Nhìn
bọn họ tiễn chân Thừa Đức, tôi tự nhiên thấy mình rất chán nản, đến đây làm trò
hề như vậy, thú vị gì chứ, chỉ đấu khẩu, sau đó thì thua hết tài sản, tôi nghĩ
đến mười mấy lá vàng đó là tôi thấy đau lòng, càng nghĩ càng chán, một mình
theo đường cái trở về, thấy trong ngực còn cất kim quan(1) lấy từ trên đầu Thừa
Đức xuống, ước chừng rất nặng, phía trước còn có viên ngọc ước tính giá trị không
ít, ngang qua tiệm cầm đồ thì vào đổi thành bạc.
Tôi đối
với tiền bạc của thời đại này thì không có khái niệm gì cả, lão già ngồi trước
quầy cao cao ra giá 100 lượng, tôi rốt cuộc cũng không biết có lời hay không có
lời, đành dựa vào kinh nghiệm mua đồ khi đi du lịch mà mặc cả với ông ta, ông
ta trả 100, tôi nói 500. Cuối cùng ông ta nói hai người mỗi người lui một bước,
cùng nhau thương lượng, tôi nghĩ cũng được, nhưng tôi thấy này con số thì tức
giận, phản đối yêu cầu lão già đó tăng thêm, lão đó nói nói không thể tăng
thêm. Tôi dù tức giận cũng phải kiềm xuống giảm một lượng, bỏ đi một lượng đó
tôi cũng không muốn, tôi cũng không muốn tính toán với tên ngốc này.
Cất
ngân phiếu cùng một ít bạc vụn ra khỏi tiệm cầm đồ, tôi liền giữa trưa chạy thẳng
đến tửu lầu (quán rượu) đó, gói đồ và con lừa vẫn còn ở trong đó. Lúc này trời
vẫn chưa tối, xa không đến được theo lời Hồ tỷ tỷ nói 12 canh giờ(2), Thừa Đức
và Phụng Thiện vẫn còn nằm trên giường, tôi trở về sẽ không có gì nguy hiểm,
nói gì cũng không thể làm tán gia bại sản được, thế nhưng đều là tiền mua được!
Nhưng tôi vừa rẽ đến con phố đó, thì cảm thấy không ổn, ở đầu phố có rất nhiều
người vây quanh, ló đầu vô nhìn, có mấy quan binh Ngõa Lặc đang niêm phong tửu
lầu đó, tôi kêu thầm một tiếng không hay rồi, không dám ở lại nữa, xoay người
thấp đầu xuống bỏ đi. Trên đường đi vội vội vàng vàng, chân nọ xọ chân kia va
phải nhiều người, cũng nhìn không được nhiều như thế, lúc này nếu rơi vào tay
Thừa Đức, tôi dứt khoát rút dao tự sát cho xong.
Tôi
hoang mang bước mạnh trên đường, cũng không biết quẹo mấy khúc cua, chui qua
mấy ngõ hẻm, trời dần dần tối, mới phát hiện mình vậy mà đã đi đến biên giới
của Uyển thành, lúc này trong lòng mới ổn định một chút, bất giác thầm mắng
mình vô dụng bị bắt lại thì sẽ như thế nào? Cùng lắm thì theo Đinh tiểu tiên về
nhà. Đến đây cũng đã lâu rồi, ngay cả lá gan cũng biến thành nhỏ rồi, đáng tiếc
là túi đồ và con lừa của tôi, khéo lần trở về này, trên người chỉ còn một ít
của cải. Trời cũng tốt rồi, nói gì thì tôi cũng không thể ngủ hoang bên ngoài
được, phải đi tìm một khách điếm (nhà trọ) nhỏ để trú, chỉ cầu cho thượng đế
phù hộ Thừa Đức sẽ không tìm tôi trong thành rộng lớn này, nói cho cùng anh ta
còn có công sai rước dâu, không nên ở Uyển Thành để lộ thân phận, nghĩ vậy cũng
có chút buồn bực, đội rước dâu đó từ Uyển Thành đi ra, Thừa Đức sao có thể ở
lại đây, anh ta dám trắng trợn tự ý rời bỏ công vụ như vậy sao? Hơn nữa, công
chúa tôi đây đều bỏ rồi, đội kia của anh ta gấp rút lên đường như thường lệ,
anh ta không sợ lộ tẩy, không cách nào báo cáo kết quả với cha của anh ta sao?
Tuy đã
đến trước biên giới Uyển Thành rồi, nhưng cũng không hoang vắng như vậy, không
tìm bao lâu thì thấy ánh đèn mờ nhạt của khách điếm, mặt tiền không lớn, thu
dọn cũng gọn gàng. Tôi sợ người của Thừa Đức sẽ đến tìm tôi, đứng ở cửa nhìn
rất lâu mới dám vào.
"Đại
nãi nãi(3), bà ở trọ à?" chủ tiệm xem ra rất ít có khách đến, nên vội vã
ra nghênh đón.
