“Phù -”
Vuốt vuốt huyệt ở Thái Dương, mặc đồ công sở màu trắng, Tống Khuynh
Vân thờ phào nặng nề một cái, cuối cùng phần tài liện cũng đã được sửa
sang lại thật tốt, từ ngày thứ hai khi cô được gả vào nhà họ Hạ, Lâm
Thục Nguyệt liền sắp xếp cô vào làm phụ tá ở Geel quốc tế cho Hạ Vũ Hi.
Ba tháng, cô chỉ có thể nhìn hắn được vài lần trong thời gian làm việc,
lại còn bị hắn chơi xấu, khi bắt cô xử lý cả công việc của các bộ phận
thư ký khác.
“Tống thư ký, đây là cà phê của tổng giám đốc, làm phiền cô mang vào.”
Giọng nói vang lên bên tai tới toàn thể các thư ký trẻ tuổi, toàn bộ
đều là các nữ bí thư có dung mạo xinh đẹp, đều lên tiếng thán phục, Tống Khuynh Vân không cần ngẩng đầu cũng biết người đến chính là phụ tá đặc
biệt của Hạ Vũ Hi, Đinh Chi Thành.
“Được, tôi biết rồi.”
Bất đắc dĩ cười cười, cũng khó trách tất cả phụ nữ ở công ty đều đối
với Đinh Chi Thành có cảm tình, so với Hạ Vũ Hi lạnh lùng, Đinh Chi
Thành lại có vẻ ôn hòa nho nhã hơn nhiều, mang theo tròng mắt kiếng bên
vành mắt làm cho người khác khó đoán được ẩn ý thật sự ở hắn, bờ môi cứ
luôn giữ mãi nụ cười ôn hòa như mọi khi.
“Còn việc này nữa, nơi này có xấp hồ sơ cần tổng giám đốc ký tên.”
Đinh Chi Thành cười thân thiện, thân thể cao to dừng lại một chút,
xoay người giao cho Tống Khuynh Vân xấp hồ sơ thật dày, tốt bụng chỉ chỗ cho cô để ở chỗ nào cho hắn ký tên, vốn những chuyện này hắn đã quen
làm, nhưng kể từ khi có Tống Khuynh Vân vào công ty, Hạ Vũ Hi liền đặc
biệt ra chỉ định những chuyện này toàn bộ giao hết cho cô.
“Cám ơn anh, anh Đinh.”
Tống Khuynh Vân nhìn Đinh Chi Thành cười dịu dàng một lúc, cô gái nhỏ hiện rõ vẻ ngây thơ trên mặt không hề có chút nghi ngờ gì, làm cho Đinh Chi Thành thiếu chút nữa thì ngây ngất cả người, nhưng chẳng mấy chốc
thì chân mày liền xiết lại, không biết có nên nhắc nhở cô không, phòng
làm việc của tổng giám đốc có cái bục thềm.
Không tốt lắm cho việc mang giày cao gót ba tấc, Tống Khuynh Vân gian nan đi thẳng về phía thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc,
một bước, hai bước, mắt thấy sắp đến cửa thang máy trước rồi, chỉ còn
cách bước chân một đoạn, thân thể chợt nghiêng một bên, nặng nề té lăn
trên đất.
“A!” Nhắm mắt lại thét chói tai, trong tình thế cấp bách, Tống Khuynh Vân lúng túng bắt lấy được vật thể gì đó, lúc này mới ổn định được tư
thế xiêu vẹo chỉ chực thời ngã xuống.
“A, Tổng giám đốc Thẩm, quần áo của anh.” Giọng nói ngọt ngào kêu lên.
Tống Khuynh Vân kinh ngạc, mở một con mắt ra nhìn, nhìn một chút một
chút về phía vật thể mà chính mình bắt lấy, vật thể này ở đâu vậy, thì
ra cô bắt được cà vạt của một người đàn ông xa lạ, trong nháy mắt cà vạt bị buộc chặt lại, thít chặt gương mặt tuấn tú của hắn làm bừng đỏ cả
lên, trên cổ thì nổi đầy gân xanh.
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không có cố ý.”
Nhưng mà, không cúi đầu xuống còn khá hơn, cúi xuống lại nhìn thấy
thứ đập vào trong mắt, làm cho mắt cô liền trở nên trắng dã, xem ra giọt nước cà phê nhỏ như viên trân châu dính trên chiếc áo sơ mi đắc tiền
đang lan ra thành một mảng lớn trên áo càng ngày càng to hơn nhiều, làm
cô vô cùng hoảng sợ liền kêu to.
“Tôi, tôi không có cố ý, để tôi lau giúp cho anh.”
Tự trách bản thân mình, Tống Khuynh Vân liền đỏ tía cả khuôn mặt nhỏ
nhắn, cô cảm nhận được ánh mắt kia đang chú ý ở trên đỉnh đầu cô, mà căn bản cô lại không có dũng khí để ngẩng đầu lên, luống cuống cả tay chân, thay hắn lau đi vết bẩn, tiếc rằng, càng lau thì lại càng hỏng bét.
“Mau tránh ra.”
Vất vả lắm Thẩm Chính Hạo mới khôi phục lại hơi thở bình thường, thấy nhìn thấy cô gái nhỏ đầu sỏ gây ra chuyện lại làm cho áo sơ mi của hắn
càng ngày càng hỏng bét nhiều hơn, không nhịn được liền gạt tay nhỏ bé
của cô ra.
A, Tống Khuynh Vân bị sức lực hắn đẩy ra, thiếu chút nữa đã đứng
không vững, sống lưng đụng phải vách tường làm thân thể đang đứng vững
liền trở nên lay động, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Người đàn ông này không hề thua kém Hạ Vũ Hi, vóc người cao to, cùng
dung mạo tuấn lãng, so với Hạ Vũ Hi thì kém phần gian xảo hơn, trong hơi thở của anh lại có nhiều phần tỉ mỉ cẩn thận hơn, chỉ giống nhau phần
anh tuấn làm cho bất cứ người nào nhìn vào cũng không thể dịch chuyển
mắt đi được.
“Anh (Cô)-”.
Hai người đồng thời mở miệng, trong lòng của Tống Khuynh Vân không
ngừng dâng lên một chút cảm giác quen thuộc, giống như ở sâu trong nội
tâm, từ một nơi nào đó có cảm xúc tương tự, nếu cứ tiếp tục suy nghĩ kỹ
lại thì không hề có chút khả năng nào, liền tự mình cười giễu cợt, không nên quá để ý, lại thành khẩn nhìn hắn nói lời xin lỗi lần nữa, Tống
Khuynh Vân vội vàng thu thập những hồ sơ nằm rải rác, vội vàng chạy vào
trong thang máy.
Nhưng mà, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô đang biến mất ở
giữa thang máy, Thẩm Chính Hạo phải mất một lúc lâu, lại không có biện
pháp phục hồi lại tinh thần, quá giống, có phải là cô ấy không? Mặc dù
dung mạo có chút thay đổi, nhưng giữa hai lông mày lại có chút ưu buồn
lo lắng, giống y như đúc khi còn bé.
sứa: đúng rùi đó, chuyện anh hi hành hạ chị còn dài lắm…