xe hai nữ tử đứng dưới tàng cây hôn nhau.
Cố Thường Y lắc đầu, lẩm bẩm nói: " Trẻ nhỏ bây giờ thật phóng khoáng, ở trên trường cũng không sợ bị chú ý... "
-----------
Đại Yến trung học đệ nhất. Phòng ban trung học, tổ ngữ văn.
" Cố Nguyệt Mẫn, thành tích của em luôn đứng đầu, các thầy cô đều rất tin tưởng em, tin tưởng em có thể biết kiểm soát cùng cố gắng, hy vọng em không nên giống như một số bạn học trong lớp, lầm đường lạc lối, sắp vào cấp 3 rồi, em nhìn váy em xem, còn không tới đầu gối... Đừng tưởng em là thiên kim của Bí thư thành phố thì tôi sẽ bỏ qua! Ở lớp tài năng, là lớp phó học tập, thì phải làm gương cho các bạn học khác... bla bla bla bla.... "
Chủ nhiệm lớp - Tào Tham, tuổi còn trẻ đã là giáo sư cao cấp, học vấn tốt, nhân phẩm tốt, chỉ là vẫn có điểm khiến học sinh không chịu nổi, rất có trách nhiệm, rất nghiêm túc, ai cũng đều quản, may mắn là làm chủ nhiệm lớp, nếu để thấy ấy làm chủ nhiệm giáo vụ...
Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt thản nhiên, đồng phục mùa hè độ dài trên đầu gối, không quá dài cũng không quá ngắn, có thể dễ dàng thưởng thức hai chân thon dài của mình, cũng không quá mức lộ liễu. Cô hơi cúi đầu, bộ dáng nghiêm túc nghe dạy dỗ, thần sắc nghiêm túc.
" Còn có bạn học phản ánh, em cùng Tô Kì lớp bên thường xuyên gặp gỡ qua lại, có đúng hay không? "
" Hai nhà chúng em là thế giao, Tô Kì là em họ của em, vừa về nước, đối với hoàn cảnh trong nước còn chưa quen thuộc. " Cố Nguyệt Mẫn nói, " Chuyện này là Hạ Tử Hàm nói với thầy đi? "
Tào Tham gỡ mắt kinh xuống, nói lời chính nghĩa: " Hạ Tử Hàm là lớp trưởng, hắn có nghĩa vụ báo cáo mọi tình huống cho chủ nhiệm lớp! "
Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt ủy khuất nói: " Hạ Tử Hàm đơn thuần là nói xấu! Em cự tuyệt hắn, nên hắn ghi hận trong lòng! Chúng em đi đường nắm tay nhau thì sao? Toàn trường phần lớn nữ sinh trên dưới đều là tay trong tay! "
Tào Tham vốn không tin, nếu nói chuyện của Tô Kì cùng Chu Vân Tuyền còn có chút ấn tượng, nói Tô Kì cùng Cố Nguyệt Mẫn... Hai người đều là nữ sinh, sao có thể?
Tào Tham bất tri bất giác gật đầu.
Rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm lớp, Cố Nguyệt Mẫn trên mặt ủy khuất, bộ dáng nghiêm túc tất cả đều bay đến chín tầng mây, nghịch ngợm cười cười, thè lưỡi: " Thầy Tào thật khó ứng phó! "
Cố Nguyệt Mẫn từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại xinh xắn, trực tiếp nhấn số một gọi.
" Thập Tam, em ở đâu? "
" Sau cửa trường, quẹo phải, đi một trăm lẻ chín bước. "
Cố Nguyệt Mẫn ở phía sau cửa trường, vui sướng tươi cười, chắp tay sau lưng, quẹo phải, bắt đầu đếm.Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
" Thập Tam, không cho phép ngẩng đầu, không cho phép tiến lại! " Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên rất vui vẻ hào hứng, đối với điện thoại mỉm cười, " Ta muốn nhìn xem, ngươi nói đúng hay không? "
Nàng muốn nhìn xem, Nguyên Thương có thể hay không đem bước chân của cô tính toán chính xác đến từng bước.
" Được. " Nguyên Thương nói gì nghe nấy, thật sự đứng ở xa xa không nhúc nhích, chờ người trong lòng đến.
Hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm,...
Cố Nguyệt Mẫn từng bước một, không nhanh không chậm đi đến.