Tôi gật
đầu, bảo hắn chuẩn bị cho tôi phòng sạch một chút, có thức ăn, chú ý người đi
đường, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn. Chủ quán liền đồng ý, nhưng chẳng thấy động
đậy gì cả, chỉ nhìn tôi cười ha hả, ngại ngùng nói : "Đại nãi nãi, chúng
tôi sẽ đi chuẩn bị cho bà, bà phải đưa tiền đặt cọc trước? Không phải chúng tôi
không biết làm ăn, chỉ là tiệm này làm ăn nhỏ, sớm đã có quy định."
Tôi
cười cười, cũng không chấp nhất làm gì, thò tay vào trong ngực lấy ra bạc vụn.
Lần này không hề gì, nụ cười trên mặt bỗng cứng ngắt, trong ngực không có gì
hết, đừng nói bạc vụn, ngay cả ngân phiếu cũng không có! Toàn bộ đã mất hết
rồi, lúc này mới bừng tỉnh suy nghĩ lại lúc nãy chạy trên phố va phải mấy
người, không biết có nhân sĩ nào tiện tay lấy đi không, đúng lúc này, trên
người ngay cả một đồng cũng không có.
Chủ
tiệm nhìn nét mặt tôi thì hiểu trên người tôi không có tiền bạc, vẻ mặt tươi
cười lập tức biến mất, bĩu môi giễu cợt, nói : "Lại quên mang tiền phải
không, hay là tiền bị người ta lấy
Loại
người này, tôi tức quá trừng mắt nhìn hắn, vừa trừng mắt xong lại nghĩ không
thể đắc tội với hắn được, tôi vẫn còn trông chờ vào chỗ trọ này, đành miễn
cưỡng cười đáp : "Không giấu gì ông, quả thật là bị người ta trộm tiền mất
rồi, ông cho tôi ở trước một đêm, ngày mai tìm họ hàng tôi nhất định bảo anh ta
trả cho ông một phần bạc không ít đâu.
Tên chủ
tiệm đó lạnh lùng cười : "Tôi thấy cô hay là đừng phiền phức đưa anh ta
đến, cô trực tiếp đi tìm người họ hàng của cô đi!" nói xong thì đẩy tôi ra
ngoài.
"Nếu
không thì ông cho tôi ở lại trước đi, tôi sẽ giúp ông làm việc!" tôi liền
nói.
"Không
được, không cần đâu, cô hay là tìm nhà khác đi, thấy cô là một người phụ nữ con
nhà đàng hoàng, tôi nói cho cô biết, có chỗ có thể cho cô ở đó, ra khỏi cửa này
quẹo trái đến phía trước, lại quẹo phải, chỗ đó không cần tiền!"
Thì ra
người ở đây cũng nhận tiền không nhận người! Tôi tức trong bụng, nhưng cũng
không dám làm càn, đành mắng thầm lão chủ tiệm và tên trộm tiền của tôi mấy
trăm lần.
Về lúc
này, nhà dột bị nghiêng do mưa suốt mấy đêm liền, xui xẻo sập nhà! (do dịch
ngang nên câu này hem được hiểu lắm ^^) Nhưng mà nói đi nói lại đầu đuôi gì
cũng tại tên Thừa Đức đó, nghĩ đến đây lại bắt đều mắng Thừa Đức, hối hận mình
đã hoang phí, đem hắn đến kỹ viện, lãng phí mất vàng của mình, rõ ràng giúp đám
kỹ nữ đó ăn đậu phụ mà, hừ! Sớm biết bà cô ngồi ở đó thế nào cũng thu chút
tiền.
Miệng
vừa mắng vừa đi tới chỗ tên chủ tiệm nói, đến bây giờ cũng chỉ có đi xem xem mà
thôi. Bụng đang đói đi cũng nửa ngày rồi, trời cũng đã tối hoàn toàn, may mà
mới qua ngày 15 không lâu, trăng vẫn còn rất sáng, cảnh vật tuy mờ nhạt nhưng
cũng nhìn thấy rõ. Tôi quẹo qua đi được một lúc, bất giác chửi thành tiếng :
"Tên khốn đó cố ý đùa mình mà, ở đây có người ở à!"
Thì ra
nơi hắn nói là một cái miếu hoang, vừa nhìn đã biết là không có nhang khói,
đừng nói chi hòa thượng, ngay cả tquanh cũng sập quá nhiều, chỉ còn lại đại
điện(4), cả đêm bảo tôi ở đây, thật muốn rèn luyện lòng can đảm của tôi.
Tôi do
dự muốn hay không muốn trở lại đường cũ cầu xin với lão chủ tiệm, nhưng nghĩ
đến khuôn mặt của hắn là tôi tức điên, nếu không thì vào xem thử, chúa miếu à,
hoang vắng một chút, dù sao cũng là nơi thờ cúng Bồ Tát, chắc không có ma quỷ
gì đâu nhỉ? Thật tôi cũng không tin trò đùa này, nhưng nghĩ đến có loại nhân
vật như Đinh tiểu tiên đó, tôi bây giờ cái gì cũng đều tin. Đánh bạo tiến vào
gần một chút, thì phát hiện trong điện có ánh lửa, mà còn là từng đợt từng đợt
giống như là có mùi thơm nhẹ nhàng theo gió bay lại, bụng liền réo ùng ục hưởng
ứng theo. Mùi thơm so với mọi thứ đều có ích, nỗi sợ của tôi đã đến sau ý thức,
sợ cái gì mà sợ, cùng lắm thì theo Đinh tiểu tiên về nhà! Tôi nghĩ thầm.
