Công Chúa Đại Liêu

Chương 26-27

Chương 26:


Nam nhân cầm đầu dẫn đầu nhích mặt lại gần và cẩn thận nhìn thẻ thắt lưng kia.

Hắn ta có chút không tin, dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện cắm lông gà làm lệnh tiễn, ai biết được tỳ nữ trong cung Tần Tấn vương cầm lệnh bài ra tác oai tác oái hay không?
Có một người bên cạnh dường như đã tỉnh, hắn lặng lẽ đánh giá Gia Luật Hoàn Cai, sau đó cúi người bên tai nam nhân nói vài câu.

Chỉ thấy nam nhân kia hít sâu vài hơi, lui về phía sau hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Gia Luật Hoàn Cai khoảng một người.

“Tại hạ Sát Lạt, gia phụ là phó sứ Hạt Lỗ Ninh ở Bắc Xu Mật Viện, gặp qua công chúa Thái Bình.

” Hắn hành lễ qua loa, ngữ điệu có chút cứng rắn.

Nếu nàng là công chúa, thì hắn cũng không đến mức đuối lý như thế, nhưng phụ thân của công chúa Thái Bình là Gia Luật Long Khánh, quyền thế ngập trời, bọn họ không thể trêu vào.

Sát Lạt nhéo nhéo nắm tay, hơn nữa công chúa này còn là nữ nhi yêu dấu của quốc vương Tần Tấn…
Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy bộ dạng lấy lòng hắn, khinh thường bĩu môi.

“Nói cho ngươi biết,” Nàng nhẹ giọng, lạnh đến mức không hề có cảm xúc “Loại người như ngươi, vĩnh viễn không xứng để nói Tiêu Thiệu Củ, nếu lại để ta nghe được hai người nói lung tung, không chỉ đơn giản như hôm nay.



Cũng chỉ là một tiểu nha đầu hơn mười tuổi, nhưng khí thế khi nói chuyện lại khiến người ta sợ hãi.

“Công chúa giáo huấn chính là đúng.

” Sát Lạt cắn răng, hung hăng nói.

Không biết xung quanh là do ai thông báo cho thị vệ tuần tra, lúc này một đội binh lính đi lên, Gia Luật Hoàn Cai nhận ra người dẫn đầu là người của Gia Luật Long Khánh.

Thị vệ trưởng nhìn thấy công chúa trong đám người, trong lòng trách cứ bản thân thất trách, vội vàng tiến lên hành lễ.

Sát Lạt nhìn thấy là người của Tần Tấn quốc vương, tâm trạng càng thêm không ổn, thị vệ dưới trướng Gia Luật Long Khánh kiêu ngạo và cứng rắn, mình gặp phải bọn chúng khẳng định sẽ xui xẻo.

Nghĩ đến đây, hắn ta dứt khoát ném ra một cái cớ rồi vội vàng rời đi trước khi mọi người kịp phản ứng.

“Vừa rồi phiền các ngươi, ta ở đây cũng không có chuyện gì, các ngươi không cần cứ nhất quyết ở lại đây đâu.

” Gia Luật Hoàn Cai cười cười với trưởng thị vệ, làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Từ lúc Mãn Ca báo danh, Lục Ngạn đã cứng đờ tại chỗ, cho đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.

Công chúa trước mắt hắn, cùng công chúa khiến Tiêu Thiệu Củ yêu đến chết đi sống lại, là một người sao? Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với công chúa, nhưng không nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai lại chủ động đi về phía mình.

“Vừa rồi nghe Lục đại nhân một mực bảo vệ Tiêu đại nhân, các ngươi quen biết nhau à?”
“Ta và Siêu Na là bằng hữu.

” Lục Ngạn hơi ngượng ngùng, “Lục mỗ sao có thể gánh vác được một tiếng đại nhân của công chúa, gọi ta là Mẫn Chi là được rồi.


