Hai tay tôi bấu chặt lên nhau. Một lúc rất lâu sau cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra, tôi lao đến, người bác sĩ tháo khẩu trang hỏi:
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao?
- Dạ… tôi là em gái bệnh nhân.
- Tạm thời bệnh nhân qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải theo dõi thêm. Bệnh nhân mắc hen suyễn, tim cũng có vấn đề, trong người rất nhiều bệnh mà sao người nhà chủ quan không để thuốc trong người bệnh nhân vậy? Nếu đưa đến muộn mấy phút thôi là không qua khỏi rồi đấy.
- Tôi…
- Thôi được rồi, chúng tôi vẫn phải theo dõi thêm nữa nhé. Người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện đi.
Tôi gật đầu lúc này nước mắt nước mũi tèm nhem, đi theo y tá làm thủ tục nhập viện cho chị Lan. Vì bảo hiểm trái tuyến nên tôi vẫn trả một nửa chi phí, tôi rút sạch toàn bộ tiền trong tài khoản để tạm ứng viện phí. Chị Lan bị bệnh, chỉ cần xúc động mạnh là có thể ảnh hưởng đến cơ thể. Tôi nhập viện xong cho chị liền quay về phòng, đột nhiên phát hiện điện thoại có số điện thoại lạ vừa nhấc lên đã nghe tiếng chị Liên cười nói:
- Tôi đã cảnh cáo cô nhưng cô lại không chịu nghe.
Chỉ cần nghe đến đây tôi đã hiểu chính chị ta đến nhà cái Chi, camera chưa chắc đã vô ý hỏng, tôi không kìm được rít lên:
- Tại sao chị lại đụng đến chị gái tôi? Có gì chị nhắm thẳng vào tôi đây này.
- Ơ kìa, con chị gái bệnh tật của cô không ngăn cô lại, cứ để cô đi quyến rũ chồng người ta thì tất nhiên tôi phải cho cô ta biết thế nào là một bài học xương máu rồi. Tôi nói rồi cô cứ cố chấp không nghe, loại người dưới đáy xã hội như chị em cô thì nên biết điều mà sống đi.
- Chị đừng có cậy mình giàu có mà bắt nạt người khác, tôi nói rồi, tôi chưa từng quyến rũ người đàn ông của chị.
- Mày đừng có cãi! Con đĩ già mồm này tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy nhé. Tao nói cho mày biết khi tao còn lịch sự thì mày nên biến mất đi nếu không đừng trách tao ác. Đây chỉ là cảnh cáo thôi.
Chị ta nói xong tắt phụt máy, tôi không kìm được, cắn chặt môi nhìn chị Lan bật khóc tu tu. Bỗng dưng có bàn tay ai đó chạm khẽ lên vai tôi, giọng trầm ấm lại cất lên:
- Thuỷ
Tôi ngước mắt lên nhìn, bao uất ức, tủi nhục dồn nén khiến tôi không kìm được gào lên:
- Anh cút đi, anh cút khỏi cuộc đời tôi đi. Tất cả cũng do anh mà ra. Tôi đã nói rồi đừng tới gần tôi, các người tại sao cứ phải ép tôi, tại sao cứ phải hành hạ cuộc đời khổ hạnh này của tôi. Cả anh và chị ta… cút khỏi cuộc đời tôi đi.
Nói đến đâu, toàn thân tôi run lên đến đấy. Vinh nhìn tôi, ánh mắt đau thương xót xa. Tôi mặc kệ, gục đầu xuống gối nấc lên, đến lúc quay lại cũng không còn thấy Vinh đâu nữa. Chị Lan mất một lúc lâu sau mới tỉnh, cái Chi vừa đi mua ít đồ dùng cá nhân liền gọi bác sĩ. Sau khi thăm khám một hồi bác sĩ liền nói:
- Nói chung tình hình cũng gọi tạm ổn, nhưng mà bệnh tật của chị cô nên có hướng điều trị dứt điểm. Sắp tới bệnh viện có một số bác sĩ nước ngoài về, cô xem xét có thể đăng ký cho chị cô mổ được không. Tuy chi phí hơi cao nhưng khả năng khỏi bệnh hoàn toàn cũng rất cao.
