Tiết lão đầu lại lạnh
lùng hừ một tiếng rồi mới nói: "Cái lão già thượng ấy, suốt ngày nghiên
cứu thuật quỷ thần, cũng chỉ được tính là một nửa kia."
Cái lão già vô thượng ấy?
Người này là ai vậy nhỉ? Nhìn sắc mặt của Tiết lão đầu, dường như đang tức giận
vì thấy tôi nghi ngờ, nên cũng không tiện hỏi ông ta. Ông ta đã kê đơn thuốc,
tôi cũng không cần thiết giữ ông ta lại, khách sáo với ông ta vài câu, rồi bảo
Vãn Nguyệt tiễn ông ta về.
Tiết lão đầu vừa mới đi, tôi
bảo Tố Nguyệt đọc cho tôi nghe đơn thuốc của ông kê. Nghĩ Tố Nguyệt dù sao cũng
là một tiểu tài nữ, nhưng đọc đơn thuốc của Tiết lão đầu này vẫn khó khăn, tôi
nghĩ có lẽ là cô nàng cũng vừa đọc vừa đoán mò chăng!
"Tố nhi chịu thua, có vài
chữ đọc không được." Tố Nhi thấp giọng nói.
Tôi khoát tay, nói:
"Không trách ngươi, đem đơn thuốc này cho người bán xem, bọn họ tự nhiên
xem sẽ hiểu."
Tố Nhi lúc này mới không ray
rứt, hình như nghĩ đến điều gì, lại vui vẻ nói: "Công chúa, nghe nói Tiết
thần y trước giờ không chịu xem bệnh cho người trong cung, hôm nay không biết
thế nào mà mời được ông ta chẩn bệnh cho công chúa vậy?"
Thì ra là thế, tôi cũng nhớ
lại lúc mới vào hoàng cung tôi giả bệnh, Hồ tỷ tỷ đến chẩn bệnh cho tôi cũng đã
nói, người được mời vốn là sư thúc của chị ấy, nhưng ông ta lại đi rồi, nên chị
ấy đành đi thay. Lần này Thừa Đức có thể mời được Tiết lão đầu, không biết lại
dùng thủ đoạn gì đây.
Tố Nhi tuy không đọc được hết
đơn thuốc, nhưng tôi cũng nghe được đại khái, ngoài thuốc uống, thuốc ngâm để
tắm, nói thật, tôi có hơi hoài nghi thuốc này có thể làm linh hồn và thể xác
tôi hòa làm một ư? Người như vậy không phải còn lợi hại hơn thần tiên sao?
Tuy trong bụng có hơi nghi
ngờ, nhưng đã nhìn thấy hy vọng le lói, ngày qua ngày cũng thoải mái hơn. Những
phi tần hậu cung sau khi lần lượt tham quan, thấy hoàng đế
cũng không có động tĩnh gì, người đến chỗ tôi cũng bắt đầu giảm bớt, đến sau
cùng, cuối cùng cũng yên tĩnh
Vào một ngày, nhìn thấy chim
tước vẫn thường đậu ở cửa sân sau, tôi đột nhiên suy nghĩ rất ác độc rằng, nếu
đợi đến mùa đông, một trận tuyết rơi xuống, chỉ cần một nắm thóc như thế, một cái
ki hốt rác, không phải đã có thể giải quyết vần đề ăn mặn sao?
Nhàn rỗi cũng vô vị, tôi cuối
cùng cũng có một quyết định trọng: tôi phải biết chữ! Thời đại này, mù chữ là
chuyện không thể chấp nhận được! Không thể để mấy đứa bọn Tố Nhi biết tôi không
biết chữ được, nếu để Tố Nhi biết công chúa tài nữ của cô ta hiện tại ngay cả
tên mình cũng không biết, tôi sợ cô ta sẽ không chịu được đả kích này, nhưng
lại không thể ra ngoài tìm cho tôi một thầy giáo đến, cũng chỉ có thể mở rộng
từ trong nội bộ thôi. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Vãn Nguyệt là có khả năng,
mà cô ta là thủ hạ của Thừa Đức, đoán chừng việc của tôi chắc cũng biết chút
ít, thế là mỗi buổi chiều biến thành giờ dạy học của tôi và Vãn Nguyệt.
Học mấy ngày chữ như gà bới,
tôi chợt hiểu ra, tại sao phải bắt đầu học từ thuở nhỏ, bởi vì, bởi vì, nếu để
trễ quá thì sẽ nhớ không nổi.
Ngày thứ nhất, tôi cố sống cố
chết học 100 chữ. Ngày thứ hai ôn tập trước một lần chữ của ngày hôm trước, lại
hì hục học thuộc 100 chữ. Ngày thứ ba thì kiểm tra, chỉ viết ra được 7 chữ,
thật là xấu hổ, chẳng những chữ của ngày hôm qua không nhớ, mà 97 chữ của ngày
hôm trước cũng quên luôn.
Tôi thấy khóe miệng của Vãn
Nguyệt giật giật, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với cô ta, cười gượng, chột dạ
nói: "Vẫn không tệ, phải không? Dù sao cũng nhớ được 7 chữ, trung bình cứ
một ngày hợp hơn hai chữ lại, một năm nữa cũng được hơn 700 chữ! Ba năm nữa
cũng gần như có thể dùng ứng phó ngày thường được rồi."
Khóe miệng Vãn Nguyệt lại giật
giật, không nói gì.
Do kiểm tra quá vất vả, mà học
thuộc chữ của hai ngày trước cũng rất mệt, tôi tự cho mình nghỉ ngơi một ngày,
học và chơi kết hợp mà! Đây chính là tinh hoa của nền giáo dục hiện đại đấy.
