Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 20: Lâm Tri Ngải Tôi ghét nhất bị người khác gọi là cô ngốc!

Chưa đến mười phút, Lâm Tri Ngải đã bước ra từ trong căn phòng đó và đi theo sau là hai người đàn ông, mỗi người ôm trong tay một cái sọt đựng hoa hồng.

Nhìn thấy chỗ hoa hồng ở sau lưng Lâm Tri Ngải, tất cả mọi người trong phòng khiêu vũ đều há hốc mồm kinh ngạc không nói được câu nào cả, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dùng sọt để đựng hoa hồng như thế.

Lâm Tri Ngải lách qua dòng người rồi trở về lại chỗ ngồi lúc ban đầu, cô vẫy tay với hai người ở phía sau rồi nhẹ nhàng nói: "Các cậu đặt đồ ở đây đi!"

Hai người ôm chiếc sọt hoa đó khẽ gật đầu với Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch ở cạnh bên, sau đó thì đặt hai chiếc sọt ở vị trí mà Lâm Tri Ngải chỉ định.

Triệu Dực Thạch liếc mắt nhìn chỗ hoa hồng đó rồi lại đưa mắt sang nhìn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh, cậu thốt ra giọng nói như thể khó mà tin được chuyện này là thật: "Chị... Chị dâu, chỗ hoa này là chị mua đấy ạ?"

Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng rồi đó, không đẹp hả?"

Triệu Dực Thạch khẽ nuốt nước bọt, nhỏ tiếng hỏi: "Chị mua hết bao nhiêu tiền vậy?"

Lâm Tri Ngải bèn tươi cười hớn hở: "Không có bao nhiêu hết á, hơn nữa ông chủ đó tốt tính lắm, vốn dĩ một đoá hoa phải trả một đồng bạc, nhưng ông chủ đó thấy tôi mua nhiều nên tặng tôi năm mươi đóa."

Giọng nói Lâm Tri Ngải vừa thốt ra, bỗng có ba người đàn ông bước ra từ căn phòng nhỏ màu đen đó, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc sọt nhỏ.

Người đàn ông dẫn đầu phía trước khom người mỉm cười nói với Lâm Tri Ngải: "Thiếu soái phu nhân, hoa của người tôi đều mang qua hết rồi ạ, tất cả là năm trăm năm mươi đóa."

Triệu Dực Thạch và Tống Chu Thành vừa hay ngồi ở ngay đường đi nên bị hoa hồng bao vây lấy xung quanh, Triệu Dực Thạch thốt ra tiếng gào lên kinh hãi: "Chị tốn hết năm trăm đồng bạc cho chỗ này á?"

Sau khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải gật đầu, Triệu Dực Thạch quay phắt về nhìn Tống Chu Thành: "Anh Thành, chị dâu nhiều tiền vậy hả anh?"

Năm trăm đồng bạc là tiền tiêu vặt cả một năm trời của cậu luôn ấy!

Tống Chu Thành nhún vai, thở dài thườn thượt, chỉ dựa vào chiếc rương trang sức trong tay Lâm Tri Ngải kia thôi thì nếu không ngoài dự đoán, cô chính là người giàu nhất trong bốn người họ rồi. Ngay cả trong nhà làm ăn kinh doanh như Vương Cảnh Văn cũng không bì được với Lâm Tri Ngải.

Theo như anh biết, tiền tiêu vặt một tháng của Vương Cảnh Văn giống hệt anh, đều là một trăm đồng bạc. Nhưng Lâm Tri Ngải chỉ cần tùy hứng vung ra một món trang sức thôi cũng đủ để đổi lại một trăm đồng bạc rồi.

Tống Chu Thành đột nhiên sực nhớ ra, mấy món trang sức trong tay Lâm Tri Ngải đúng là rất đáng tiền nhưng cô đâu có mang nó đi cầm đâu, vậy thì chỗ tiền đó ở đâu ra vậy?

Tống Chu Thành nhìn về phía Lâm Tri Ngải, trong đôi mắt lộ ra sự sợ hãi: "Cô nói thật với tôi đi, tiền ở đâu ra mà cô mua chỗ hoa này?"

Lâm Tri Ngải nghiêng đầu, ngây thơ nở nụ cười: "Tôi làm gì có tiền mà đưa, tôi bảo bọn họ ghi nợ đó!"

