Về đến
phòng mình, quần áo tôi đã khô rồi, được, nếu kiên trì một chút, tôi thấy không
cần thay, tự động sẽ khô thôi. Thấy Nam Cung Việt quay về phòng hắn, tôi vội
cài các cửa bên trong phòng mình, đề phòng kẻ gian, đề phòng trộm cắp, đề phòng
Thừa Đức!
Sau đó,
quay đầu vội cởi bộ quần áo ướt nhẹp, lúc này nằm trong chăn ấm là sướng nhất!
Tôi cởi ra hết chỉ còn lại cái yếm trên ngời, vén màn giường nhảy lên, miệng
còn thì thầm nói: Tôi buông màn xuống khi nào vậy?
Leo lên
xong tôi liền hối hận, đúng là chăn nóng, nhưng mà, nhưng mà tên Thừa Đúc đó
đang ở trong giường ngồi dựa tường! Ánh nến xuyên qua màn giường hắt lên mặt
hắn, có chút kỳ lạ. Trời ạ! hắn còn lại cười.
Tôi
nghĩ mình hiện tại cho dù nhìn thấy ma cười với tôi còn hơn miễn cưỡng nhìn
thấy Thừa Đức.
Giọng
tôi thanh thanh, không có dấu vết chăn bị kéo cao lên, hướng về phía Thừa Đức
gật đầu cười, "Hì hì! Rất đúng lúc!" Tôi choáng váng, tôi không phải
sợ ngây người ra, khẳng định nói với người nửa đêm trốn trên giường tôi
"Rất đúng lúc!" Anh nói xem nếu ta bây giờ gọi to Nam Cung Việt, có
thể có ích?
Thừa
Đức nhìn tôi nhếch mép, mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Còn
biết trở về sao?"
Tôi
liền gật đầu. Không phải chứ? Cảm giác này sao giống ông chồng nửa đêm thẩm vấn
bà vợ vậy? Xác định tên Thừa Đức này là không phải có vài sai lầm sao? Tôi đột
nhiên cảm thấy tự tin một chút, ngươi có thể làm gì ta? Nam Cung Việt có thể ở
sát vách, ta không tin ngươi có thể giết ta bây giờ! Nghĩ đến đây, tôi không
cảm thấy sợ ưỡn thẳng
Tên
Thừa Đức đó nhìn từ vẻ mặt thiếu tự tin của tôi xuống tới cái lưng thẳng tắp,
đột nhiên cười thành tiếng, cười nói: "Đừng ưỡn nữa, ưỡn nữa thì ngực vẫn
thẳng như vậy, cùng lắm thì."
Thừa
Đức không nói, nhưng đột nhiên leo xuống giường, tôi liền co chân lại nhường
cho hắn, tên này ngồi bất động bên mép giường, tôi niệm trong lòng: A Men, hy
vọng tên ôn thần này đi nhanh dùm!
"Cô
hay là rời khỏi đây đi! Nếu muốn du ngoạn, tôi cho người đưa cô đi, cho cô một
thân phận đàng hoàng, cũng tốt hơn cô cưỡi lừa đi khắp nơi!" Thừa Đức bỗng
nhiên nói, không đầu không đuôi, làm tôi ngây người ra, tôi hít hít mũi, nghĩ
điều nghe được phải chăng là có mùi vị âm mưu gì. Thừa Đức nhìn phản ứng của
tôi, đột nhiên nói: "Bỏ đi, coi như tôi không có nói."
Tôi gật
gật đầu.
"Đã
cởi thì phải cởi ra hết chứ, mặc đồ ướt mà ngủ sẽ bệnh đó." Thừa Đức nói.
Tôi
nghệt mặt gật đầu, Thừa Đức quay đầu lại nhìn tôi một cái, đứng lên, đi đến cửa
sổ mở cửa, tay vịn bệ cửa nhảy ra ngoài, tại sao người ta đều thích đi bằng cửa
sổ? Tôi thấy khó hiểu. Trước tiên không quan tâm nhiều như thế, tôi vội leo
xuống giường hai ba bước lẻn đến trước cửa sổ, vừa muốn khép cửa lại, lại thấy
tên Thừa Đức đó đã xoay người lại, đang giật mình nhìn tôi. Tôi vội vịn khung
cửa, gượng cười, nhẹ nói: "Đi thong thả!"
