Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 11: Sự kiện mang thai (1)

“Nôn… Nôn… Nôn…” Nằm ngửa ở trên bồn rửa tay của công ty, Tống Khuynh Vân cứ ói liên tục, thậm chí còn phải vịn vào vách tường. Thật vất vả mới nôn ra sạch sẽ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng gầy lên, Tống Khuynh Vân nhìn mình vào trong gương, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Ánh mắt hạ xuống, chống tay trái lên mặt bàn, trên ngón áp út kia, chiếc nhẫn kim cương như đang châm chọc cuộc hôn nhân thảm hại của cô. Từ sự việc kỳ lạ của hai tháng trước, Hạ Vũ Hi không còn trở lại cái gọi là nhà kia nữa.

“Nôn… Nôn… Nôn…”

Trong dạ dày lại nổi lên một trận sôi trào, Tống Khuynh Vân nằm xuống thì lại tiếp tục ói, ói đến không còn thứ đồ gì để ói nữa, nhưng vẫn còn nôn khan, cả người cô như mềm nhũn không còn sức lực, trong thời gian gần đây cô cảm thấy cả người mệt mỏi, ăn không vô, dù hiện tại có miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể ăn được một ít, ói đến trời đen kịt.

Trong một lúc cảm giác choáng váng hoa mắt cứ đánh ập tới, Tống Khuynh Vân nằm xụi lơ trên nền đất lạnh giá, trước khi cô mất đi ý thức hoàn toàn, cô cố sức móc di động từ trong túi áo ra, đè xuống phím call, bên đầu kia điện thoại liền truyền đến giọng người đàn ông nho nhã rất dễ nghe.

“Này, lầu hai mươi tám nhà vệ sinh ở Geel quốc tế, hãy cứu tôi..”

Mở miệng cầu cứu yếu ớt, giọng Tống Khuynh Vân càng ngày càng yếu, từ từ nhắm mắt lại, rơi vào một tầng bóng tối, bàn tay nằm trên mặt đất, bên đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của người đàn ông…

*********

Cô gái nhỏ có chút nhíu nhíu mày đang nằm trên giường màu trắng, lông mi có chút rung rung, dường như rất không an tâm, Tống Khuynh Vân từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt dường như dần dần rõ ràng.

“Đây là đâu?” Nhìn từ trên xuống dưới, khắp gian phòng toàn là màu trắng, ánh mắt cuối cùng từ từ hạ xuống ống truyền dịch trên tay mình.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông, trước khi Tống Khuynh Vân hôn mê liền nhanh chóng nhớ lại, cô nhớ trước khi mất đi ý thức cô đã gọi điện thoại, chẳng lẽ là Hạ Vũ Hi?

Tiếng cửa bị đẩy ra, cảm giác sợ hãi liền ập vào trong lòng, Tống Khuynh Vân trợn to hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, bàn tay nhở bé tái nhợt liền kéo cao chiếc chăn màu trắng che chắn lấy mình.

“Là anh?” Thân thể anh tuấn rọi vào mi mắt của cô, buông lỏng phòng bị, lại có nhiều phần nghi ngờ.

“Em tỉnh rồi!”

Thẩm Chính Hạo đi tới bên cạnh cô, thay cô lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt đau lòng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.

Cô chỉ gọi điện thoại lung tung, thật là cô đã gọi cho Thẩm Chính Hạo. Trong điện thoại giọng giọng nói yếu ớt của cô dần dần biến mất, lòng như lửa đốt hắn lập tức bỏ ngay cuộc hội nghị chỉ mới bắt đầu có năm phút đồng hồ, nhanh như gió bay điện chớp, liền chạy tới nhà vệ sinh nữ theo lời cô nói.

Lại nhìn thấy sắc mặt tái nhạt của cô đang nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, hắn cau mày ôm cô lên, cả người cô lạnh như băng làm cho hắn khiếp sợ, chạy nhanh như bay trên đường đem cô đi đến bệnh viện.

“Ừ.” Tống Khuynh Vân cười yếu ớt, ánh mắt trốn tránh ánh mắt sắc bén của hắn, “Đúng rồi, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện.”

“Người kia đâu?” Không để cho cô trốn tránh, Thẩm Chính Hạo đi thẳng vào chủ đề. “Tại sao em bị té xỉu ở trong nhà vệ sinh một mình, chuyện gì đã xảy với em mà đến nổi tiều tụy tái nhợt như người sắp chết vậy?

Trời mới biết, khi chạm vào người cô thì nhiệt cô cơ thể liền lạnh như băng làm hắn sợ hãi rất nhiều, nếu như không phải canh chừng cô tỉnh lại, hắn dám chắc sẽ phóng tới giết chết tên Hạ Vũ Hi chết tiệt kia.

“Này, này.” Ánh mắt Tống Khuynh Vân lóe lên, im lặng làm thinh không biết nên che giấu như thế nào, “Vũ Hi hắn quá bận rộn, đúng rồi, hắn quá bận rộn, còn tôi, chỉ là mấy ngày gần đây thân thể của tôi không dễ chịu mà thôi, không có gì đáng ngại.”

“Có thật không?” Thẩm Chính Hạo nhíu mày nhìn cô vừa nói lời nói dối, mặc dù hắn không có đi tìm cô, cũng không chứng tỏ hắn không biết tình trạng gần đây của cô, không biết hai tháng này Hạ Vũ Hi có lưu luyến dịu dàng.

“Khuynh Vân, em không định nói sự thật với tôi hay sao?”, Thẩm Chính Hạo vừa tức giận, vừa thương yêu cô bị ức hiếp đến đây.

“Xin hỏi, có phải là tiểu thư Tống Khuynh Vân không?”

Truyền đến hai tiếng gõ cửa, âm thanh dịu dàng điềm tĩnh vang lên, đúng lúc đã giải cứu Tống Khuynh Vân đang không biết làm gì, cô nhìn mang đầy cảm kích về phía đầu nguồn của thanh âm.

Thật là bác sĩ xinh đẹp, mặc dù đồng phục rộng rãi đơn giản cùng với tấm biển che đi vóc dáng xinh đẹp của cô, nhưng chỉ cần dùng khuôn mặt tinh xảo của cô cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhất là đôi mắt to lộ ra vẻ thông minh cơ trí.

Nữ bác sĩ đã quen khi tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của Tống Khuynh Vân, lại cảm thấy hứng thú với người đàn ông bên cạnh cô. Từ sau khi cô đi vào, hắn cũng không từng nhìn cô, ngược lại ánh mắt đặc biệt thâm tình nhìn về phía bóng hình xinh đẹp gầy yếu trên giường.