Biết hắn than thở là lo lắng cho nàng, Minh Minh thấy tim mình ấm áp
một lên một chút, hóa ra không phải là hắn không hề quan tâm đến mình.
Não nàng lóe lên tia tà ác.
Vẫn như mọi khi, nàng cho các tiểu cung nữ vào, Tiểu Vũ thấy thế cau mày:
– Hôm nay công chúa mệt rồi, người hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi mặt lạnh băng lườm các nàng, các cung nữ thấy mặt hắn lạnh
tanh như muốn đánh người, ai cũng muốn né vội xin phép lùi ra, Minh Minh giận dữ quát:
– Đứng lại, ai cho phép đi!
Nói rồi nàng ngồi dậy, mặc kệ can ngăn của Tiểu Vũ, không cho hắn
chăm sóc mình nữa mà để các cung nữ lên đấm lưng, mát xa cho mình. Gia
Vũ chợt cảm thấy mất mát, có hắn ở đây sao nàng không cần hắn mà lại để
người khác chạm vào người? Từ bé đến lớn là hắn ở bên nàng, chăm sóc
nàng, vậy mà giờ nàng phủi tay rũ bỏ tất cả. Thấy mặt hắn xám lại, Minh
Minh thấy kế hoạch thành công một nửa, tiếp tục giở giọng:
– Hôm nay ngươi không được đi đâu cả, đứng ở đó quan sát cho ta.
– Công chúa, như vậy là không nên…
Gia Vũ giật mình, khô khốc đôi môi nói, nhưng đã bị nàng chặn họng:
– Đây là lệnh.
Các tiểu cung nữ hầu cận mím môi nén cười, có phải công chúa đang
trừng phạt Gia Vũ không vậy? Các nàng quen thói hầu hạ nàng rồi nhưng có người con trai khác bên cạnh vẫn không nén khỏi ngại ngùng, không dám
tranh giành như mọi hôm mà cứ đùn đẩy nhau. Minh Minh đứng dậy, xoay
người đi đến bên nhuyễn tháp, nằm thành tư thế nghiêng người. Băng Nhi
hiểu ý, tiến lên bóp vai cho nàng, vừa bóp vai vừa xoa nắn hai cái bánh
bao xinh xinh của nàng. Gia Vũ cảm thấy nóng mặt, tiếp đó Thu Nhi tiến
lên, mát xa phần eo của nàng, tay xoa dần xuống bụng dưới. Gia Vũ cảm
thấy máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, công chúa nằm đó, mỉm cười hưởng thụ rồi nhìn thẳng vào mặt chàng. Gia Vũ cảm thấy bản thân sắp cục cựa
không yên, cúi gắm mặt xuống không dám nhìn nữa. Công chúa giở giọng bắt nạt:
– Tiểu Vũ, ngẩng đầu lên, nhìn ta.
Hắn đần thối, nhưng không kháng lệnh, ngẩng lên nhìn nàng. ” Minh
Minh, từ bao giờ nàng trở nên xinh đẹp như vậy?” Bản năng hắn cuống quít tìm chỗ lẩn trốn nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào nàng. Khuôn mặt
bụ bẫm nguyên nét trẻ con nhưng đáng yêu vô ngần, khóe môi khẽ nhếch,
đôi mắt trong veo nhìn chàng chăm chú, nếu chỉ nhìn khuôn mặt ấy, có ai
bảo là đang quyến rũ chàng? Vậy mà chàng không cách nào thức tỉnh, thần
trí cứ chìm sâu vào hồ nước mùa thu ấy, Gia Vũ lén lút liếm môi, sao
nàng độc ác vậy, lúc nào cũng tìm cách để khiến hắn không cách nào ngừng nghĩ về nàng. Hắn nhìn xuống dưới xương quai xanh của nàng, 2 bàn tay
của Băng Nhi đang vân vê gẩy gẩy đầu nhũ hoa, ánh mắt công chúa nhìn hắn đắm đuối, Tiểu Vũ lại nuốt nước bọt, cố gắng trượt ánh mắt đi khỏi khu
vực đó. Không biết từ lúc nào Thu Nhi đã ngồi xổm xuống, đưa 2 chân nàng sang hai bên, lại còn cố tình để ở góc nhìn chàng có thể nhìn thấy toàn bộ. Thu Nhi đang làm cái việc mà mọi khi chàng vẫn làm cho nàng, vẫn
say mê hút mật từ báu vật của chàng. Thu Nhi đưa lưỡi, khẻ gẩy vào hạt
đậu của tiểu công chúa, ánh mắt Minh Minh dần mê ly, có Tiểu Vũ nhìn,
nàng cảm thấy tim đập thình thịch, ánh mắt như muốn xé sạch quần áo trên người hắn, từng tế bào trên người như mời gọi hắn, gào thét hắn: ” Nhìn ta đi, nhìn ta đi.”
