Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 45: Chương 45

"Bác sĩ Tư, ý của anh là, vị hôn phu của tôi cùng em trai anh ấy cùng nhau lừa gạt tôi?!" Ngô Điềm nháy mắt mở to hai mắt, nắm tay siết chặt.

"Nói là cũng nhau không bằng nói một người đang bị đối phương kiềm chế". Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh lùng.

"Bọn họ là anh em sinh đôi, từ miêu tả của vị hôn phu của cô, từ nhỏ quan hệ của bọn họ đã vô cùng tốt".

Ngô Điềm nghe vậy gật gật đầu, ngón tay bất an nắm chặt, "Khi tôi đến nhà bọn họ, mẹ bọn họ cũng nói hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, nếu một người bị thương, người kia cũng sẽ cảm thấy không được khỏe".

Tư Vân Dịch nhìn Ngô Điềm trước mắt, "Nhưng ở sự việc lúc nãy, vị hôn phu của cô vẫn luôn tận lực tránh cũng em trai tiếp xúc, ánh mắt hai người gần như không giao lưu, sau khi bị nhận ra, Hải Minh Hi cũng không nói câu nào với anh trai anh ta mà sau khi nói với cô liền nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, cô biết cái này có nghĩa gì không?"

"Cái, cái gì?" Ngô Điềm có chút mờ mịt.

"Tôi đã từng phân chia cấp bậc của từng loại cảm xúc, ví dụ như chán ghét, cấp một là môi dưới hơi nâng lên, cường độ gia tăng giữa môi và mũi ở mức thấp, cấp hai sẽ có thêm hành động nhíu mày, cấp ba, mũi môi có sự phản ánh rõ ràng, nếp nhăn xung quanh mắt tăng, giống như biểu hiện khi ngửi thấy mùi hôi thối ở thùng rác.

Cấp bốn, toàn bộ thân thể đều thể hiện ra, thậm chí còn khó có thể ở cùng đối phương trong một căn phòng".

Tư Vân Dịch nhìn về phái Ngô Điềm, "Vị hôn phu của cô khi thấy em trai, chân tay đều tận lực tránh cùng cậu ta tiếp xúc, đây là biểu hiện trong lòng bất an, Hải Minh Hi nhìn anh trai cũng biểu hiện ra mức độ chán ghét ở bậc 4.

Hơn nữa khi cô muốn đánh Hải Minh Húc, Hải Minh Hi lộ rõ một nụ cười khinh miệt, tôi vốn tưởng cậu ta miệt thị tình cảm của cô với Hải Minh Húc nhưng thật ra là xem thường anh trai cậu ta, cũng cảm thấy sung sướng đối với hành động của cô".

"Bọn họ..." Mày Ngô Điềm nhăn lại, giơ tay gãi gãi đầu.

"Tôi hiện tại muốn hỏi cô một vấn đề". Tư vân Dịch nhìn thẳng vào Ngô Điềm, ánh mắt nghiêm túc.

"Người cô gặp lần đầu tiên, khi cô rơi vào bể tình rốt cuộc là Hải Minh Húc hay Hải Minh Hi?".

Ngô Điềm ngẩn người, "Chúng tôi gặp nhau khi đang học nghiên cứu sinh, là ở trên lớp gặp nhau, giáo viên điểm danh chính là Hải Minh Húc, tôi ngồi cạnh anh ấy, anh ấy mượn tôi bút, còn cười rất đẹp".

"Tôi nhớ sau đó chúng tôi cùng nhau đến thư viện, cùng nhau uống trà sữa". Ngô Điềm khẽ cau mày, "Tôi cùng anh ấy có để lại phương thức liên lạc, cái kia chính là của Hải Minh Húc".

Ngô Điềm nói xong, đáy lòng không nhịn được hiện lên một ý niệm kỳ lạ.

Di động của bọn họ giống hệt nhau, Hải Minh Húc cũng vừa nói, hai người đều có thể mở khóa khuôn mặt của đối phương, có phải hay không... có khả năng sai?

Ngô Điềm lắc lắc đầu, nhưng rồi lại nhớ lại, trước khi hẹn hò, Hải Minh Húc trốn học đi xem phim cùng cô, cô sợ rằng anh sẽ bị phạt nên nói anh có thể nhờ em trai giúp.

"Sao có thể..." Ngô Điềm thì thầm tự nói, không tin ý niệm kỳ quái do chính mình nghĩ tới.


Tư Vân Dịch nhìn cô gái trước mặt, "Hải Minh Hi khi nói "Đến người cô yêu cũng không nhận ra", cô cảm thấy sao?"

Ngô Điềm sửng sốt, há mồm muốn nói gì đó, lại nhớ lại biểu tình của Hải Minh Hi lúc đó, một hồi lâu sau cũng không nói được chữ nào.