"Có
người không? Ra vẻ lễ phép, tôi ở trong sân còn gọi to hai tiếng, ở phía trong
vẫn không có động tĩnh gì, tôi đẩy cửa điện đổ nát ra một chút, điện không lớn
lắm, chính diện có một tượng Quan Âm cao đến hai người, một cái bàn cúng xiêu
vẹo, ở góc phía đông điện có một ít cỏ khô, không xa chính điện một chút là một
đống củi lửa nhỏ, trên giá là cái nồi bể, trong nồi không biết nấu cái gì nữa,
khí nóng mạo hiểm đang "xúi giục", mùi thơm đó phải là từ trong nồi
đó bay ra. Tất cả xem ra rất bình thường, nhưng khiến người ta cảm thấy không
bình thường, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, người đâu? trong nồi vẫn còn đang
nấu, người đi đâu rồi?
Tôi vừa
nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy da đầu cứ ngứa ran, hôm nay không biết xui xẻo
thế nào! Tay bất giác lần tìm con dao găm trong ngực, nhưng mò tới mò lui vẫn
trống không, chợt nghĩ đến nó mất cùng với ngân lượng, trong lòng càng hoảng
sợ.
Xem
ra kiểu này, trong này còn có người ở, đã đốt lửa nấu đồ ăn, thì không phải ma
quỷ gì hết, nên là sau khi nghe tiếng hét trong sân của tôi, không biết trốn ở
đâu, không chắc bây giờ đang ở trong xó xỉnh nào đó nhìn tôi chằm chằm. Nghĩ
đến đây, trong lòng tôi vững vàng hơn.
"Bồ
Tát à! Con đến đây tìm người thân, người thân không tìm được lại bị kẻ cắp lấy
mất tiền bạc, đành đến chỗ của người trú nhờ một đêm, hy vọng người đừng quở
trách!" tôi chắp hai tay lại, nói lớn trước tượng Bồ Tát, nói là nói cho
Bồ Tát nghe, thực ra là muốn nói cho người ở trong này nghe, tôi đến ở đây
không có ác ý, chỉ muốn trú nhờ một đêm vọng hắn có thể hiều ý tôi.
Tôi nói
xong, im lặng đợi hồi lâu, trong điện ngoài tiếng kêu "ục ục" của cái
nồi, không có tiếng động nào khác, chẳng lẽ người đó chạy rồi? Tôi nghĩ thầm.
Chỉ cảm thấy bụng càng đói, đến giờ này, cũng không quan tâm được nhiều như thế
nữa, đến trước cái nồi, trong nồi cũng không biết nấu những gì nữa, cháo trắng,
thấy có vẻ giống như là cháo còn sót lại, tôi từ trước giờ làm sao không biết
cháo thừa cũng có thể nấu ra mùi thơm như vậy!
Nhìn tứ
phía xung quanh, tôi tìm được một cái chén bể và một cái thìa bể. Xin lỗi ngươi
nha, tại ngươi trốn ta, vậy để ta ăn thế ngươi vậy, tôi nói. Vừa cúi đầu xuống
thổi cháo nóng, vẫn chưa ăn, đột nhiên phát hiện phía trước có người, tôi giật
mình nhưng không cần vội, tôi "A" lên một tiếng đặt mông ngồi xuống
đất, mắt nhìn thẳng người phía trước, tay vẫn không ném chén cháo, vẫn còn cầm
chặt, tôi liều mạng không bỏ của!
Phản
ứng đầu tiên của tôi là nhìn trên đất trước, có bóng, là người. Ôi, thở dài một
hơi, nếu là người thì phải nói chứ, lúc này mới cẩn thận ngắm nghía người trước
mặt, là một đứa trẻ, chừng hơn 10 tuổi, quần áo trên người đã rách nát rồi, tóc
tai bù xù, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm không nhìn rõ diện mạo, đôi mắt trái lại đen
trắng phân minh, rất là linh động, nhìn dáng vẻ vậy mà là con gái.
"Những
thứ này đều là của em hả?" tôi hỏi.
Nó lạnh
lùng nhìn tôi, gật gật đầu.
Tôi vỗ
vỗ chỗ bên cạnh, cười với nó: "Qua đây ngồi." nó không trả lời, đến
giật lấy cái chén trong tay tôi, ngồi xuống đối diện, tự nhiên ăn một hơi. Tôi
nhất thời ngây ra, không ngờ rằng nó sẽ làm như vậy, tôi dựa vào! Nhiều năm
nay, một bé gái ăn xin cực như vậy.
