Con Trai Là Nam Phụ

Chương 50-2

Editor: Lạc Tiếu - 24/02/2020

Từ sau khi biết được phương pháp ở chung với Trình Du, quan hệ giữa Đường Dĩ Tố và cô bé có tiến bộ vượt bậc, cảnh quay hai mẹ con trước đó còn khó khăn nay càng quay càng thuận lợi.

Nhưng 《 Khu không người 》 vốn là một bộ điện ảnh vô cùng nặng nề.

Giai đoạn đầu của Chu Tinh tóm tắt bằng nỗi thống khổ. Thống khổ khi bị lừa bán vào tiểu sơn thôn, lại mất đi tự do cùng nhân quyền, còn bị trói buộc cùng giam cầm. 

Theo tiến triển của cốt truyện, giai đoạn sau càng kịch liệt hơn, nhấn mạnh sự lưỡng lự của nữ chính khi phải khó khăn quyết định chọn lựa tự do cùng cảm tình.

Tiến trình quay phim của hai mẹ con Đường Dĩ Tố - Trình Du càng thuận lợi, cũng có nghĩa hai diễn viên này nhập diễn càng sâu, sự thống khổ của nhân vật, diễn viên tất nhiên cũng đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua.

Nội dung hôm nay muốn quay, là cốt truyện Đường Dĩ Tố vô cùng quen thuộc, đúng là cảnh lúc trước thử vai cô đã từng diễn qua.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người thực nhẹ nhàng, cho rằng suất diễn hôm nay có thể giải quyết đơn giản, dù sao thì trước đó Đường Dĩ Tố đúng là nhờ vào cảnh ngắn này mà được lựa chọn, trở thành nữ chính.

Lần này, Đường Dĩ Tố khẳng định sẽ càng diễn tốt hơn.

Nhưng mà mọi người, bao gồm chính Đường Dĩ Tố cũng không ngờ, bọn họ tính sai.

Trong phim, sau năm năm, hai cô gái lúc trước cùng bị lừa bán vào thôn đã trải qua sinh hoạt hoàn toàn bất đồng.

Dương Như Yến dưới sự chăm sóc của Lý Hưng Xương, thân thể dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng sinh hoạt ở thanh sơn cùng cốc, nhưng mỗi ngày trôi qua đều vui vui vẻ vẻ, nghiễm nhiên trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất thôn. Điều duy nhất tiếc nuối đó là, lúc trước cô bị bá bá của Lý Hưng Xương đả thương, đến nay vẫn không thể mang thai.

Chu Tinh lại hoàn toàn tương phản.

Tuổi của cô vốn nhỏ hơn Dương Như Yến, dung mạo cũng xinh đẹp hơn, nhưng trước nay cô vẫn không chịu khuất phục dưới tòa núi này, thời thời khắc khắc đều muốn đào vong. Dưới sự tra tấn hằng ngày của người chồng không hợp pháp, qua năm năm, Chu Tinh nhìn như đã già hơn mười tuổi.

Hơn nữa, sau khi sinh con, người trong thôn này cũng không có khái niệm chú ý bảo dưỡng cùng kiêng cử, Chu Tinh thoạt nhìn càng thêm già nua.

Thứ duy nhất vẫn còn giữ lại của năm xưa, đó là linh hồn vĩnh viễn bất khuất của cô.

Bất luận trải qua bao lâu, gặp bao nhiêu trắc trở, dù đồng bạn cùng cảnh ngộ đã lựa chọn khuất phục, hơn nữa quanh năm suốt tháng luôn khuyên bảo cô vĩnh viễn lưu tại nơi này, Chu Tinh cũng tuyệt đối không dao động.

Lý Hưng Xương luôn chú ý tới vận mệnh của hai cô gái, tựa như trước đây đã từng thương tiếc Dương Như Yến, trong lòng hắn thật ra vẫn luôn đồng tình với Chu Tinh.

Dưới sự khẩn cầu của Chu Tinh, cuối cùng, Lý Hưng Xương quyết định giúp cô gửi đi một phong thơ.

Phong thơ này vòng đi vòng lại mấy tháng, rốt cuộc gửi được tới tay mẹ Chu Tinh, trở thành bước ngoặt vận mệnh của mọi người.

Sau đó không lâu, Dương Như Yến mấy năm nay vẫn luôn không có con, nhờ có Lý Hưng Xương điều dưỡng, rốt cuộc hoài thai. Mẹ Chu Tinh dẫn theo cảnh sát đi tới Nam Mộc thôn, giải cứu con gái đã bị nhốt sáu năm nay của bà.