Tôi nghe bác sĩ nói, bặm môi, cuối cùng gật đầu đáp:
- Được!
Cái Chi nhìn tôi kinh ngạc hỏi:
- Mày lấy tiền đâu ra vậy?
- Tao tự khắc sẽ có.
- Này… đừng làm gì liều đấy nhé.
- Yên tâm đi, mẹ của cháu trai công ty Vinh Quang chẳng lẽ lại không có tiền.
Cái Chi nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Còn tôi… chỉ tôi mới hiểu… có lẽ buông bỏ tất cả, hai chị em đến một nơi nào đó bắt đầu một cuộc sống mới… chỉ còn… chỉ còn đường duy nhất đó để đi.
Tôi nhìn chị Lan, dặn dò chị nằm nghỉ ngơi sau đó quay sang cái Chi nói:
- Mày ở đây trông chị ý cho tao một lúc, tao ra ngoài có việc lát về sau.
- Hay mày cứ về trông Bo đi, chị Lan để tao trông cho.
- Tý tao chạy qua chỗ Bo một chút rồi quay lại, Bo cũng ổn rồi lại có ba nó ở đấy, chị Lan lát tao còn phải hỏi bác sĩ tình hình của chị ý nữa.
- Thế đi sớm đi.
Tôi gật đầu bước ra ngoài gọi cho ông Quang, đầu dây bên kia cất giọng khàn đục:
- Cô Thuỷ, cô gọi tôi có việc gì không?
- Dạ, tôi sẽ nói nhanh thôi. Như hôm trước trong hợp đồng có nói tôi nhường quyền nuôi Bo cho ông tôi sẽ được nhận năm tỉ phí. Tôi biết trong hợp đồng cùng ghi rõ năm tỉ đó được chuyển sau khi tôi hoàn toàn chấm dứt quyền nuôi con nhưng nếu được ông có thể cho tôi ứng trước một tỉ.
- Ứng trước một tỉ?
Nghe câu hỏi của ông Quang tôi biết ông nghĩ gì, nhưng rồi tôi hiểu tự trọng hay sĩ diện cũng không thể mài ra ăn được. Tôi cần tiền để có thể chữa bệnh dứt điểm cho chị Lan. Cố hít một hơi thật sâu tôi đáp lại:
- Vâng. Là một tỉ, sau khi Bo ra viện tôi xin rút ngắn xuống chỉ cần hai tháng bên cạnh chăm sóc thằng bé sau đó tôi sẽ đi luôn.
- Tôi chấp nhận cho cô ứng trước một tỉ nhưng dù sao tôi cũng là người kinh doanh nên chúng ta sẽ cần có giao dịch và hợp đồng rõ ràng.
- Được ạ.
- Khi nào cô cần tiền?
- Càng sớm càng tốt thưa ông.
- Vậy được, mai tôi sẽ gặp cô.
- Dạ vâng.
Cúp máy xong tôi cũng thấy mặt mình hình như càng ngày càng dày. Hoá ra vì tiền tôi cũng có thể bất chấp, vô liêm sỉ đến vậy. Tôi bật cười chua chát bắt một chiếc xe ôm quay lại chỗ Bo. Khi đến nơi tôi thấy Vinh đang ngồi đọc truyện cho con nghe, nghĩ lại ban nãy cáu kỉnh cũng thấy có chút có lỗi. Vinh thấy tôi liền bước ra ngoài, tôi cúi đầu khẽ nói:
- Xin lỗi vì nãy hơi quá lời với anh. Phiền anh mấy ngày nữa có thể giúp tôi chăm sóc con, chị gái tôi nằm viện tôi chỉ thi thoảng mới chạy được qua đây. Với lại… nếu được hi vọng anh có thể… có thể tránh xa tôi một chút.