Nó ngồi
đó, "xì xụp xì xụp" ăn cháo trắng, thèm đến nỗi tôi nuốt nước miếng
một cái, nhưng lại ngại giành đồ ăn của nó, hơn nữa, đồ ăn này cũng là của
người ta đem đến, tôi nếu như đi tranh giành, còn có nhân cách sao?
May mà
nó không ăn hết nửa nồi ch chỉ ăn có hai chén thì thôi, để cái chén bên cạnh tôi,
cũng không nói gì hết, tự đi đến đống cỏ khô bên kia nằm xuống ngủ, xem như tôi
là một người thông minh vậy. Tôi nhìn trong nồi vẫn còn cháo, nhìn lại chỗ bé
gái đang nằm đằng kia ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, tôi cũng
không để ý nhiều như vậy nữa, lấp cái bụng trước rồi hãy nói.
Ăn cháo
xong, tuy không no, nhưng so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều. củi lửa từ từ tắt
hết, ánh lửa yếu dần, ánh trăng bên ngoài rọi vào, càng hiện ra những điều sợ
hãi trong điện này. Tôi vốn muốn tìm một ít củi khô nữa để đốt, nhưng thật ra
không dám ra ngoài một mình, đành đến chỗ tiểu cô nương đó là một chút ngồi
xuống dựa vào tường, nhìn lại tiểu cô nương đó hình như ngủ rồi, thân hình nhỏ
gầy cuộn tròn thành một vòng, bây giờ tuy đã là mùa xuân, nhưng buổi tối trời
vẫn rất lạnh, quần áo trên người nó đã rách tả tơi rồi, thật không biết nó làm
sao chịu được, còn vì sao lại biết có một người trong miếu hoang này. Nhìn tiểu
cô nương này, trong lòng tôi chợt dâng lên nỗi xót xa, chỉ cảm thấy mắt mình
cay xè, lúc tôi bằng tuổi nó như vầy suốt ngày làm nũng trong lòng mẹ, buổi tối
không ngủ được thì bám dính lấy mẹ, đuổi cha sang phòng sách.
Một cơn
gió thổi đến, tắt hết lửa, tiểu cô nương đó hình như cảm thấy lạnh, càng co
người lại. Tôi thật ra không nhẫn tâm, cởi áo khoát của mình, nhẹ tay nhẹ chân
đi lại, đắp lên người nó, còn nằm xuống bên cạnh, nhè nhẹ ôm nó vào lòng.
Oái,
nha đầu này, chắc mấy ngày rồi không có tắm rửa, hôi quá! Tôi nói thầm. Cơn
buồn ngủ kéo đến, mơ mơ màng màng ngủ luôn.
Mở mắt
ra, trời đã sáng hẳn rồi, tiểu cô nương bên cạnh thì không thấy bóng dáng, cái
áo đắp trên người tôi, trong lòng chợt ấm áp. Cũng không thể ở trong này mãi,
tôi suy nghĩ, Phùng Trần Sở Dương đến đây, không phải là để gia nhập cái bang,
sớm biết sẽ có ngày rơi vào tình cảnh này, vẫn không bằng ngoan ngoãn theo Thừa
Đức về Phồn Đô, ít nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Không
được, không thể sa sút tinh thần được, đây không phải là cơ hội rèn luyện sao?
"Lấy tài trí của người hiện đại của mình ra, tự mình đi kiếm tiền!"
tôi la to, tự động viên mình, đi ra khỏi miếu hoang. Bây giờ, tôi cần tìm việc
làm.
Tôi đi
trên đường, đã nhanh chóng uể oải rồi, nói là tìm việc, mặc quần áo bà già
nghèo hèn như vậy trên người, hôm qua đã làm dơ rồi, tôi đây vừa bước vào cửa
chưa kịp mở miệng, người ta đã đuổi tôi ra ngoài rồi, căn bản là không cho tôi
cơ hội bán tài trí của mình. Thời đại này, làm gì có chỗ chịu cho phụ nữ làm
việc chứ! Cũng không dám đi lần nữa vào khu vực sầm uất trong thành, ai biết
được Thừa Đức sẽ không trốn ở đó tìm tôi hay không chứ.
Cứ đi
loanh quanh cho tới trưa, cũng chưa tìm được chỗ nào nhận tôi. Trời ơi! Ông nói
xem hoàng đế ca ca đó của tôi nếu biết bây giờ tôi thảm hại thế này, không biết
có đau lòng hay không, Thừa Đức nếu thấy được bộ dạng tôi bây giờ, không biết
cười thành cái giống gì nữa.
Tôi
ngồi xổm ở góc đường, nhìn tiệm màn thầu đối diện, bụng réo vang trời. Trưa hôm
qua lo đút cho tên Thừa Đức đó, bản thân có ăn cái gì đâu, buổi tối lại chỉ có
ăn một chén cháo của người ta, sáng ra ngay cả cháo cũng không có, bây giờ bụng
lép kẹp, có cảm giác ngực dính vào lưng từ khi nào. Cái gì mà xuyên thời gian,
toàn gạt người, tiền bạc làm như dễ kiếm như vậy sao? Cái gì mà thương nghiệp
trọng điểm, chỉ nói hươu nói vượn, ngươi nói được có người nghe mới được à! Ôi!