Ngày thứ tư, tôi tính bắt đầu
học từ mVãn Nguyệt cũng được coi là thầy tốt, biết trước khi học từ mới phải ôn
tập từ cũ, bèn bảo tôi viết lại 7 chữ đã thuộc hôm qua, tôi cầm bút hì hục cả
buổi, viết rồi vẽ một trang giấy, vẽ rồi lại viết, sau cả buổi trời, cuối cùng
ngẩng đầu nhìn Vãn Nguyệt, ngại ngùng nói: "Hình như tôi lại quên hai chữ,
như vậy hễ đến 3 ngày thì nhớ không nổi bảy chữ rồi, trung bình tiếp theo không
được hai chữ."
Sắc mặt Vãn Nguyệt không vui,
nhưng cũng không thể trách tôi được chứ nhỉ? Tôi đã rất cố gắng mà, ai bảo chữ
của bọn họ như gà bới vậy, viết bừa lên một tờ giấy vàng là có thể đem ra trấn
áp quỷ dữ được rồi...
Sau khi học n ngày, tôi cuối
cùng cũng biết viết được mấy chữ tôi muốn viết. Tôi cầm bút, vẽ lên giấy mấy
chữ to, tôi không xem trọng viết được như thế nào, miễn sao đọc hiểu là đạt
được mục đích, thế là OK rồi. Hơn nữa, viết chữ cũng xem trọng quan niệm nghệ
thuật phải không? Hoa nào hợp mắt ấy, chưa biết chừng chữ của tôi trong mắt một
nhà thư pháp lớn sẽ thành "Không trói buộc phong cách, tùy ý mà viết"
í chứ ^^.
Thổi thổi nét mực, tôi nhìn
lên trang giấy "Tình cảm hai người nếu bền lâu, há phải sớm tối bên
nhau." Khóe miệng đắc ý nhếch lên, đoán tên Thừa Đức này nếu nhìn thấy mấy
chữ này, không biết vẻ mặt sẽ biểu hiện ra sao. Nghĩ tôi đến đây hơn con trăng,
một lần cũng không gặp được anh ta, tuy có Vãn Nguyệt đem lời nhắn của anh ta
đến, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung chịu không xiết.
Tên này đã không đến, chắc là
có việc bất đắc dĩ, nhưng đã nhớ anh ta rồi, thì phải để cho anh ta biết. Chúng
tôi là linh hồn mới của con gái mới trong thời đại mới mà, không làm chuyện õng
a õng ẹo đó, nhớ anh ta thì nói với anh ta là được rồi!
Nghiêng đầu nhìn giấy trắng
mực đen, cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Đột nhiên linh cảm lóe lên,
liền lấy son môi trong hộp trang điểm ra, tỉ mỉ thoa lên môi, sau đó chu môi in
lên giấy, một dấu môi lung linh không gì sánh bằng đã nằm trên đó. (vậy là mọi
người hiểu chuyện vết son in lên tờ giấy ở phần ngoại truyện rồi nhé )
Ha ha, như vậy đủ trọng lượng
rồi nhỉ! Tôi gấp tờ giấy bỏ vào phong thư, len lén đưa cho Vãn Nguyệt, nhờ cô
ấy chuyển cho Thừa Đức, thầm nghĩ không biết tên này nhìn thấy phong thư có dấu
môi diễm lệ không gì sánh bằng tim có đập lỗi nhịp không.
Thư gởi đi rồi, tôi hồi hộp
mong đợi Thừa Đức hồi âm, tối hôm đó, tôi đã đợi được rồi, nhưng đến không phải
là tin nhắn, cũng không phải là thư, càng không phải là dấu môi anh ta in trên
dấu môi mình theo suy đoán của tôi, mà là con người bằng xương bằng thịt của
anh!
Thấy Thừa Đức cười hí hửng
đứng trước giường của tôi, tôi không kềm nổi thở dài, chao ôi! Tên này không
chịu được cám dỗ thật, một câu nói, một dấu môi, thì đã dụ dỗ được cả người đến
đây.
Thừa Đức cười ngồi bên thành
giường, tôi bĩu môi lắc lắc đầu.
"Lắc đầu gì đó?"
Thừa Đức khẽ cười hỏi, giơ tay túm chặt tay tôi.
"Anh đến làm gì?"
tôi cố ý hỏi.
"Ta đến làm gì?"
Thừa Đức cười gian manh, cúi đầu xuống, "Nàng nói đi? Là ai in thứ gì đó
để dụ ta đến?"
Tôi lấy tay chống vào ngực
Thừa Đức không cho anh ta tiếp tục cúi xuống thấp nữa, nói: "Đừng có động
thủ trước, từ từ nói chuyện đi!"
"Không động thủ? Vậy phải
động cái gì? (ẹc... ca ca có cần phô thế không >o
Tôi ngẫm nghĩ, rồi gật gật
đầu, nụ cười trên mặt Thừa Đức càng đắc ý, gỡ tay tôi ra, đè hẳn người xuống.
"Nè, nói chuyện trước đi,
rồi làm việc sau!" tôi cuống lên, không kịp suy nghĩ gì buột miệng nói.
Thừa Đức cười dữ dội hơn, hỏi
vẻ ranh mãnh: "Làm việc gì nào?"
Tôi lập tức nghẹn họng, mặt
thoáng chốc đỏ bừng bừng, Thừa Đức thấy bộ dạng tôi như vậy, cố ý cười nói:
"Đừng lo, đừng lo, chúng ta nói chuyện hay làm việc đều không bị nhỡ việc
đâu." (tự tin!!!)