Xung quanh có một số bạn học qua lại, thấy vị hoa khôi học đường ở cửa trường đi một mình, đều nhịn không được quay đầu nhìn nụ cười trên mặt cô. Chỉ chốc lát sau, đèn đường cột điện đã bị vài người đụng trúng.
Cố Nguyệt Mẫn như trước chậm rãi đi về phía trước, đếm bước chân.
Bốn mươi mốt, bốn mươi hai, bốn mươi ba...
Aiz, có lẽ cô đi chậm quá. Thập Tam ngơ ngác nhà cô, thật sự rất nhớ em ấy.
Thập Tam của cô, tính tới bây giờ, từ tiết ba tới lúc tan học, chỉ có một giờ mà thôi, đã bắt đầu nhớ rồi.
Sáu mươi bảy, sáu mươi tám, sáu mươi chín,...
A, đã thấy rồi! Thiên hạ [ người trong lòng ] nhớ mãi không quên, lưng đeo túi sách, tựa vào thân cây ở chỗ rẽ, mặc đồng phục nam sinh, có chút không kiên nhẫn đá văng cục đá dưới chân, ngẩng đầu nhìn không chớp mắt lá cây trên đỉnh đầu, nhìn đầu xuân lá cây vừa mới đâm chồi, có chút xuất thần.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên cảm thấy có chút tức giận - Lúc mình đang nhớ đến em ấy, nhìn đến em ấy, vậy mà em ấy lại không cảm giác được cô tồn tại!
Một trăm lẻ sáu, một trăm lẻ bảy, một trăm lẻ tám...
" Thập Tam! " Cố Nguyệt Mẫn ý cười trong suốt nhìn em ấy.
" Mẫn nhi. " Nguyên Thương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Cố Nguyệt Mẫn từ xa, trong mắt ý tràn đầy.
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt có chút lạnh nhạt, " Chị đến gần em, vậy mà em cũng không phát hiện ra chị! "
Nguyên Thương vẻ mặt vô tội: " Là chị nói ' Không cho phép ngẩng đầu, không cho phép tiến lại '... "
Cố Nguyệt Mẫn lúc này mới cười nói: " Vậy em có nhớ chị không? "
" Nhớ! " Nguyên Thương vô cùng thành thật.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn mắt vui mừng của Nguyên Thương, bỗng nhiên cảm thấy đủ hài lòng, vô cùng vừa lòng gật đầu. " Thưởng cho em! " Tiến thêm bước cuối cùng, ở bên môi Nguyên Thương hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, " Một trăm lẻ chín bước, em đúng. "
Nguyên Thương lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn hung hăng hôn xuống.
Cố Nguyệt Mẫn vội vàng đẩy nàng ra, " Thập Tam! Đây là trên đường đó! Để ba chúng ta biết được liền thảm! "
Nguyên Thương vẻ mặt bất mãn không muốn buông ra, " Buổi tối đến phòng ngủ của em. "
" Đó là biệt thự cô cô tặng cho chị, sao lại là phòng của em? " Cố Nguyệt Mẫn hai gò má ửng hồng, nói: " Đi thôi! " Cố Nguyệt Mẫn khoác cánh tay Nguyên Thương, kéo em ấy đi về phía trước.
" Thầy Tào nói chị mặc váy quá ngắn. "
Nguyên Thương nghĩ nghĩ, nói: " Hình như có chút ngắn. " Nhìn thoáng qua đàn chị, đàn anh, đàn em gì cũng đều quay đầu ngoái nhìn, Nguyên Thương ẩn ẩn nhíu mày, " Chân của chị chỉ có thể để một mình em nhìn. "
" Em thật không hiểu phong tình! " Cố Nguyệt Mẫn vỗ ót em ấy một cái, sẳng giọng: " Chị cũng không có sở thích khoe đùi, chỉ là váy dài sẽ rất nặng, rất nóng, lại khó nhìn. "
Hai người lôi kéo nhau đi đến biệt thự. Trong lòng Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên khẽ động, nhìn về phía góc đường, vừa lúc từ xa thấy được đuôi xe màu đen biến mất ở chỗ rẽ.
A, cô cô vừa tới...
" Chị nói cái gì? " Nguyên Thương kỳ quái hỏi.
" Chị nói a... " Cố Nguyệt Mẫn năm ngón tay trái cùng năm ngón tay phải của em ấy đan xen một chỗ, ở bên tai em ấy nhẹ giọng cười nói: