Ninh Duy nhìn Đường Dĩ Tố đã khôi phục sức sống, nói: "Chút nữa ăn cơm chiều xong, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai đúng giờ tới phim trường, quay cảnh của cô và Trình Du, hiểu rõ chưa?"
"Không thành vấn đề!" Đường Dĩ Tố phấn khởi trả lời.
Vấn đề làm mình bối rối nhiều ngày cuối cùng đã được giải quyết, Đường Dĩ Tố đã mấy ngày liên tục không có tâm trạng ăn uống, tối nay một hơi ăn hai chén cơm mới ngừng.
Sau khi ăn xong, đám người Trần Trường An tiếp tục bận rộn ở đoàn làm phim, Đường Dĩ Tố đã sớm trở về.
Bất quá đêm nay, cô vội vã như vậy cũng không phải có ý định gọi video với Đường Táo, mà là đi dọc theo con đường vòng quanh khách sạn, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng bên ngoài rìa phạm vi khách sạn.
Nghe Trần Trường An nói, chiều nay sau khi trở về từ trấn trên, Lục Châu đã về phòng mình.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Đường Dĩ Tố hơi lưu ý một chút, trong phim trường không có bóng dáng của Lục Châu, cho nên cô mới sớm về đây.
Thời điểm có mặt Lục Châu, dù cho Đường Dĩ Tố trước giờ luôn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong công tác, mỗi ngày chỉ nghiền ngẫm nhân vật, nhưng anh vẫn chiếm cứ hơn một nửa trí não của cô.
Đường Dĩ Tố lại là một con cẩu độc thân chưa từng yêu đương, một chút kinh nghiệm cũng không có, thật sự là không biết nên xử lý quan hệ giữa mình và Lục Châu ra sao, chỉ biết rối rắm vùi đầu giả vờ làm đà điểu.
Mãi cho đến hôm nay, vấn đề làm Đường Dĩ Tố bối rối hồi lâu rốt cuộc được giải quyết, chuyện công việc cuối cùng có thể gác sang một bên, cô cũng không hề kéo dài, dự định thừa dịp Lục Châu còn ở đoàn phim, cùng anh nói chuyện rõ ràng.
"Cốc cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên, Đường Dĩ Tố có chút có tật giật mình nhìn quanh.
Lúc này, đa phần nhân viên đoàn phim đều bận rộn ở phim trường, khách sạn một mảnh an tĩnh, hẳn là không có người chú ý tới cô.
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía mắt mèo trên cửa.
Bên trong không có động tĩnh, cũng không biết Lục Châu có thể giống cô, tránh ở sau mắt mèo rình coi hay không?
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố nâng lên tay, mới vừa định gõ cửa lần nữa, "Cùm cụp" một tiếng, cửa phòng Lục Châu bỗng nhiên mở ra, Đường Dĩ Tố không kịp phản ứng, bàn tay đang giơ lên gõ cửa xém tí gõ lên người anh.
Bất quá ngay sau đó, cô trừng lớn đôi mắt, trân trối nhìn Lục Châu.
Anh vậy mà lại mặc áo choàng tắm dài ra mở cửa!
Tuy cơ thể Lục Châu bị bọc kín mít, làn da dưới cổ một chút cũng không lộ ra ngoài, nhưng dù sao cũng là áo choàng tắm, khiến người mơ màng.
Lục Châu nhìn thấy người tới là Đường Dĩ Tố, cũng hơi giật mình, gương mặt kia vậy mà còn hồng hơn cô ba phần, người từ trước đến nay bình tĩnh lý trí lại hơi nói lắp: "Dĩ Tố?!"
"Thực xin lỗi, đợi anh hai phút nha." Lục Châu nhanh chóng nói, cửa phòng khép lại, một lát sau, chờ đến khi anh lại một lần nữa mở cửa, xuất hiện trước mặt Đường Dĩ Tối, người đã thay áo sơ mi gọn gàng, "Mời vào."
Đường Dĩ Tố đi vào phòng, phát hiện phòng của Lục Châu cao cấp hơn so với mọi người, đây hẳn là gian phòng tốt nhất của khách sạn này.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là phòng khách, hai bên trái phải có một gian phòng, bình thường mà nói, phòng ngủ chính hẳn là để cho anh ngủ, còn phòng còn lại dành cho trợ lý. Nhưng lần này Lục Châu chỉ đi một mình tới đây, cho nên anh chỉ ngủ ở phòng chính, phòng kia thì được sử dụng như phòng làm việc.
Lúc Đường Dĩ Tố đi qua, có thể rõ ràng nhìn thấy các loại văn kiện bày la liệt trên mặt bàn, bởi vì không kịp sửa soạn lại, có chút hỗn độn.
Thấy Đường Dĩ Tố đi đến cạnh ghế sô pha, Lục Châu đứng ở gần cửa hỏi: "Dĩ Tố, anh có thể đóng cửa không?"
