Công Chúa Tại Thượng

Chương 9: Chương 9

Trương quý phi vốn hùng hổ muốn tới để gây chuyện, kết quả lại bị nàng quấy nhiễu như vậy, trực tiếp đỏ mặt quay đi, bộ dạng này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, sau khi nàng ta trở về vị trí của mình, Lục Thược liền thấp giọng hỏi: “Cô mẫu làm sao vậy, điện hạ ức hiếp ngài sao?”
 
“....Không có.” Trương quý phi nhìn Quý Thính một cách kì quái.
 
Quý Thính bị nàng ấy nhìn như thế, suýt nữa không nhịn được mà phụt cười, vội vàng cúi đầu uống rượu mới che giấu đi được biểu cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt các phi tần quét tới quét lui hai người, bọn họ đều nghi hoặc vì sao hôm nay trưởng công chúa lại không giáo huấn Trương quý phi, trong lòng các nàng đều có chút nghi ngờ, Quý Văn thấy vậy trực tiếp hỏi: “Hoàng tỷ hôm nay so với ngày thường rất khác nha.”
 
“Tâm tình không được tốt nên làm gì cũng không có tâm trạng.” Quý Thính lười biếng nói, coi như là giải thích một chút.
 
Quý Văn nghĩ đến điều gì đó, ý cười càng sâu hơn: “Tâm tình của hoàng tỷ không tốt, chỉ sợ là Lục Thược cô nương cũng như vậy.”
 
“Ồ?” Quý Thính liên tục nghe thấy hắn đem mình so sánh với cháu gái của mẫu thân Trương quý phi, không khỏi nhìn Lục Thược ở phía đối diện.
 
Lục Thược nghe vậy chậm rãi đứng lên, cúi người về phía Quý Văn, chua sót nói: “Hoàng thượng cười nhạo Lục Thược rồi.”
 
“Trẫm chỉ thuận miệng nói, Lục Thược cô nương không cần để ý.” Quý Văn nói xong liền nhìn về phía Quý Thính, vừa đúng lúc Quý Thính biểu lộ ra vẻ nghi hoặc, y cười nhạt một tiếng: “Vẫn chưa được nói với hoàng tỷ, vị này là Lục Thược cô nương, cũng là một người si tình, thời gian gần đây luôn vào cung, thỉnh cầu trẫm bỏ qua cho Thân Đồ Xuyên, trẫm nhiều lần cũng đã mềm lòng.”
 
Lục Thược nghe vậy, vội vàng hành lễ với Quý Thính: “Dân nữ chỉ là ngưỡng mộ Thân Đồ công tử, không có ý định tranh đoạt với điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính hiểu, đây là muốn tìm tình địch cho mình, muốn mượn chuyện này gây áp lực cho nàng, ép buộc nàng nhanh chóng giao hổ phù ra. Đệ đệ của nàng, rõ ràng cùng nàng học cách cai trị đất nước, cũng không biết là học được bao nhiêu mà hết lần này tới lần khác lại thích dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế này.
 
Sắc mặt nàng lạnh nhạt phối hợp: “Thân Đồ Xuyên rất tài giỏi, người ngưỡng mộ hắn nhiều vô số kể, thực sự cũng không có gì làm lạ, nhưng bổn cung còn chưa nói gì mà ngươi đã làm điệu bộ như này, sao giống như bổn cung đang ức hiếp ngươi vậy?”
 
“Lục Thược không dám.” Lục Thược quỳ ‘bịch’ một tiếng trên mặt đất.
 
Lúc này Trương quý phi vốn nên bảo vệ nàng ta, cũng không biết vì sao lại không hề nhúc nhích, ngược lại là Quý Văn cười cười nói: “Tiểu nha đầu này có lá gan thật nhỏ bé, điểm này so với hoàng tỷ còn kém xa, trưởng công chúa cũng không trách ngươi, còn không mau đứng dậy?”
 
“Vâng.” Lục Thược vội vàng đứng lên.
 
Quý Thính xùy một tiếng, tự rót cho mình một chén rượu, giống như là một mình đang đắm chìm vào trăm ngàn nỗi buồn.
 
Trương quý phi lấy lại tinh thần, nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền nhịn không được mà mỉa mai: “Lục Thược lá gan tuy nhỏ, nhưng nói không chừng lại có nam nhân không thích người có lá gan lớn, mà lại thích người như Lục Thược đây, hơn nữa Lục Thược cầm kỳ thi họa không gì là không biết, từ mười bốn tuổi đã có không ít thư sinh tri thức muốn xin cưới rồi đấy.”
 