"Anh!" Choáng, tại
sao miệng mồm lanh lợi như tôi lại vô dụng trước anh thế kia chứ?
Thừa Đức cười cười, nén giọng
nói: "...... Để ta kiểm tra thử dấu môi kia là thật không trước đã, vật dụ
dỗ người của nàng......"
Vật dụ dỗ người? Sao tôi lại
trở thành vật dụ dỗ người thế? Cái tên Thừa Đức này, rõ ràng là bản thân không
chống lại được cám dỗ, còn muốn chụp mũ cho người khác, vốn muốn lườm cho anh
ta một cái đã đời, đáng tiếc khoảng cách gần như vậy, thật ra trở mình không
được nói chi trừng mắt với anh ta, bỏ đi bỏ đi, khoan tính toán với anh ta đã,
hơn nữa đầu óc có phần choáng váng, để nghỉ ngơi trước rồi một lát hẵng nói sau
vậy......
Và trong cuộc sống gần như là
yêu đương lén lút này, ngày tháng trôi qua như bay, chớp mắt thu đi đông tới,
một trận tuyết rơi xuống, tôi mới nhận ra mùa đông ở Ngõa Lặc lại đến sớm như
vậy.
Trên triều đường, Thừa Đức và
Thừa Hiền đấu nhau vẫn kịch liệt; trong hậu cung, tôi vẫn tiếp tục làm
"niệm kinh chân nhân", vô cùng chán chường.
Có lúc chợt nghĩ, có phải niệm
kinh có thể khiến lòng người tĩnh tại thật hay không? Nhớ lại lúc đầu tôi là
một cô gái nhiệt huyết tràn đầy, chí hướng vĩ đại, xông pha giang hồ, cưa cẩm
trai đẹp, nhưng giờ đây thì sao? Sao lại ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ở lại trong
hậu cung thế này? Nghĩ ngợi mãi, đến bản thân tôi còn không hiểu nổi, chẳng lẽ
đây chính là thứ tên là "tình yêu" sao? Tình yêu khiến con người dần
dần phải học cách thỏa hiệp?
Có lúc, tôi thật sự không hiểu
nổi.
Tận sâu đáu lòng vẫn có một
tiếng nói đang thúc giục: Cuộc sống này không phải là thứ mày cần, mà mày cần
chính là tự do, chứ không phải chốn thâm cung này!
Phải, tôi biết rõ cuộc sống
này không phải th tôi cần, nhưng tôi lại càng rõ hơn rằng Thừa Đức là người tôi
cần, khi tự do và tình yêu không thể ở cùng nhau, tôi nên đứng về phía nào đây?
Không biết "kinh"
của tôi còn phải niệm đến bao giờ, khi nào tôi mới có thể quang minh chính đại
ở cạnh Thừa Đức? Phải đợi đến khi Hoàng đế thăng thiên chăng? Nhưng thấy Hoàng
đế vẫn còn khỏe mạnh lắm! Bà nó chứ, chắc sẽ không bắt tôi phải niệm kinh cả
đời đó chứ? Tôi thầm nghĩ, thậm chí còn ác độc mong chờ Hoàng đế sớm về chầu
ông bà cho rồi.
Rất nhiều sự thực chứng minh
rằng, con người không thể ác độc, cho dù là nghĩ cũng không được! Vì tôi vừa
trù ẻo Hoàng đế chưa được mấy ngày thì báo ứng đã đến!
Hôm ấy tôi đuổi bọn Tố Nhi ra
chỗ khác, một mình ngồi trước thư án xem sách. Vốn là định xem kinh thư để nhận
biết mặt chữ, tiếc là tôi lại phát hiện ra rằng hiệu quả ru ngủ của Kinh thư
còn ghê gớm hơn cả sách tiếng Anh, xem được chưa mấy phút, cơn buồn ngủ đã kéo
đến, nhìn quanh quẩn thấy Vãn Nguyệt dù gì cũng không có ở đây, liền đặt sách
sang một bên, bò lên trên bàn bắt đầu ngủ gục.
Dường như lại trở về trường
mình khi xưa, thầy đang đứng trên bục giảng giảng bài thao thao bất tuyệt, tôi
ngồi bên dưới lấy sách che mặt, ngủ rất ngon lành. Thầy đang giảng hăng hái thì
đột ngột đi xuống, thẳng đến chỗ tôi ngồi, "Phùng Trần Sở Dương! Còn ngủ
nữa à! Ban nãy tôi giảng cái gì?" Thầy giận dữ.
Tôi giật mình đến nỗi tỉnh
ngay dậy, vội vã ngồi thẳng người, thấy trước mặt là thư án cũ kỹ, không kìm
được cười bò lăn bò càng, rõ ràng là đang nằm mơ, thầy cô ở đâu ra chứ? Lại
thấy trên sách vẫn còn ẩm ướt dinh dính, không ngăn được rùng mình, chỉ cảm
thấy mặt nóng bừng, lòng thầm nghĩ cũng may đã đuổi bọn Tố Nhi đi rồi, nếu
không để chúng thấy cảnh tôi ngủ mà nước dãi chảy đầm đìa thế này thì không ổn,
vừa cảm thấy tự đắc vì mình sáng suốt biết trước mọi việc, vừa vội lấy tay áo
chùi nước bọt trên sách đi.
Đang mải miết làm, khóe mắt
tôi đột nhiên lướt qua một vệt màu vàng sáng, tôi băn khoăn quay đầu lại, đột
ngột cứng đơ người.
Hoàng đế toàn thân vận long
bào màu vàng đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cao thâm dò nhìn tôi.
