Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 37: Chết tâm

     Bạch Ngân Hy chết lặng. Nhị thiếu gia....Nhị thiếu gia của Lưu gia... Bạch Ngân Hy cố giữ bình tĩnh nhất có thể...Ko đc sợ... ko dc khóc...Phải bình tĩnh.... Phải tin anh ta...Phải tin anh....

- Bạch tiểu thư, cô không sao chứ?

- À chị ko sao, nghe chị ấy liếng thoắt một hồi lại nhớ về quá khứ.

- Lát nữa chúng ta đi tháo băng mắt đúng không, đã 1 tháng rồi.

- Dạ, xe sắp đến rồi, e trang điểm chải tóc lại cho cô.

- Được.

      Đến bệnh viện Quốc tế thành phố N, là Lưu Trạch Nguyên cùng Thần Hi và Nhất Mộc đi theo hộ tống. Lâm Nạp Lan thì ghé qua cửa hàng lấy bánh đã đặt.

- Tiến Sĩ Vũ, chuyện tháo băng giao cho cậu nhé.

- Dạ được, Phó giáo sư Lâm.

      Tiếng kéo cắt cạch, từng vòng từng vòng vải trắng được tháo ra. Cô gái nhắm mắt, hàng mi cong dài, cô có dáng mắt rất đẹp, là mắt phượng to tròn, hai mí vừa vặn, mày liễu tự nhiên đen nhánh màu sắc đậm nhạt vừa phải. Nếu nói khuôn mặt cô là tuyệt phẩm vậy đôi mắt này chính là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm .


- Bạch tiểu thư, trong phòng hiện tại ánh sáng đèn đã được giảm xuống để không bị quá chói. Cô từ từ mở mắt ra nào.... Đúng vậy...cô thấy ánh sáng không... Có thấy tôi không? Ngũ quan tôi có rõ không?

- Tôi...tôi ko thấy gì cả....

- Bạch tiểu thư đừng sợ ... Để tôi kiểm tra cho cô...

     Thần Hi cẩn thận cầm lấy đèn rọi vào. Ko một phản ứng. Anh thất vọng trong lòng. Quay sang nhìn Nhị thiếu gia đang trầm mặt đứng cạnh mình lắc nhẹ đầu.

- Về thôi._Lưu Trạch Nguyên nói xong liền dìu cô gái đứng dậy một mạch về lại ngôi nhà.

- Tôi muốn thay đồ, anh ở ngoài đi.

    Bạch Ngân Hy tùy tiện cần một bộ váy ngủ mò mẫn đi vào phòng tắm khoá cửa lại mở nước thật to ngồi bệt xuống nền gạch không kiềm được mà ôm ngực khóc...cô nhìn thấy rồi, nhìn rất rõ ràng, gương mặt quen thuộc với bao nhiêu nhớ nhung, nhưng a rất khác khí chất trên người cũng ko còn điềm đạm nhu hoà như trước...tại sao lại đối với cô như vậy...tại sao lại cường hãn cô...những ngày tháng đó cô sống trong u uất phẩn hận như thế nào...tại sao lại lừa dối cô ...sao lại hại Bạch gia...là cô ngốc nghếch là cô ngu dại... Sao cô có thể ko nghi ngờ là bọn họ...Sao cô có thể cuồng si tin tưởng họ... Mãi tin là họ sẽ ko bao giờ đối vs cô như thế... Là vì cô cao ngạo, sự cao ngạo khảm sâu trong xương tủy, cao ngạo rằng họ sẽ mãi dành cho cô một sự tôn trọng dù cho có chuyện gì xảy ra... Nhưng sự cao ngạo và tự tôn của cô ngày hôm nay bị chà đạp đến không còn manh giáp...cô muốn gặp lại anh nhưng vạn lần không muốn người đó là anh. Cô khóc đến tê tâm liệt phế, trái tim cô rỉ máu khắp nơi, cảm giác còn đau đớn hơn lúc bị chiếc xe kia tông hai lần. Bạch Ngân Hy đẩy cửa bước ra ngoài, hai mắt lửng lờ, mò đến sô pha nằm xuống. Cô rất mệt mỏi chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh mà ngủ thật sâu tốt nhất là chẳng bao giờ tỉnh lại nữa