- Được!
Một câu “được” của Vinh lại khiến tôi bỗng thấy có chút gì đó mất mát. Chẳng phải tôi đang mong vậy sao, chẳng phải tôi đề nghị anh tránh xa tôi cớ sao lòng tôi lại nặng trĩu? Tôi vào thăm Bo một lúc rồi quay trở lại bệnh viện tìm đến bác sĩ hỏi về bệnh tình của chị Lan. Bác sĩ nói rất nhiều thứ chuyên khoa đại loại bệnh tình của chị tôi không tốt cho lắm, không mổ thì cũng nguy hiểm, nhưng nếu mổ thì cũng có rất nhiều nguy cơ vì ngoài tim chị còn mắc bệnh hen. Có điều bác sĩ phân tích rất rõ mổ thì cơ hội có một trái tim khoẻ mạnh của chị sẽ cao hơn và cuối cùng khuyên tôi nên cho chị làm phẫu thuật, nếu tôi đồng ý bác sĩ sẽ kiểm soát hen cho chị trước khoảng nửa tháng đến một tháng sau đó là sẽ tiến hành phẫu thuật. Tôi biết trong phẫu thuật có những rủi ro, nhưng nếu không thử thì chị cũng sẽ gặp nguy hiểm vì cứ điều trị bằng thuốc mãi thì sự sống chẳng kéo dài được bao lâu. Trở về phòng tôi có nói qua với chị và cái Chi tất nhiên tôi không nói đến tiền mà bịa ra rằng đây là ca mổ miễn phí, ban đầu nghĩ chị Lan sẽ lưỡng lự nhưng chị nhìn tôi đáp:
- Chị đồng ý phẫu thuật, chị muốn thử dì Thuỷ ạ.
Nghe chị nói vậy tôi thấy cay xè cả sống mũi. Đêm hôm ấy tôi ở lại viện với chị và giục cái Chi về. Giữa màn đêm tịch mịch tôi thấy mình giống như một con thú nhỏ, toàn thân đã đầy vết thương tích. Ngày hôm sau tôi đi gặp ông Quang để nhận một tỉ, số tiền ấy được ông chuyển thẳng vào tài khoản của tôi và tất nhiên tôi cũng lại lần nữa ký vào giấy. Ông Quang chấp nhận sau cuộc phẫu thuật của chị Lan sẽ cho tôi bên cạnh Bo hai tháng tròn. Dù sao thì đây cũng là đặc ân của tôi rồi.
Những ngày tiếp theo tôi phải lo cho cuộc phẫu thuật sắp tới của chị Lan, hằng ngày chỉ tranh thủ vào thăm Bo và ngủ với con buổi đêm khi cái Chi trông chị Lan giúp tôi. Vinh sau gần một tháng nghỉ phép cũng phải đi làm nên anh cũng chỉ trông Bo được ngoài giờ hành chính còn hằng ngày người bên cạnh Bo là bà Thảo. Bà Thảo rất cẩn thận, kĩ lưỡng, mọi đồ ăn thức uống của Bo còn được bà kiểm soát hơn tôi. Gia đình ông Quang thực sự đối với đứa bé này quá đỗi yêu thương nên tôi cũng yên tâm. Sau hơn nửa tháng chị Lan kiểm soát hen rất tốt nên cuối cùng vào thứ hai chị đã được đưa lên bàn mổ. Hôm chị Lan mổ cũng là lúc Bo được ra viện. Thằng bé hồi phục rất nhanh nên được xuất viện sớm hơn so với dự định. Sau khi làm thủ tục cho chị Lan chị được các bác sĩ đẩy đi. Cái Chi hôm nay dù phải đi làm nhưng vẫn xin nghỉ một ngày ở bệnh viện cùng tôi, dù cho tôi đã nói với nó tôi có thể tự lo được nhưng nó vẫn khăng khăng ở lại. Chiếc giường đẩy từ từ lăn bánh, tôi nhìn chị Lan khẽ nói:
- Nhất định ca phẫu thuật sẽ thành công, nhất định chị sẽ chiến thẳng.