Thấy Hoàng đế thoáng chau mày,
thoắt nhiên cơn buồn ngủ của tôi đã bị ném xa đến ngoài mười vạn tám ngàn dặm,
thoáng chốc tỉnh hẳn, "phịch" một tiếng nhảy từ ghế xuống, muốn quỳ
xuống hành lễ, nhưng cúi đầu xuống lại nhìn thấy mình đang mặc đạo bào màu xám,
mới sực nhớ ra mình đang được xem như là một người tu hành, nếu hành lễ thì có
hơi không hợp lắm, vội vã chắp hai tay lại muốn niệm câu "a di đà
Phật", nhưng lại chợt nhớ ra hình như không đúng, tôi là nữ đạo sĩ mà, có
phải ni cô đâu, hành lễ kiểu này cũng không ổn, lúc này mới cuống quýt nắm tay
lại, khom người một lát, cung kính "Tham kiến Hoàng thượng."
Hoàng đế lướt mắt qua tôi, tự
ngồi xuống ghế, sau đó mới thờ ơ bảo: "Miễn lễ, ngồi xuống đi."
Ngồi xuống đối diện Hoàng đế,
trong lòng mất tự tin hẳn, không hiểu vì sao ông hoàng đế này lại chuyển đến
chỗ tôi, hơn nữa cũng chẳng mang thị vệ theo.
Hoàng đế dường như nhìn thấu
tôi đang nghĩ gì, bèn nói: "Trẫm đi ngang đây, thấy hoa mai trong vườn
ngươi nở sớm, bèn vào đây thôi." Nói xong liền nhìn về phía thư án của tôi
với vẻ xuất thần.
Tôi nhìn theo ánh mắt của
Hoàng đế, mấy cành hoa mai cắm trong bình đặt trên thư án đang nở rộ, lại nhìn
gương mặt Hoàng đế như đang trầm tư gì đó, trong lòng kinh ngạc, Hoàng đế chắc
không chê tôi làm hư hại hoa cỏ đấy chứ? Nhớ đến những đóa hoa mai này đúng là
hôm qua tôi ngắt được ở trong vườn, mấy nhánh này mọc ngay đầu cành nên không
phí sức lắm. Trước kia tôi thấy những cành hoa mai này trong công viên, thì nói
gì cũng không dám hái, nếu ngắt hoa cỏ bừa bãi thì phải cần tố chất cá nhân,
nhưng cổ đại thì không vấn đề, bởi vậy tôi mới hứng chí dẫn bọn Tố Nhi đi hái
hoa, đặt ghế rồi trèo lên ngắt mấy nhánh hoa mai xuống.
Hoàng đế ngắm hoa mai đến xuất
thần, bỗng nhiên cười nói: "Trước đây mẫu thân của ngươi cũng từng thay
trẫm ngắt hoa mai, có điều nàng không có thân thủ tốt như ngươi, lúc nào cũng
ngắt bừa mấy nhánh thấp để lừa trẫm." Ánh mắt của ông chuyển sang tôi, đến
nỗi trong lòng tôi cứ rùng mình liên tục.
"Đã quen với nơi này
chưa?" Hoàng đế hỏi
Tôi vội cười khan một tiếng,
đáp: "Quen, quen lắm."
"Hử?" Tôi nhất thời
không hiểu Hoàng đế sao lại hỏi câu này, tôi có thể nói oán hận không? Cho tôi
mượn thêm mấy lá gan tôi cũng chẳng dám nói.
"Chuyện của ngươi và Thừa
Đức, trẫm đã biết từ lâu rồi." Hoàng đế khẽ nói.
Tôi thoáng chốc không biết nên
trả lời thế nào, vốn định há mồm ra nói dối, nhưng lúc này lại không dám. Hoàng
đế nhìn tôi rồi thở một hơi dài, nói: "Ngươi và mẫu thân ngươi cũng có nét
giống, nhưng lại có rất nhiều điều khác nhau."
Mẫu thân của tôi? Chắc ông
đang ám chỉ Nam Tĩnh chăng, tôi thầm nghĩ, khác nhau chứ, nếu giống mới lạ đó.
"Trẫm cứ nghĩ mãi không
ra, tính khí của mẫu thân ngươi sao lại vào thâm cung của Châu quốc chứ."
Hoàng đế khẽ nói, nhãn thần có phần mơ màng, như đang hỏi tôi, cũng như đang
lẩm bẩm với mình, "Trong cung này, không phải là nơi các người nên ở
lại."
Hoàng đế thấy tôi cứ im lặng
mãi thì liếc qua một cái, thần sắc mơ màng trong đôi đồng tử vụt mất, đột ngột
hỏi: "Ngươi rất hiểu Thừa Đức?"
Tôi gật đầu, lại lắc lắc đầu,
nói thực, tôi chỉ quen thuộc với tình yêu của Thừa Đức, nhưng với cuộc sống
khác của anh, chúng tôi không hề giao thoa, có thể xem là tôi hiểu anh ư?
Hoàng đế cười cười, nói:
"Nó rất giống ta thuở nhỏ, luôn suy tính quá nhiều, đến cả người bên cạnh
mình cũng không chịu bỏ qua, cho dù là người mình yêu, mà đứa trẻ như ngươi, hà
hà." Hoàng đế vừa cười vừa lắc đầu.
"Ý của Người là Thừa Đức
cũng đang suy tính đến tôi ư?" Tôi hỏi, quên bẵng thân phận người trước
mặt mình.
Hoàng đế không trả lời, tôi có
phần nghi ngờ ông đang cố ý đến để tìm cách ly gián. Tôi không tin tình cảm của
Thừa Đức với mình đều nằm trong tính toán, đặc biệt là sau chúng tôi đã cùng
kinh qua bao nhiêu chuyện trước đây.