Giọng nói của Tống Chu Thành chợt run lên bần bật: "Cô... Cô ghi nợ cho ai?"

Lâm Tri Ngải lại nở một nụ cười tươi tắn, trên gương mặt ngập tràn sự thích thú: "Tất nhiên là anh rồi, tôi nói với bọn họ tôi là phu nhân của anh. Sau đó bọn họ bèn đồng ý cho tôi lấy hàng trước trả tiền sau á!"

Khoé môi của Tống Chu Thành bất giác giật run, trong lòng vọng lên tiếng thét gào, anh đưa mắt nhìn những người đàn ông kia đang chuẩn bị đi, Tống Chu Thành nhanh chóng giữ ông chủ ở phía trước lại, nở nụ cười lấy lòng rồi nói: "Chỗ hoa này vẫn chưa mang ra ngoài, có thể trả lại hay không?"

Ông chủ kia gương mặt nghiêm nghị nhìn ra sau rồi lắc đầu: "Xin lỗi, hoa đã bán thì không có lý nào lại trả về được."

Vừa hay ngay lúc này, Nguỵ Quân Vũ phì cười khoái chí: "Tống Chu Thành, đừng để tôi coi thường anh nha, anh là con trai một của nhà họ Tống đó, không lẽ chỉ năm trăm đồng bạc anh cũng không có hả?"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn gương mặt đắc ý của Ngụy Quân Vũ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nói cái kiểu như cậu có không bằng!"

Nguỵ Quân Vũ đắc ý cười: "Sao cậu biết tôi không có!"

Dứt lời, cậu ta đưa tầm nhìn sang Lâm Tri Ngải ở bên cạnh, lắc đầu rồi cười nói: "Cô chính là cái cô ngốc nhà họ Lâm à, Tống Chu Thành vô dụng như vậy cô đừng theo anh ta nữa, theo tôi cho rồi."

Lâm Tri Ngải chau mày, đứng phắt dậy rồi bước ra từ trong tối, cô hỏi Nguỵ Quân Vũ: "Vậy anh có mua hoa cho tôi không?"

Trong lòng Tống Chu Thành đột nhiên dấy lên sự nghi ngờ, anh đối xử với Lâm Tri Ngải tốt như vậy, không ngờ Lâm Tri Ngải lại chỉ vì năm trăm đóa hoa mà từ bỏ anh! Tống Chu Thành càng nghĩ càng tức giận, anh chỉ có thể thở lên hồng hộc rồi trừng mắt đăm đăm nhìn Nguỵ Quân Vũ, trên gương mặt toàn là sự oán hận!

Nguỵ Quân Vũ nhìn bóng Lâm Tri Ngải bước ra, trong phút chốc nhận ra Lâm Tri Ngải là người lần trước đánh mình, cậu ta siết chặt nắm tay rồi hừ một tiếng lạnh nhạt: "Thì ra là cô à, đánh tôi rồi giờ còn muốn tôi tiêu tiền cho cô, dựa vào đâu hả!"

Lâm Tri Ngải mỉm cười, dáng vẻ trông rất vô hại nhưng khi bước đến trước mặt Nguỵ Quân Vũ, cô bèn vung nắm đấm của mình ra đập thẳng vào gương mặt của Ngụy Quân Vũ, vì cô không đủ cao nên chỉ có thể đánh trúng cằm của Ngụy Quân Vũ.

"Anh hỏi tôi dựa vào đâu à, dựa vào cái này nè!"

Nguỵ Quân Vũ bị một cú đấm của Lâm Tri Ngải đánh ngã uỵch xuống đất, nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn muốn đánh tiếp, cả người cậu ta sợ đến mức run lên bần bật.

Cậu ta chỉ có thể hét lớn với Tống Chu Thành đang ở bên cạnh: "Tống Chu Thành, anh dạy cho kỹ cô ngốc này của anh đi!"

Tống Chu Thành nghe thấy câu này bèn bước lùi về sau một bước. Phải nói là lá gan của Ngụy Quân Vũ cũng lớn thật đấy, còn dám gọi Lâm Tri Ngải là cô ngốc, há chẳng phải châm dầu vào lửa sao!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Tri Ngải càng tức giận hơn, cô chau mày, gương mặt lạnh lùng, cơn phẫn nộ không thể kìm được mà bộc phát, càng đấm càng mạnh.