Chị Lan bật cười, đột nhiên phía sau có tiếng Bo cất lên khiến tôi giật mình:
- Bác Lan, bác Lan ơi, Bo nè.
Tôi quay sang nhìn mới phát hiện Vinh đang bế Bo lại gần, hôm nay anh cũng xin nghỉ đưa Bo ra viện vốn dĩ nghĩ anh sẽ đưa con luôn về nhà. Dạo này tôi và Vinh luôn né tránh nhau nên nhìn thấy nhau thế này có chút ngượng ngùng. Bo được bịt khẩu trang, tiến lại nắm tay chị Lan rồi nói:
- Bác Lan ngoan, khoẻ rồi về nhà với Bo nhé.
Chị Lan nghe Bo nói tinh thần đầy phấn chấn, Bo còn dặn dò bác rất nhiều thứ nào là không đau đâu, nếu đau bác chỉ cần nghĩ đến chuyện khác là được. Trước kia ở nhà Dũng, Bo rất rụt rè nhưng gần đây thằng bé ngày càng mạnh dạn. Chị Lan vuốt mái tóc Bo sau đó xe từ từ được đưa vào phòng mồ. Bo tuy được ra viện nhưng dù sao vẫn mệt nên tôi giục Vinh đưa con về trước. Việc chị Lan phẫu thuật tôi cũng nói sơ qua cho anh nhưng cũng chỉ nói được miễn phí chứ không nói thêm gì. Dù sao hợp đồng nhường quyền nuôi Bo ông Quang cũng đề nghị tôi giữ kín, vả lại tôi cũng chẳng muốn giữa Vinh và tôi có một mối quan hệ trên mức thân thiết để nói ra những điều tế nhị chỉ làm cho chị Liên ghét tôi. Vậy nên toàn bộ mọi thứ Vinh vẫn không biết. Giờ tôi cũng chỉ mong ca phẫu thuật này thành công sau đó dành thời gian bên Bo hai tháng sau đó sẽ cùng chị Lan ra đi. Hôm nay là lần đầu tiên Bo trở về nhà ông Quang, dù muốn hay không muốn thì tôi cũng chẳng có cách gì giữ con lại khi bản thân đang chăm sóc cho chị Lan. Tôi chẳng biết dặn dò con thế nào, chỉ nhắc con ở nhà mới nghe lời ông bà, hạn chế chạy lung tung.
Sau khi Vinh đưa Bo về một lúc rất lâu sau chị Lan vẫn chưa phẫu thuật xong. Tôi thực sự rất sợ bệnh viện, rất sợ cảm giác đứng ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Mỗi giây mỗi phút trôi qua thật khiến người ta như khủng hoảng. Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra tôi cũng lao vào hỏi:
- Bác sĩ…
- Ca phẫu thuật rất thành công tốt đẹp.
Nghe xong tôi với cái Chi như vỡ oà ôm lấy nhau khóc vì hạnh phúc. Chị Lan được đưa về phòng hồi sức một lúc rồi sau đó được đưa về phòng tự chọn. Buổi tối hôm ấy cả tôi và cái Chi đều ngủ lại cạnh chị, tôi lau người qua cho chị Lan rồi ôm cái Chi. Hai ca phẫu thuật của Bo và chị Lan đều thành công, có lẽ ông trời vẫn còn thương tôi. Khi đang nằm đột nhiên tôi thấy Vinh gọi, anh không gọi cuộc gọi thường mà gọi facetime. Thực ra tôi né tránh anh, nhưng nghĩ lại biết đâu anh gọi vì Bo nên cuối cùng vẫn nhấn nút nghe. Và quả thực như vậy, vừa nhấn nút đã thấy Bo xị mặt ra khẽ nói:
- Mẹ ơi… không có mẹ con không ngủ được.