"Cậu ta thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm động thái của hai người, cậu ta biết Hải Minh Húc nam ngoái tặng cô máy ảnh vào lễ Giáng sinh, cài này không lạ nhưng lạ ở chỗ loại máy cũng giá cả đều nhớ rõ ràng, hơn nữa còn biết cô có hứng thú với máy ảnh". Tư Vân Dịch dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.

"Cô khi tìm Hi Minh Húc để lưu lại dấu vân tay nhưng lại tìm nhầm người, nhưng Hải Minh Hi cũng không ngăn cản mà vẫn luôn lưu trữ lại dấu vân tay của cô, để cô lúc nào cũng có thể mở được di đọng của cậu ta".

"Đây... Đây không phải... Là mấy trò cậu ta dùng để lừa gạt tôi sao". Ngô Điềm trong lòng không nhịn được mà bất an, theo bản năng mà mâu thuẫn.

"Tôi đã từng nghe một tin tức, song sinh cùng trứng có kết cấu protein thần kinh não tương đồng, hơn nữa trong hoàn cảnh sinh trưởng, giáo dục, tình huống gia đình giống nhau, đối mặt với vấn đề, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau".

Tư Vân Dịch nhìn cô gái phía đối diện, lấy trình độ thông minh của cô, hẳn là cô hiểu nhưng gì anh đang nói.

Ngô Điềm lâm vào trầm tư, chỉ chốc lát sau, Hải Minh Húc bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, chau mày, dùng khăn giấy che lại lòng bàn tay, máu gần như đã tầm ướt cả khăn tay.

Người phục vụ ở nhà hàng thấy vậy vội vàng tiến lên, quản lý cũng nhanh chóng đi tới, mang theo hộp y tế.

Ngô Điềm lập tức đứng dậy, nhìn vị hôn phu của mình, Hải Minh Húc lấy khăn ra, bàn tay run rẩy, bên trong hiện ra vết thương sâu.

"Honey, vừa nãy, không cẩn thận..." Hải Minh Húc chảy nhiều máu, sắc mặt trắng bệch.

"Anh đứng nói chuyện!" Ngô Điềm sốt ruột nhìn về phía quản lý, "Mau, mau giúp, giúp anh ấy cầm máu!"

Quản lý thử rắc lên tay nam nhân thuốc bột cầm máu, nhưng vết thương kia quá sâu, thuốc bột vừa rắc lên đã nhanh chóng bị máu chảy ra trôi mất, nhìn sắc mặt anh ngày càng nhợt nhạt, quản lý sốt ruột nhìn về phía nhà hàng, "Ở đây có ai là bác sĩ không!".

Ngô Điềm lập tức nhìn về phía Tư Vân Dịch đang ngồi tại chỗ, Tư Vân Dịch trầm mặc một lát rồi tiến lên, dùng băng gạc vô khuẩn bao trùm lên miệng vết thương rồi quấn chặt lại.

"Tuy rằng không muốn nói nhưng tôi là bác sĩ khoa thần kinh, không phải khoa ngoại, tình huống của cậu ta bây giờ cần đến bệnh viện để khâu lại".

Ngô Điềm lập tức mặc áo khoác, đỡ vị hôn phu ra xe, Tư Vân Dịch ngồi ở ghế phụ, nhìn nam nhân tựa vào Ngô Điềm, sắc mặt tái nhợt.

Kẹt xe ở Cảng Thành là chuyện thường ngày, Hải Minh Húc không cầm được máu, Ngô Điềm nhịn không được mà khóc lên.

"Honey, anh có chuyện muốn nói với em". Hải Minh Húc suy yếu mở miệng.

"Vết thương của cậu sẽ lưu lại sẹo". Tư Vân Dịch nhìn dòng xe cộ phía trước, sắc mặt bình tĩnh nhắc nhở, "Đi không được".


"Hải Minh Húc" dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Điềm.

"Năm đó lần đầu tiên gặp nhau là anh, thay anh trai lên lớp, bởi vì di động có công khai mã sinh viên, anh trai sợ bị lộ nên đổi di động cùng anh, người đi thư viện cùng em, đi uống trà sữa, thêm bạn bè cũng là anh".

Ngô Điềm sửng sốt, quay đầy ngẩn ngơ nhìn người trước mắt.

"Anh dùng tài khoản của anh trai kết bạn với em, sau khi trở về đổi lại điện thoại di động với anh ấy, anh mới nhớ ra chuyện này, muốn anh ấy đưa phương thức liên lạc với em cho anh nhưng anh ấy lại nhiều lần thoái thác". Hải Minh Hi trong mắt mang theo hận ý. "Sau này, anh ta thế nhưng còn đưa em tới trước mặt anh, quang minh chính đại giới thiệu với em, nói anh là em trai anh ta Hải Minh Hi, còn nói anh thích giả dạng anh ta làm cho em chú ý".