“Cháu gái của quý phi tất nhiên là không thể tầm thường.” Quý Văn gật đầu.
 
Trương quý phi cười duyên một cái, ánh mắt đưa tình nhìn Quý văn: “Nếu Lục Thược tình nguyện muốn ở bên cạnh người nào, thần thiếp cũng phải xin hoàng thượng ban hôn, đến lúc đó hoàng thượng không được làm bẽ mặt thần thiếp đâu đấy.”
 
“Điều này là dĩ nhiên.” Quý Văn vui vẻ đồng ý.
 
Quý Thính lạnh nhạt ngẩng đầu: “Như vậy, nếu nàng ta cùng Thân Đồ Xuyên đều tình nguyện ở bên cạnh nhau, hoàng thượng cũng sẽ ban hôn cho bọn họ sao?”
 
“Hoàng thượng đã hứa với thần thiếp rồi, bất kể là ai, hoàng thượng đều phải ban hôn.” Trương quý phi vội nói.
 
Quý Văn liếc nhìn Quý Thính một cái, lúc này mới cười nói với Trương quý phi: “Chuyện này phải để trẫm suy nghĩ thật kỹ, bây giờ nàng đừng hòng lừa gạt trẫm đồng ý.”
 
“Hoàng thượng ức hiếp thần thiếp.” Trương quý phi lập tức oán trách nũng nịu Quý Văn.
 
Quý Thính bị những lời nói õng ẹo của nàng ta làm run rẩy toàn thân, uống vài ngụm lớn rượu trái cây mới tốt lên chút, cũng may sau đấy không còn ai nhắc tới Thân Đồ Xuyên nữa, mọi người trong phòng coi như ôn hòa mà dùng bữa.
 
Bữa trưa kết thúc, Quý Văn đến ngự thư phòng gặp các đại thần, các phi tần còn lại muốn lui thì lui, nhất thời trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại Quý Thính và Trương quý phi.
 
“Trưởng công chúa hôm nay có vẻ uống rất nhiều rượu, không phải vì chuyện của Thân Đồ Xuyên mà phiền muộn chứ?” Trương Quý Phi khinh thường hỏi.
 
Quý Thính lười biếng đứng lên: “Bổn cung uống bao nhiêu rượu, Trương quý phi làm sao lại biết, chẳng lẽ lại nhìn lén bổn cung sao?”
 
“....Ai nhìn lén ngươi!” Trương quý phi xấu hổ nói.
 
Quý Thích nhếch môi, liếc nhìn Lục Thược đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng ấy, cuối cùng ánh mắt rơi trên bụng của nàng ấy: “Trương quý phi thà cả ngày quan tâm bổn cung, cũng không chịu nắm chặt thời gian, nhanh chóng mang thai sinh con, hoàng thượng bây giờ đã mười chín tuổi, thêm một năm nữa sẽ là nhược quán*, sao có thể không có người nối dõi được chứ.”
 
*Thời xưa thường gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán.
 
“Trưởng công chúa vẫn là nên chăm sóc tốt cho mình trước đi, chuyện trong cung cũng không nhờ đến người lo lắng!” Trương quý phi nghe thấy nàng nói đến chuyện người nối dõi, lập tức giậm chân, Lục Thược bên cạnh vội vàng nhỏ giọng khuyên ngăn, nàng ấy mới không thất lễ thêm.
 
Quý Thính than nhẹ một tiếng: “Trương quý phi sao lại tức giận, bổn cung không có ý gì khác chỉ hi vọng hoàng tử đầu tiên trong cung là do ngươi sinh ra mà thôi.”
 
Trương quý phi nghe thấy nàng ‘mỉa mai’ mình như vậy thì tức đến sắp phát điên, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của nàng, nhất thời sững sờ.
 
“Không được chịu thua kém ai, đừng vì eo thon mà bỏ bữa tối, chỉ có béo một chút mới có thể nhanh chóng sinh hạ hoàng tử cho hoàng thượng biết không?” Quý Thính chậm rãi nói.
 

Trương quý phi nhìn nàng không nói gì, cho đến khi nàng rời đi cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần.
 
“Dụng tâm của trưởng công chúa thật nham hiểm, bây giờ trung cung bỏ trống, ai được sủng ái nhất đều có hi vọng làm chủ, nàng ta lừa gạt cô mẫu béo lên là đang muốn khiến cô mẫu thất sủng.” Lục Thược cau mày nói khẽ.
 