"Anh còn dám gọi tôi là cô ngốc à!"

Cô ghét nhất bị người khác gọi là cô ngốc!

Dưới cơn mưa nắm đấm của Lâm Tri Ngải, Ngụy Quân Vũ hoàn toàn không còn năng lực đánh trả, cậu ta chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu rồi liên tục cầu cứu: "Tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi!"

Lâm Tri Ngải dùng một chân giẫm lên người Nguỵ Quân Vũ, túm lấy cổ áo của Ngụy Quân Vũ, bờ môi anh đào khẽ mở lời: "Vậy anh có tặng hoa cho tôi không?"

Ngụy Quân Vũ tưởng rằng Lâm Tri Ngải không vui vì lúc nãy mình đã châm chọc cô, cậu ta vội huơ tay và hét lớn: "Không tặng nữa, tôi không bao giờ tặng nữa đâu!"

Lâm Tri Ngải chau mày, cô lại giơ nắm đấm lên siết chặt: "Cái gì? Anh vẫn không tặng hoa cho tôi à?"

Giọng nói của Lâm Tri Ngải mềm mại, Tống Chu Thành luôn cảm thấy rằng Lâm Tri Ngải đang làm nũng. Nhưng trong mắt Nguỵ Quân Vũ thì đây chính là đang uy hiếp cậu ta một cách trắng trợn, cậu ta chỉ có thể nói lại: "Tôi tặng, tôi tặng là được chứ gì!"

Lâm Tri Ngải bỗng thay đổi thái độ ngay lập tức, cô bỏ chân mình ra khỏi người Nguỵ Quân Vũ rồi phủi nhẹ chiếc váy của mình, giả vờ như thể chưa có gì xảy ra cả.

Cô mỉm cười cong cong đôi mắt với ông chủ ở bên cạnh: "Vừa nãy ông có nghe thấy chưa? Cậu ta đồng ý tặng hoa cho tôi rồi, vậy thì chỗ hoa này cứ tính vào cho cậu ta đi nha!"

Ông chủ vẫn còn đang ở bên cạnh: "..."

Cô có chắc đây là do cậu ta tự nguyện đồng ý hay không?

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải trong chốc lát trở lại thục nữ, ông chủ vẫn có chút không quen.

Nhưng vì phòng khi Nguỵ Quân Vũ quỵt nợ, ông chủ chỉ có thể đi đến trước mặt Nguỵ Quân Vũ, mỉm cười nói: "Ngụy nhị thiếu gia, không biết người có đem đủ tiền không ạ?"

Nguỵ Quân Vũ bò từ dưới đất lên, xoa nhẹ lên vết thương trên mặt bị Lâm Tri Ngải đánh, cậu gào lên: "Bị điên à, ai ra ngoài mang theo năm trăm đồng bạc hả! Không biết nặng à?"

Trong đôi mắt của Tống Chu Thành hiện lên một tia sáng, anh khẽ bật cười với Ngụy Quân Vũ: "Úi chà, tôi còn tưởng cậu giàu có thế nào chứ, hoá ra cũng chỉ có áo giáp bên ngoài thôi!"

Nguỵ Quân Vũ tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: "Anh nói ai đó, trên người tôi không có không có nghĩa là trong nhà tôi không có!"

Ông chủ thấy thế bèn hỏi lại một lần nữa: "Vậy có thể làm phiền Nguỵ thiếu gia sai người về lấy được không, anh cũng biết đấy, chỗ chúng tôi chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ mà thôi."

Nguỵ Quân Vũ vốn không muốn đồng ý nhưng cậu ta nhìn thấy Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch vẫn còn đang khoanh tay chăm chăm nhìn mình. Lòng tự tôn của người đàn ông khiến cậu ta không thể không thốt lên: "Chuyện này có gì mà khó, tôi chẳng giống ai đó có mỗi năm trăm đồng bạc cũng không lấy ra được."

Nguỵ Quân Vũ nói xong thì lấy ra một lệnh bài từ trong người rồi giao cho ông chủ đó: "Ông cầm lệnh bài này đến nhà tôi lấy đi!"