"Anh trai anh đâu?" Đầu óc Ngô Điềm có chút ngốc, đờ đẫn nhìn người trước mắt.

"Anh nhốt anh ta trong phòng vệ sinh, anh hỏi anh ta có dám lưu lại một dấu vết để em vĩnh viễn không nhận sai nữa hay không, anh ta không dám nhưng anh dám". Hải Minh Hi cắn răng.

"Hôm nay anh mới biết, lúc trước anh ta thích em nhưng lại không dám lại gần em, cho nên anh ta cố ý bảo anh đi học thay, còn đem vị trí an bài bên cạnh em, cùng anh đổi di động, anh ta rõ ràng biết anh sẽ thích em nhưng anh ta lại làm như vậy với anh!".

"Vậy lúc trước sao anh không nói với tôi?" Ngô Điềm chau mày, "Tại sao bây giờ mới nói".

"Em căn bản không tin anh, em cảm thấy anh không tốt, anh nói gì em cũng không tin, anh trai anh càng có trăm ngàn lý do giấu giếm em". Hải Minh Hi có chút suy yếu nhìn về phía trước, "Vị bác sĩ Tư kia, anh có thể biết được người khác nói thật hay nói dối, anh nói cho cô ấy, lời vừa rồi của tôi có phải thật hay không".

Tư Vân Dịch trầm mặc nhìn tài xế đang dựng lỗ tai lên ngóng chuyện, gật đầu một cái.

Ngô Điềm sững sờ tại chỗ, một lúc sau cũng không lấy lại tinh thần.

"Em hiện tại đã biết chân tướng rồi". Hải Minh Hi gắt gao nhìn Ngô Điềm, "Em muốn chọn cái đồ nhu nhược kia hay là chọn anh?"

Tư Vân Dịch nhìn dòng xe cộ trước mặt đã được khai thông, mở cửa xe, nhìn về phía sau.

"Xuống xe đi, nếu không Ngô Điềm cũng không cần chọn nữa".

×××××

Sở Quân Liệt vừa tan tầm, liền thấy tin nhắn của Tư tiên sinh gửi đến, buổi chiều không trở về ăn cơm.

Nhớ tới cái máy làm ấm chân kia, Sở Quân Liệt rũ đầu trong thanh máy, lúc chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, Sở Quân Liệt đột nhiên nhớ tới gì đó, lui về sau vài bước, nhìn của hàng áo ngủ ở lầu một không chớp mắt.


Sở Quân Liệt cũng không nhìn tình huống xung quanh, đi nhanh tiến về phía cửa hàng, theo âm thanh cảm ứng "Hoan nghênh quý khách" truyền đến, chủ tiệm ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặt mày tuấn tú bước vào.

"Ông chủ còn nhớ tôi không?" Sở Quân Liệt tiến lên, ánh mắt thâm thúy, "Ông đã nói, nếu mấy món quần áo kia không có tác dụng, lần thứ hai sẽ giảm cho tôi 20%".

Chuyện này không nhắc tới liền tốt, nhắc tới liền khiến Sở Quân Liệt khổ sở.

"Không phải chứ". Chủ tiệm nhìn thanh niên ảm đạm, "Dáng người cậu tốt như vậy, lớn lên cũng không kém, không hợp lý nha".

"Có thể là do, do tôi không bằng mấy cái máy móc". Sở Quân Liệt nhớ tới cái máy làm ấm chân kia, nhịn không được mà siết chặt ngón tay.

"Máy, máy móc gì cơ?" Chủ tiệm rơi vào trầm tư, do dự một hồi nhịn không được mà hạ giọng mở miệng, "tuy rằng máy móc tốt nhưng người sống sờ sờ vẫn tốt hơn chứ".

(Tôi thích suy nghĩ của các bạn 😊)

"Tôi không có nhiều công năng như nó". Sở Quân Liệt càng thêm khó chịu,

Người ta có ba mức nhiệt độ, còn có thể mát xa.

"Công, công năng..." Chủ tiệm mắt nhìn xung quanh, vất vả ổn định lại, thử nhỏ giọng mở miệng.

"Cài này cũng không thể trách cậu, rốt cuộc làm gì có ai có thể rung được như vậy, cậu chỉ cần làm nhiều, kỹ xảo ổn lên, này máy móc cũng chẳng so được".

Sở Quân Liệt nhìn chủ tiệm, có chút nghi hoặc, "Máy làm ấm chân còn rung được sao?"

Chủ tiệm ngẩn người, "A" một tiếng, sau đó mặt già đen lại.

Máy ủ ấm chân, sao cậu không nói sớm!

