Cơn Mưa Rào

Chương 9: Em muốn cùng chị tới một nơi không ?

Vi đanh mặt. Cái siêu xe đó đích thị là của Thiên Tú !!!! Cô nghiến răng nghiến lợi . Thứ đèn flash từ điện thoại cố-tình-bật-lên nháy những 5,6 lần khiến sắc mặt cô chuyển màu liên tục từ xanh sau đó sang đen rồi vàng và cuối cùng là đỏ. Đằng sau ánh đèn đó còn ẩn hiện thấy một khuân mặt đang nở nụ cười tinh quái . Bà chị đó là ác quỷ đột lốt thiên thần. Cô muốn bùng cháy ngay lập tức !!!! Dĩ nhiên là cô đã bỏ quên mất người đang đứng trước mặt cô đang ngơ ngác nhìn vào chiếc xe.

“ Này, này, em đang nhìn đi đâu thế ? Ồ , tự nhiên có siêu xe xuất hiện kìa. Kiểu dáng xe Roll Royce quả nhiên không tồi.” Mặc Kỳ còn đang mải nhận xét chiếc xe thì Vi cắt ngang.

“ Em phải đi rồi . Cảm ơn anh lần nữa vì tiễn em đến tận đây. Nếu có duyên sẽ gặp lại. Tạm biệt. “ Nói rồi cô chạy xuống những bậc thềm đá , vội vã đến gần chiếc xe.

“ Khoan đã. Tên của em….” Mặc Kỳ không kịp phản ứng, chỉ có thể hỏi cô 1 câu. Suốt cả ngày, hai người chỉ gọi nhau bằng ’ này’, ‘ anh’ , ‘ em’ chứ không hề gọi tên. Có lẽ cô đã biết tên của anh , nhưng anh thì ngược lại, hoàn toàn mù mờ về con người cô, thậm chí đến cái tên cũng không biết.

Vi thở hổn hển , đáp lại . “ Trịnh Diệp Vi “ xong liền quay đầu , bước đến mở cửa xe , ngồi xuống rồi chiếc xe vụt đi nhanh chóng.

Mặc Kỳ đứng đó rất lâu , miệng nhẩm lại cái tên mà anh vừa nghe. Anh cứ như vậy cho đến khi điện thoại của anh rung lên trong túi quần. Anh có thói quen để chuông mỗi người trong danh bạ khác nhau ví dụ như người trong gia đình thì sẽ có tiếng của chính người đó ,... . Cái giọng hơi khàn khàn này anh đã nghe 22 năm nay rồi nên chẳng mất bao lâu để nhận ra ông anh trai gọi điện giục về nhà.

“ Anh à , em không muốn đi đâu. “ Mặc Kỳ vừa bắt máy đã bắt đầu than vãn. Anh trai anh năm lần bảy lượt kêu anh đi dự tiệc cùng để gặp gỡ đối tác. Cá nhân anh thì thích ở nhà vẽ tranh hay chơi game hơn là đi dự mấy cái tiệc tùng nhạt hơn nước ốc của giới thương nhân. Dòng đời sô đẩy , do anh trai dọa sẽ khóa thẻ ATM , anh đành chấp nhận đi. Nhưng với cái tâm trạng bán-tương-tư như bây giờ thì mặc cho bị cắt tiền hàng tháng anh cũng không đi.

“ Kỳ , em muốn anh tức chết phải không ? Mau trở về nhà và chuẩn bị đi ngay. “ Mặc Diêu ở đầu dây bên kia giận điên người , tưởng chừng khói sẽ xì ra từ bất cứ chỗ nào có thể. Đứa em ngốc nghếch này thật khiến anh tổn thọ. Mỗi lần cãi nhau với nó ,anh nghĩ tuổi thọ của anh bị giảm đi 3 năm. Thằng bé chỉ thích rúc mình trong nhà, hồi đầu cả gia đình còn nghĩ nó bị tự kỷ , hóa ra không phải. Với lại đây không phải là lí do duy nhất làm anh tức như thế này . 2 ngày trước, nó còn thể thốt là chắc chắn sẽ đi cùng anh tới bữa tiệc, vậy mà đến phút chót lại bảo không đi nữa. Bữa tiệc này khá quan trọng . Nó giúp anh có thêm những mối quan hệ làm ăn mới, những bản hợp đồng béo bở với những nghệ sĩ nổi tiếng, hơn nữa còn thu hút nhiều cổ đông trong nước và quốc tế, vắng mặt là điều không thể cho phép.

