Phương Chi bất ngờ, ôm trầm lấy Lam Thư dỗ dành như một đứa trẻ
" Cậu nói gì vậy Thư"
" Mình nói là bà ngoại mất rồi, cậu nghe không, bà đã mãi mãi rời xa chúng ta rồi"
Một tuần sau,Lam Thư gỡ chiếc khăn tang trên đầu xuống rồi đặt bát cơm trắng lên bàn thờ bà ngoại. Thắp cho bà nén hương cô lẳng lặng vén gối của bà lấy ra một chiếc nhẫn. Khói hương nghi ngút cả căn nhà nhưng ở đây chỉ tồn tại một con người bé nhỏ
" Tại sao bà lỡ bỏ con đi, vậy bà"
Vài giọt nước mắt lăn trên má cô lòng cô thầm hứa điều gì đó,bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn
" Thư ơi, đi học thôi "
Lam thư nhìn Phương Chi mỉm cười, dắt xe đạp ra khỏi nhà. Cô lưu luyến nhìn tấm di ảnh bà
" Con đi học đây bà, ở bên kia thế giới bà có sống tốt không"
" Đi thôi muộn rồi đấy "
" Ừ"
Khi Lam thư cùng Phương Chi rời đi. Trong căn nhà bà ngoại cô nhìn theo ánh mắt đầy lưu luyến
" Để cháu lại nơi trần thế một mình, bà thật sự không an lòng. Nhưng đời người mấy ai đc lâu dài đâu. Con hãy nhớ trên cuộc đời này chính bản thân con là người yêu thương con nhất. Nhưng sẽ có một người mãi yêu thương con hơn cả bản thân của họ. Bà và mẹ thương con rất nhiều"
Bên cạnh bà là một người phụ nữ trẻ
" Đi thôi mẹ"
Hai người cùng biến mất trong không trung, nhưng bây giờ trên cuộc đời này mãi mãi tồn tại một tình yêu thương giữa hai thế giới cách biệt