Thừa
Đức cười gượng, lắc đầu bỏ đi. Tôi vừa thấy hắn đi xa, sợ hắn đổi ý, vội vàng
khép cửa, cài lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay về giường. Vừa tính ngủ,
lại cảm thấy cái yếm trên người quả nhiên ướt nhẹp khó chịu, ngủ trần trụi thì
ngủ trần trụi! Tôi cởi trần bò vào trong chăn, trong này vẫn còn ấm, không biết
là hơi Thừa Đức hay là của tôi, trong lúc nhất thời, tôi ngây người ra.
Buổi
sáng thức dậy, lại phát hiện đầu giường có nhiều váy áo nữ màu hồng nhạt, nhìn
lại cửa sổ cũng đều hoàn hảo, thật là chóng mặt chết được! Đây có thể thật là
chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt hơn nhiều! Tôi nhìn bộ quần áo đẹp
này, nhìn nhìn lại bộ nam giới xám xịt kia, lập tức có mới nới cũ, không phải
tôi đỏm dáng, bộ đồ hôm qua vẫn chưa sạch, mặc vào sẽ sinh bệnh.
Mặc quần
áo mới vào, Mãnh An Dương tên tiểu tử ngốc đó lại có vẻ mặt kinh ngạc, tôi liếc
nó một cái, nói: "Đừng nói nhảm nhiều như vậy!" tên tiểu tử ngốc Mãnh
An Dương đó quả nhiên khép miệng lại. Tôi lén nhìn Nam Cung Việt, mặt không
chút thay đổi, một chút cũng không biểu hiện vẻ kinh ngạc với bộ đồ mới tôi
mặc, chẳng lẽ là của hắn đưa.
Bên võ
đài chạm mặt tên Thừa Đức đó, tên đó không ở dưới xem, mà ngược lại chạy đến
xem ngồi cùng với bọn Giang An Bang. Lâm Y Y vẫn bộ đồ trắng, ngồi bên cạnh
Thừa Đức, nhìn chúng tôi bên này một cái, kề tai nói với Thừa Đức cái gì đó,
Thừa Đức mỉm cười gật đầu, hướng theo ánh mắt của Lâm Y Y cũng nhìn qua chúng
tôi bên này, thấy tôi đang nhìn bọn họ, còn mỉm cười gật đầu ra hiệu với tôi.
Hừ! Đôi
gian phu dâm phụ này, không biết đang nói xấu chúng tôi cái gì, tôi lườm Thừa
Đức một cái, ngoáy đầu đánh cược với Mãnh An Dương, hai người trên đài lần này
tương đối nhanh nhẹn, rất nhanh đã hạ được một người. Mãnh An Dương thắng, vênh
váo tự đắc lấy một nén vàng trong tay tôi, còn nhìn tôi khiêu khích. Tôi không
để ý nó, ánh mắt lướt nhanh đến thượng khách trên đài, tên Thừa Đức đó không
biết nói đang nói nói gì bên tai của Lâm Y Y, chỉ thấy sắc mặt Lâm Y Y ửng đỏ,
khóe miệng hiện lên vẻ mặt thẹn thùng, ngay cả tay đều bắt đầu vặn vẹo khăn
tay......
Đây là
làm gì vậy? Hiện trường biểu diễn cái gì? Ngay cả chút ảnh hưởng cũng không
quan tâm? Tôi bĩu môi , xoay người định gọi Nam Cung Việt cũng nhìn thấy vẻ mặt
lẳng lơ của "Y Y cô nương" của anh ta, nhưng vừa xoay người lại phát
hiện Nam Cung Việt lúc nãy còn ở đây ______không có!
"Nam
Cung Việt đi đâu rồi?" Tôi hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm đang nhìn chăm chú chỗ
ngồi thượng khách, nghe tôi hỏi nó, nhìn nhìn xung quanh, cũng vẻ mặt hoài nghi
l lắc đầu.
Tôi lại
cẩn thận tìm xung quanh, vẫn không có người, đang tính đi chỗ khác tìm, thì
thấy Nam Cung Việt từ xa đi lại. "Anh đi làm cái gì vậy? Cũng không nói
một tiếng, làm sao làm hộ vệ cho người ta?" Tôi có chút không vui, đi đâu
cũng không nói một tiếng, nếu tên Thừa Đức đó đến bắt nạt tôi thì làm thế nào?