Thừa Đức chết tiệt, ta nếu không vì dẫn "gà" đến cho ngươi, ta thậm
chí cũng không tiêu hết vàng như vậy? Ngươi cũng không nhớ đến lòng tốt của ta,
còn muốn kiện ta!
Tôi lúc
này đói đến choáng váng mặt mày, chỉ lo chửi Thừa Đức, phía trước đột nhiên giơ
ra một cánh tay, một cánh tay không lớn, đen đen, nhưng mắt tôi lại nhìn thẳng,
vì trong cánh tay đó đang vầm nửa cái bánh bao lớn!
Tôi vui
mừng ngẩn đầu lên, lại là bé gái đêm qua, nó đang ăn nửa cái bánh bao, thấy quần
áo trên người nói so với hôm qua còn rách hơn, trên đầu còn dính chút máu, nó
đứng đó, vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại đưa cái bánh bao trước mặt tôi.
Chả lẽ
tôi lại được ăn đồ của người ta ư? Tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng lên, nhưng tay
lại không can đảm đưa lại. Bánh bao, còn là bánh bao nhân thịt, ngửi thấy mùi
thơm, là tôi đã dao động, vậy má cũng không biết phải ăn từ chỗ nào.
"Ối!"
Phía sau đột nhiên có người vỗ vai tôi một cái, tôi hết hồn, giật bắn cả người,
cái bánh bao trong tay rớt xuống đất, lăn lông lốc khá xa, Thừa Đức, hắn đến
rồi sao? Tôi lúc này chỉ muốn vù, nhưng người đó kéo tôi lại, không chịu buông
tay.
"Chạy
cái gì? Ngươi biết đường đi Đại Viện Giang gia không?" tiếng của một thiếu
niên ở sau lưng, tôi hoài nghi quay đầu lại, chỉ thấy một tên nhóc 13 bằng>14 tuổi, thấp hơn tôi nửa cái đầu, dáng vẻ đại gia đang đứng đó nhìn tôi.
Tôi vội
cúi đầu xuống tìm cái bánh bao của tôi, nhưng không thấy đâu cả, vừa nhìn lại,
thấy cách đó không xa, một con chó vàng đang ăn ngon lành, nửa cái bánh bao hết
trơn, chỉ còn lại chút nhân bên ngoài, nó còn đang liếm.
Tôi lúc
này nhất thời không phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn con chó vàng đang liếm
phần nhân thịt trên đất, liếm xong còn cố ý như chưa hết nhìn tôi kêu lên hai
tiếng "ẳng ẳng". Tôi từ từ quay đầu lại, mắt đỏ ngầu nhìn tên nhóc
trước mặt, nó bị tôi nhìn thì có chút ái ngại, nên nói : "Không phải nửa
cái bánh bao sao? Ta đền cho ngươi, ngươi biết đường đi Đại Viện Giang gia
không?"
"Đền
cho ta? Vậy thì đền trước đi rồi hãy nói!" Tôi chìa tay ra, nó xem thường
nhìn tôi bằng một mắt, lấy trong ngực ra mấy đồng tiền, tiện tay ném xuống đất.
Lúc này thì lửa trong người tôi bốc lên, có tiền thì giỏi lắm hả? cơn tức giận
trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng mặt lại cười, tôi cười nói: "Ta biết,
ta dẫn ngươi đi." quay đầu qua nói với tiểu nha đầu đang đứng đó,
"Chúng ta cùng dẫn nó đi, hôm qua chúng ta không phải đi qua chỗ đó rồi
sao."
Tiểu
nha đầu gật gật đầu cũng không nói, xoay người vào trong hẻm đi trước, tôi gọi
tên nhóc lên đi cùng ở phía sau, tên nhóc đó xem ra cũng thiếu kinh nghiệm nhỉ,
chẳng chút cảnh giác gì cả, thật thà đi theo chúng tôi. Tôi vừa đi vừa suy
nghĩ. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, sao có cảm giác mình giống chặn đường cướp của
vậy, mà còn rất thành thạo nữa chứ, hơn nữa tiểu nha đầu phía trước cũng tham
gia vào cơn giận dữ của tôi, tôi chỉ biểu hiện một chút nó đều hiểu, dẫn tên
tiểu tử ngốc này đi thẳng về hướng miếu hoang.
Trong
hẻm đi càng lúc càng sâu, càng lúc càng hoang vắng, tên tiểu ngốc đó cuối cùng
cũng có chút nghi ngờ, hỏi: "Không đúng thì phải? Đại viện Giang gia làm
sao ở chỗ hoang vắng như vậy?" nói: "Đây là đường tắt, sắp tới
rồi." nói xong, thì miếu hoang ở ngay trước mắt, tiểu tử ngốc này nói cái
gì cũng không chịu đi tiếp. Tôi nhìn tứ phía dù sao cũng không có người, mà tôi
lại lớn hơn tiểu tử ngốc này, lại thêm tiểu nha đầu đó, chơi thể lực chắc không
vấn đề gì, dồn sức ngón tay phía sau nó, hoảng sợ kêu lên: "A!"