Hoàng đế nhìn tôi, phát ra một
tiếng thở dài trầm ngâm, sau đó cười nói: "Ngươi tưởng những chuyện các
ngươi cố che giấu ta thì ta thật sự không biết gì sao?"
Trong lòng tôi sững sờ, không
biết Hoàng đế đang ám chỉ gì, là chuyện tư tình tôi và Thừa Đức luôn che giấu,
hay là chuyện tôi mạo nhận là con gái của Nam Tĩnh?
"Thừa Đức đã sớm biết
những chuyện này không qua mắt được ta, vả lại nó cũng chẳng có ý giấu giếm, có
một số chuyện là nó cố ý làm để ta thấy." Hoàng đế nói, "Giống như
hai người các ngươi cùng đeo một sợi dây giống nhau, ngươi tưởng một đứa tinh
anh như Thừa Đức lại để lộ sơ hở rõ ràng như thế trước mặt ta sao?"
Chẳng lẽ là Thừa Đức cố ý để
lộ sơ hở trước mặt Hoàng đế, cố ý để ông biết được giữa chúng tôi đã sớm có tư
tình rồi hay sao? Nhưng tại sao anh phải làm thế? Dụ dỗ Mẫu phi, tội danh này
đối với anh có tác dụng gì? Tôi chỉ thấy trong lòng từng đợt lạnh buốt cứ dâng
lên mãi.
"Những lời Người nói tôi
không hiểu." Tôi khẽ trả lời, không muốn để mình nghĩ ngợi nhiều hơn nữa.
Giữa Hoàng đế và Thừa Đức, tôi thà chọn tin tưởng Thừa Đức, tôi không tin tình
cảm anh dành cho mình lại có tính toán trong đó, tôi không tin diễn xuất của
anh lại có thể cao siêu đến mức độ như vậy.
Hoàng đế nhè nhẹ lắc đầu, thở
dài bảo: "Có vài việc sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó." Nói rồi
đứng dậy chầm chậm bước ra ngoài, lúc gần đến cửa lại dừng bước, quay người lại
nói nhỏ, "Trong lòng nó, ngươi chung quy cũng chẳng là quan trọng nhất. Nó
tưởng rằng như vậy có thể đánh lừa những người như Thừa Hiền, thậm chí cả trẫm,
nhưng lại quên rằng phụ hoàng của nó cũng từ ghế hoàng tử mà ngồi lên được ngai
vàng, tâm tư đó của nó sao ta lại chưa từng có chứ. Ta... đã từng phụ mẫu thân
ngươi, nên không muốn nhìn thấy ngươi đi vào con đường của m ngươi nữa, phàm
chuyện nào có thể nhìn thấu được thì sẽ tốt hơn."
Hoàng đế quay người bỏ đi, chỉ
còn lại tôi ngồi trong phòng, theo lễ nghĩa thì tôi phải đưa ông ra cửa, nhưng
tôi chỉ thấy sức lực của mình như bị rút cạn, đứng dậy cũng không nổi nữa.
Thừa Đức, thật sự như Hoàng đế
đã nói sao? Thừa Đức, anh thật sự tính toán cả với em ư?
Sở Dương ơi Sở Dương, rốt cuộc
mày nên tin ai đây?
Ngồi thẫn thờ một lúc mới hoàn
hồn lại, trong lòng trống rỗng cực độ, chỉ thấy tất cả đều mờ mịt, rất nhiều
việc càng nghĩ càng khó hiểu, cố lắc đầu cật lực, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện lại
là "tẩu vi thượng" (chạy là hay nhất)!
Đà điểu, kiếp trước của tôi
đích thực là một con đà điểu, tôi thầm mắng mình. Bây giờ tuyệt đối không phải
lúc để chạy! Tôi nghĩ ngợi, lại ngồi xuống trước bàn viết, cầm bút lên vạch một
đường thẳng lên giấy, bên trái bắt đầu viết những điều tốt đẹp Thừa Đức đối với
tôi: chiều chuộng tôi, nghe lời tôi, trên thảo nguyên thì bất chấp nguy hiểm xâm
nhập vào đất địch để cứu tôi...
Chỉ một thoáng mà đã viết được
một nửa, sau đó bắt đầu viết những điều không tốt ở phía bên phải, cầm bút lên
lại không sao đặt xuống, rốt cuộc anh đối với tôi có gì không tốt? Tại sao
những gì tôi nghĩ được đều là những điều tốt đẹp của anh?
Tôi tức giận ném cây bút sang
bên, đứng phắt dậy, chửi: "Bà nó chứ, lão hồ ly tự nhiên lại đến đây nói
với ta những thứ này, lão tính toán gì đây?"
Vừa rảo quanh phòng hai vòng
liền nghe thấy bên ngoãi Vãn Nguyệt gọi: "Công chúa, Hạ Lan quý phi đã
đến."
Hạ Lan quý phi? Mẹ của Thừa
Đức? Hôm nay sao thế nhỉ, Hiên Nhã Các này cả nửa tháng chẳng thấy ai đến, lần
này hay thật, lão Hoàng đế lẫn quý phi nương nương lần lượt kẻ trước người sau
viếng thăm. Vị quý phi nương nương chắc không bị hoa mai trong vườn dẫn đến đấy
chứ? Tôi , căm ghét nhìn mấy cành hoa "môi" (trong tiếng hoa, hoa
"mai" và chữ "môi" - có nghĩa là độc - phát âm giống nhau),
nếu là thật, bà đây tức lên sẽ cho chặt đẹp hết, sang năm trồng tất tật hoa
đào!
