Công Chúa Ái Nữ Dong II

Chương 2: Mối Tình Đầu ( 2 )

Tuy rằng mọi chuyện đã giải quyết êm đẹp, nhưng miệng nam sinh kia luôn gọi Diệp Nại bằng "tiểu Nại". Cho nên, hắn trở thành cái mụn nhọt trong mắt công chúa, thật khó chịu.

"Tiểu Nại, cậu có xem mình phỏng vấn không?" - Buổi tối, Tang Linh ngồi trên ghế, nhìn Diệp Nại đang trải giường cho mình, hỏi.

"Có!" - Lúc đó Diệp Nại bận đánh nhau, chỉ nhìn một chút.

"Mối tình đầu...."

"Hử?" - Diệp Nại không nghe rõ Tang Linh nói cái gì, quay đầu hỏi: "Cậu nói gì?"

"Mối tình đầu." - Tang Linh nhìn Diệp Nại nói.

"Mối tình đầu?" - Diệp Nại không hiểu, nhướng lông mày.

"Mối tình đầu là ai?" - Tang Linh nhìn Diệp Nại, hỏi thêm lần nữa: "Mối tình đầu của cậu là ai?"

"Hể?" - Tại sao lại hỏi vụ này?

"À....mà thôi, không có gì. Thuận miệng mình hỏi vậy thôi." - Mối tình đầu của Tang Linh chính là Diệp Nại, từ nhỏ nàng đã thích Diệp Nại. Vậy, mối tình đầu của cậu ấy là ai? Có lẽ là một nam sinh đẹp trai? Chí ít đó là một người con trai, chứ không phải nàng. Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng khi nghĩ tới Tang Linh lại cảm thấy buồn.

[Diệp Nại, mối tình đầu của cậu có phải là một nam sinh? Cậu có nói "em yêu anh" không? Hai người có nắm tay không? Hai người.....còn làm những gì nữa? Những chuyện mà mình không biết.]

* * * * *

Sáng thức dậy, việc đầu tiên là Diệp Nại giúp mẹ dọn dẹp quần áo đem đi giặt, rồi đem ra sân sau phơi dưới những tán cây anh đào. Tiếp theo, nàng giúp những người làm vườn tưới hoa. Bây giờ là cuối thu, những tán cây anh đào khổng lồ xơ xác lá, Diệp Nại ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay, thời tiết rất đẹp, nghe nói mấy ngày tới sẽ có mưa, cũng chưa biết lúc nào. Diệp Nại cầm ống nước, ánh mắt nhìn thấy tấm màn màu xanh lam đã mở ra, Tang Linh xuất hiện bên cửa sổ.

Trời còn sớm, chỉ có người hầu thức dậy, những công chúa, thiếu gia vẫn còn say giấc nồng trên giường. Tại sao, công chúa lại dậy sớm thế?

Diệp Nại đang suy nghĩ, Tang Linh mở cửa sổ thò đầu ra.

"Tiểu Nại, chào buổi sáng." - Tang Linh nở nụ cười với Diệp Nại.

Mặt Diệp Nại ửng đỏ, đúng là chưa thể nào quen lời chào buổi sáng của công chúa. Nàng cười đáp lại, gật đầu, sau đó cúi đầu quay về tưới hoa.

Hai người hẹn hò cũng đã một năm, nhưng vẫn không thể quen được cảm giác này. Diệp Nại suy nghĩ, nguyên nhân tại sao?

Bởi vì, công chúa quá đẹp sao? Nên khi nhìn cậu ấy, nàng sẽ cảm thấy chói mắt. Đáng ghét thật, đúng là mất mặt. Nàng chỉ là một người hầu tầm thường, công chúa có khó chịu khi nhìn nàng không? A a ~~~ Nếu thế giới này có thuốc khiến người ta xinh đẹp thì tốt rồi (1)

Do mãi mê suy nghĩ, Diệp Nại cầm ống nước tưới mãi một cây Xương Rồng(2).

Cánh tay Diệp Nại bị ai đó kéo kéo, bên tai là âm thanh pha trò của công chúa: "Cây Xương Rồng không thích nước, cậu làm nó chết mất." - Vừa nói công chúa còn cố ý thổi nhẹ vào cổ Diệp Nại.

"Á!" - Diệp Nại giật mình, buông ống nước, lấy tay che cổ mình.

Công chúa cười híp mắt khi nhìn thấy hành động của Diệp Nại, nàng luôn thấy cậu ấy rất đáng yêu.

Diệp Nại nhìn Tang Linh, ánh mắt như muốn nói [đừng có hù mình như vậy!] : "Công chúa, sao hôm nay cậu thức sớm vậy?" - Còn một tiếng nữa mới tới giờ đi học, bình thường giờ này Tang Linh vẫn còn đang ngủ. Tại sao hôm nay lại thức sớm?

