Sau mười phút, hai trùm phản diện trong truyện gốc ngồi đối diện nhau, bắt đầu trò chuyện.
Hạ Hầu Đạm: “Tôi vừa xuyên vào khoảng hai tiếng trước. Lúc ấy tôi đang nằm trên du thuyền, tắm nắng uống sâm banh chơi di động, rồi tự dưng một cái pop-up nhìn ngu vl nhảy lên trong điện thoại di động, đề cử bộ truyện này cho tôi… Đến khi tôi mở mắt ra thì thành thế này rồi đây.”
Dữu Vãn Âm: “Hai tiếng trước? Tắm nắng? Lúc ấy tôi đang trên đường tan tầm, trời đã tối rồi mà, chẳng lẽ anh ở bên kia bờ đại dương hả?”
Hạ Hầu Đạm gật đầu: “Đang du lịch.”
Dữu Vãn Âm bó tay: “Đừng bảo anh là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết chứ?”
Hạ Hầu Đạm: “Có bá đạo không thì tôi không biết, nhưng tôi đúng là tổng tài, sống sướng như tiên.” Hắn nói đến đây lại vỗ đầu gối, “Bố tổ sư! Sao lại tới một cái nơi mà chỗ tắm rửa cũng không có đèn sưởi chứ, còn mọc cả một khối u não chờ chết nữa!”
Hắn chửi sa sả bằng bờ môi đỏ mọng và khuôn mặt đẹp như rắn độc ấy, trông rất ngộ.
Dữu Vãn Âm ép chính mình tiếp nhận giả thiết này: “…Anh bình tĩnh trước cái đã, có thể anh đau nửa đầu không phải do bướu não, nếu khối u chèn lên thần kinh thì sẽ có những triệu chứng lâm sàng khác.”
“Thật hả? Cô chắc chưa?”
“Không chắc, tôi nói bừa đó. Hãy nghĩ theo chiều hướng tốt hơn đi, nhỡ đâu anh bị người ta chuốc thuốc độc tác dụng chậm thì sao?”
Hạ Hầu Đạm: “?”
Hạ Hầu Đạm: “Vậy cô đọc hết bộ này chưa? Rốt cuộc hiện tại tôi đang bị gì vậy?”
Dữu Vãn Âm: “Đọc thì có đọc nhưng toàn lướt thôi, tôi không nghiền ngẫm kĩ đâu. Kể khái quát thì là, mẹ của anh hận anh, anh của anh hận anh, Đoan vương cũng hận anh. Vợ của anh hận anh, thần tử của anh cũng hận anh. Theo sắp xếp của nguyên tác, thì tôi cũng hận anh.”
“Tôi đã gây nên tội ác tày trời gì hả?!”
Dữu Vãn Âm thở dài: “Mẹ anh không phải mẹ ruột anh nên không dạy dỗ anh tử tế. Anh lại bị bệnh đau nửa đầu, tính cách cố chấp từ nhỏ, tàn bạo khát máu. Các trung thần hiện có trong triều đều bị anh giết sạch hoặc lưu đày lưu vong rồi. Anh còn công khai một đống chính sách rác rưởi, khiến cho dân chúng lầm than. Theo phát triển ở truyện gốc thì Đoan vương sẽ thay trời hành đạo xử đẹp anh.”
Hạ Hầu Đạm: “…Tôi chết như nào?”
Dữu Vãn Âm cẩn thận suy nghĩ: “Quên rồi, lúc ấy tôi đọc đuối chịu hết nổi nên lướt mấy trang. Hình như là bị ám sát, nhưng cụ thể là năm nào tháng nào, ai ám sát, tôi chịu thôi.”
Dữu Vãn Âm bắt đầu tin tưởng trước mặt là một tổng tài đã trải qua nhiều phong sương. Bởi vì sau hồi lâu trầm tư, hắn vẫn bình tĩnh hỏi được rằng: “Vậy còn cô? Nhân vật này của cô, ngó mặt có vẻ cũng là kẻ xấu.”
Dữu Vãn Âm thừa nhận: “Là nhân vật phản diện. Theo lý mà nói thì nữ chính trong kiểu ngôn tình này thường sẽ có một đống người nhà cực phẩm cùng khuê mật lén giở trò sau lưng. Nhưng vì tôi là nhân vật phản diện, nên không có giả thiết kĩ như thế. Hình như tôi bị gia tộc đưa vào cung để làm quân cờ, nhưng tôi yêu Đoan vương, vì vậy thọc gậy bánh xe nữ pháo hôi ở khắp mọi nơi, dĩ nhiên cuối cùng tôi thua một vố xiểng liểng. Sau khi anh chết, tôi cũng chôn chung với anh luôn.”
Hạ Hầu Đạm: “Ờ hớ.”