Trong lòng thầm lẩm bẩm, vội
vã bước ra cửa, nhìn thấy quý phi nương nương đang bước vào cổng viện, sau lưng
còn có hai người, một là tiểu cung nữ vận cung trang, người khác ăn vận như
thiếu niên chừng hơn mười tuổi. Tôi nhìn kỹ, chợt ngẩn ra, thiếu niên ấy rõ
ràng chính là Diệp Phàm đã mặc lại trang phục nam giới! Hơn nửa năm rồi không
gặp, dáng người cậu đã cao hơn nhiều, nhưng ngũ quan vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ hỏi qua loa Thừa Đức về an
nguy của Diệp Phàm, nhưng chưa từng nghĩ cậu ấy lại theo bên cạnh Hạ Lan quý
phi!
Diệp Phàm theo sau Hạ Lan quý
phi, vẻ mặt điềm nhiên, như vốn không quen biết tôi, tôi vừa nhìn thấy vậy cũng
không dám nhận cậu. Tôi cố đè nén xúc động trong lòng, trên mặt cũng tỏ ra dửng
dưng, kiến lễ với Hạ Lan quý phi rồi mời bà vào chính đường. Vãn Nguyệt đã thắp
một nén hương đưa đến, Hạ Lan quý phi đón lấy, cắm lên lư hương rồi mới quay
người lại.
Tay tôi giữ phất trần, cúi đầu
làm bổn phận đạo sĩ, định dùng bất biến ứng vạn biến, liền nghe thấy Hạ Lan quý
phi hừ mũi một tiếng lạnh lẽo. Tôi vừa nghe đã biết, xong, vị này đến đây chắc
chắn là để kiếm chuyện rồi.
"Các ngươi lui xuống
trước đi, ta nói chuyện với Chân Nhân, bàn luận kinh văn." Hạ Lan quý phi
lãnh đạm nói.
Cung nữ và Diệp Phàm theo bà
vội cúi người lui ra. Vãn Nguyệt nhìn nhìn tôi, trên mặt thấp thoáng nét lo âu,
tôi cười ra hiệu cho cô nàng biết không sao, rồi để cô cũng lui ra.
Hạ Lan quý phi đưa đôi mắt
phượng mang nét đe dọa nhìn lướt qua tôi trước, rồi mới lạnh lùng bảo:
"Minh nhân không ám chỉ, có một số điều ta muốn nói thẳng cho ngươi
biết."
Tôi "ừ" một tiếng,
không tiếp lời, nhìn Hạ Lan quý phi sắc mặt nghiêm túc, đột ngột cảm thấy tình
cảnh này có phần quen mắt, chẳng phải là đoạn kinh điển trong các phim tình cảm
sướt mướt hay sao? Bà mẹ á độc chia rẽ đôi uyên ương thường thường đều mở đầu
bằng câu này, sau đó tiếp theo sẽ là "cô đừng si tình mù quáng nữa, X gia
chúng tôi tuyệt đối không thể để hạng con dâu như cô bước vào cửa, cô ra giá
đi, bao nhiêu cô mới chịu buông tha?" Rồi bà mẹ độc ác bắt đầu quăng ngân
phiếu vào cô con dâu đáng thương, tiếp đó cô gái nghèo nhưng chí không nghèo
này sẽ từ chối tiền bạc, sẽ khóc lóc kể lể trước, sau đó xách hành lý bỏ đi, đa
số là trong bụng còn có mang theo một thứ gì đó! (còn thứ gì nữa trong bụng đây
bằng.bằng)
Nghĩ đến đây, thậm chí tôi còn
bắt đầu nghĩ bà già độc ác này sẽ dùng bao nhiêu tiền bạc để ném vào tôi đây?
Nếu bà ta làm thế thật thì tôi có cần không nhỉ?
Cần! Không cần thì bảo không
cần, cần thì cũng nói cần đi! Có tiền rồi dễ làm việc, cùng lắm phủi tay rồi
trở mặt là được!
Hạ Lan quý phi thấy tôi có vẻ
lơ đãng thì không kìm được nộ khí, lạnh lùng nói: "Tại sao không hỏi ta
muốn nói gì?"
"Chẳng phải bà nói muốn
luận kinh văn với tôi sao?" Tôi ra vẻ ngây thơ hỏi.
"Ngươi!" Hạ Lan quý
phi tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, cố nhịn rồi cười lạnh, "Cứ giả ngây thì
cũng chẳng phải cách hay!"
"Không phải giả, người ta
ngây ngô cũng chẳng do tự nguyện, ai khiến cô ta phải ngây ngô, bà nói có phải
không?" Tôi cười khẽ đáp.
Hạ Lan quý phi ngẩn ra, lạnh
lùng nhìn tôi rồi đột nhiên cười, nói: "Ngươi hóa ra cũng có chút thú
vị."
"Cuộc sống đã quá vô vị
rồi, không thể để mình có chút thú vị được ư?" Tôi dửng dưng đáp.
Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìn
tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần
rồi, chuẩn bị binh đến thì tướng cản, nước vào thì đất ngăn, cả đời tôi dũng
cảm nhất chính là đấu khẩu với người ta! Lão thái tháạ Lan à, bà cứ cố gắng hết
sức đi! Tôi nhủ thầm.
Hạ Lan quý phi nhếch nhếch
môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp mà cao quý, khẽ nói: "Thừa Đức thích
ngươi."
"Ừ." Tôi cũng cười
cười, đáp, "Tôi biết."
"Nó rất thích ngươi, đã
có thể nói là yêu ngươi được rồi." Hạ Lan quý phi chậm rãi nói, giọng mềm
mượt dễ nghe.