Tôi lướt nhanh lên đài, dĩ nhiên, bây giờ tên đó không rãnh để gây phiền phức
với tôi.
Nam
Cung Việt cũng không nói, kéo tay tôi đi ra ngoài, Mãnh An Dương nhìn thấy,
liền kéo Diệp Phàm ở phía sau theo cùng. Ra đến bên ngoài không có ai, tôi vung
tay khỏi Nam Cung Việt, hỏi: "Rốt cuộc thế nào vậy?" Nam Cung Việt
ngừng lại, lấy trong ngực ra một mảnh da dê, mảnh da dê này thấy có một đoạn
ghi chép, có chút hư hại, trên mặt vẽ vài ký hiệu sông ngòi, núi, trên góc còn
biết 3 chữ màu đen.
"Bản
đồ kho báu?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Nam
Cung Việt gật đầu, nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Cô biết chữ?"
Choáng
váng, vừa nhìn thấy hình vẽ này, ngoài 3 chữ này ra thì còn có thể có gì nữa
chứ? đoán mò cũng đúng.
"Trộm
về hả?" tôi hỏi, Nam Cung Việt gật đầu. "Trộm bản đồ thường không
phải là buổi tối mới đi sao?" tôi hỏi. Chiếu trên tivi đều là nhân trời
tối ra tay mà, Sao anh ta dám đi trộm ban ngày?
Việc
trộm đồ này, tên Nam Cung Việt này tại sao lại muốn làm quang minh chính đại
như vậy? Vẻ mặt tôi không khỏi nhìn Nam Cung Việt nghĩ ngợi. Mãnh An Dương kéo
Diệp Phàm đuổi theo ở phía sau, tôi đưa tấm bản đồ da dê cho Mãnh An Dương, nó
cũng kinh ngạc. Diệp Phàm cầm tấm bản đồ trong tay Mãnh An Dương, xem xét tỉ
mỉ, sắc mặt cũng thay đổi.
"Cái
này trộm ở đâu vậy?" tôi hỏi.
"Trong
thư phòng của Giang An Bang." Nam Cung Việt đáp, "Hắn cho rằng người
khác sẽ ra tay vào buổi tối, tôi cứ ban ngày mà ra tay."
Tôi dù
sao cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, Diệp Phàm vẫn ngây người ra với tấm
da dê, tôi hỏi: "Diệp Phàm, sao vậy? Có gì không ổn hả?"
Diệp
Phàm ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, đưa tấm da dê cho tôi, nhè nhẹ lắc đầu.
Đứa bé
này có chút kỳ lạ, mấy ngày nay sống với nó mà nói, làm sao cũng không cảm thấy
nó không chỉ đơn giản là một tiểu ăn mày, hơn nữa hôm nó thấy nó và Mãnh An
Dương đánh nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều rất ra dáng, rõ ràng là người có học
qua võ công. Nghĩ đến đây, hai tay tôi đặt nhẹ lên vai nó, nhẹ giọng nói:
"Diệp Phàm, em có chuyện gì giấu chúng tôi, đúng không?"
Người
Diệp Phàm dao động, giật mình nhìn tôi.
"Em
biết chúng tôi đều là bạn em mà, giữa bạn bè với nhau nên thành thật, không
phải sao?" tôi cười, chỉ chỉ Nam Cung Việt, nói tiếp: "Nam Cung Việt
là hiệp khách hành tẩu giang hồ, tên tiểu Mãnh An Dương này bỏ nhà ra
ngoài...."
"Tỷ!"
vẻ mặt Mãnh An Dương không phục, rõ ràng nó không đồng ý với đánh giá của tôi.
Tôi khoát tay ngăn lời tiếp theo của nó, nói tiếp: "Mà thân phận của chị
là đặc biệt nhất, chị là một công chúa đào hôn (1). Em xem, thân phận của chúng
tôi đều không giấu em, còn em thì sao?, Diệp Phàm."
Thật ra
thân phận của tôi chưa hề nói qua với Diệp Phàm, nhưng Mãnh An Dương đều đã
biết, thì cái miệng nó vốn rộng mà, nó không thể không nói với Diệp Phàm?