Từ lúc chị Lan nhập viện tối đêm tôi vẫn tranh thủ qua ngủ với con gần sáng mới về. Tuy hai mẹ con nằm hai phòng ngăn cách nhau nhưng vẫn cảm giác gần gũi nhau. Tôi cứ tưởng dạo này có ba rồi Bo quên tôi, nhưng thằng bé nói xong tôi lại hơi xót xa. Khổ nỗi bản thân không thể phân chia ra mỗi người một nơi đành nói:
- Bo nằm đó ngủ với ba, mấy nữa bác Lan khỏi thì mẹ đón Bo, ngủ với Bo luôn nhé.
Thằng bé đưa mắt sang bên cạnh nhìn ba nó, sau đó không biết thì thầm gì mà nó đáp:
- Mẹ ơi, thế bao giờ bác Lan khỏi thì mẹ con mình với ba ngủ chung nhé.
- Ba lúc đấy đi trực không có ngủ chung với mẹ con mình được đâu – tôi chống chế.
Vừa nói xong Vinh liền đáp:
- Ai bảo trực? Tôi tuần chỉ trực có một ngày thôi.
Cái tên này nói thế ý là gì? Tôi bơ đi hỏi Bo mấy câu, dỗ mấy câu cho con ngủ rồi tắt máy đi ngủ. Đêm ấy tôi cũng không ngủ được, nhớ con… mà hình như còn thấy nhơ nhớ thiêu thiếu thứ gì đó không diễn tả được.
Những ngày tiếp theo chị Lan dần hồi phục, cái Chi đi công tác một tuần nên tôi ở viện suốt, Vinh cũng bận nên không ai đưa Bo vào đây, hằng ngày tôi chỉ có thể gọi điện cho con vào buổi tối qua facetime. Mãi đến trước ngày chị Lan ra viện một hôm cũng là chủ nhật Vinh mới rảnh đưa Bo qua phòng của chị Lan. Thằng bé thấy tôi liền lao đến ôm chầm lấy. Tôi bế con lên, phát hiện con béo hơn đôi chút, hai má hồng hồng đáng yêu vô cùng. Thế nhưng khi mang con đi vệ sinh tôi phát hiện chỗ bụng thằng bé có mấy vế bầm tím, mạng sườn cũng có đôi chỗ bầm hình như mấy hôm rồi nên chuyển qua vàng. Nếu là nghịch ngợm lẽ ra phải tím ở chân, ở tay chứ, tôi chạm vào thằng bé hơi giật mình có vẻ như đau. Thấy vậy tôi liền hỏi:
- Đau à con?
- Dạ.
- Con có va đập vào đâu không?
Thằng bé nhìn tôi ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Con chơi với mèo bị va vào cạnh giường.
Nhìn thái độ của thằng bé tôi thấy lo lo, liền ra nói với Vinh:
- Anh Vinh, mấy đợt này anh tắm cho thằng bé có thấy thằng bé bị bầm tím trên người không?
Vinh nhìn tôi lắc đầu nói:
- Trước tôi tắm cho thằng bé nhưng bốn năm hôm nay hôm nào tôi cũng về khuya nên bà nội tắm. Thằng bé bị bầm tím sao?
- Nó bảo nó chơi với mèo nên va vào thành giường nhưng tôi thấy cả chục vết tím nho nhỏ. Hay liệu rằng… thằng bé… có vấn đề gì không?
Vinh đột nhiên cúi xuống ôm Bo lên, kiềm tra toàn thân con rồi nói:
- Tôi mang nó sang viện xem.