"Tôi biết, nếu anh ấy
không yêu tôi, tôi sẽ không vì anh mà trở vào cái lồng giam này." Tôi khẽ
khàng trả lời.
Thừa Đức có mưu tính gì với
tôi không, tôi không rõ, nhưng tôi lại tin tưởng tình cảm của anh, tin rằng anh
cũng yêu tôi. Đây chẳng phải là sự tín nhiệm Thừa Đức, mà là sự tín nhiệm với
chính bản thân tôi, tin tưởng vào cảm giác của mình.
Hạ Lan quý phi lại cười, giọng
nói mang hơi hướm yêu chiều đứa con mình: "Nhưng ngươi lại chỉ là chướng
ngại trên con đường lý tưởng của nó."
Tôi cười lạnh một tiếng, quả
nhiên là thế, tiếp theo chắc là sẽ khuyên tôi nên từ bỏ chứ gì?
Hạ Lan lão thái thái à, quả
thật xin lỗi nhé, người bà gặp phải chẳng là nàng công chúa bé bỏng yếu đuối,
bị bà già ác độc hành hạ vùi dập rồi cứ thế mà ôm một bụng uất ức bỏ đi, để lại
nam chính phải tìm kiếm mình khắp thế giới, chúng tôi không học theo họ, chỉ
cần Thừa Đức yêu tôi, tôi... bà nó chứ... sẽ không thể bỏ cuộc!
Hạ Lan quý phi đảo mắt về phía
tôi, thấy tôi không mở miệng nói gì thì bỗng lên tiếng: "Hoàng thượng
thích ngươi."
Tôi đang tự khích lệ mình đợi
xem bà ta chia uyên rẽ thúy thế nào, ai ngờ bà lại quẳng cho tôi câu này,
thoáng chốc nghệch ra, há hốc mồm, ngơ ngẩn không nói được gì.
Giống như một qu bóng bay, đã
được thổi to đến cực hạn, đang đợi người nào đó đến đạp một phát cho nổ tét ra,
không ngờ lại bị người ta đứng sau chích cho một mũi kim, lần này hay lắm rồi,
muốn nổ cũng không nổ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn nó từ từ xì hơi.
"Hả?" Tôi há hốc mồm
ra rất lâu, cuối cùng "hả" một tiếng, "Bà... đang đùa tôi đấy
à?"
Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìn
phản ứng của tôi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
"Ta nói hoàng thượng
thích ngươi, cho nên mới không để tâm đến chuyện ngươi trước kia, mới để ngươi
làm nữ đạo sĩ gì đó." Hạ Lan quý phi thờ ơ bảo.
Tôi chỉ thấy những chuyện xảy
ra trong ngày hôm nay có phần kỳ lạ quá thể, liền nghĩ đến một câu nói đã bị
nhai đến mòn vẹt: Không phải tôi không hiểu, chỉ là thế giới này thay đổi quá
nhanh. Sau đó mới phát hiện, những quý nhân trong hoàng cung này đều là những
cao thủ trong lĩnh vực giáng sét, Hoàng đế vừa giáng một cú sấm sét xong bỏ đi,
vị Hạ Lan quý phi này đã nối gót đến giáng thêm một đòn kinh thiên động địa
nữa.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn
ra bên ngoài, bầu trời đã có tuyết rơi hơi ảm đạm, lòng nghĩ chẳng lẽ do tôi cứ
mặc mãi bộ đồ tích điện đó sao? Chứ khi không cứ phải chịu bị sét đánh thế này?
Ông trời ơi ông trời, thà để ông đánh một đòn cho tôi chết quách đi cho xong.
"Nếu ngươi thật lòng yêu
thương Thừa Đức, ngươi nên làm điều gì đó cho nó." Hạ Lan quý phi nhẹ
giọng nói, "Vì lý tưởng của nó, mà làm những chuyện mà ngươi có thể
làm."
"Chẳng hạn?" Tôi
hỏi.
Hạ Lan quý phi cười khẽ, khóe
mắt xuất hiện lờ mờ nếp nhăn, tôi mới nhận ra, Hạ Lan quý phi dung nhan mỹ miều
cao quý cũng đã là một phụ nữ U40 rồi, tuy bà đẹp nhưng đã chẳng còn tươi trẻ
nữa.
"Hoàng thượng thích
ngươi, nên Thừa Đức không thể thích ngươi, phụ tử cùng tranh giành một người
con gái, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ."
"Chuyện này hình như
không do tôi quyết định được." Tôi đáp, "Tôi có thể làm gì cho Thừa
Đức đây?"
Hạ Lan quý phi nhìn thẳng vào
mắt tôi, cuồng nhiệt trong ánh mắt thoáng lướt qua, cố nén giọng đáp:
"Ngươi có thể tranh giành sự sủng ái cho nó! Nếu ngươi có thể khiến Hoàng
thượng vui lòng, đồng nghĩa với việc giúp nó có được vị thế vững chắc bên cạnh
Hoàng thượng."
Lần này đến lượt tôi lặng lẽ
nhìn bà quý phi nương nương được sinh trong phú quý, lớn lên trong nhung lụa
trước mặt mình, nhìn ánh sáng cuồng nhiệt thoáng qua trên mặt bà, quả nhiên,
chuyện bà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ là thủ đoạn thường dùng của đám phụ nữ
hậu cung, tranh sủng? Buồn cười.
Hạ Lan quý phi như chẳng ngờ
tôi lại hỏi câu này, ngẩn ra một lúc rồi trả lời: "Phải, nó yêu ngươi, vậy
nên..."