Quả
nhiên sắc mặt Diệp Phàm có chút dao động, cắn môi dưới cúi đầu, tôi im lặng đợi
nó trả lời. Sau một lúc lâu, nó ngẩng đầu lên, trong mắt đã lấp lánh nước, thấp
giọng nói: "Sở Dương tỷ, thân phận của muội không thể nói cho mọi người
biết, nhưng xin mọi người hãy tin muội, muội từ trước giờ không có lỗi với mọi
người. Giang An Bang không phải người tốt, hắn tổ chức đại hội võ lâm này tuyệt
đối không có ý tốt.
Lòng
tôi hoảng sợ, lời nói này của Diệp Phàm là ý gì? Nó sao lại biết chuyện của
Giang An Bang? Tôi ngoái đầu nhìn Nam Cung Việt, Nam Cung Việt khoanh tay trước
ngực đứng đó, hơi nhíu mày, nói: "An Dương, đệ và Diệp Phàm quay về trước,
bốn người chúng ta ra ngoài cùng lúc sẽ khiến người khác sinh nghi, huynh và Sở
Dương đi xem xét lần nữa."
"Đại
ca, đệ và huynh đi, để Sở Dương và Diệp Phàm quay về trước." Mãnh An Dương
nói.
Nam
Cung Việt không nói gì, lạnh lùng nhìn Mãnh An Dương một cái, đe dọa làm Mãnh
An Dương liền ngậm miệng lại, nghe lời kéo Diệp Phàm cùng đi.
Nhìn
bóng họ đã đi xa, tôi hỏi Nam Cung Việt: "Chúng ta phải đến thư phòng của
Giang An Bang xem xét à?"
Nam
Cung Việt gật đầu, tôi lập tức có chút hưng phấn, nén thấp giọng nói:
"Không cần chờ đến tối thay y phục dạ hành đi sao?"
Trên
tivi đều chiếu như vậy, đáng tiếc là tôi không biết khinh công, nhảy qua tường
không được.
Nam
Cung Việt liếc tôi một cái, nói: "Cô thấy trong hậu viện có người
không?" tôi nghe vậy nhìn tứ phía, đến đây lâu rồi, vẫn không thấy bóng
người.
Tôi lắc
đầu, đoán chứng lúc này ngay cả bọn đầy tớ đều ở phía trước hầu hạ rồi.
"Vậy
tại sao còn phải đợi đến tối?" Nam Cung Việt hỏi.
"Đúng
ha, vậy tại sao còn phải chờ đến tối?" tôi lặp lại, nhưng trên tivi đều
chiếu như vậy, sao lại trách tôi?
Nơi ở
của Giang gia thật đúng là không nhỏ, theo Nam Cung Việt đến trước bên ngoài
bức tường, anh ta bất động.
Tôi
ngẩng đầu nhìn bức tường cao cao đó, lại ngoái đầu nhìn Nam Cung Việt bên cạnh,
lập tức chạy nhanh đến lên lưng Nam Cung Việt, ôm cổ anh ta nói: "Nhảy vào
đi!" dù sao cũng không thể để anh cặp nách tôi dưới cánh tay anh lần nữa,
tôi nói thầm.
Nam
Cung Việt cõng tôi nhún người nhảy lên, vượt qua tường che, rơi vào trong sân,
lách người mấy cái thì đã ở bên ngoài thư phòng của Giang An Bang, quả nhiên
trong sân không có đầy tớ, Nam Cung Việt mang theo tôi quang minh chính đại đi
lên hành lang trước thư phòng. Tôi nhìn cửa sổ trước thư phòng thì có chút ngẩn
ngơ, phải xem kỹ mấy cái cửa sổ một lần mới được, tôi vui vẻ.
"Sao
vậy?" Nam Cung Việt thấp giọng hỏi.
Tôi chỉ
mấy cái lỗ lớn nhỏ bằng đầu ngón tay trên cửa sổ, thấp giọng nói: "Anh xem
anh đều không phải là người đầu tiên, người ở đây đều không biết đến mấy bận
rồi."