Thì ra là bằng hữu à, Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, thế giới này quả nhiên rất nhỏ.

“Tiêu Thiệu Củ hắn, vẫn luôn bị đánh giá như vậy sao?” Gia Luật Hoàn Cai đè nén nỗi khổ trong lòng, nhẹ giọng nói.

“Còn có chuyện quá đáng hơn.

” Lục Ngạn nhắc tới chuyện này liền cảm thấy tức giận, đột nhiên ý thức được thân phận của người trước mặt, giọng điệu lúc này mới chậm lại, “Có người nói bên trong và bên ngoài hắn không giống nhau, còn nói a dua nịnh nọt, sau chuyện đó ta mới quen biết hắn, nghe chửi cũng nhiều năm rồi.


Lúc Lục Ngạn đang nói, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong anh.

“Công chúa có muốn nghe chuyện kia không?”
Hôm nay Lục Ngạn vừa gặp Gia Luật Hoàn Cai liền hiểu tại sao Tiêu Thiệu Củ chịu từ bỏ nhiều năm vì nàng như vậy.

Vì vậy, hắn muốn giúp đỡ.

“Bởi vì Hoàng hậu là muội muội của Siêu Na, ban đầu những người đó không dám quá đáng, công chúa chỉ cần ngẫm lại vì sao hắn đắc tội nhiều quyền quý như vậy mà vẫn có thể yên ổn đi tới bây giờ thì cũng hiểu được.

” Lục Ngạn ho một tiếng, chậm rãi nói.

“Nhưng mấy năm nay nhất tộc của hoàng hậu đang ở thế yếu, hơn nữa Tiêu gia bây giờ coi hắn có cũng được không cũng không sao, nếu còn muốn trở lại vị trí mà hắn muốn, nhất định phải tiếp xúc nhiều với nam bắc Xu Mật Viện cùng các quan viên ở địa phương.


Lục Ngạn đột nhiên cười cười, trong giọng nói chứa sự nhạo báng, “Hắn đi bái phỏng những người đó, nhưng chưa bao giờ mang theo mấy vật màu vàng màu trắng, cũng không lạ gì bây giờ vẫn là một quan viên bị đào thải.


Thật ra Tiêu Thiệu Củ vẫn không thay đổi, chàng vẫn kiên quyết nhất lựa chọn những gì chàng muốn gắn bó.

Nhưng chàng đã quên, thứ quan trường không cần nhất chính là người như chàng.

Gia Luật Hoàn Cai nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó cũng cười rộ lên theo.


Nhờ người ta làm việc gì đó, nhưng không cho người ta cái gì, không biết nên gọi chàng là ngu hay là gân[1].

“Chính là bởi vì vẫn không từ bỏ, cho nên hắn bị nói là tham quyền thế đi.

” Nàng nói.

Lục Ngạn suy nghĩ một chút, vẫn nói ra: “Thật ra bây giờ Siêu Na định từ bỏ, bởi vì hắn muốn theo đuổi những thứ quan trọng hơn.


Nghe xong, Gia Luật Hoàn Cai luôn cảm thấy Lục Ngạn có ý gì đó, tai bắt đầu nóng lên trong vô thức.

Mục đích đã đạt được, Lục Ngạn cũng không ở lại nữa, hắn rốt cục từ Thượng Kinh đi ra, cũng không có nhiều thời gian ở bên ngoài.

[1] Gân: Từ gốc “筋”, có ba nghĩa, gân, bắp thịt và cốt sắt, và cũng là tên của một loại tre cao, rất cứng, thời xưa thường dùng làm cán dáo mác.

Ý tác giả muốn nói là anh Củ co được giãn được.

.

Chương 27:



Mãn Ca đi dọc con đường với Gia Luật Hoàn Cai, một bên âm thầm cân nhắc.


Công chúa bây giờ có vẻ không còn chống cự Tiêu đại nhân nữa, nhưng thái độ cũng không còn thân thiết như lúc đầu.