Trương quý phi hoàn hồn, im lặng quét mắt nhìn nàng ta.
 
Vừa rồi trong lúc dùng bữa trưa thì có một cơn mưa nhỏ ngang qua, bây giờ mưa đã tạnh, không khí và mặt đất vẫn còn ẩm ướt, khắp nơi đều phảng phất mùi bùn đất trộn lẫn với hương vị ngọt ngào của hoa cỏ.
 
Quý Thính vừa mới uống rượu nên hiện giờ bước đi đã phiêu phiêu, đợi đến khi vào trong xe ngựa mới có thể nghỉ ngơi.
 
“Tại sao điện hạ trở về muộn vậy?” Phù Vân dìu nàng ngồi xuống.
 
Quý Thính thở nhẹ một hơi: “Vừa rồi cùng Trương quý phi nói chuyện một lát, nên mới trễ như vậy.”
 
“Nữ nhân điên kia lại mạo phạm tới điện hạ rồi sao?” Phù Vân vừa nghe tới tên Trương quý phi thì lập tức như gặp kẻ thù .
 
Quý Thính bật cười: “Không có, chỉ là nói chuyện nhà thôi.”
 
“Có thể nói chuyện gì với nữ nhân điên kia, ai mà không biết đầu óc nàng ta bị bệnh, cứ thấy điện hạ thì bổ nhào tới như con gà chọi chứ?” Phù Vân khó chịu đấm chân cho Quý Thính, một bên vừa đấm một bên vừa phàn nàn: “Chắc không phải vì kiếp trước điện hạ đào mộ tổ tiên của nàng ta nên kiếp này nàng ta đến để báo thù đấy chứ.”
 
“Thật sao?” Quý Thính nhớ tới bộ dạng bứt rứt của Trương quý phi, không khỏi cười nhạt một tiếng.
 
Trước đây chính nàng cũng chán ghét nàng ấy giống như Phù Vân, mỗi lần đối đầu với nàng ấy đều không khoan nhượng, nhưng ai có thể ngờ tới, những ngày cuối cùng nàng còn sống và bị giam cầm trong cung, người duy nhất chăm sóc nàng, thay nàng cầu xin lại là Trương quý phi.
 
Cuối cùng Trương quý phi bởi vì liên tục cầu xin mà chọc giận Quý Văn, khi nàng ấy chỉ cách ngôi vị hoàng hậu một bước thì bị giáng thành thường dân, chịu chung tội mưu phản với nàng trong một thời gian, trong lúc hai người bị giam đến phát chán đã nói rất nhiều chuyện, cho nên nàng mới biết được vì sao Trương quý phi lại đối đầu với mình.
 
“Lúc trước tẩu tẩu của ta vì muốn giàu sang nên tính gả ta cho một kẻ ngốc làm con dâu nuôi từ bé, ta tức giận đến mức nhảy xuống hồ, là ngài đã cứu ta, lấy danh nghĩa của trưởng công chúa răn dạy bọn họ một trận, đảm bảo cho ta sống yên ổn trong bảy băm, người từng nói là nữ tử thì phải biết tự cố gắng vươn lên, muốn ta không chịu thua kém ai, đợi đến lúc gặp lại chắc chắn ngài sẽ tự mình nghênh đón ta, nhưng sau khi ta hao tâm tổn sức để có thể trở thành thê thiếp của đệ đệ ngài, ngài lại không còn nhớ ta nữa.”
 
Trương quý phi khi đó hốc mắt đã đỏ hoe, rõ ràng có rất nhiều uất ức: “Ngài nói ta rất đặc biệt, cho nên mới đối đãi tốt với ta, nhưng khi ta nhìn lại mới biết ngài đối đãi với người nào cũng tốt, ta chờ bảy năm để gặp lại ngài, ngài lại quên sạch không nhớ gì cả, ta thật sự rất ghét ngài.”
 
Quý Thính tới khi đó mới biết, chỉ vì mình mà tiểu cô nương này đã chịu biết bao uất ức, đây có được coi là..... Vì yêu sinh hận?
 
“Điện hạ, người cười chuyện gì vậy?” Phù Vân khó hiểu cắt ngang hồi ức của Quý Thính.
 

Quý Thính hoàn hồn, cười cười nói: “Đang suy nghĩ câu ‘vì yêu sinh hận’, xét đến cùng có lẽ vẫn là yêu.”
 