Nhìn thấy bóng dáng dần rời đi của ông chủ, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch lần lượt giơ lên ngón tay cái biểu dương Ngụy Quân Vũ.

Mặc dù mấy năm nay anh và Ngụy Quân Vũ không hợp nhau nhưng về tình hình của Nguỵ gia, bọn họ vẫn hiểu rất rõ.

Lần này Nguỵ Quân Vũ tiêu một phát năm trăm đồng bạc, lúc quay về không chết thì cũng phải bị lột da thôi!

Cuộc xung đột của Lâm Tri Ngải và Ngụy Quân Vũ kết thúc, khán giả bèn đặt sự chú ý của mình vào cuộc tuyển chọn ca hậu.

Một mình Lâm Tri Ngải có tận năm trăm đóa hoa, đây là một vị khách lớn đấy.

Mỗi một cô ca sĩ bước ra sân khấu hầu như đều đưa mắt sang nhìn Lâm Tri Ngải, rồi nở một nụ cười đầy tình cảm với cô.

Lâm Tri Ngải cũng không từ chối bất cứ ai, chỉ cần nhìn cô thì sẽ ném một đóa hoa lên sân khấu.

Chuyện này dẫn đến việc gần như mọi cô ca sĩ đều sẽ hướng tầm nhìn lên người Lâm Tri Ngải. Một buổi tuyển chọn ca hậu, dường như trở thành buổi lật thẻ* của Lâm Tri Ngải vậy.

Triệu Dực Thạch nhìn thấy lại một cô ca sĩ nữa nháy mắt với Lâm Tri Ngải, bất giác để lộ ra cái nhìn ngưỡng mộ: "Anh Thành, chúng ta để chị dâu cướp đi ánh hào quang như vậy liệu có tốt không!"

Tống Chu Thành đã ngồi ì ở trên ghế từ lâu, thở dài nói: "Đây là hoa do người ta giành về được, có bản lĩnh cậu cũng cướp về thử đi!"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang ngồi ở trước mặt đột nhiên quay đầu lại, Triệu Dực Thạch vội vã huơ tay, để biểu thị rằng bản thân mình không có ý đó. Sợ chậm một bước mình sẽ trở thành kẻ thù của Lâm Tri Ngải mất.

Cái tên phản diện Ngụy Quân Vũ vẫn còn ngồi ở lì ở đấy, vừa nãy cậu lén liếc nhìn Nguỵ Quân Vũ, gương mặt của cậu ta vốn đã mập nay lại bị Lâm Tri Ngải đánh cho trở thành đầu heo luôn.

Nói thật thì cậu vẫn khá là khâm phục tâm lý kiên cường của Ngụy Quân Vũ. Nếu như cậu bị đánh như thế này, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa, chứ đừng nói đến việc xem tuyển chọn ca hậu thế này.

Thật ra, không phải là Ngụy Quân Vũ không muốn về nhà mà là cậu ta không dám về nhà. Cậu ta đi đến phòng khiêu vũ Anh Đào, một ngày tiêu hết năm trăm đồng bạc, ba cậu ta mà biết được thì có mà đánh chết cậu ta mới thôi.

Hơn nữa, cậu ta đã bỏ ra năm trăm đồng bạc rồi thì cũng phải cho cậu ta xem một chút chứ. Chỉ cần Lâm Tri Ngải vứt một đóa hoa lên sân khấu, trong lòng lại lẩm nhẩm đó là do cậu ta mua, đó là do cậu ta tặng đó.

Cũng chỉ có những lúc các cô ca sĩ đó nháy mắt với Lâm Tri Ngải, trong tim Nguỵ Quân Vũ mới không thể bình tĩnh được, rõ ràng là nên nháy mắt với cậu ta, vậy mà lại hời cho cô ngốc chẳng hiểu gì cả!

Giọng hát của các cô ca sĩ ai ai cũng ngọt ngào, mềm mại, dường như có thể làm tan chảy con tim người khác. Nhưng nghe nhiều rồi, Lâm Tri Ngải cũng cảm thấy chán.

Sau khi vứt hết ba sọt hoa hồng, Lâm Tri Ngải bèn nằm ườn ra bàn, lắc đầu rồi thở dài: "Rõ ràng bảo đây là phòng khiêu vũ mà sao chỉ có cuộc thi hát thôi vậy?"