Nam
Cung Việt nhìn theo ngón tay tôi, xem kỹ mấy cái lỗ, có lớn có nhỏ, có to có
hẹp, có cao có thấp, mới xem thì không phải do một người gây ra. Xem ra trên
tivi cũng không phải đều gạt người, tối thiểu buổi tối mọi người đến đây trộm
đồ đều dùng cách này. Nhưng tôi cũng khó hiểu, tại sao nhưng người đến sau cứ
phải chọc thêm lỗ mới? Dùng lỗ mà người đến trước để lại không được chắc? Mọi
người xem, cái giấy dán cửa tốt thế này mà bị chọc lỗ chỗ chẳng khác gì cái
lưới. Chẳng lẽ do cao độ không thích hợp
Tôi ở
đây nghĩ ngợi lung tung, Nam Cung Việt sầm mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng,
kéo tôi đi vào. Thư phòng thì không nhỏ, nhưng bày trí cũng bình thường, tôi
cũng vứt bỏ ý nghĩ muốn nhân tiện lấy chút đồ đi.
"Tìm
thấy miếng da dê ở đâu?" tôi hỏi.
"Trên
tường sau kệ sách có một ô ngầm." Nam Cung Việt nói. Tôi không khỏi có
chút khâm phục, xem xét tỉ mỉ kệ sách, được rồi! Nam Cung Việt anh tài thật!
Chỗ bị che khuất vậy mà cũng có thể tìm được, nhưng nói thế nào, giống hệt trên
tivi chiếu cũng có rất nhiều thứ được giấu sau kệ sách.
Ánh mắt
vô tình lia đến một bức tranh bên cạnh kệ sách, bức tranh là một người ngồi
đánh đàn dưới cây tùng. Tôi tiện tay vén bức tranhphát hiện sau bức tranh có
một ô ngầm, Nam Cung Việt cũng phát hiện, vội mở ô ngầm ra, mở ra vừa thấy thì
cả hai đều há hốc mồm, choáng váng! Bên trong còn có một tấm da dê cũ nữa!
Tôi lấy
ra, đối chiếu với tấm Nam Cung Việt cầm trong tay, giống như khuôn đúc, tôi
choáng váng, đây cũng là bản đồ kho báu ư? Cái này rốt cuộc có bao nhiêu? Tôi
nhìn Nam Cung Việt, muốn biết ý của anh ta.
"Tìm
lại, xem coi trong phòng còn nữa không?" anh ta thấp giọng nói.
Cuối
cùng, kết quả tôi và Nam Cung Việt lục lọi là: trên tường có tổng cộng phát
hiện 6 ô ngầm, trên vạc giường có hai cái, dưới đất có năm cái, trên nóc nhà 4
cái, tổng cộng 17 tấm bản đồ da dê! Đủ làm 10 đôi ủng nhỏ bằng da dê.
Nhìn
một đống bản đồ được lục ra, tôi suýt chút nữa bật cười lớn, nhưng nhìn sắc mặt
của Nam Cung Việt mà đành nhịn, không dám làm bừa. Ký hiệu trên mỗi tấm bản đồ
đều giống nhau, Giang An Bang này rốt cuộc là ý gì đây? Chúng ta ở đây lục ra
được ít nhất hai mươi tấm, còn không biết có bao nhiêu lần trộm như vầy. Thế
nào? Định cho mỗi người một phần? Vậy còn tạo ra đại hội võ lâm chi nữa?
"Tôi
thấy bản đồ kho báu này mười tấm thì tám chín tấm là giả rồi?" tôi nói.
Nam
Cung Việt gật gật đầu, thấp giọng nói: "Giang An Bang làm vậy để làm gì
chứ? Nếu không phải cô nói, tôi cũng không nghĩ đến quay lại đây xem xét, lúc
trước chắc cũng không ít người đi trộm cái gọi là bản đồ kho báu này, nhưng tại
sao không nghe thấy động tĩnh gì nhỉ?"
"Chả
lẽ bản đồ này là kế nghi binh? Còn bản đồ thật thì ở chỗ khác?"
Nam
Cung Việt không nói, cúi đầu nhìn kỹ một chút tấm bản đồ, "Những chỗ đánh
dấu trong bản đồ này dường như cách đây không xa, nếu bản đồ này là giả, tại
sao không đánh dấu xa một chút? Đánh dấu một nơi gần thế này, người đi xem
không biết là giả sao?"
Đúng
đó, cảm thấy khó hiểu, tại sao phải chuẩn bị bản đồ giả nhiều như vậy? Giống
như là chờ người khác đến trộm đi vậy, trừ phi ______
"Bản
đồ này là cố ý dẫn một người đến một nơi!" tôi kinh ngạc nói. Dường như
Nam Cung Việt cũng nghĩ đến nơi này, gật đầu nói: "Không sai, một nơi ở
ngoài Uyển Thành, e rằng nơi đó đã có người ở đó đợi chúng ta rồi."