Phù Vân nhìn nàng một cái, càng thêm khó hiểu.
 
Quý Thính thả lỏng thân thể một chút, nói với y: “Đột nhiên ta muốn ăn hạt dẻ rang đường, lúc nữa chúng ta đi mua đi, mua nhiều một chút để dự trữ, mấy ngày nữa cổng phủ trưởng công chúa sẽ không mở.”
 
Phù Vân ngẩn người: “Tại sao lại không mở?”
 
“Bởi vì trưởng công chúa điện hạ ưu tư thành bệnh, nằm trên giường không đứng dậy nổi.” Quý Thính phong tình liếc y một cái.
 
Phù Vân vẫn không hiểu, điện hạ nhà y rõ ràng rất khỏe mạnh, vì sao lại phải ‘ưu tư thành bệnh’, nhưng y cũng không nhất định phải hiểu, nếu điện hạ đã muốn giả bệnh, y chỉ cần phối hợp tốt là được rồi.
 
Thế là liên tiếp mấy ngày, cổng phủ trưởng công chúa luôn đóng chặt, Quý Thính lại càng không thấy xuất hiện, bên ngoài có đủ loại lời bàn tán, điều duy nhất có thể chắc chắn là trưởng công chúa bị bệnh.
 
“Chắc chắn là bị bệnh sao?” Thân đồ Xuyên rủ mắt xuống, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến người khác không thể nhìn thấu.
 
Tú bà run rẩy quỳ trên mặt đất: “Hồi chủ tử, phủ trưởng công chúa đóng cửa không tiếp khách, ngày thường chỉ có cung nữ ra cửa đổ bã thuốc, thuộc hạ đã kiểm tra qua, những bã thuốc kia dùng để bào chế canh an thần.”
 
“Nàng ấy hiếm khi ngủ không ngon, bây giờ lại phải dùng canh an thần, vậy thì chắc chắn là bị bệnh rồi.” Thân Đồ Xuyên cau mày, đáy mắt hiện lên đầy sự lo âu: “Tại sao lại bị bệnh?”
 
“Thuộc hạ đã tìm hiểu qua, điện hạ sau khi rời khỏi cung vào ngày mười lăm thì liền bị bệnh, theo lời của người trong cung nói, hôm đó điện hạ dùng bữa trong cung, Trương quý phi mang theo cháu gái tới, còn nói cái gì, cái gì mà....” Tú bà không dám nói.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng ta: “Nói cái gì?”
 
“Muốn muốn thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn cho ngài và cháu gái của mẫu thân nhà nàng ấy, không biết điện hạ có phải vì chuyện này nên mới sinh bệnh hay không.” Tú bà cẩn thận nói.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh đi, gân xanh trên tay nổi lên lúc ẩn lúc hiện.
 
Tú bà thấy thế, càng thêm cẩn thận: “Đây cũng là do thuộc hạ suy đoán, không coi là.....”
 
Nàng ta còn chưa dứt lời, Thân đồ Xuyên đã đứng dậy đi ra ngoài, nàng ta ngẩn người, vội vàng muốn đuổi theo.
 
“Không được đi cùng.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói.
 
Tú bà vội vàng dừng lại, không dám tiến lên một bước.
 
Sắc trời đã tối, phủ trưởng công chúa vì nhiều ngày không mở cổng, hai ngọn đèn lồng trước cửa đã hết sạch dầu, lúc này trước cổng phủ chỉ toàn một màu đen.
 
Nhưng bên trong viện lại đèn đuốc sáng trưng, một đám người vây quanh đống lửa, vui đùa cười đến nỗi hở răng híp mắt, trong phủ tám vị đầu bếp vui vẻ chặt thịt làm đồ ăn, nướng ra một bàn cá tươi ít mỡ.
 
Quý Thính ngồi trên ghế thái sư do đám nô tài dọn từ trong nhà ra ngoài, cười xem bọn họ chơi đùa, thi thoảng lại nhấp một ngụm trà xanh.

 
Đang cùng mọi người đùa giỡn thì Phù Vân thấy nàng ngồi một mình, lập tức bưng một mâm thịt xiên vừa nướng xong chạy tới, ngồi xổm xuống cạnh đầu gối nàng nói: “Bữa tối điện hạ ăn không nhiều, hay đừng uống trà nữa mà hãy thử vài món mới đi.”
 