Gia Vũ không cách nào rời mắt khỏi hành động của Thu Nhi, mỗi khi đầu lưỡi của nàng chạm đến hạt đậu, công chúa lại rưỡn người lên, rên rỉ,
dịch thủy chảy ra từ hoa huy*t thành từng dòng, Thu Nhi cố gắng liếm
nhưng càng liếm lại càng chảy ra nhiều, hắn thấy Thu Nhi một tay ấn vào
để hạt đậu của công chúa càng ngày càng sưng đỏ và to dần, một tay nàng
đang ngoáy tít trong hoa huy*t của chính nàng, d*m thủy ướt sũng một
mảng dưới đất. Xung quanh các cung nữ cũng chằm chằm trước hành động đó, ánh mắt hau háu nhìn vào khung cảnh này. Mỗi khi Thu Nhi đẩy lưỡi vào
hoa huy*t của công chúa, các nàng lại liếm môi, cánh tay các nàng không
tự chủ vừa xoa nắn hạt đậu và xoa nắn nụ hoa của chính các nàng. Minh
Minh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ, giọng nói dụ dỗ mị hoặc: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta.” Hắn như được quay lại thời thơ bé, khi mà nàng lúc nào cũng níu lấy cánh tay chàng, khi mà Tiểu Vũ dạy nàng viết chữ, đặt
nàng ngồi trong lòng mà tâm trạng không yên.
Minh Minh cũng không hiểu tại sao, chính nàng muốn hắn quan sát nàng
lại khiến nàng bị kích thích nhiều như vậy, nàng chưa từng như thế này
trước đây. Hiện tại chỉ cần hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt hắn đặt lên từng vị trí trên người nàng, nàng lại cảm giác không phải 2 tiểu cung nữ
thân cận mà chính là chàng đang dạo những ngón tay trên cơ thể nàng mà
đùa giỡn. Nàng uốn mình, cong người, hét lên những tiếng thất thanh giục giã Thu Nhi với Băng Nhi:
– Nữa đi, nhanh lên, ta muốn nữa… Aaaaa
Hai nàng như bị kích thích, Thu Nhi nhanh chóng mút mạnh hoa huy*t
của nàng, hạt đậu đỏ tấy đầy mê hoặc, 2 nụ hoa trước ngực dựng lên sừng
sững, Băng Nhi đã cúi xuống từ lúc nào, một tay xoa nắn vân vê, một bên
ngoạm to từng miếng như muốn nuốt hết vào trong miệng, chưa kể nàng còn
đưa đẩy lưỡi trong miệng đá qua đá lại nụ hoa bé nhỏ làm Minh Minh nẩy
lên từng hồi, giọng ngân nga kéo dài.
Tiểu đệ của Gia Vũ giật giật, hắn thấy nàng đang cố tình hành hạ hắn, ánh mắt hắn ảm đạm đi rồi cúi xuống nhìn dưới chân, không dám nhìn nàng nữa, nhưng những tiếng động các nàng gây ra, tiếng thét của công chúa,
hắn không thể nào bịt tai lại được, chỉ nghiến răng bất lực với cảm giác trên bảo dưới không nghe, cố kìm nén cảm xúc, đè nén dục vọng nhưng
không cách nào thành công. Minh Minh thấy biểu cảm của chàng, cảm thấy
như mình đã chiến thắng, kích thích lên cao lên cao mãi, nhanh chóng hét lên rồi nằm lịm đi. Nàng hé mắt nhìn hắn, đuổi các tiểu cung nữ ra, bày ra bộ dáng mệt mỏi trên nhuyễn tháp, vẫy Tiểu Vũ vào:
– Dọn dẹp đi Tiểu Vũ.
Hắn không nhìn nàng, cúi người, cầm khăn lau người cho nàng. Minh Minh giãy nảy:
– Dùng lưỡi của ngươi…
Nàng cười lên khanh khánh, tiếng nói vì mới đạt đỉnh mà khàn khàn đầy khêu gợi. Gia Vũ cúi người xuống, ngậm lấy hạt đậu đỏ hỏn của nàng, nhẹ nhàng mút, nàng ngân lên, hắn gục mặt vào đó, mút mạnh mẽ hơn, 2 tay
xoa bóp 2 cái bánh bao nhỏ của nàng, xoắn lại, Minh Minh bị kích thích
không hề nhẹ, người giật nảy lên, gào thét:
– Aaaaaaaa, đúng rồi, nữa đi…
Tiểu Vũ ngừng lại, nhìn biểu cảm của nàng, Minh Minh cảm thấy hụt
hẫng, hoa huy*t trống rỗng, 2 tay túm đầu hắn vùi vào hoa huy*t mình,
giọng hổn hển:
– Ai cho phép ngừng lại, nữa đi.
Gia Vũ lại gục mặt xuống, lần này thì đến thẳng khi nàng phải gào tên hắn van xin mới thôi. Phần vì đêm hôm trước không ngủ được, phần vì quá mệt mỏi sau cơn sóng tình quá lớn, Minh Minh cảm thấy 2 mắt kéo rèm.
Trước khi nhắm mắt lịm đi, nàng vẫn không quên bắt hắn lên giường, ôm
chặt nàng vào lòng. Gia Vũ cũng bắn ra cùng lúc với nàng, cả người run
rẩy, ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác tiểu đệ vẫn hùng dũng chưa thỏa
mãn, lại nhìn đến môi nàng, chỉ muốn đôi môi nàng ngậm lấy đệ đệ của
chàng, chàng sẽ xuất thẳng ra đầy miệng nàng. “Ôi, chỉ có nàng tàn nhẫn
hành hạ ta như vậy thôi.” Hắn vẫn còn nghĩ vậy trước khi chìm vào giấc
ngủ.