Đường Dĩ Tố ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được ý của anh.
Nữ diễn viên đoàn phim đi gõ cửa phòng người đầu tư, chính là một chuyện tương đối mẫn cảm. Hai người bọn họ trước mắt không phải người yêu, không có quan hệ gì thân mật.
Nếu chỉ nói chuyện công sự, không nhất thiết phải ở phòng Lục Châu, rất dễ làm người ta hiểu sai; nếu chuyện muốn nói chính là chuyện giữa bọn họ...
"Anh đóng cửa lại đi." Đường Dĩ Tố nói.
Lục Châu theo lời mà làm, tuy rằng chỉ là một cánh cửa, nhưng sau khi khép lại, không gian trong nhà lập tức độc lập, trong phòng chỉ còn lại hai người, bốn phía một mảnh an tĩnh.
Mặt đối mặt, người kia có bất kỳ động tác gì, người còn lại đều vô cùng rõ ràng.
Thấy ánh mắt Đường Dĩ Tố dừng ở trên người mình, Lục Châu bất giác vươn tay, sửa sang lại vạt áo.
Cả người anh từ trước đến nay đều không chút cẩu thả, vừa mới nãy bởi vì quá vội vàng, trên quần áo nhiều thêm mấy nếp gấp. Giờ phút này, Lục Châu muốn làm phẳng nếp uốn kia, nhưng bất luận sửa sang lại ra sao, quần áo trước sau đều có vẻ không thích hợp.
Đường Dĩ Tố nhìn động tác nhỏ có chút vụng về của anh, chần chờ vài cái, vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Lục Châu."
"Ừm?"
"Cái nút áo của anh gắn sai khuy rồi." Cô nhỏ giọng nói.
Động tác Lục Châu cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn Đường Dĩ Tố một giây, sau đó đột nhiên xoay người, sau khi tìm được nút áo bị gắn sai, nhanh chóng mở ra.
Kết quả càng là sốt ruột, càng không có cách nào cởi nút, Đường Dĩ Tố nhìn bóng dáng Lục Châu, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt, cũng có thể cảm nhận được anh đang nôn nóng.
"Cần em giúp không?" Đường Dĩ Tố nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, dò hỏi.
Lục Châu nhìn cô, độ ấm khác thường trên mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng anh vẫn nhẹ giọng nói: "Nhờ em."
Đường Dĩ Tố đứng lên, đi đến trước mặt anh, nút áo Lục Châu gắn sai từ giữa, cô vươn tay, dựa theo trình tự chậm rãi đi xuống, cởi bỏ từng cái một, lại gắn đúng chính xác từng cái một.
Khoảng cách giữa cái nút áo không lớn, khi Đường Dĩ Tố gắn vào, Lục Châu cũng không đến mức không mặc gì, bất quá, vẫn có thể nhìn thấy cơ bụng.
Bản thân anh là con lai, gân cốt giãn ra, khung xương thoạt nhìn cân xứng cao lớn hơn so với người da vàng, hằng ngày lại chú trọng rèn luyện, cả người y như manocanh, mặc quần áo thì thấy ốm, thoát y lại có hình.
Khi vừa mở cửa, Lục Châu bởi vì kinh ngạc mà có chút hoảng loạn, còn Đường Dĩ Tố lại không. Cho tới bây giờ, cô quả thực có loại cảm giác mình mới là đàn ông, vì vậy khi thấy Lục Châu gấp đến như vậy, cô mới có thể dò hỏi anh có muốn mình hỗ trợ hay không.
Không ngờ gắn gắn nút áo, Đường Dĩ Tố cũng dần không được tự nhiên.
Khoảng cách hai người gần như vậy, cô cúi đầu chuyên tâm nhìn chằm chằm đôi tay, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Lục Châu vẫn luôn dừng lại ở trên người mình.
Ánh mắt của Lục Châu từ trước đến nay cực kỳ có lực xuyên thấu, giờ phút này có lẽ là cảm thấy Đường Dĩ Tố nhìn không được, càng trở nên nóng cháy tới cực điểm.
Ánh mắt nóng rực làm người ta căn bản không có cách nào xem nhẹ, bị anh nhìn, tim Đường Dĩ Tố bất giác đập nhanh hơn, gương mặt cũng nóng lên, lòng bàn tay hơi chảy ra mồ hôi, cô cố gắng đẩy nhanh tốc độ: "Rồi đó!"
Nói xong, Đường Dĩ Tố nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Lục Châu cũng dời đi ánh mắt, khống chế hô hấp của mình, mãi cho đến khi hai người tách ra xa một ít, bầu không khí ái muội này mới thoáng yếu bớt đi. Thấy Đường Dĩ Tố ngồi vào một bên sô pha, Lục Châu xoay người, từ tủ lạnh tìm ra nước chanh đưa cho cô, còn lấy cho mình một ly nước sôi để nguội.