Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 16: Tập hát

    Bạch Ngân Hy điều trị suốt hai tháng mới được bác sĩ cho xuất viện. Bạch phu nhân thuyết phục cô về ở cũng bà nhưng cô không đồng ý, cô sợ cô sẽ làm phiền bà dù sao thì thân thể đã khoẻ mạnh chỉ là thanh quản bị thương tổn quá nặng làm cho giọng của cô yếu ớt đi rất nhiều.

     Mở cửa ngôi nhà quen thuộc bước vào cô thều thào nói với Lưu Trạch Nguyên:

- GLX sao rồi anh?

- Yên tâm, anh cho người sửa chữa lại cửa lớn rồi. Bây giờ việc của em là cứ ở yên trong nhà dưỡng bệnh cho thật tốt, mọi việc bên ngoài để bọn anh giải quyết.

- Dạ vâng.

     Cô hiện tại chẳng những ko có đủ sức khỏe để lo những chuyện đó mà tinh thần cũng ngày càng hao mòn. Cô đứng dậy đến bên chậu sen đá còn lại ngoài ban công ngắm nhìn thật lâu.

- Làm sao thế?

- Sáng hôm đó, em đã làm vỡ 1 chậu, là tri kỷ của nó. Chắc ông trời đang trách em chia cắt uyên ương.


- Ngốc. Mau vào ăn cơm thôi.

     Lưu Trạch Nguyên kéo tay cô vào bếp ngồi lên bàn ăn ngay ngắn, anh bưng ra một bát cháo cá nóng hổi để trước mặt cô.

- Hôm nay đổi khẩu vị một chút, ăn cá nhé.

- Dạ được, Chính Kỳ và Chính Đình quay về nhà r?

- Nghe nói trong nhà có việc gấp. Ngày mai họ đến bồi em, ngày mai anh đi giải quyết một số chuyện.

- Dạ vâng.

- Bạch Ngân Hy. Em không biết khó chịu sao. Không phản đối điều gì cả. Anh đã nói rồi ở cạnh anh không cần tỏ ra hiểu chuyện như vậy.

- Em cho a tự do a cũng chê em?

- Không phải anh chê em. Nhưng bên cạnh anh em không cần hiểu chuyện như vậy, không thích thì cứ nói, thích náo thì náo, thích loạn thì loạn.

- Được rồi, được rồi, e biết rồi_ cô đau đầu, cô không thích gây cho người mình yêu nhiều phiền phức, cũng không thích náo loạn họ, nhưng họ lại chê cô quá yên bình cứ đòi được náo loạn. Cô không hiểu.


- Ăn xong, anh gội đầu cho em.

    Cô mỉm cười, anh vẫn ngọt ngào như vậy. Dù đã 8 năm rồi thì anh vẫn như ngày đầu tiên. Ấm áp ôn nhu.

******

- Lão đại, theo lời anh dặn em điều tra tài khoảng của tất cả người Lưu gia đều không có biến động lắm. Chỉ là ...

- Thế nào?

- Hôm qua Tứ thiếu phu nhân có chuyển vào tài khoảng của Quản gia nhà họ Dương 800.000 đô. Lý do chuyển là "tặng bác tiền về hưu"

     Phó Chính Đình nghe xong thì nhếch mép cười thâm hiểm

- Dương Giai Di à Dương Giai Di cô cũng thật hào phóng. Tiếp tục canh chừng cô ta.

- Dạ. Lão đại còn chuyện lô vũ khí cho mấy lão nguyên thủ nước N sắp hoàn thành, khi nào bàn giao ạ?

- Sau khi hoàn thành, kiểm tra thật kỹ một lần nữa thì bàn giao, tặng thêm cho họ một lô súng ống. Bên nước N có giao tình rất tốt vs tôi.

- Dạ vâng.


     Nhất Mộc vừa rời đi thì Lưu Trạch Uyên vừa tới

- Sao rồi, có thu hoạch gì không.