     Nhìn cô gái đang cuộn tròn trên sô pha ngoan ngoãn ngủ, Lưu Trạch Nguyên đau lòng khôn tả. Anh ôm cô đặt lên giường lớn, kéo cô vào lòng ngủ say một giấc bỏ luôn cả bữa trưa. 2h chiều Nạp Lan gõ cửa mang trà chiều và bánh mua lúc sáng vào anh mới thức dậy. Anh hôn nhẹ lên khoé mắt sưng đỏ vì khóc, tay vuốt nhẹ mái tóc mượt dài cưng chiều an ủi cô. Bạch Ngân Hy khẽ cử động anh lại thay đổi khí sắc, cường ngạnh ngậm lấy môi cô mút lấy hai cánh môi anh đào thơm ngọt rồi cuốn lấy lưỡi vờn đùa. 1 tháng qua anh không hề chạm vào cô, cho cô thời gian và sức lực hồi phục mắt nhanh nhất có thể. Nay chỉ muốn hôn chọc ghẹo cô một lát vậy mà liền cứng lên. Bắt quá anh không làm tới, anh biết tâm trạng cô không tốt nên không làm khó cô. Hôn chán chê anh buông ra, rời khỏi phòng.


      Bạch Ngân Hy tự cười chính bản thân mình. Thì ra cô cùng nam nhân đó trải qua hết thời thiếu niên nhưng không hề hiểu anh ta. Là cô bị anh ta xoay như con cờ trong tay, anh ta lấy cô để chiếu tướng Bạch gia vậy mà cô còn tin tưởng anh ta tuyệt đối, giao cổ phần Bạch gia cho anh. Là cô mụ mị đầu óc nên mới không nhận ra: mỗi bữa cơm đều không bao giờ có rau cần và đỗ, những món cô không thích ăn đều không bao giờ xuất hiện. Cô thích ăn hải sản anh ta mỗi ngày đều cho cô một bát cháo sò điệp, bào ngư, tôm... Hương hoa mẫu đơn, hoa hồng nồng đậm, tất cả quần áo cô từng mặc đều là váy dài qua gối. Dù có cưỡиɠ ɠiαи cô đến ngất thì khi thức dậy đều là một thân sạch sẽ ko chút vây bẩn ôm cô đi ngủ...

     Nhị thiếu gia nhà họ Lưu, anh gạt cô, dù cô có thông minh đến mức nào thì cũng bị anh lừa đến không còn là cô nữa rồi...Bạch Ngân Hy ngục xuống giường lại tiếp tục khóc, khóc thêm lần này nữa thôi....
******

- Ngân Hy sao rồi Nhị ca.

- Khóc sưng mắt.

- Có thể phẫu thuật lại lần nữa không?

- Có thể nhưng cần thêm một thời gian nữa mới làm được. Đã tìm được người hôm đó chưa.

- Tìm được rồi, đánh thế nào cũng ko chịu khai ra.

- Hắn là người của viện nào.

- Hazzzz.......nhà lớn

      Lưu Trạch Nguyên cau mài.

- Để cô ấy bình tĩnh ít hôm rồi hỏi cô ấy vậy.

******

  

     Một tuần sau Bạch Ngân Hy đang ngồi thẩn thẩn thờ thờ trong phòng thì Lưu Trạch Nguyên đi vào. Anh ngồi xuống nét mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng trầm mặc hỏi cô

- Bạch Ngân Hy, tôi hỏi em, hôm em bị nhốt trong chuồng hổ, trước đó đã gặp ai.

- Nhị thiếu gia, mắt tôi không nhìn thấy, gặp ai tôi làm sao biết được

- Em đừng giả ngu với tôi. Người bỏ thuốc em là nam hay nữ. Đã nói gì với em rồi.

- Anh sợ tôi biết được điều gì sao? Biết anh là ai? hay biết anh...lừa tôi?
     Lưu Trạch Nguyên hơi chột dạ, mắt anh nhìn thẳng vào người cô như cố tìm kiếm một thứ gì đó nhưng cô rất bình tĩnh ko hề lúng túng hay sợ sệt, anh âm thầm tức giận trong lòng.

- Dù tôi lừa em... thì em phản kháng được sao?