"Tức phụ" bị mua vậy mà có ngày bị cảnh sát mang đi, điều này xúc phạm tới ích lợi gia đình của toàn thôn, khiến cho thôn dân kịch liệt phản kháng.

Chu mẫu cùng cảnh sát nghĩ mọi cách, qua nhiều lần khúc chiết, rốt cuộc quyết định, nếu đã không thể minh, vậy thì ám.

Bọn họ ước định thời gian để lái xe vào thôn, thừa dịp thôn dân không chú ý, dẫn người rời đi.

Kế hoạch này cần có sự phối hợp của Chu Tinh.

Đêm trước ngày rời đi, bất luận là đối với chồng hay con gái, Chu Tinh đều ngoan ngoãn phục tùng. Mắt thấy đã sắp tới hừng đông, Chu Tinh ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt con gái đang ngủ say, cô từ từ chậm rãi, nói ra áp lực trong lòng mình suốt sáu năm nay...

"Cắt!"

Một cảnh quay này đã quay từ sáng tới tối muộn, nghe tiếng la của phó đạo diễn, Đường Dĩ Tố vươn tay, chậm rãi lau khô nước mắt.

Đúng lúc này, Trình Du đang nằm ở trên giường mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn Đường Dĩ Tố, nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, sau khi quay xong cảnh này, con cũng sẽ quay xong."

Nước mắt Đường Dĩ Tố thật vất vả mới ngừng lại, lập tức mãnh liệt trào ra. Bởi vì cô đã khóc quá nhiều, liền suyễn đến mức thở hổn hển, một hồi lâu mới trấn định được.

Đến khi đạo diễn đi đến bên cạnh, Đường Dĩ Tố lúc này mới phát hiện, Lục Châu không biết đã tới từ khi nào, nhưng hiện tại cô vẫn còn chưa thể thoát khỏi ra cảm xúc của nhân vật, chỉ biết dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thoáng qua Lục Châu. Còn không kịp phản ứng, ngay sau đó liền nghe Trần Trường An nói: "Cảm tình của cô quá dạt dào, cảnh này không được."

"Tôi biết, đạo diễn." Đường Dĩ Tố ngơ ngẩn nói.

Trần Trường An vốn dĩ muốn hỏi Đường Dĩ Tố, lúc trước khi thử vai, cô đã phát huy vai diễn rất tốt, hiện tại đã quay phim lâu như vậy, hiểu biết hoàn toàn nhân vật Chu Tinh, vì sao cô lại không thể có được cảm giác lúc trước.

Bất quá giờ phút này nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đường Dĩ Tố, Trần Trường An nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Cô đã khóc cả ngày, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt một chút đi, tranh thủ ngày mai còn quay."

Đường Dĩ Tố gật gật đầu, nhưng không ngờ, cảnh quay hôm sau vẫn là phân đoạn này, vậy mà vẫn không thuận lợi.

Loại nội dung âm trầm này, quay càng lâu, không chỉ có nhân viên đoàn phim mệt lòng, mà chính bản thân diễn viên cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Chỉ cần cảnh quay này vẫn còn chưa quay xong, diễn viên nhất định phải bảo trì tâm trạng ở giai đoạn này của nhân vật.

Nhân vật Chu Tinh trong phim có bao nhiêu thống khổ, Đường Dĩ Tố ở ngoài đời cũng giống vậy. Ngoài ra, quay không thuận lợi, tất cả vấn đề đều là do Đường Dĩ Tố, loại áp lực vô hình này cũng ép cô tới mức không thể thở được.

Bề ngoài, Đường Dĩ Tố nhìn qua cũng không khác gì so với bình thường, nhưng cẩn thận lưu ý có thể phát hiện, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Đường Dĩ Tố vốn dĩ đã phải giảm cân để hóa thân vào nhân vật Chu Tinh, nay càng thêm tiều tụy xanh xao, ngay cả chuyên viên trang điểm giúp cô hóa trang già đi, cũng giản lượt bớt một số bước.

Đối với việc này, trong lòng Đường Dĩ Tố vẫn luôn âm thầm nôn nóng.

Trước giờ cô rất có thiên phú đóng phim, bình thường chỉ cần dụng tâm suy xét nhân vật là có thể hoàn mỹ thể hiện, đây  là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy.

Loại cảm giác lực bất tòng tâm này làm Đường Dĩ Tố như con kiến bị nhốt trong chai, gấp đến độ xoay vòng vòng, nhưng rồi lại không thể tìm được vấn đề.