"Vậy nên tôi không thể
làm thế." Tôi lắc đầu, điềm đạm nói. Khoan nói đến chuyện tôi đã mạo nhận
là con rơi của Hoàng đế, ông vốn chẳng thể sủng hạnh tôi hơn, cho dù tôi chẳng
phải, thì chỉ cần Thừa Đức yêu tôi, là tôi đã không thể ngốc nghếch đi làm
những chuyện này. Nếu anh đã yêu tôi, anh càng không mong muốn tôi làm thế; nếu
anh không yêu tôi, tôi càng không làm những chuyện này cho anh, bộ tôi đần
chắc?
Khóe môi tôi thấp thoáng nụ
cười nhìn Hạ Lan quý phi, thấy thần thái trên mặt bà ta phút chốc tan biến, sắc
mặt lạnh hẳn xuống, đến cuối cùng phát ra một tiếng hừ lạnh trong cổ họng, rồi
quay người phất tay áo đi mất.
"Thật ngại quá, không
tiễn đi xa được nhé." Tôi cười, nói với theo sau lưng bà ta.
Hạ Lan quý phi tức giận đùng
đùng bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ và Diệp Phàm đang đứng đợi vội vã bám sát
theo sau, không ngờ vừa đến cổng viện thì nghe Diệp Phàm "úi da" lên
một tiếng, bàn chân vẹo hẳn sang bên ngồi thụp xuống, Hạ Lan quý phi làm mặt
lạnh ngừng lại, quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội cúi thấp đầu,
nói nhỏ: "Không cẩn thận chân lại đạp phải cục đá này, bị trẹo chân
rồi." Nói xong lấy tay xoa xoa mắt cá chân, lẩm bẩm nói: "Ai biết
được dưới chân lại có cái thứ này đâu, không đề phòng kịp."
"Đúng là đồ vô
dụng." Hạ Lan quý phi thấp giọng mắng một câu, quay đầu lại tức giận nhìn
tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Diệp Phàm vội đứng dậy, liếc
nhanh tôi một cái rồi cũng theo sau bà già kia ra khỏi cổng.
Thấy Diệp Phàm và mấy người đã
đi khỏi, tôi vội chạy lúp xúp ra chỗ Diệp Phàm vừa bị ngã ban nãy, cẩn thận dò
tìm khắp nơi. Diệp Phàm biết võ, không thể bị một hòn đá nhỏ làm sái chân được,
hơn nữa ánh mắt cậu ta nhìn tôi trước khi đi, hình như cũng có ý nào đó.
Mặt đất trống trải, ngoài cục
đất nhỏ bị Diệp Phàm đạp phải ra, chẳng còn gì khác.
Cái cậu Diệp Phàm này, rốt
cuộc là có ý gì? Tôi có phần mơ hồ không rõ.
"Công chúa, người đang
tìm gì thế?" Vãn Nguyện từ phía sau bước đến hỏi, "Thần giúp người
tìm?"
"Không cần, không
cần." Tôi vội huơ huơ tay, đứng thẳng dậy đi vào trong nhà, hôm nay đuối
quá, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nằm co trên giường, đỡ phải chịu thêm một trận
sấm sét từ trên trời giáng xuống nữa, tôi lẩm bẩm.
Nằm trên giường cả một buổi
tối, cũng chịu không rõ nổi mối quan hệ lằng nhằng phức tạp ở đây, Diệp Phàm
tốt thế sao lại ở cạnh Hạ Lan quý phi? Tóm lại là không thể có chuyện Hạ Lan
quý phi thấy cậu ta đáng thương nên mới giữ lại được. Hạ Lan quý phi hôm nay
cũng có phần kỳ quặc, không giống ngày thường, nghĩ ra được ý nghĩ bốc mùi thế
này, sao chẳng giống mẹ ruột của Thừa Đức gì cả.
Cuối cùng lại kết luận, hoàng
cung nàyphải nơi người ta nên ở, thời gian lâu dài thì người bình thường cỡ nào
cũng đều biến thái hết.
Cho nên, tôi phải nghĩ cách ra
ngoài, tốt nhất là quang minh chính đại mà đi, không biết "niệm kinh chân
nhân" như tôi có thể ra ngoài niệm kinh không? Đạo sĩ chẳng phải là cũng
có loại du phương đạo nhân (tức là đạo sĩ lang thang í ^_^) đó sao? Tôi nghĩ.
Để Vãn Nguyệt mang thư đến cho
Thừa Đức, bắt anh tối nay đến thăm tôi, bàn bạc một chút về vấn đề của mình,
thấy Vãn Nguyệt đi rồi, trong đầu tôi lướt qua lời Hoàng đế nói, Thừa Đức đang
tính toán gì với tôi? Anh có thể làm thế không? Tôi có gì tốt để anh phải tính
toán đâu? Người, anh đã tính được rồi, còn có thể tính đến thứ gì khác nữa?
Ban ngày cứ lờ đờ mất tinh
thần mãi, trong đầu cứ lóe lên những chuyện hôm qua, và còn ánh mắt Diệp Phàm
trước khi đi, chung quy cậu ta muốn nói gì với tôi? Tôi có nên liên lạc với cậu
ta không?
Haizzz, đầu óc mình đúng là
không đủ xài, có phần ngưỡng mộ những "cô nàng gián" (ý chỉ sức sống
dẻo dai như cỏ dại), tại sao mới chớp mắt một cái đã có chủ ý, trong hậu cung
chơi trò âm mưu tính kế đến mức gọi là "đắc tâm ứng thủ", sao đến
phiên tôi thì tôi lại trở thành một cô nàng èo uột vô dụng thế này?