- Hahaaa...đúng vậy, vốn không phản kháng đc thì sao phải lừa tôi? Anh thu mua Bạch gia từ lâu rồi có đúng ko?

- Đúng..._ Lưu Trạch Nguyên trầm mắt xuống, nghiến răng ken két, người đó nói cho cô biết anh ta thu mua Bạch gia để cô chán ghét anh ư?

- Anh lấy Bạch gia ra uy hiếp tôi? Giữ tôi bên cạnh? Anh yêu thích tôi sao?

- Người đó là ai?

- Là ai? Người cho tôi lượng thông tin lớn như vậy. Sao tôi lại khai ra đc.

- Em có biết con hổ đó nguy hiểm đến mức nào không ?

- Dù nguy hiểm đến mức nào thì cũng ko bằng lòng dạ thâm độc của anh.

- Bạch Ngân Hy, nếu em chán sống... tôi sẽ cho em sống không bằng chết.
- Muốn cưỡng bức tôi tiếp sao. Anh có giỏi thì cường bạo tôi đến chết, đừng để tôi sống nữa

      Lưu Trạch Nguyên thật sự tức giận. Anh ta bức hết cúc áo sơ mi trên người ra trói tay cô lại sau đó đè cô úp sấp xuống giường xé váy của cô ra. Bạch Ngân Hy hơi hoảng sợ nhắm chặt mắt, cô tính toán: anh luôn bắt cô phải sống, nếu nói như vậy anh ta sẽ tức giận đùng đùng ra khỏi phòng nhưng không ngờ anh ta thật sự cường bạo cô. Lưu Trạch Nguyên rút dây nịt ra gập đôi đánh xuống hai cái rất mạnh Bạch Ngân Hy khóc lên. Anh thấy da trắng ửng lên vết đỏ của bảng dây lưng liền nhếch môi nham hiểu rút roi trong tủ đầu giường ra tiếp tục đánh xuống.

- Á...đau...không....ưʍ......huhu

- Ko biết sợ hổ thì tôi cho em sợ người.

- Ưʍ...đau...a....đau...huhu..ô

- Biết khóc rồi sao. Tôi cho em khóc hết đêm nay. Sống không được chết cũng không xong. Nằm trong tay tôi, giãy giụa cầu xin tôi.
- Không....huhu....á...đừng đánh nữa

     Lưu Trạch Nguyên là đánh thật, da dẻ cô hằn rõ vết roi chồng chéo lên nhau đau đến muốn ngất. Đánh gần hai chục roi, dạy dỗ cô xong, anh lại cưỡng bức cô. Chỉ thoa một chút gel bôi trơn lên cậu bé rồi liền đâm vào u huyệt, anh không hề nhẹ nhàng một tý nào, một tay giữ eo cô kéo lên cao một tay nắm tóc ghì chặt cô xuống nệm ko chần chừ mà thúc từng cú mạnh như đánh trống. Hơn một tháng qua mật huyệt ko ai khai phá càng chật hẹp hơn nhiều lần. Bạch Ngân Hy vừa sợ hãi vừa bị đánh còn bị vũ nhục cô ô ô khóc lớn. Đúng là sống ko nổi chết ko xong

- Áaaaaa...đau....huhu....đau quá...ô...ô

- Đau mới biết nghe lời.

- Huhu...ân...đừng mà...đau quá ...ô

- Người đó là ai?

- Huhu...Không...mau dừng lại...chảy máu...đau... hức......

- Nói...

Lưu Trạch Nguyên hét lên.
- Ô...ô...không được...không....huhu...

   Anh ta bất chấp cô đang đau đớn đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh.

- Ô...ô...dừng lại...tôi nói...huhu...tôi nói cho anh biết... Huhu...là nữ...a...ko giống người hầu....trên người có mùi nước hoa cao cấp

- Nước hoa cao cấp...?_ Lưu Trạch Nguyên thật sự dừng lại đưa đẩy lật người cô lại đối mặt với anh

- Ô...huhu......trên người có hương hoa đào, giọng nói mềm mỏng, bước đi rất nhẹ nhàng...ô...huhu