Lúc này chị Lan vẫn nằm viện, tôi không thể để chị một mình nên nói đáp:
- Anh mang nó snag kiểm tra, có gì gọi cho tôi gấp.
- Được.
Tôi không biết Vinh đi bao lâu, chỉ đến chiều hôm ấy anh ta gọi cho tôi và nói bác sĩ kiểm tra không thấy gì bất thường. Những vết tím trên người Bo có lẽ là do tác động bên ngoài thật. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Đợi mai chị Lan ra viện tôi đón Bo về sẽ hỏi lại con cho kỹ.
Sáng hôm sau tôi làm thủ tục ra viện cho chị Lan, sau đó đưa tạm chị về chung cư của cái Chi rồi tối mới bắt xe sang nhà ông Quang đón Bo. Nhà ông Quang là một biệt thự rất lớn, khi đến nơi nhìn cơ ngơi tôi đã thật sự thật rất choáng ngợp. Tôi bấm chuông được hai đợt thì có quản gia mở cửa, vừa bước vào tôi mới phát hiện phòng khách ngoại trừ vợ chồng ông Quang, Vinh còn có cả chị Liên ở đây. Ông Quang nhìn tôi khẽ nói:
- Cô Thuỷ, ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với cô.
Hợp đồng của tôi và ông Quang ký bí mật nên việc hôm nay tôi đến đây đón Bo có lẽ ông cần có nhiều điều dặn dò tôi. Khi tôi bước ra ngoài ông Quang liền cất lời:
- Thằng Vinh nó vẫn chưa biết chuyện này giữ tôi và cô. Nó vẫn nghĩ do cô bận nên nhà tôi tạm thời đón cu Bo về đây, hai tháng nữa cô đi khỏi đây tôi mới công khai việc này với nó. Nhưng…
- Nhưng sao ạ?
- Cu Bo những ngày ở đây rất tốt, nhà tôi cũng bắt đầu quen hơi cháu nên rất không lỡ cho cháu trở về với cô. Hôm qua vợ chồng tôi đã bàn, dù gì cũng chỉ có hai tháng nên chúng tôi sẽ sắp xếp cho hai chị em cô đến đây, cô vừa chăm được chị gái lại ở cạnh Bo. Sau hai tháng cô sẽ phải rời khỏi đây.
Tôi nghe xong… tưởng mình nghe nhầm. Ông Quang muốn tôi ở lại đây? Thế nhưng tôi lắc đầu đáp:
- Tôi không thể ở lại được, tôi chỉ muốn đón Bo đi, hai tháng sau sẽ trả về.
- Thứ nhất Bo đang tập làm quen với việc ở đây cùng chúng tôi, nếu cô đón nó đi sau này quay lại sợ nó lại khóc lóc đòi theo. Thứ hai… thằng bé mới phẫu thuật xong vợ chồng tôi muốn theo dõi sát sao thằng bé. Thứ ba trong giao ước gần đây tôi cũng có ghi rõ hai tháng đó cô ở cạnh Bo nhưng vẫn phải theo sắp đặt của tôi.
Tôi nghe ông Quang nói vậy cũng sực hiểu ra… bản thân đã chưa kịp đọc kỹ giao ước hai tháng này. Đến đây để ở, đến một nơi quá lộng lẫy xa hoa tôi e rằng cả tôi và chị Lan sẽ không thể thích nghi. Thế nhưng không đến đây tôi sẽ không được gần con. Ông Quang nhìn tôi nói tiếp:
- Cô cứ suy nghĩ đi, một là từ bỏ quyền nuôi con luôn, hai là chấp nhận ý kiến của tôi. Giờ cô cứ vào thăm thằng bé đi đã, rồi từ từ chọn. Cô không muốn xa thằng bé một ngày thì chúng tôi cũng vậy mà, huống hồ càng ngày tôi càng quấn quýt cháu.