Mãn Ca thở dài trong lòng, tâm tư của công chúa, quả nhiên nàng ấy vẫn không đoán ra.


Gia Luật Hoàn Cai vừa đi tới chỗ ở của mình, liền thấy có người tới thông truyền Gia Luật Long Khánh tìm nàng, vừa nhìn đã biết là đặc biệt canh giữ nàng trở về.


Nàng nhớ tới chuyện buổi trưa, trong lòng hơi bất an, mặc dù mình mượn danh của công chúa phủ quốc vương Tần Tấn để đuổi đám người kia đi, nhưng rốt cuộc cũng là đắc tội con cháu quan gia, cho nên Gia Luật Long Khánh muốn trách mắng nàng sao?

Mang theo sự bất an như vậy, nàng kéo bước chậm rãi đi tới trước mặt Gia Luật Long Khánh.


“Bồ Đề Nô của ta bị làm sao vậy?” Gia Luật Long Khánh vừa ngẩng đầu liền thấy biểu tình uất ức của Gia Luật Hoàn Cai, nhất thời khàn khàn bật cười.


“Phụ thân, hôm nay con không đúng…” Gia Luật Hoàn Cai quyết định phản khách làm chủ, không chừng hình phạt sẽ nhẹ hơn.


“Ta đã để Hạt Lỗ Ninh phạt tên hỗn tiểu tử nhà hắn rồi.


” Hai cha con đồng thời mở miệng, đều sững sờ tại chỗ.


Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Gia Luật Hoàn Cai, ông nói tiếp, “Còn có mấy người đi theo hắn, ta cũng thêm cho cha bọn họ mỗi người một quyển tấu chương, lý do chính là không được giáo dục tốt.



Gia Luật Long Khánh nói xong, nở nụ cười như lão hồ ly.


Khi Tiêu thái hậu còn sống, dưới sự dung túng của mẫu thân, bóng dáng của tiểu bá vương giờ đây dường như lại quay về trên người ông.


“Bồ Đề Nô, chỉ cần có cha ở đây, con vĩnh viễn là tiểu công chúa được sủng ái nhất Đại Khiết Đan, muốn làm cái gì thì làm, không cần bận tâm đến người khác.


” Gia Luật Long Khánh xoa đầu Gia Luật Hoàn Cai, lập một lời thề trang trọng nhất của một phụ thân.


Ông nhớ rõ, khi còn bé, mẫu thân cũng nói với ông như vậy.


Bởi vậy, ông chưa bao giờ ngấp nghé vị trí của huynh trưởng, ông biết, mình còn thoải mái và tự do hơn ông ta nhiều.


“Cha…” Nước mắt Gia Luật Hoàn Cai không kiềm được mà rơi xuống.


Lại nói tiếp, bản thân mình thích Tần quốc phi, nhưng chưa bao giờ chân chính coi Gia Luật Long Khánh là phụ thân.


Nàng có kính có sợ với ông, từng ghét bỏ đống thê thiếp của ông, nhưng cho đến hôm nay, cuối cùng nàng mới nhận ra, Gia Luật Long Khánh cũng là một phụ thân, ông giống như những phụ thân bình thường, cho con mình tình yêu vị tha nhất.


Ở thời đại này, mình may mắn như thế nào, có thể có được tình thân không giảm tí nào của kiếp trước.


“Sao lại khóc.


” Gia Luật Long Khánh không cảm thấy những gì mình vừa nói có bao nhiêu cảm động, nhưng khi nhìn thấy Gia Luật Hoàn Cai túm lấy mình khóc thì có chút luống cuống tay chân.


Tuy rằng mấy năm nay thân thể của ông vẫn không được tốt lắm, nhưng ông vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, nhìn thấy Bồ Đề Nô thành thân rồi sống chết, kiên trì đến mấy đời cùng chung sống.