"Gần đây có gì mới không?" Sở Quân Liệt hạ giọng, lỗ tai phiếm hồng.

"Có, đương nhiên có". Chủ tiệm lấy ra một kiện quần áo màu đen, Sở Quân Liệt nhìn quần áo rách nát, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Này so với thời điểm cậu nghèo nhất còn nát hơn.

"Đừng xem thường nó". Chủ tiệm lấy ra một quyển tạp chí, "Trông rách nhiều vậy thôi chứ chỗ rách rất tinh xảo, chỗ cần lộ như ẩn như hiện, hiểu không?"

(Tạp chí của ông bị gì ấy)

Sở Quân Liệt nhìn lại quần áo vài lần, cảm giác cậu cũng có thể tự cắt ra kiểu dáng tương đồng.

Thấy kiện đồ đệ nhất không tiêu thụ thành công, chủ tiệm lại lấy ra bộ khác, hơn phân nữa đều là vải xuyên thấu, chỉ có ở trước ngực che lại một chút.

"Bộ này, lộ eo, lộ cơ bụng, lộ xương quai xanh, chỗ ngực cũng chỉ có ít vải nhỏ che lại, cậu có thể để người yêu tự vén lên hoặc cậu tự cắn lên". Chủ tiệm vẻ mặt tươi cười.


Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm bộ quần áo trước mắt, tượng tượng bản thân khi mặc mặc, nhiệt độ trên mặt liền chầm chậm tăng lên.

Tư tiên sinh sẽ thích sao?

"Chỗ tôi còn có trang phục khác, chế phục dụ hoặc, phong cách Gothic cũng có cho cậu luôn! Nhìn bao tay da màu đen nay xem, nhìn dây cột tây trang này nữa!" Chủ tiệm càng nói càng kích động, "Vợ cậu nếu có yêu thích nhân vật anime nào chỗ tôi cũng có nhận đặt may, tuyệt đối sẽ khiến vợ cậu mê mệt".

Sở Quân Liệt cầm hai túi quần áo đóng kín, mặt đỏ bừng ra cửa, thanh âm của chủ tiệm vẫn còn quanh quẩn phía sau.

"Nếu vợ cậu còn không động tâm, lần sau cậu tới tôi cho cậu đánh gãy xương luôn!".

Sở Quân Liệt sau khi đem quần áo về nhà liền bỏ từng cái vào tủ quần áo, cuối cũng lấy ra một kiện áo màu đen cộc tay, dùng kéo cắt nó giống như quần áo trong của hàng đồ ngủ.

Hiện tại Cảng Thành cũng đã ấm lên, trong phòng cũng ấm áp, mặc áo cộc tay hơi lạnh một chút nhưng không quan trọng.

Sở Quân Liệt khẩn trương chờ người cậu tâm tâm niệm niệm trở về, thi thoảng lại cúi đầu nhìn quần áo mình một cái, cảm giác không quá lộ vì thế lại cầm kéo cắt thêm vài đường.

Tư Vân dịch từ bệnh viện trở về đã là đem khuya, vừa mở cửa liền thấy Sở Quân Liệt đang ghé trên sofa phòng khách, vừa nghe động tĩnh từ cửa, lập tức ngồi dậy, hai mắt đen nhánh lấp lánh nhìn.

"Tư tiên sinh, anh về rồi".

"Ừ" Tư Vân Dịch đổi giày, đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái, lại giương mắt nhìn mới phát hiện quần áo Sở Quân Liệt không biết vì sao như cái giẻ treo trên người.

Thấy Tư tiên sinh nhìn quần áo của mình, hai tai Sở Quân Liệt đỏ lên, dũng cảm nhìn lại Tư Vân Dịch, cái đuôi vô hình phía sau vẫy vẫy.

"Cậu đánh nhau với Liệt Phong à?" Tư Vân Dịch thay dép lê, không nghĩ ra lý do nào khác khiến quần áo cậu thê thảm như thế này.

Sở Quân Liệt chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình, giống như... Xác thật có chút bị cắt quá mức.

"Ngủ ngon". Tư Vân Dịch có chút mệt mỏi, tạm thời không quan tâm người hay cẩu thắng.

Mắt thấy Tư Vân Dịch muốn đi vào phòng ngủ, Sở Quân Liệt bước nhanh tới, ánh mắt sáng quắc.

"Tư tiên sinh, em học được điều mới".

__________________

Nay 20/10 ngày Phụ nữ Việt Nam, tiện thể cũng là sinh nhật editor nên tui đăng liền ba chương cho mấy bồ tha hồ đọc nhé.

Chúc các bạn nữ có một ngày thật ý nghĩa và tràn ngập niềm vui nhe!!!

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua (づ ̄3 ̄)づ╭❤️~