Tống Chu Thành vừa nhìn đã biết cô ngốc chơi chán rồi, anh khẽ bật cười: "Vậy cô còn muốn thi gì nữa hả?"

Trong phút chốc Lâm Tri Ngải nổi hứng lên, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Tống Chu Thành: "Tất nhiên là cuộc thi vũ vương rồi, để cả đám đàn ông lên nhảy bộ không hay hơn cuộc thi ca hậu này hay sao!"

Đại hoàng tỷ của cô nuôi rất nhiều trai lơ, trong phủ công chúa thường có đàn ông nhảy múa. Cô rất tò mò nên đi xem thử, cảnh tượng đó cả đời cô cũng không quên được!

Tống Chu Thành: "..."

Còn cuộc thi vũ vương nữa à, vậy mà cô cũng nghĩ ra!

Triệu Dực Thạch thấy vậy bèn mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu, có phải chị chơi chán rồi không? Vậy chỗ hoa này chị có còn cần nữa không?"

Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn chỗ hoa hồng còn sót lại, sau đó cô lắc đầu: "Không vui nữa, không thèm nữa đâu."

Đôi mắt Triệu Dực Thạch như phát sáng vội bám vào tay vịn ghế của Lâm Tri Ngải, lớn tiếng nói: "Vậy chỗ hoa này chị tặng em nha!"

Chỉ cần cậu lấy được số hoa còn sót lại này thì những cô ca sĩ còn lại chắc chắn sẽ rất ưu ái cậu!

Nhưng thốt lên câu nói đó cùng lúc với Triệu Dực Thạch còn có Tống Chu Thành: "Vậy cô tặng tôi đi!"

Hai người họ dường như cùng lúc thốt lên, Tống Chu Thành liếc nhìn Triệu Dực Thạch, ánh mặt hai người chạm nhau trong không trung, hai người đều đọc được tâm tư của đối phương. Nhưng không ai chịu thua ai, chỉ có thể bám chặt vào ghế của Lâm Tri Ngải chờ đợi câu trả lời từ cô.

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Tống Chu Thành trước, vào lúc Tống Chu Thành tưởng rằng Lâm Tri Ngải sắp đồng ý tặng anh thì Lâm Tri Ngải lại đưa tầm nhìn về phía Triệu Dực Thạch: "Vẫn nên cho cậu thì hơn!"

Triệu Dực Thạch bật cười, cậu còn mang đôi mắt đầy sự đắc ý nhìn Tống Chu Thành. Tống Chu Thành chỉ có thể chăm chăm nhìn Lâm Tri Ngải, chờ đợi một lời giải thích từ Lâm Tri Ngải.

Lâm Tri Ngải nhún nhún vai, gương mặt bất lực: "Chỉ là cậu ta nói ra trước nên tất nhiên phải cho cậu ta rồi!"

Thế nhưng sự thật là cho dù Tống Chu Thành là người nói ra trước thì Lâm Tri Ngải vẫn sẽ tặng chỗ hoa đó cho Triệu Dực Thạch.

Tống Chu Thành là người đàn ông đã bái đường với cô, sao lại có thể liếc mắt đưa tình với phụ nữ khác cơ chứ!

Nếu như Tống Chu Thành nghe được suy nghĩ này của Lâm Tri Ngải, chắc chắn sẽ lạnh lùng bật cười.

Vừa nãy ai bảo còn muốn xem cuộc thi vũ vương ấy! Đúng là hành vi điển hình cho câu chỉ cho quan thắp lửa, không cho dân chúng thắp đèn mà!*

—----

*Chỉ cho quan thắp lửa, không cho dân chúng thắp đèn - 只需周官放火,不许百姓点灯: Đây là một câu thành ngữ để diễn tả rằng kẻ thống trị có thể làm bất cứ điều gì họ muốn nhưng lời nói và việc làm chính đáng của người dân phải chịu nhiều hạn chế. Nó cũng thường đề cập đến việc bản thân làm mọi việc một cách tùy tiện nhưng nghiêm ngặt đòi hỏi người khác hoặc không cho phép người khác có các quyền chính đáng. Ý câu này trong đoạn trên là Tri Ngải thì muốn xem cuộc thi vũ vương mà lại không muốn cho Chu Thành tặng hoa cho những cô ca sĩ kia:))