Chương 8: Cô dám lừa ta
Hoàng Thượng:
- Mỹ Châu ta tin con không có ý làm như vậy
- Uyển Nhi vòng này đã vỡ rồi, ta sẽ tặng con một chiếc khác..Ta làm như vậy đã công bằng cho cả hai!!
Uyển Nhi ( tức giận nhưng không làm được gì, Tỷ được làm một ngày nào đó tỷ sẽ biết thế nào là đau khổ)
- Vâng cứ làm như Phụ Hoàng nói, con xin trở về Cung nghỉ ngơi.
Hoàng Thượng:
- Vậy con đi đi, ta sẽ sai Giang Công Công đem vòng ngọc qua Cung cho con..
- Mỹ Châu ta có đem bát canh yến cho con, con mau ăn đi..
Mỹ Châu:
- Vâng Phụ Hoàng, con cảm ơn người
Hoàng Thượng ( Nếu muội muội song sinh của con còn sống chắc đã lớn bằng con):
- Vậy ta hồi Cung đây
Trần Công Công:
- Hoàng Thượng khởi giá...
Mỹ Châu:
- Dạ thưa Phụ Hoàng!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới bếp....
Ngọc Liên:
- Bên ngoài là Hang động Băng nhưng vào đây thì như là Phủ của mình vậy, có mặt trời không có lớp băng...
- Nơi này thật kỳ lạ.. Mà thôi nấu ăn cho Sư Phụ trước đã
Ngọc Liên:
- Làm sao đây, mình quên là từ nhỏ tới bây giờ mình chưa từng nấu ăn...Mình nên nấu món gì đây??? Nấu cơm trước rồi tính!
- Hơ cơm khét rồi!!
Lúc này Dương Minh đi vào...
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Nè cô kia, đang làm gì vậy??
Ngọc Liên:
- Là Bạch Băng Sư Huynh sao??
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Bạch Băng sao??
Ngọc Liên:
- Sư Huynh không phải tên Bạch Băng sao??
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Ý cô là sao?? Là tên ta..
- Cô làm gì vậy??
Ngọc Liên:
- Muội muốn nấu cơm cho Sư Phụ nhưng muội không biết nấu!!
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Không biết thì cô đừng làm, để ta làm..
Chỉ trong chốc lát Dương Minh đã nấu xong....Mùi hương bay lan tỏa..
Ngọc Liên:
- Muội có thể ăn thử không??
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Cứ tự nhiên, vậy cô mang lên luôn đi!!!
Ngọc Liên:
- Là muội mang sao??
Vô tình Ngọc Liên trượt chân....Dương Minh chạy lại đỡ Ngọc Liên... mắt nhìn nhau...Sau đó..
Dương Minh:
-Cô đi lên đi, ta sẽ tự mang lên
Ngọc Liên ( đứng ngây người ra không động đậy gì hết):
-Muội......muội, Bạch Băng Sư Huynh cảm ơn huynh ( vừa nói vừa chạy)
Lúc ngồi vào ăn Ngọc Liên cứ ngồi nhìn Bạch Băng và rồi cười mỉm suốt...
Bất Lão Ông:
- Ngọc Liên hôm nay còn có chuyện vui sao??
Ngọc Liên:
- Dạ Sư Phụ con đâu có đâu??, con đã ăn no rồi ạ, con cảm thấy hơi mệt.. Con xin đi nghỉ một chút..
Bất Lão Ông:
- Hôm nay Tiểu a đầu này có chuyện gì đó là lạ đúng không Dương Minh??
Dương Minh:
- Sư Phụ nói sao??
Bất Lão Ông:
- Hôm nay con cũng ngây người ra vậy, rốt cuộc hai đứa có chuyện gì sao??
Dương Minh:
- Dạ không có gì đâu Sư Phụ, con cũng no rồi. Con đi nghỉ đây..
Trong Phòng Ngọc Liên:
- Mình phải cố gắng vào ngày mai để khống chế sức mạnh bên trong!!!
Bỗng nhiên cô nghe tiếng động bên ngoài và vội chạy ra...
Ngọc Liên:
- Bạch Băng Sư Huynh đang luyện võ công sao???
- Mình phải chạy lại xem.....
- Mình phải cố gắng vào ngày mai để khống chế sức mạnh bên trong!!!
Bỗng nhiên cô nghe tiếng động bên ngoài và vội chạy ra...
Ngọc Liên:
- Bạch Băng Sư Huynh đang luyện võ công sao???
- Mình phải chạy lại xem.....
Không ngờ một chút nữa thôi là Ngọc Liên đã bị Dương Minh đánh trúng...Và Ngọc Liên ngất xuống..
Dương Minh (Hốt hoảng vội vàng chạy lại đỡ):
- Sư Muội, muội có sao không??
Ngọc Liên ( Ngồi dậy):
- Cuối cùng Huynh cũng gọi muội là Sư muội
Dương Minh:
- ( Tức giận) Cô dám lừa ta!!
Và rồi bỏ đi
Ngọc Liên:
- Sư Huynh muội không lừa huynh, muội vẫn con đáng sợ nhưng mà chỉ giả vờ ngất đi thôi..
Dương Minh:
- Ta không quan tâm...
Ngọc Liên:
- Bạch Băng Sư Huynh......Bạch Băng Sư Huynh đợi muội nữa...