Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái

Chương 18


Chap 18
Nước mắt nó bây giờ đã tuôn ra, từng giọt lăn trên gò má bé nhỏ, rớt xuống gương mặt Ana. Tại sao? Tại sao chứ? Sao lại như thế này? Kết thúc ở đây sao?
- Đừng khóc, Bảo Nhi. Ko là tui khóc nữa đó_ Ana cố cười, giọng nói nhỏ_ thực ra… Tui còn giấu bà một chuyện… Mục đích tui tới …
Im lặng.
- Hì. Thực ra tui về để gặp hôn phu theo lời… Cha mẹ… Tui ko muốn… Nhưng pama chỉ bảo… Là gặp thôi… Nên… Tôi đi… Với lại… Gặp bà nữa đó… Bảo Nhi!

- Gọi tui là Băng Băng_ nó sau một hồi im lặng cuối cùng cũng trả lời_ tên thật của tui… Là Nguyễn Hàn Băng Băng… Tôi ko thể nói… Lý do… tôi… Ko thể nói cho bà… Xin lỗi.
- Ko sao! Bà có lý do riêng mà… Băng Băng…
Im lặng…
Nó đã đuối tay rồi. Ko thể trụ hơn được nữa. Nó nở một nụ cười với Ana. Như hiểu ý, Ana cũng cười lại…
.
.

.
Tạm biệt…
.
.
.
.
Nó nhắm mắt lại, định cùng Ana rơi xuống. Nhưng…
Ơ?
Một bàn tay to lớn đã nắm tay nó cùng kéo Ana lên… Là hắn?
- Sao… Sao hai anh lại ở đây?_ nó ngạc nhiên tột độ.
Hắn ko nói gì, lạnh lùng quay mặt đi. Nó nhìn Ken, ý hỏi tại sao hắn lại như vậy. Ken chỉ nhún vai khó hiểu. Tại sao vừa nãy hắn còn lo lắng chạy đi tìm kiếm nó, bây giờ lại lạnh lùng bỏ đi thế này?
Ana đã đỡ mệt, nhí nhảnh hỏi Ken (nhanh dữ =.="):

- Này, tại sao anh biết chúng tôi ở đây vậy?
- À_ Ken nhớ lại_ hình như là Minh Tuấn có nghe cuộc nói chuyện gì đó của bọn fan là Lâm Oanh Hạ sẽ ám hại Bảo Nhi nên lúc đó tra hỏi bọn nó rồi tìm ra nhà hoang này thôi. Vừa đúng lúc hai người sắp rơi xuống vực.
- À_ Ana gật gù_ thì ra là vậy!
- Tên khùng!_ nó sau khi im lặng thì nói một câu khó hiểu, rồi bỏ đi_ nhớ về khai mọi chuyện bà mới nói lúc nãy với tôi nhá, Ana.
Ana đứng hình một lúc lâu mới tiêu hoá được lời nói của nó, rồi hét lên:
- Á Á Á! Sao mình tự nhiên mình lại nói chuyện đó với nó chứ! Mình đúng là điên rồi mà! A A A!!!
- Chuyện gì vậy?_ Ken khó hiểu.
- Ơ… À ko có chuyện gì đâu_ Ana đánh trống lảng_ à mà anh thấy Lâm Oanh Hạ ko?
- Cô ta hả? Bị Minh Tuấn cho người bắt đi rồi!
- Ồ, vậy hả? Thôi đi về thôi!
Ana kéo tay Ken chạy đi về nơi tập trung. Khoảng cách giữa hai người họ hình như đã rút ngắn rất nhiều. Cái nắm tay này thật ấm áp… Hệt như mùa xuân…
.
.
Có lẽ…