     Phó Chính Đình ko trả lời chỉ quăng sấp tài liệu Nhất Mộc vừa mang lại đến trước mặt anh trai, hỏi:

- Dương Giai Di? Cô ta có liên quan gì đến Ngân nhi không?

- Ngân Hy thì không. Nhưng Nelson thì có. Nghe Thiên Quân nói cô ta theo đuổi Nelson 2 năm.

- 2 năm?

- Cô ta là bị ép gả cho Lưu Trạch Vũ _ Tiêu Chính Kỳ đi đến, anh nói tiếp:

- Lúc Tứ ca cưới, lão lục ko có ở nhà nên không biết, đến cậu cũng không biết sao lão cửu?

- Chuyện gia gia và Tam cữu cãi nhau?

- Đúng vậy. Gia gia không muốn liên hôn với Dương gia nhưng Tam cữu cữu thì nhất quyết liên hôn. Trước đây Tứ ca còn chưa gặp mặt Dương Giai Di lần nào nói gì đến yêu. Cô ta là bị ép hôn. Nghe Nelson nói hôm Ngân nhi đi thu âm bài hát mới cô ta có tìm đến còn mắng Ngân nhi mấy câu trước mặt anh ta.
- Hiểu rồi. Em đã kêu Nhất Mộc theo dõi cô ta rồi. Có tin gì sẽ báo cho hai người. Bây giờ em đến nhà Ngân nhi.

- Tôi ở lại giải quyết việc kia. Để Chính Kỳ đi vs cậu đi.

- Được. Chúng tôi là ngoại tôn không thích hợp lắm, việc đó trông cậy vào anh.

******

     Phó Chính Đình và Tiêu Chính Kỳ đi đến trước cửa ấn dấu vâng tay mở cửa bước vào liền nghe tiếng đàn piano vang vọng, cô gái xinh đẹp hôm nay mặt một chiếc váy hoa bằng vải voan, màu xanh lục nhạt, những bông hoa nhỏ xíu xinh xinh màu vàng điểm tô trông thanh thoát nhẹ nhàng. Cô ngồi trên ghế nơi kê cây đàn dương cầm trong góc phòng khách cạnh bên cửa sổ tạo nên khung cảnh rất đẹp đẽ. Giai điệu du dương nhẹ nhàng bài hát đó cũng không cần quá nhiều kỹ thuật nhưng... giọng hát của cô vừa hơi khàn khàn vừa ngắt quãng
"Có những cuộc gặp gỡ rất kỳ lạ

Như là khi em gặp được anh vậy

Đôi mắt long lanh chứa đầy hơi ấm của anh

Cứ xuất hiện trong giấc mơ của em.

Tình yêu của em tựa như áng mây

Mà chẳng hề có chỗ trong bầu trời  của anh

Khát khao được hoá thành cơn mưa nhỏ

Tưới đẫm mảnh đất trong tim anh.

Chẳng quan tâm sau này sẽ ra sao...."

Đến đoạn điệp khúc cô gái lập tức bị vỡ giọng, cô tức giận đập mạnh hai tay xuống phím đàn tạo nên một âm thanh chói tai, cô nắm chặt thành nấm đấm móng tay bấm vào da thịt hai mắt nhắm lại cố tìm sự bình tĩnh. Hai nam nhân nãy giờ đứng ở cửa nhanh chóng hoàn hồn rảo bước nhanh qua. Phó Chính Đình khụy một gối xuống trước mặt cầm lấy hai bàn tay cô anh gỡ ngón tay của cô ra không để cô tự làm mình bị thương. Tiêu Chính Kỳ nhẹ giọng khuyên nhủ
- Ngân Hy từ từ thôi, từ từ tập giọng em sẽ khôi phục lại, đừng cố sức quá, không sao đâu, không sao.

    Bạch Ngân Hy trong lòng bấn loạn cô mở mắt ra cô muốn nhìn họ, chỉ cần nhìn thấy họ thì cô sẽ bình tâm trở lại nhưng hình ảnh trước mắt cô đột nhiên lúc đen lúc tỏ giống như có ai đó đang bật tắt đèn giữa đêm khuya. Cô sợ hãi lại nhắm mắt một lần nữa lắc lắc nhẹ đầu rồi mở mắt ra thì sự vật đều bình thường.