Tiểu tử
ngốc nghe tiếng liền quay người lại nhìn, tôi đã tấn công nó, chỉ một lúc đã áp
đảo người nó xuống, vừa tính đánh nó hai đấm, chỉ cảm thấy bụng đau nhói, người
đã bị nó đạp một cái bay lên, mông đập xuống đất, cảm thấy mông như nở hoa.
Không biết xui xẻo đến như vậy, tùy tiện đụng đến người biết võ công chứ!
Tôi té
ngã đến choáng váng, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu nhảy lên, đánh nhau với tiểu tử
ngốc đó, mỗi chiêu mỗi thức, đều được bày ra, tôi trợn tròn mắt, chả lẽ tiểu
nha đầu này là cao thủ ẩn mình?
Bên kia
hai người đang đấu rất gấp rút. Do cả hai người đều không cầm vũ khí, chỉ đấu
quyền thuật, tôi tuy không biết võ công, nhưng cũng nhận ra chiêu thức của tiểu
nha đầu đó tuy kỳ diệu, đáng tiếc là còn nhỏ, tay chân đều ngắn hơn một nửa
người ta, giống như tôi chơi trò "đánh nhau" vậy, chọn yêu quái đấu với
người nhà bé gái, chỉ thấy mình máu ít! Tìm cả buổi mới biết nguyên nhân là do
chân mình ngắn, đá cả buổi mà chân không đá lên!
Nhưng
chung quy là hai đứa nhóc, đánh không có chiêu thức, tiểu nha đầu này càng bất
lợi, công phu một hồi thì bị tên tiểu tử đó ấn xuống. Tôi thấy việc này sắp
hỏng vậy, liền cầm cây gậy to trên đất, nhắm lưng tiểu tử đó mà đánh, chỉ nghe
tiếng trong cổ họng của nó, đổ người xuống, tôi và nha đầu kia nhào tới, tàn
bạo đè người nó xuống......
Nửa
tiếng sau, cả ba người đều đánh đến thở dốc hổn hển, không còn sức lực, đánh
qua một trận như vậy, tôi thấy mình lại như hồi chín tuổi, nghĩ nghĩ cũng buồn
cười, mình đã 20 tuổi, vậy mà đánh nhau với hai đứa nhóc, thật không hiểu ra
sao nữa, chẳng lẽ là gần đây áp lực quá nhiều?
"Chúng
ta giảng hòa, được không?" tên nhóc đó thở hổn hển nói, "Ta không có
làm sao đắc tội với hai người, không thì là đụng rớt nửa cái bánh bao của
ngươi? Hai người đến nỗi xuống tay độc ác như vậy
Tôi gật
đầu, thì ra ngươi không có cảm giác đói đến hoảng sợ.
Tên
nhóc nhìn nhìn chúng tôi, bỗng nhiên cười, nói: "Gan hai ngươi to thật,
các ngươi biết cha ta là ai sao?"
Tôi
liếc nó, đồ vô dụng, chỉ biết đem cha ra, đoán chừng nếu nó biết cha nó là ai,
thì sẽ không nói vậy rồi.
"Mạnh
Tiêu Nhiên! Người trong võ lâm phía Bắc đều biết!" tên nhóc đắc ý nói.
"Mạnh
Tiêu Nhiên? Chưa nghe qua, Mạnh Hạo Nhiên thì tôi biết là ai, tôi nói thầm.
Tiểu nha đầu đó cũng lắc lắc đầu, tỏ ý cũng không biết.
Tên
nhóc thấy hai chúng tôi đều không biết, cảm thấy mất mặt, khuôn mặt kìm nén lại
có chút đỏ, ngoái cổ lại còn muốn nói, tôi vội ngắt lời nó : "Đùa với
ngươi thôi, đương nhiên có nghe qua đại danh của Mạnh anh hùng rồi!"
Tên
nhóc nghe tôi nói vậy, sắc mặt lúc này mới dịu lại.
"Mạnh
tiểu tử, ngươi đi Đại Viện Giang gia làm gì?" tôi vừa hỏi, phát hiện vẻ
tiểu nha đầu rất chăm chú, dường như cũng rất hứng thú.
"Thảo
nào các ngươi không biết, vừa nhìn thôi là biết các ngươi không phải người
trong giang hồ." tên nhóc đắc ý nói, "Giang lão gia qua đại thọ sáu
mươi, nhân dịp mời anh hùng thiên hạ đến đây chọn ra minh chủ võ lâm mới, để
đánh đuổi Ngõa Lặc, chấn hưng đạo Chu."
Đại hội
võ lâm? Tôi vừa nghe đã lên tinh thần, về quá khứ để làm gì? Không phải là để
xem náo nhiệt sao? Náo nhiệt lớn thế này ta có thể không đi sao?