Gia Luật Long Khánh vuốt râu, nhìn Gia Luật Hoàn Cai khóc nức nở trong ngực, trong lòng có chút cảm thương, đợi đến khi nữ nhi vừa gả ra ngoài, núi cao nước xa, gặp lại cũng khó khăn.


Lúc Lục Ngạn trở về Thượng Kinh, trên đường gặp Tiêu Thiệu Củ.


“Siêu Na, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Hắn hỏi một cách nghiêm túc.


Lần này Tiêu Thiệu Củ trở về, có nghĩa là hắn đã từ bỏ những nỗ lực hơn mười năm, cũng từ bỏ lời thề trước đây của mình.


Tiêu Thiệu Củ gật gật đầu, không nói thêm gì, giục ngựa rời đi.


“Không hối hận sao?” Lục Ngạn ở phía sau lớn tiếng hô.


Mãi đến khi bóng người biến mất không nhìn thấy nữa, hắn thấy Tiêu Thiệu Củ không quay đầu lại.



“Công chúa, Tiêu đại nhân lại từ Thượng kinh trở về.


” Mãn Ca nhỏ giọng nói.


Gia Luật Hoàn Cai cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp một tiếng.


“Vương phi dự định mời Tiêu đại nhân đến ăn một bữa cơm, nói là gia yến, những người đến có lẽ công chúa cũng quen biết.


” Mãn Ca dứt lời, thở dài một hơi.


Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, nhìn Mãn Ca còn đang nhìn chằm chằm vào mình mà không chớp mắt, không khỏi cười cười.


“Được rồi, khẩn trương như vậy làm gì.


” Nàng cười xoa xoa mặt Mãn Ca, “Ta nhất định sẽ đi, yên tâm.


Là một trong những chủ nhân của yến tiệc lần này, Gia Luật Hoàn Cai từ buổi chiều đã bắt đầu đi theo sau Tần quốc phi, dù sao những người đến đây cũng có thân phận hiển hách, quy định đương nhiên cũng không tầm thường.


Sau khi bố trí chung xong, Mãn Ca vội vàng chỉnh lại trang sức cho Gia Luật Hoàn Cai, “Công chúa không bằng về nghỉ ngơi một lát, buổi tối mới có tinh thần đi dự tiệc.


“Cũng được.


” Gia Luật Hoàn Cai khẽ gật đầu, nhưng không dám động, cả buổi chiều đầu nàng đều bị những đồ trang sức này đè lên, cổ có chút cứng ngắc.



Gia Luật Hoàn Cai chậm rãi bước ra cửa, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tiêu Thiệu Củ đứng đưa lưng về phía nàng, đang nói chuyện với vài người.


Đi qua chào hỏi hay là nhanh chóng chuồn đi? Gia Luật Hoàn Cai còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tiêu Thiệu Củ đột nhiên nhìn về phía mình.


Lần này không thể trốn được rồi, Gia Luật Hoàn Cai hắng giọng, thoải mái đi qua, khóe miệng hơi nhếch lên, “Mấy ngày không gặp cữu cữu, Bồ Đề Nô rất nhớ ngài.


Vài người vốn đang đứng bên cạnh Tiêu Thiệu Củ rất có ánh mắt cáo từ rời đi, trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.


Ánh mắt của Tiêu Thiệu Củ sáng rực, nghe vậy, chàng bước về phía trước một bước, “Phải không, vậy nàng nói cho ta biết nàng nhớ ta bao nhiêu đi.


“Tiêu Thiệu Củ!” Gia Luật Hoàn Cai tức giận, đây không phải là lời khách sáo sao, sao chàng còn coi đó là thật chứ.


Nhưng vừa nói ra, nàng lại có chút hối hận, giọng điệu này rất dễ khiến Tiêu Thiệu Củ cho rằng nàng vẫn thích chàng.


“Hôm nay nàng rất đẹp.


” Ngay khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng bị Tiêu Thiệu Củ đáp trả, không ngờ lại nhận được lời khen này.


.