"Dĩ Tố, ăn cơm chị ơi." Một nhân viên công tác đi ngang qua Đường Dĩ Tố, kêu một tiếng.

Đường Dĩ Tố đang nghiên cứu kịch bản, nghe vậy, ngẩng đầu trả lời: "Mọi người cứ ăn trước đi, chị không ăn đâu."

Nhân viên công tác kia vốn định đi qua, nghe vậy lại vòng về, kéo lấy tay Đường Dĩ Tố đang ngồi trên ghế: "Đi thôi đi thôi, mấy ngày nay chị đã không ăn uống cho đàng hoàng rồi, còn như vậy cơ thể sẽ chịu không nổi đâu."

"Chị không có muốn ăn cho lắm..." Đường Dĩ Tố nói.

Nhân viên công tác lập tức nói: "Em nói nè, từ khi Lục tổng tới đây, thức ăn càng ngày càng ngon. Chị phải quý trọng thời gian này ăn uống cho tốt, chứ không Lục tổng đi rồi thì không có đồ ngon cho chúng ta đâu."

Nói xong, cũng không đợi Đường Dĩ Tố đáp lại, nhân viên công tác đã lôi cô qua: "Trước mắt cứ đi xem cái đã, dù không ăn cũng phải đi một chuyến với em."

Đường Dĩ Tố biết đối phương có ý tốt, nghĩ nghĩ, cũng buông kịch bản, đi theo nhân viên công tác tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm trưa.

Bình thường, sau khi cơm nước, thừa dịp chưa bắt đầu quay, chính là thời gian mọi người cầm điện thoại chơi game hoặc nói chuyện tám nhảm với bạn bè qua tin nhắn, bất quá vị trí Nam Mộc thôn hẻo lánh, tín hiệu không tốt, có đôi khi xui xẻo còn không có tín hiệu.

Mọi người chỉ có thể nhàm chán nói một chút chuyện về Lục tổng, sau đó bắt đầu có hứng chơi trò chơi.

Loại chuyện này Đường Dĩ Tố cũng không tham dự, bất quá ở bên cạnh nhìn cũng rất thú vị, một đám người trẻ tuổi tràn ngập sức sống hi hi ha ha, làm cô cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng một chút.

"Làm gì mà náo nhiệt vậy? Ăn cơm xong hết rồi sao?" Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền đến, mọi người ngẩng đầu, thấy người tới là biên kịch Ninh Duy, không ít người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đối lập với Trần Trường An nghiêm túc như ông già khó tính, mọi người càng ưa thích Ninh Duy ôn hòa thân thiết hơn, có người còn trêu đùa: "Ninh biên sao không hầu hạ bên cạnh Trần đạo đi, sao lại có thời gian rảnh rỗi qua đây tìm chúng ta."

"Trần đạo của mấy người vốn là đang xem tư liệu, ai mà ngờ tự nhiên mất sóng, thế là anh ta lôi kéo tôi để lảm nhảm lý tưởng nhân sinh, làm tôi sợ tới mức chạy lại đây đây." Ninh Duy ra vẻ bị hoảng sợ, "Tôi ngồi đây được không?"

"Ngồi đi ngồi đi." Mọi người nhiệt tình nói, bỗng nhiên một nhân viên công tác hỏi, "Ninh biên, anh có muốn chơi trò chơi không?"

"Chơi cái gì?" Ninh Duy uống một ngụm đồ uống, tò mò hỏi.

"Nói thật hay mạo hiểm." Nhân viên công tác cười hì hì nói.

Ninh Duy mới vừa thả lỏng thiếu chút nữa bị sặc: "Đây không phải trò chơi của học sinh trung học sao? Nói đi, mấy người muốn hỏi gì đây?"

"Lục Châu."

"Lục lão bản."

"Lục tổng."

Ninh Duy vừa hỏi, vài nhân viên công tác không hẹn mà đáp cùng một đáp án, lại thấy Ninh Duy liên tục lắc đầu: "Quả nhiên là có dụng ý khác, tôi cũng không có tiếp xúc với Lục tổng của mấy người. Hay là, tôi kêu Trường An tới đây chơi với mọi người ha?"

Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, hướng về phía Trần Trường An gọi to: "Trần đạo, Trần đạo!"

"Đừng đừng!" Cả đám nghe vậy sợ tới mức mặt biến sắc, Ninh Duy thấy mục đích đã đạt được, cũng một vừa hai phải ngừng lại, kết quả hắn vừa mới ngồi xuống, vậy mà nhìn thấy Trần Trường An cùng Lục Châu vừa nói chuyện phiếm vừa đi về hướng này.