"Hội học sinh có một số việc cần phải xử lý. Có một chuyến du lịch vào mùa thu, lại gần tới ngày kỉ niệm 100 năm thành lập trường, mấy ngày này sẽ rất bận. Nên mình thức sớm để giải quyết."

"À~" - Làm hội trưởng hội học sinh thật cực.

"Vậy mình đi nhé."

"Ừm!" - Diệp Nại gật đầu.

"Cậu không có gì đặc biệt muốn nói với mình à?"

"Hể?" - Diệp Nại nghiêm túc suy nghĩ. Trước đây, nàng toàn đi theo phía sau xe công chúa, sau này thì bị công chúa kéo vào xe đi chung, xưa giờ hai người không nói lời nào khi đi chung. Hiện tại, nhất thời Diệp Nại không biết nên nói cái gì: "Xin công chúa đi đường cẩn thận." - Vừa nói, Diệp Nại không quên cúi thấp người.

Thật giống mấy bộ phim trên TV, cảnh vợ đưa chồng đi làm. Tang Linh kéo Diệp Nại tới gần, nở nụ cười tuyệt đẹp.

"A, chụt!" - Tang Linh hôn nhẹ vào trán Diệp Nại.

Khuôn mặt Diệp Nại lập tức đỏ bừng.

[Đúng là, cậu ấy thật đáng yêu.]

* * * * *

Gần đây, trong trường có nhiều hoạt động, nên công chúa rất bận rộn. Cơm hộp của mẹ Diệp Nại làm, buổi trưa công chúa cũng không có thời gian để ăn. Thời gian gần đây, Diệp Nại không thể ăn trưa với công chúa, chỉ có một mình, nàng cảm thấy thật vắng lặng.

Diệp Nại đi ra ngoài tìm chổ ngồi ăn trưa, nắng hôm nay thật rực rỡ.

Diệp Nại không có bạn bè, thường ngày nàng đều bị công chúa kéo đi. Nên không có thời gian để kết bạn.

Hơn nữa, Diệp Nại cũng không cởi mở, gia đình nàng điều kiện thấp kém, nên rất khó tìm được bạn bè trong trường Sakura này. Dù sao cũng ăn một mình, thôi thì cứ ra ngoài ăn cho rồi.

Cuối cùng, Diệp Nại quyết định đi đến dưới gốc cây anh đào kia, nơi có thể nhìn thấy cửa sổ phòng hội học sinh. Như thế, nàng có thể ở gần công chúa một chút, nếu may mắn, khi cửa sổ mở ra nàng có thể nhìn thấy công chúa.

Nhưng đó đã bị người chiếm trước rồi.

Một nữ sinh vóc dáng nhỏ bé, cầm hộp cơm, cẩn thận chui vào bụi cây lén lút nhìn ra. Là ai? Dám chiếm địa bàn của ta.

"Cậu là đồ lừa gạt! Từ trước đến giờ cậu chưa từng thích mình!"

"Hiểu Tinh, tại sao cậu lại nghĩ vậy? Mình đã nói rồi, rốt cuộc cậu muốn mình phải giải thích bao nhiêu lần nữa, thì cậu mới tin?"

"Mình không tin! Mình cũng không muốn nhìn thấy cậu!"

"Hiểu Tinh! Đừng vậy!"

"Cút!"

Sau đó một tiếng nổ vang lên <đùng>

Ạch.....Diệp Nại gấp gáp cầm hộp cơm lên, nên đứng tại chỗ hay đi ra? Nàng.....nàng thật không muốn nghe thấy thứ này.

Hai người Diệp Nại nhớ rất rõ, nữ sinh đó là Cao Hiểu Tinh lúc trước từng đánh nhau với nàng, nam sinh kia là Khiếu Mộc Nhiên.....À thì....là bạn trai trước đây của Diệp Nại, đã vì công chúa mà chia tay nhau.

Cao Hiểu Tinh chạy mất, Khiếu Mộc Nhiên vừa muốn đuổi theo vừa không, đứng tại chỗ. Vô tình quay đầu, hắn nhìn thấy Diệp Nại.

Á.....bị phát hiện rồi.....Diệp Nại không ngờ vào lúc này lại bị phát hiện.....khó xử quá.

--------------

(1) Editor chỉ cảm thán 1 tý thôi: Vâng mong ước của Diệp Nại cũng là mong ước của hầu hết "con gái" trên thế giới ấy ạ T_T

(2)仙人掌: cây xương rồng, cây bàn tay tiên.