Nói rồi ông Quang bước vào nhà, tôi đứng như trời trồng, đầu óc vẫn chưa thể thông nổi. Loạng choạng mãi tôi mới bước được đến bên trong, Vinh đưa tôi lên phòng của Bo rồi nói:
- Thằng bé nãy mệt nên ngủ giờ hình như dậy rồi. Cô vào đi.
Bên dưới có tiếng bà Thảo cất lên:
- Vinh ơi, mẹ có chuyện muốn nói.
Vinh đáp vọng xuống:
- Con có một ít hồ sơ công văn cần làm, con làm xong rồi xuống.
- Mày để cái Liên nó chờ mày dưới này thế à? Vô tâm vừa thôi chứ, dạo này mày còn giận nó, không nói chuyện với nó, rốt cuộc là làm sao?
- Con đã nói con bận rồi.
Vinh trả lời xong thì đi về phòng mặc kệ tiếng chửi của bà Thảo bên dưới, căn nhà này rất lớn, phòng rất nhiều, tôi đưa tay mở cửa, chợt thấy Bo cũng đã tỉnh, con dụi mắt nhìn thấy tôi liền bật dậy như không tin nổi rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi bế thốc con lên giường hỏi;
- Nhớ mẹ không?
- Dạ, con nhớ mẹ Thuỷ lắm lắm luôn. Mẹ hôm nay ngủ đây cùng con nhé, con nhớ mẹ lắm.
Nghe con nói tự dưng tôi thấy tim gan như mềm nhũn. Lời đề nghị kia của ông Quang… bỗng dưng gần như không còn khiến tôi suy nghĩ. Chỉ cần ở cạnh con tôi có thể đến đây. Nhưng tôi chỉ sợ rằng việc có mặt của tôi lại khiến chị Liên tức giận. Có lẽ một lát nữa tôi sẽ cần nói chuyện lại với chị ta. Nằm ôm con một lúc tôi mới nhớ ra vết bầm trên cơ thể con liền vạch áo lên xem. Đột nhiên tôi phát hiện trên trên mạng sườn Bo lại có thêm hai vết tím rất mới. Tôi chạm vào thằng bé liền nhăn mặt lại. Lúc này tôi liền kéo con dậy, vết bầm này thực sự không giống bị ngã vào thành giường cho lắm, mà ngã kiểu gì chỉ những chỗ trong bụng, những chỗ bị che khuất mới thấy? Tôi nhìn Bo nghiêm mặt nói:
- Bo, mẹ hỏi lại lần nữa sao con lại có những vết bầm này?
Bo nhìn tôi, gương mặt hơi tái lại đầy sợ hãi. Con ngập ngừng đáp;
- Con bị ngã.
Nhìn thái độ này của Bo tôi biết con nói dối liền hỏi lại:
- Nếu con không nói thật đừng trách mẹ. Nói thật cho mẹ nghe sao con lại có vết bầm này.
- Cô Liên bảo con nếu nói ra cô ấy sẽ đánh chết mẹ.
- Cô Liên?
- Dạ.
- Con không sợ, nói mẹ nghe mau lên.
Bo dụi đầu vào lòng tôi nói giọng đầy sợ hãi:
- Là cô Liên bấu con, cô Liên tắm cho con rồi bấu con. Cô ấy bảo từ nay không được giục ba gọi cho mẹ, cô ấy còn bảo phải ghét mẹ, nhưng con bảo con yêu mẹ, nhớ mẹ thế là cô ấy bấu con. Bấu con xong cô ấy bảo nếu con dám mở miệng ra nói với ai cô ấy đánh chết mẹ với bác Lan. Con… con sợ… sợ mẹ bị chết.
Tôi nghe xong… toàn thân nóng bừng rồi run lên vì giận dữ. Lúc này tôi như phát điên, kéo áo con lên càng thêm phẫn uất, đến lúc này tôi không còn chịu đựng thêm được nữa, hôm nay nhất định tôi sẽ sống chết với chị ta.