"Vậy
chúng ta có cần đi xem qua không?" tôi hỏi.
Nam
Cung Việt hơi do dự một chút, nói: "Tôi tự đi, cô quay về trước ở cùng với
bọn An Dương đi."
"Cho
tôi cùng đi với!" tôi năn nỉ. Sự việc kích thích vậy, tôi sao có thể không
đi cùng chứ? nhìn Nam Cung Việt chẳng có ý động đậy gì, tôi lại đe dọa:
"Anh cũng biết rồi, Lạc Thiên chính là tam hoàng tử của Ngõa Lặc - Thừa
Đức, hắn cả ngày như là mèo rình chuột cứ rình ta vậy, anh yên tâm bỏ lại tôi
một mình ở đây sao? Nếu tôi bị hắn bắt về, anh trả lời với Thẩm lão đầu thế
nào?"
Nam
Cung Việt vừa nghe tôi nói lời này, đột nhiên trở mặt, lạnh lùng cười nói:
"Thừa Đức nếu muốn bắt cô thì đã bắt rồi, tuyệt đối sẽ không đợi đến bây
giờ. Hơn nữa tính ra việc cô bị hắn bắt về thì có liên quan gì với tôi? Tôi lại
không nợ Thẩm lão đầu cái gì, giúp cô chẳng qua là tình cảm, không cứu cũng là
bổn phận, Chẳng lẽ cô biến thành cẩu bì cao dược?" (2)
Tôi té
xỉu, lời nói của Nam Cung Việt suýt làm tôi nghẹn thở lời nói của Nam Cung Việt
làm tôi bị sặc, tí nữa thì nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên (3), sững
sờ hồi lâu không nói ra lời. Anh ta sao nói trở mặt thì trở mặt, tôi trêu chọc
anh ta cũng đã trêu chọc rồi, tôi sao có thể thành thuốc cao bôi trên da chó
chứ? Tôi tính đâu ra đấy không phải nếm qua hai miếng đậu phụ của anh ta sao?
Tôi ù ù
cạc cạc nhìn Nam Cung Việt. Con người này của ta mà, lúc vô sự thì cái miệng
đều nhanh hơn ai khác, nhưng khi mà tức giận cực độ, ngay cả lời cũng nói không
ra được.
Nam
Cung Việt tránh ánh mắt của tôi, xem tấm bản đồ da dê, xem đi, xem đi, tôi thấy
a không thể nhìn ra đồng nhân dân tệ rồi! Càng nghĩ càng tức! Anh kéo cái gì
chứ, tôi không tin thiếu tên đồ tể anh à không, thiếu Nam Cung Việt bán thịt
anh tôi phải gặm lông heo.
Nam
Cung Việt không quan tâm đến tôi, bắt đầu bỏ từng tấm bản đồ về chỗ cũ. Tôi
không nói gì, ào ra ngoài, quẹo qua hành lang đến bên bức tường tôi lại gặp khó
khăn, dựa vào thân thủ này của tôi cũng không ra được, chẳng lẽ vẫn phải nghêng
ngang đi ra từ cửa chính của người ta ư?
Lúc
này, tôi mong muốn mình cũng có thể giẫm chân nhảy lên, nhưng mà bản thân một
thanh niên tân thời đã trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc, dạng khinh công này từ
góc độ vật lý học căn bản là không phù hợp với nguyên lý cơ học. Ngươi xem ra
có nhảy lên, ngươi cũng chỉ có thể thấp trên 3 phân, vẫn là lên không được.
Tôi
đang mâu thuẫn, Nam Cung Việt từ phía sau lại. Tôi quay đầu hướng cửa chính đi,
bị hắn tóm lại, dưới chân trỗng không, người đã bị hắn bế tôi lên, còn chưa đợi
tôi vùng vẫy, hắn đã bế tôi nhảy ra ngoài tường.
"Buông
ra! Đừng chạm vào miếng cẩu bì cao dược gỡ không ra!" tôi thấp giọng tức
giận nói.
Nam
Cung Việt cười lắc đầu, vẫn y nguyên bế tôi nhanh bước đi.