Họ nhìn nhau, có cùng một ý nghĩ vào giây phút này: Muốn sống tiếp thì buộc phải hợp tác theo chiến lược, cấu kết với nhau để chơi dơ.
Hạ Hầu Đạm đưa ra kế hoạch thứ nhất: “Giờ tôi sẽ giết hai người họ.”
Cuối cùng hắn cũng chịu thốt ra một câu phù hợp với khuôn mặt của mình.
Dữu Vãn Âm lắc đầu: “80% sẽ fail. Anh đã bị tước gần hết quyền rồi, muốn giết Đoan vương đâu có dễ. Hơn nữa hai người họ mới là con cưng trong nguyên tác, tất cả nội dung chính đều phục vụ cho họ. Nếu như anh giết họ luôn thì khác nào cắt ngang bộ truyện này. Đến lúc đó chúng ta có thể sống tiếp hay không vẫn là một ẩn số.”
“Vậy cô có kế nào hay không?”
“Trước mắt cứ kiểm soát sự biến đổi trong từng chi tiết đã, thay đổi kịch bản từng chút một, để xem kết quả ra sao rồi hẵng tính…”
Hạ Hầu Đạm giơ một ngón tay lên: “Ê khoan khoan, chẳng phải cả hai chúng ta đều là người xuyên sách trong nguyên tác à? Nếu chúng ta vào rồi, thì nữ pháo hôi có xuyên không? Nếu như cả ba chúng ta đều xuyên, vậy Đoan vương thì sao, hay tên đó vốn ở sẵn trong thế giới này rồi?”
Dữu Vãn Âm: “Tôi có ý này để xác nhận thân phận của họ.”
Ngày hôm sau, nữ pháo hôi Tạ Vĩnh Nhi hiện đang trang điểm trước gương, tiểu nha hoàn bất ngờ chạy vào phòng, reo lên: “Tiểu thư ơi, nghe đâu bệ hạ sắp tổ chức một bữa tiệc, tất cả phi tần đều có thể tham gia đấy. Người nhớ phải áo mũ xênh xang vào nhé, em vừa học được hai kiểu tóc đang thịnh hành này.”
Tạ Vĩnh Nhi cười nói: “Em đúng là lắm trò.” Nàng nhìn như mềm mại hiền lành mặc nha hoàn nghịch tóc của mình, trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Ai cũng không biết, Tạ Vĩnh Nhi cũ đã bị hoán đổi, và lúc này, người kiểm soát cơ thể nàng chính là Mã Xuân Xuân xuyên vào sách.
Mã Xuân Xuân cũng không biết trên thế giới có tồn tại một bộ truyện là , cũng không biết đã có người quan sát cả cuộc đời mình ở một chiều không gian cao hơn.
Với nàng mà nói, mình xuyên vào thế giới này khi đang đọc tiểu thuyết cung đấu mang tên, là người thật duy nhất ở đây, toàn trí toàn năng, nắm giữ số mệnh của mọi nhân vật trên trang giấy.
Thí dụ, nữ chính Dữu Vãn Âm đã trót đem lòng thầm yêu Đoan vương Hạ Hầu Bạc, ả đã bị đày vào lãnh cung vì hôm qua phục vụ Hoàng đế không chu toàn. Hôm nay, Đoan vương sẽ ở trước cửa lãnh cung hạnh ngộ ả, kết mối lương duyên.
Điều mình cần làm bây giờ là ngăn chặn Đoan vương trên đường, hành động trước cả ả, cướp kịch bản vốn thuộc về ả cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Vĩnh Nhi làm như vô tình quay đầu hỏi nha hoàn: “Vãn Âm tỷ tỷ đêm qua đi thị tẩm, chẳng hay hiện tại ra sao rồi. Có tin tức gì truyền ra không nhỉ?”
Nha hoàn thưa: “Nghe đâu đêm qua bệ hạ rất hài lòng, sáng nay hạ chỉ, phong Dữu tần làm Dữu phi ạ.”
Tạ Vĩnh Nhi thoáng run tay, đánh rơi cây trâm xuống bàn.
Sao lại như thế? Chẳng lẽ việc mình đến đây khiến mạch truyện ban đầu chệch hướng ư?
Mà thôi, không sao, nàng có thể kiểm soát nó. Chỉ cầm nắm chắc được nội dung chính, con đường phía trước của nàng ắt bừng sáng.
Tạ Vĩnh Nhi thay một bộ thường phục trông không rõ thân phận, trang điểm thật xinh đẹp, lượn qua lượn lại trong hậu cung dựa theo những gì nàng nhớ về, nàng sớm mò tới vị trí gần lãnh cung, ôm cây đợi thỏ ngay chỗ mà Đoan vương sẽ đi qua.
Nàng biết chẳng mấy chốc, Đoan vương sẽ tới nơi đây, lén nhận tình báo từ gián điệp gài sẵn trong cung thôi.