“Ăn nhiều quá ban đêm ngủ sẽ không thoải mái.” Quý Thính thuận miệng nói, nhưng vẫn nể tình mà đưa tay ra lấy.
 
Phù Vân vội vàng lui về sau hai bước: “Hôm nay điện hạ mặc bộ váy này, là váy tơ tằm có thêu hoa, nếu làm bẩn cũng chỉ có thể vứt đi, như vậy rất tiếc, ngài vẫn là nên ngồi đây đi, Phù Vân sẽ hầu hạ ngài.”
 
“...Cũng chỉ là ăn chút gì đấy thôi, chuyện nhỏ như thế này mà ta cũng không thể làm được sao?” Quý Thính bật cười.
 
Phù Vân cũng cười theo, nhưng vẫn dùng đũa lấy thịt xiên từ trong đĩa, sau đó đưa khăn gấm lên, cẩn thận đưa đến bên miệng Quý Thính: “Điện hạ, a.....”
 
Quý Thính oán trách liếc y một cái, nhưng rốt cuộc là vẫn phối hợp há miệng, Phù Vân cho nàng ăn một miếng, bên ngoài cháy sém bên trong thì mềm, cảm giác thèm ăn của nàng lập tức bị khơi dậy.
 
“Phù Vân biết điện hạ sẽ thích, nhanh ăn nhiều một chút.” Phù Vân cười cong mắt, bắt đầu chăm chú đưa đồ ăn lên.
 
Quý Thính vì để cho Phù Vân tiện hơn, liền nghiêng người về phía trước, khoảng cách của hai người đột nhiên thu hẹp lại, nhìn từ xa bộ dạng này giống như là đang ôm nhau. Quý Thính vừa mới ngồi xuống liền có cảm giác khác thường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía góc tối trong sân.
 
“Điện hạ sao vậy?” Phù Vân nghi ngờ hỏi.
 
Quý Thính nhíu mày: “Không có gì.” Vừa rồi nàng có một loại cảm giác giống như bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, chắc là không có ai đâu.
 
“Điện hạ, ta đã đọc hết cuốn tiểu thuyết lần trước ngài cho mượn rồi, đêm nay có thể cho ta mượn nửa phần sau được không?” Phù Vân ân cần hỏi.
 
Quý Thính nghiêng đầu liếc mắt nhìn y một cái: “Ban đầu là muốn để cho ngươi xem hết, nhưng mà mọi thứ lại rối tung hết lên, nếu không phải là dính bọt bánh ngọt bên trên thì cũng là rơi dầu đèn lên, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi mượn nữa sao?”
 
“Phù Vân cam đoan lần này nhất định sẽ cẩn thận hơn!” Phù Vân vội nói.
 
Quý Thính xùy một tiếng, hiển nhiên là không tin. Phù Vân cầu khẩn với bộ mặt nũng nịu, nửa ngày vẫn không thấy nàng thay đổi chủ ý, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì như này, Phù Vân về phòng cùng với điện hạ, sau khi đọc xong sẽ đi, có điện hạ quan sát chắc chắn Phù Vân sẽ không dám làm hư tiểu thuyết của điện hạ.”
 
Quý Thính suy nghĩ một chút, thấy đây cũng là một cách hay nên miễn cưỡng đồng ý, Phù Vân vui mừng vội vàng hầu hạ nàng ăn thêm vài món, sau đó cùng nàng trở về phòng.
 
Trong viện vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng chủ viện mà Quý Thính đang ở lại yên tĩnh không một tiếng động, cung nữ lớn tuổi canh trực hành sự rất có phép tắc, bước đi cũng không tạo ra âm thanh gì.
 
Quý Thính cùng Phù Vân trở về phòng ngủ liền đóng cửa lại, đèn trong phòng ngủ được đốt gần một canh giờ sau mới tắt, tắt không lâu thì Phù Vân từ bên trong bước ra, một bên nắn eo một bên đóng cửa lại, lúc này mới rời đi với đôi mắt ngái ngủ.
 
Sau khi y rời đi, dường như có bóng người lướt qua vườn hoa đối diện cửa phòng ngủ, sau đấy mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
 
Phong Nguyệt Lâu, khi trời sắp sáng, trong căn phòng lớn cuối lầu ba phát ra một tiếng động lớn.
 
Tú bà vội vã chạy tới, nhìn thấy một mớ hỗn độn, Thân Đồ Xuyên mặt không thay đổi ngồi giữa đống hỗn độn đấy.