- Biết rồi....Đừng khóc nữa...sau này ko được bướng...có nghe không

    Cô mở mắt trong trong ra nhìn anh anh ta, nét mặt anh đã trầm xuồng không còn dữ tợn, da trắng cơ bắp không quá lố, còn có cơ bụng, cô cũng không dám đảo mắt sợ anh phát hiện ra, chỉ thẫn thờ nhìn thẳng. Anh đẩy hông nhẹ nhàng châm ngòi tìиɦ ɖu͙ƈ. Để hai tai bị trói của cô lên đầu rồi cuối xuống hôn cô, môi răng bị cạy mở, anh vói vào trong khoang miệng cô liếʍ ɭáρ, hung hăng mút lấy đầu lưỡi cô, liếm quanh bờ môi anh đào, quét qua hàm răng, câu lấy đầu lưỡi cô cùng nhau quấn quýt truy đuổi, đầu lưỡi nóng bỏng triền miên quấn quýt lấy nhau trong đầu như có dòng điện chạy xoẹt qua, khiến cho đầu óc mộng mị mà quên hết tất cả...
Anh hôn lên cái cổ xinh đẹp mút mạnh tạo nên ấn kí rồi nhìn xuống quầng vú phơn phớt hồng vì động tình mà ngày càng tươi thắm, đầu nhũ nhỏ xinh ở phía trên dựng đứng khẽ run, anh ngậm lấy viên châu dày vò tay kia cũng bắt lấy một bên mà mơn trớn xoa nắn, anh há miệng ngậm hút phả hơi thở nóng rực lên nhũ thịt căn mẩy khiến cho cô hít thở không thông đôi gò đào càng phập phồng, anh nhả đầu núm, nó căng cứng đỏ tươi lại bóng loáng nước trông cực kỳ động lòng người. Phía dưới vẫn chậm rãi đưa đẩy, tay anh vuốt từ eo thon đến đùi trong làm cô thống khoái ưm a trong cổ họng.

- Ưʍ...ân...ha...

Nước mắt Bạch Ngân Hy chảy xuống cô muốn nhiều hơn, sao cô có thể dâʍ đãиɠ như vậy, người đàn ông cô dùng sinh mệnh để yêu thương đang đang cường bạo cô, vết roi trên người cô vẫn còn đau rát vậy mà cô có thể nằm dưới thân anh mà buông thả.
- Ngoan...đừng khóc nữa...nếu ngoan tôi sẽ không đánh em nữa...

     Lưu Trạch Nguyên đưa tay lau đi giọt nước mắt của cô. Không muốn ức hiếp cô, anh luân động nhanh hơn, đẩy thật sâu vào trong tận hưởng sự chật hẹp của mật huyệt. Bạch Ngân Hy cắn môi ngăn tiếng rêи ɾỉ của mình lại.

- Không được cắn...ko đc làm mình bị thương...rên ra cho tôi nghe

        Lưu Trạch Nguyên dụ dỗ cô, cô càng cắn chặt môi hơn. Anh đẩy hông thật mạnh, mỗi lần đẩy đều cuồng dã chạm vào điểm mẫn cảm ép cô rên lên thành tiếng, anh như con dã thú hung ác, trong mắt ngập tràn sự chiếm hữu không hề giống với người đàn ông trầm ổn điềm đạm thường ngày mà cô quen biết nữa

- Á....a...a...ưʍ...nhẹ...nhẹ lại...ô...ô

- Sau này ko được bướng bỉnh nữa ... ưʍ...có nghe không....

- A....a...ân...đừng...đừng chạm...a...
    Bạch Ngân Hy không chịu nổi cô ôm cổ anh móng tay cắm vào bả vai của anh. Thừa nhận sự nóng bỏng của hai người.

- Ân...a...a...a...chịu không nổi...a... Từ bỏ...a...a..á...ư...từ bỏ....

- Sướng lắm đúng không...cùng ra nào.... Ưmmmm..

     Anh ta rên lên một tiếng liền bắn vào người cô một cỗ bạch dịch nóng bỏng đâm hơn chục cái nữa mới rút phân thân ra ngoài ôm cô đi tắm. Rồi bôi thuốc cho cô.

    Anh nhẹ nhàng bôi từng chút giống như ngày xưa vậy. Cô nhìn anh, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ tự hỏi bản thân:"Bạch Ngân Hy là tâm cô đã chết hay tâm tính người đàn ông này đã tan?". Cô không có câu trả lời.