"Buông
ra!" tôi tức điên lên, quát to. Nam Cung Việt thích thú, còn nghe lời thả
tay thật, nhưng lại không để tôi trên đất, mà dùng sức ném tôi lên không trung,
mà còn thấy cây hải đường nở rực rỡ ở nhà bên cạnh.
"A______"
tôi sợ hãi hét chói tay, không phải tôi nhát gan, chỉ là từ sau khi tôi năm
tuổi cha tôi cũng không dùng sức ném tôi cao thế này, mà Nam Cung Việt ném tôi
vẫn không phải là độ cao thông thường. Mắt nhìn thấy mặt đất càng lúc càng gần,
tôi hét lớn lên, Nam Cung Việt lại một phen bế tôi lên, cười xấu xa hỏi:
"Còn thả nữa không?" (haha hai tên này đúng là... ^^)
Trái
tim tôi vẫn ngừng lại trong cổ họng mắt không nhìn xuống, cho nên tạm thời
không có cách gì trả lời câu hỏi của Nam Cung Việt, chỉ biết ôm chặt cổ anh ta,
đánh chết cũng không buông. Nam Cung Việt chỉ cong khóe miệng c đầu nhìn tôi,
khuôn mặt đỏ ửng lên, lòng tôi bỗng nhiên luống cuống, tôi cúi đầu không nhìn
anh ta, thoáng chốc thời gian như ngừng lại.
Một lúc
lâu sau tôi mới bình tĩnh lại, không quên trừng mắt hung dữ với anh ta một cái,
vùng xuống đất, khi xuống được rồi tôi không quên đạp mạnh lên chân anh ta một
cái, sau đó mới phủi phủi quần áo của mình. Bên cạnh có người đi qua, vô cùng
kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, tôi đỏ mặt, quay người vội vàng đi vào trong võ
đài. Lúc đến xung quanh võ đài, đúng lúc thấy Mãnh An Dương và Diệp Phàm đứng
đó đợi chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi, hai chúng nói đều chạy lại.
Kể sơ
lược tình hình trong đó cho bọn nó, Diệp Phàm nói mấy nhân vật quan trọng trên
võ đài đều không động chỗ, xem ra hẳn là chưa biết sự việc phía sau của chúng
tôi.
Nam
Cung Việt nhìn tôi một cái trước, sau đó đó quay đầu qua Mãnh An Dương nói: "Mọi
người ở đây, huynh đi một mình xem xét, khoảng chừng tối sẽ trở về. Mọi người
tự cẩn thận, đừng rời đám đông, nhớ kỹ chỗ nào náo nhiệt thì đi chỗ đó, chắc là
sẽ không có chuyện gì."
Đức
hạnh (4)! Muốn nói thì nói trực tiếp với tôi không được sao, còn phải nói với
Mãnh An Dương để cho tôi nghe. Tôi bĩm môi, trong lòng lại nghe mát dạ, quay
đầu đi xem đấu võ trên đài.
Nam
Cung Việt dặn dò vài câu thì lách mình đi, tôi và bọn Mãnh An Dương chen người
đến phía trước, tiếp tục canh bạc hôm qua. Thật ra ba người chúng tôi đều có
chút căng thẳng, cho nên mới càng phải tìm vài sự việc khác để thay đổi sự chú
ý một chút. Tôi và Mãnh An Dương hét to, thu hút sự chú ý dồn dập của mọi
người.
(1) -
Đào hôn : chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn
đi.
(2) -
Cẩu bì cao dược: là một loại thuốc dùng để giảm đau, giảm sưng của Trung y, có
nghĩa bóng là món hàng dùng để lừa bị người khác.
(3) -
Nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên có nghĩa là chết đi sống lại, trong đạo
Phật, thế giới mỗi khi kinh qua một kiếp nạn đều có một vị Phật xuất thế, ra
đời. Xuất thế nghĩa là sinh, thăng thiên nghĩa là tử.
(4) -
Đức hạnh : thường mang nghĩa xấu. Châm biếm lời của người nói, biểu thị dáng vẻ
nhìn không được của một người, như cử chỉ, hành động, tác phong v.v... Ở đây ý
của Sở Dương mang nghĩa châm biếm lời nói của Nam Cung Việt.
Biển
báo Stop khẩn cấp
Chương
này gây shock nặng ** nha . Coi xong xịt máu vô viện cấp cứu là Kjss không chịu
trách nhiệm đâu đó .Cảnh báo trước rồi nha .