- Ngân Hy, nếu không chịu được cứ khóc ra, đừng sợ! anh che chở cho em.

    Giọng của Phó Chính Đình rất trầm lúc nào cũng mang theo tia sát khí, nhưng Bạch Ngân Hy nghe vào lại cảm thấy rất an tâm. Cô không khóc được. Từ lúc tỉnh lại cô đã không khóc. Chỉ an ủi bản thân rồi an ủi mn rằng mình không sao. Nhưng hôm nay cô bị hiện thực dội vào người một gáo nước lạnh, đã 2 tháng rồi nhưng giọng của cô không hề cải thiện. Ngoại trừ vết thương lành cô có thể nói lại được thì giọng của cô đã hoàn toàn biến đổi. Cô đứng dậy lững thững đi về phòng.
- Em muốn ở một mình.

Nói rồi cô bước vào phòng, không đóng cửa, cô biết họ lo lắng cho cô nên cô để cửa cho họ an tâm hơn.

- Thất ca, cô ấy ...?

- Để cô ấy yên tĩnh một thời gian đi. Đối với cậu có thể đôi tay đôi mắt là quan trọng nhất nhưng đối với ca sĩ như chúng tôi đôi tai và giọng hát là quan trọng nhất. Mất giọng hát rồi thì trái tim có đập cũng chỉ là vô hồn.

     Phó Chính Đình không đáp, mang vẻ mặt ưu tư đi đến ban công rút thuốc lá ra hút. Lâu lắm rồi kể từ khi yêu cô anh không còn hút thuốc nữa.

    Tiêu Chính Kỳ gọi đồ ăn ngoài đến hâm nóng rồi bày ra bàn. Sau đó vào phòng gọi Bạch Ngân Hy ra ăn. Ăn uống xong xuôi Phó Chính Đình lau bàn cô rửa bát. Còn Tiêu Chính Kỳ thì đến nơi làm việc. Hôm nay Tiêu Chính Kỳ được mời đến dự một lễ trao giải cho các đạo diễn, nhà làm phim.
     Tối đó trời đột nhiên mưa lớn, sấm chớp đùng đùng. Bạch Ngân Hy không sợ sấm nhưng cô sợ sự lạnh lẽo của cơn giông. Cô đi qua phòng sát vách, thấy Phó Chính Đình còn đang bật laptop nói chuyện công việc với Tam Mộc. Cô đi đến bên cạnh giường kéo chăn ngồi xuống. Phó Chính Đình nói với Tam Mộc vài câu kêu cậu ta tìm Nhất Mộc bàn bạc rồi đóng laptop lại để lên tủ đầu giường. Xong xuôi liền quay sang hỏi cô gái nhỏ.

- Sao thế, sấm to quá nên sợ rồi?

Cô vẫn ngồi đó ôm cánh tay rắn chắc của anh tựa đầu vào

- Em không sợ sấm. Em sợ giông gió.

- Nên chạy sang đây tìm anh?

- Anh ôm em ngủ đi có được không!

Anh nhìn cô rồi hôn nhẹ lên môi cô sau đó kéo cô nằm xuống giường ôm cô vào lòng thật ấm áp.

- Đừng sợ, anh ôm e ngủ.

- Chính Đình, A làm em động tâm rồi_ cô không cưỡng lại được sự an tâm ấm áp mà a mang lại này.
- Ngoan, anh yêu em_ càng ôm cô gái nhỏ chặt hơn. Hôm cô gặp chuyện a chỉ muốn gϊếŧ cả thế giới để đòi lại cô lành lặn về bên anh.

-....

-....

- Anh hút thuốc à. Đừng hút nhiều quá ko tốt cho sức khỏe.

- Được.

Trong màn đêm u tối, bên ngoài khung cửa là giông gió sấm chớp đùng đùng trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng ấm áp bên trong.