"Cha
của người cũng đến tranh chức minh chủ võ lâm hả?" tôi hỏi.
"Cha
ta không đến, ông nói danh hiệu minh chủ võ lâm là hoàn toàn vô nghĩa, vô dụng,
có cái đó cũng không bằng làm việc khác." Tên nhóc nói.
Vậy sao
ngươi lại đến? tôi thầm nói, nhưng lại không hỏi, nhìn vẻ mặt tên nhóc đó,
trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần, nhất định là tiểu tử ngốc này lén chạy
đến đây tham gia đại hội võ lâm rồi, nhưng mà với võ công của nó, ngay cả tiểu
nha đầu ăn xin đều đánh không nhanh nhẹn, còn muốn giành chức võ lâm minh chủ?
Tôi nghĩ đến đây, "khì khì" bật cười thành tiếng, tên nhóc thấy tôi
cười, mặt đỏ lên, liền nói : "Ta đến chỉ là muốn mở mang kiến thức, không
có muốn giành chức minh chủ gì hết."
Choáng
váng, đây không phải là chưa đánh đã khai sao! Nhưng mà tôi rất hứng thú với
đại hội này, ngay lập tức bám theo tiểu tử ngốc dẫn tôi cùng đi, luôn tiện cũng
muốn tiểu nha đầu đi cùng với chúng tôi, lúc nãy thấy được tài nghệ của nó, thì
biết nó tuyệt đối không phải là một tiểu ăn mày đơn giản như vậy. Tiểu nha đầu
cũng không từ chối, chỉ là không chịu nói, chúng tôi nói gì nó chỉ gật hoặc lắc
đầu.
Tiểu tử
ngốc đó cũng dễ sống chung, ba người đánh nhau một trận trái lại quen biết
nhau, trao đổi tên họ nhau, tiểu tử ngốc tên Mạnh An Dương, tiểu nha đầu tự trả
lời tên Diệp Phàm, tôi nói tên chính của tôi là -- Sở Dương.
Ba
người nói xong thì trời cũng sắp tối rồi, tiểu tử ngốc lấy bạc trong bọc đồ ra,
bảo Diệp Phàm đi mua thức ăn về cho chúng tôi, tôi vẫn còn nhớ đến cái bánh bao
lúc nãy, thì hét to bánh bao. Diệp Phàm đi đứng nhanh nhẹn, đi một lúc đã mang
một bọc bánh bao lớn về, còn có gà nướng, tôi nhìn tiểu nha đầu này hóa ra cũng
biết làm chủ cơ hội, một chút tiết kiệm cũng không biết!
Ba
người ăn xong thì bàn tiếp việc ngày mai đi Giang phủ, Mạnh An Dương nói chúng
tôi đã là ba người, làm sao cũng phải có tên gọi, nghĩ đến uy danh lẫy lừng của
Giang lão anh hùng, người đến nhất định đều là danh môn đại phái, chúng ta đi
như thế này, chắc chắn bị người ta nhìn không ra, sợ rằng đến lúc đó ngay cả
bàn chính cũng lên không được!
Tôi
nghĩ cũng đúng, thì nói nếu không chúng ta cũng thành lập một n phái môn phái
này giúp môn phái kia? Mạnh An Dương đồng ý, cần nhất là có một chút khí thế,
đến lúc đó phía trước bốn mang kiếm, bốn mang đao......
Nó nói
tới đó thì nước miếng văng tá lả, hào hứng vang dội, tôi khoát tay ngắt lời nó,
nói thật ngươi cứ thuê vài tên ác ôn khoát lác thôi, như vậy tỏ ra người càng
náo nhiệt, nói thật ta phiền nhất là mấy điệu bộ giả vờ này, cái gì ra trận thì
rắc vài cánh hoa, còn mang đàn, mang ống tiêu (5), ta mới nghĩ thôi thì đã mắc
ói rồi (haha), nhớ lúc trước khi xem《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》, xem
đến lúc cái gọi là cái gì mà người đi ra có dáng vẻ thần tiên tỷ tỷ mặc áo
vàng, ta buồn nôn thiếu chút nữa là ói ra rồi. Ngươi nói xem ngươi một môn phái
Cổ Mộ xuất trận tạo ra cục diện lớn như vậy làm gì? Nghĩ đến tổ tiên ngươi
Dương Quá và Tiểu Long Nữ sợ rằng cũng không phải ngươi quá khoa trương Dương
Quá sao, kéo cái gì mà kéo, kéo nữa cũng không phải là kéo xuống cái hầm dưới
đất thôi! Thiết thực đi! Làm như mình là Thượng Đế vậy!
Mạnh An
Dương ngây người, hỏi tôi Thượng Đế là ai, tôi nói với nó, Thượng Đế là Ngọc
Hoàng Đại Đế biểu ca của nó! Mạnh An Dương rõ ràng không tin, đoán chừng tôi
cũng không nói cặn kẽ với nó, nên cũng không hỏi lại.