Một lát sau đó, quả nhiên có tiếng bước chân truyền tới. Tạ Vĩnh Nhi ngoái đầu, chỉ thấy vương gia trẻ tuổi từ tốn cất bước, khoác lên mình mãng bào màu trắng, đầu đội kim quan, eo buộc đai ngọc, trang nhã tột cùng.
Gã không bối rối chút nào khi bỗng nhiên thấy người khác ở chốn lãnh cung, chỉ tự xưng lạc đường, hỏi đường nàng với một phong độ nhẹ nhàng khiến người hoa mắt.
Tạ Vĩnh Nhi xấu hổ kèm theo chút e sợ đoái nhìn, thành công bắt được vẻ kinh diễm trong mắt đối phương.
Nàng không tỏ rỏ thân phận, chỉ nói: “Để tôi dẫn ngài đi.”
Họ kề vai đồng hành, trò chuyện vui vẻ. Khi sắp đến nơi, nàng mới lùi một bước: “Tôi không tiện đi xa hơn nữa, điện hạ cứ thong thả đi thôi ạ.”
Đoan vương sững sờ: “Em là ai vậy?”
Lúc này nàng mới khai thật: “Thần thiếp là tần thiếp trong cung ạ.”
Trong mắt Đoan vương ánh lên nỗi thất vọng: “Ta còn tưởng em là nữ quan…”
Tạ Vĩnh Nhi nhìn bóng lưng lưu luyến không rời của y, thoáng nhoẻn môi cười.
Kết cục đã được định sẵn rồi.
Hôm sau, Tạ Vĩnh Nhi vẫn buộc phải có mặt ở tiệc rượu trong cung.
Nàng và những phi tần còn lại lần lượt ngồi xuống theo cấp bậc, lặng lẽ ngẩng đầu, trông thấy bạo quân trong truyền thuyết.
Hạ Hầu Đạm chống một tay trên bàn, lười biếng ngồi nghiêng, mái tóc dài chưa được búi lên đang xõa xuống, đẹp tựa yêu quái. Nếu không biết đằng sau vẻ ngoài ấy là bản tính tàn bạo thì e rằng sẽ bị mê hoặc khi vừa nhìn thấy hắn, sau đó thịt nát xương tan.
Điều khiến nàng kinh ngạc chính là, lại có một bóng người xinh đẹp dựa sát bên cạnh bạo quân, rót rượu thêm đồ ăn, hầu hạ chu đáo.
Dữu Vãn Âm phong phi, đến cả trang bị cũng thăng cấp, váy thạch lựu và trâm cài tóc bằng vàng, khuôn mặt đắc ý tươi cười xán lạn như khói mù. Thường ngày ả vốn đã quyến rũ, khi ngồi rủ rỉ vào tai Hạ Hầu Đạm thì trông càng mất khống chế hơn, chẳng khác gì mở cửa động Bàn Tơ cả.
Tạ Vĩnh Nhi hơi kinh ngạc. Xem ra chính mình đến đây đã khiến kịch bản chệch hướng thật, Dữu Vãn Âm vậy mà không chọc giận bạo quân và bị đá vào lãnh cung mà lại lấy lòng được gã, còn phong phi nữa chứ.
Đương nhiên, nàng cũng không thèm khát vị trí của Dữu phi đoản mệnh ấy, còn chưa biết ai mới là kẻ cười được đến cuối cùng đâu.
Nghĩ vậy, nàng càng điệu thấp hơn, chỉ cúi đầu lẫn trong đám người và không muốn thu hút sự chú ý không cần thiết.
Nhưng vượt ngoài dự đoán, qua ba lần rượu, nàng nghe thấy Dữu Vãn Âm thiên kiều bá mị góp lời: “Bệ hạ à, bầu không khí hiện tại tốt như này, hay là để cho các chị em tặng ngài vài điệu ca múa, trổ tài tí đi.”
Tạ Vĩnh Nhi biết chắc ả đã chuẩn bị tiết mục từ trước, muốn nhân cơ hội này khoe mẽ, thầm cười lạnh khinh bỉ trong lòng.
Chẳng biết bạo quân kia cắn trúng bùa mê thuốc lú gì của ả, gã vỗ tay tán thưởng: “Ý kiến hay đấy, nếu kẻ nào diễn dở thì giết ngay tại chỗ cho trẫm.”
Nhóm phi tần lập tức run như cầy sấy.
Tạ Vĩnh Nhi lặng lẽ nhìn kẻ xấu xa xem mạng người như cỏ rác đang ngồi trên công đường.
Nàng đâu ngờ đến cặp đôi độc địa ấy đang giao lưu thông qua ánh mắt.
Hạ Hầu Đạm: Tôi diễn có lố quá không?
Dữu Vãn Âm: Không lố, chưa ooc đâu.