Khi đến cạnh Ninh Duy, Trần Trường An còn nhìn đối phương, hỏi: "Gọi tôi sao? Có chuyện gì không?"

Đám người nhân viên công tác: "..."

Đường Dĩ Tố: "..."

Ninh Duy đành mở miệng nói: "À ừ... Giải trí sau khi ăn xong?"

Trần Trường An nhướng mày: "Không phải là do mất tín hiệu sao?"

"Cho nên mới muốn mọi người chụm lại với nhau..." Ninh Duy cười gượng, hắn cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, ai mà ngờ thật sự gọi được người tới đây, "Hai người bận thì cứ đi trước đi."

Trần Trường An nghe xong, vốn định xoay người đi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại ngừng trên người Đường Dĩ Tố đang ngồi gần đó.

Mấy ngày nay quay không thuận lợi, Đường Dĩ Tố là diễn viên thành thục, Trần Trường An cũng không muốn tạo áp lực, vì vậy vẫn luôn chưa nói gì với cô, mắt thấy không khí hiện tại không tồi, Trần Trường An tức khắc có chút do dự.

Dù sao thì trạng thái của Đường Dĩ Tố hắn đều thấy rõ, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, tốt nhất tìm thời cơ thích hợp để có thể nói chuyện với cô. Thời điểm giao lưu vui vẻ hiện tại đúng là thời khắc tâm sự tốt nhất.

Trần Trường An đang do dự, bỗng nhiên Lục Châu nói: "Trần đạo, ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát đi."

Nghe vậy, Trần Trường An thuận thế gật gật đầu.

Đến khi mọi người phản ứng lại, bên cạnh bàn không hiểu sao lại nhiều thêm ba người Ninh Duy, Trần Trường An cùng Lục Châu. Đừng nói Đường Dĩ Tố, ngay cả Ninh Duy cũng trở nên không được tự nhiên.

Loại thời điểm này, mấy người nhân viên công tác thật sự khiến người bội phục, sau khi nhìn thấy Lục Châu ngồi xuống, ánh mắt cả bọn sáng lên, vậy mà không thèm e ngại thần uy của đạo diễn, dùng ánh mắt trao đổi với nhau vô cùng lộ liễu.

"Tôi... Kịch bản của tôi còn chưa xem xong."

Đường Dĩ Tố vừa mới mở miệng, Trần Trường An lập tức cắt ngang: "Không gấp, tổ nhiếp ảnh đi lấy cảnh rồi. Tối nay mới bắt đầu quay, cô ngồi trước đi."

Đường Dĩ Tố bất đắc dĩ bị ấn trở về.

Trò chơi "Nói thật hay mạo hiểm" lại lần nữa được nhắc tới, Trần Trường An vừa ngồi xuống ghế, mông còn chưa nóng, nghe xong đề nghị này, phản ứng của hắn y như Ninh Duy, thiếu chút nữa phun hết nước ra ngoài, hận không thể lập tức đứng lên bỏ chạy.

Hắn còn tưởng rằng mọi người chơi trò gì thả lỏng tâm trí, ai ngờ lại là cái trò thổ phỉ này. Càng bất đắc dĩ chính là, Trần Trường An hắn đã già vậy rồi, vì sao lại phải chơi cái loại trò chơi của thiếu nữ mới lớn này chứ.

Đối mặt với ánh mắt oán niệm của Trần đạo, Ninh Duy yên lặng quay đầu, làm bộ không phát hiện. Rõ ràng là họ Trần ngươi tự chui đầu vào rọ được không?!

Lục Châu ngồi bên cạnh cảm nhận được ánh mắt ngo ngoe rục rịch không chút che dấu của mọi người xung quanh, anh trầm ngâm một chút, ánh mắt dạo qua một vòng, cuối cùng ngừng ở trên người Đường Dĩ Tố, không ngờ lại đáp ứng: "Bất quá tôi chưa từng chơi, mọi người có thể dạy tôi không?"

"Có thể nha!"

"Rất đơn giản, bảo đảm sếp xem một cái là hiểu liền!"

"Nhưng mà Lục tổng, chơi trò này nhất định phải nghiêm túc thành thật, hỏi gì đáp nấy nga."

Lục Châu nhìn Đường Dĩ Tố, nghiêm túc gật gật đầu: "Được."

Đường Dĩ Tố: "..."

Bỗng nhiên có dự cảm bất thường làm xao đây.