Cuối
cùng bàn bạc một hồi cũng không bàn bạc ra được tên gì cho có khí thế, núi cao
sông lớn đều bị người ta chiếm hết rồi, ngươi nói ngươi tên một môn phái nhỏ,
người ta cũng không biết. Mạnh An Dương nói nếu không chúng ta gọi là "Tam
Nhân Trợ" đi, đầu tôi nhỏ, đội không nổi cái nón lớn như vậy đâu (Yuu: ý
nói mang không nổi cái danh lớn như vậy). Tôi sợ Mạnh An Dương lại muốn hỏi tôi
gọi cái gì "Tứ Nhân Trợ", vội nói, nếu không thì như thế này đi,
chúng ta đừng gọi cái gì trợ rồi cái gì phái, chúng ta gọi là Tông đi, thông
thường người kiêu ngạo hay gọi Tông này Tông kia.
Tôi vừa
nói, Mạnh An Dương cũng thấy không tệ, hỏi Diệp Phàm, nó cũng không có ý kiến,
vậy là quyết định gọi Tông. Dù cho là Tông cũng phải có tên, cuối cùng quyết
định gọi là Triều Thiên Tông, đủ khí phách rồi, Mạnh An Dương đòi làm chưởng
môn, tôi nhường cho nó, không chấp nhặt với một đứa nhóc như nó, tôi tự nói với
mình.
Ba
người cứ bàn bàn đến nửa đêm, tối nay Mạnh An Dương nghỉ lại miếu hoang với
chúng tôi. Ngàôm sau, ba người ngủ luôn tới giữa trưa, nói muốn đi Giang gia ư,
lúc này mới phát hiện tôi và Diệp Phàm ăn mặc quá tầm thường, Mạnh An Dương
cũng cảm thấy mất mặt, liền dẫn chúng tôi đến tiệm vải mua trang phục mới. Tôi
nhìn bộ đồ mới gọn gàng, ngửi lại mùi trên người mình, nói gì chứ cũng phải tắm
rửa mới có thể thay quần áo. Mạnh An Dương mắng tôi nhiều chuyện, nhưng cũng
không gàn bướng bằng tôi, đành phải theo ý tôi, nhưng tôi tìm hồi lâu cũng không
tìm được nơi để tắm rửa, cuối cùng vẫn là Diệp Phàm không hổ là thổ địa, dẫn
chúng tôi đến một con suối nhỏ ở ngoại thành.
(1) -
Kim quan : mũ miện bằng vàng của vua quan thời xưa.
(2) -
Sẵn đây Yuu giới thiệu giờ thời xưa luôn mai mốt khỏi nói lại ^^. Canh giờ (đơn
vị tính thời gian thời xưa). Đơn vị tính thời gian thời xưa. Lấy bình quân một
ngày đêm chia thành 12 khoảng, mỗi khoảng gọi là một canh giờ, tính theo giờ
hiện tại là 2 tiếng. Mười hai canh giờ dùng địa chi (gồm 12 chi: tý, sửu, dần,
mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi) làm tên gọi, từ nửa đêm tính
tới, nửa đêm 11 giờ đến 1 giờ là giờ Tí, giữa trưa 11 giờ đến 1 giờ là giờ ngọ.
Việc tính
giờ theo Can Chi cũng phần nào liên quan đến tập tính của các con vật.
Tý
(23-1h): Lúc chuột đang hoạt động mạnh.
Sửu
(1-3h): Lúc trâu đang nhai lại, chuẩn bị đi cày.
Dần
(3-5h): Lúc hổ hung hãn nhất.
Mão
(5-7h): Việt Nam gọi mèo, nhưng Trung Quốc gọi là thỏ, lúc trăng (thỏ ngọc) vẫn
còn chiếu sáng.
Thìn
(7-9h): Lúc đàn rồng quây mưa (quần long hành vũ). Rồng chỉ là con vật do con
người tưởng tượng ra, chứ không có thực.
Tỵ
(9-11h): Lúc rắn không hại người.
Ngọ
(11-13h): Ngựa có dương tính cao.
Mùi
(13-15h): Lúc dê ăn cỏ không ảnh hưởng tới việc cây cỏ mọc lại.
Thân
(15-17h): Lúc khỉ thích hú.
Dậu
(17-19h): Lúc gà bắt đầu lên chuồng.
Tuất
(19-21h): Lúc chó phải tỉnh táo để trông nhà.
Hợi
(21-23h): Lúc lợn ngủ say nhất.
(3) -
Nãi nãi : cách gọi những người đã có chồng, cũng có nghĩa là bà nội. Ở đây Yuu
để nguyên nếu dịch ra thì không hay lắm ^^.
(4) -
Đại điện : nơi thờ Thần Phật chính trong đền miếu.
(5) -
Tiêu là một loại nhạc cụ. Nó thông dụng nhất ở châu Á - Thái Bình Dương. Nó có
dạng ống trụ tròn như sáo, nhưng cách thổi lại giống kèn.