Nhóm phi tần ra sức biểu diễn nhằm bảo vệ mạng sống, tiếng đàn sáo vang lên không ngớt.
Tạ Vĩnh Nhi xuyên sách tới, nàng chưa học điệu múa cổ đại nào cả. Nhưng nàng cũng không sợ hãi, nàng đã liệu trước nên bèn lôi ra một thứ, điềm tĩnh ngồi xuống trước công đường: “Thưa bệ hạ, đây là nhạc cụ mà thần thiếp tự làm trong lúc nhàn rỗi, mong bệ hạ bỏ qua cho.”
Hạ Hầu Đạm: “Ừm, thứ này…”
Là ghi-ta.
Hạ Hầu Đạm véo bắp đùi mình dưới gầm bàn để tránh phụt cười thành tiếng.
(*) Canon là vòng hợp âm có thể áp dụng cho cả nghìn bài hát, phù hợp cho những người mới tập chơi được khoảng 2-3 tuần.
Hạ Hầu Đạm: “…Hay, hay lắm.”
Dữu Vãn Âm cúi đầu, vừa hay nhìn thấy hắn đang véo bắp đùi mình, đầu cô lập tức cúi thấp hơn nữa.
Tạ Vĩnh Nhi gảy sai một nốt trong lúc chơi đàn. Dù vậy nàng vẫn ỷ vào việc không ai biết ca khúc gốc mà thản nhiên chơi tiếp, chẳng biết xấu hổ là gì.
Dữu Vãn Âm cũng bắt đầu véo đùi mình.
Tạ Vĩnh Nhi kết thúc màn trình diễn, thấy Dữu Vãn Âm phẫn nộ đến méo cả mặt thì không khỏi đắc ý. Tưởng làm nữ chính thì ngon hả? Tôi vẫn sẽ lội ngược dòng nhờ vào tài năng của mình nhé.
Hạ Hầu Đạm: “Tuyệt, rất tuyệt.”
Tạ Vĩnh Nhi trở lại chỗ cũ sau khi đàn xong.
Hạ Hầu Đạm nâng ly uống rượu, thì thầm đằng sau ly rượu: “Xuyên đấy.”
Dữu Vãn Âm gật gù: “Dĩ nhiên rồi.”
Hạ Hầu Đạm: “Với trông có vẻ hơi ngu.”
Dữu Vãn Âm: “Không không không, anh đừng có coi thường cô ả.”
Vừa lúc thái giám đi đến bẩm báo: “Đoan vương tới ạ.”
Hạ Hầu Đạm đặt ly rượu xuống, cất giọng cười độc địa, những người xung quanh run rẩy khi nghe thấy chúng, hắn nói: “Biết ngay mà.”
Đoan vương Hạ Hầu Bạc tiến lên hành lễ. Hạ Hầu Đạm lười biếng cho ngồi, đoạn hỏi: “Hoàng huynh lần này đi trấn thủ biên cương suôn sẻ chứ? Đã lành thương chưa?”
Trước đó Đoan vương tự xin tòng quân đi trấn thủ biên cương, đánh vài trận và đem về chiến thắng oanh liệt, còn kết nghĩa với vài vị võ tướng. Gã trí dũng song toàn, tên tuổi đã lừng lẫy từ lâu, bách tính nơi biên cảnh chỉ biết có Đoan vương chứ chẳng mảy may hay biết tên họ của gã Hoàng đế trong triều.
Nhưng gã vẫn ôn lương hiền lành khi đứng trước mặt Hoàng đế, cười nói: “Thần kém cỏi, bị ngã trong lúc cưỡi ngựa, nhưng giờ đã khỏi rồi ạ.”
Dữu Vãn Âm nổi da gà.
Mới vừa rồi cô còn cười khoái trá, giờ phút này nhìn thấy kẻ khẩu phật tâm xà đó, cuối cùng cũng cảm nhận rõ hơi lạnh từ dao cầu lửng lơ trên đỉnh đầu mình.
Nếu ông anh này cũng xuyên tới, vậy Oscar nợ ổng một chiếc cúp vàng.
Hạ Hầu Bạc trò chuyện với Hoàng đế đôi câu, gã thoáng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng trông thấy Tạ Vĩnh Nhi.
Tạ Vĩnh Nhi thoáng hốt hoảng, thốt nhiên nghe thấy Hoàng đế chỉ vào mình và nói: “Điệu dân ca do Tạ tần thể hiện bằng nhạc cụ tự chế ban nãy hay đáo để.”
Hạ Hầu Bạc nhìn chiếc ghi-ta của nàng, lông mày hơi nhíu, mặt không tỏ vẻ gì: “Thế à?”
Hạ Hầu Đạm liền lệnh cho nàng: “Đàn lại cho hoàng huynh nghe lần nữa đi.”