“ Anh, em thực sự không có tâm trạng để đi nữa. Anh gọi cho Cẩm nhi ấy . Em ấy muốn đi lắm. “ Nói rồi Mặc Kỳ tắt máy nhanh nhất có thể, không để Mặc Diêu có cơ hội tiếp tục cằn nhằn. Anh thở dài, bước xuống bậc thềm. Anh chợt nghĩ, tại sao Vi lại lên chiếc xe đó nhỉ ? Hẳn là nhà cô ấy rất giàu có đi, nhưng còn đại gia nào trên Trung Quốc này mà anh không biết nữa ? Họ Mặc vốn rất danh giá, từ bao đời nay đều kinh doanh đa lĩnh vực nên có rất nhiều người muốn làm thân bằng gả con gái cho con trai của Mặc Gia. Tuy nhiên thì đa số đều có hôn ước sẵn từ nhỏ , có thể hủy hôn nhưng chỉ có 1 lượng nhỏ mới dám làm như vậy. Ba anh em họ Mặc thế hệ thứ 9 đều có hôn ước được định sẵn, không ai trong số họ phản đối và ưng ý với sự sắp đặt của gia tộc mình. Dù vậy thì con gái vây quanh Mặc Diêu và Mặc Kỳ cũng không phải là không có. Vậy thì Trịnh Diệp Vi là ai ? Dẹp mấy cái duy đoán vớ vẩn ra khỏi đầu, anh sải bước nhanh dưới ánh chiều tà.

_________

Trên chiếc xe Roll-Royce

Trong này có 2 loại người. Loại người thứ nhất thì vừa lái xe vừa cười như được mùa , còn loại người thứ hai thì ngồi im thin thít , mặt mũi chẳng biết giấu đi đâu.

“ Chị cười cái gì? Người ta chỉ là được em nhờ dẫn đi thăm quan đấy chứ, còn không mau xóa mấy cái ảnh đó đi. “ Vi lên tiếng chấm dứt tràng cười của Thiên Tú và cũng là bảo vệ an toàn cho cả hai . Vì sao ư ? Vì khi Thiên Tú cười , tay chân của chị cứ run run , đôi khi còn hơi chệch tay lái làm cô sợ hết hồn. Cô chẳng hiểu tại sao Thiên Tú lại cười nhiều như thế .

Thiên Tú gạt nước mắt . Cô cười đến bụng quặn đau. Ôi trời ơi , mới có đi đăng kí nhập học thôi mà đã hút được hotboy Mặc Kỷ , sau này không biết còn có bao nhiêu ong bướm kéo đến nữa , em họ cô phải làm sao đây. “ Em đúng là quá giỏi luôn. Độ sát trai hơi bị cao đấy. “

Nghe câu này , Vi bĩu môi , ra vẻ không đồng ý. “ Sát trai ? Chị dùng nhầm từ rồi. Mà bây giờ em tưởng chị đi đón Bách cơ mà. Nhóc đó đâu rồi ? “

“ Nó được trở về với cha mẹ ở Việt Nam rồi. Chị vừa đáp máy bay về đây lúc nãy. “

Vi im lặng. Cô dần dần thích nghi với việc trẻ con ở xung quanh mình, bỗng dưng không có cảm thấy chút mất mát , không quen. Bầu không khí trùng xuống một cách đáng sợ . Chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Tú vỗ tay vào vô lăng .

“ Ah, Vi ,em đi theo chị đến chỗ này một chút.” . Không đợi Vi trả lời , cô trực tiếp nhấn ga , lao đi.

“ Eh ?! “

Chiếc xe đỗ lại trước cổng tòa nhà cao nhất Bắc Kinh , Beijing World Financial Center . Với chiều cao 492 mét , gồm có 101 tầng bày bán nhiều sản phẩm khác nhau ,đa dạng mẫu mã , nó đã trở thành niềm tự hào của người dân Trung Quốc. Vi và Thiên tú bước vào sảnh . Tiền sảnh được trang trí bằng những chiếc đèn chùm lớn , tỏa ra những ánh vàng rực rỡ . Trên trần nhà được lắp hệ thống điều hòa nhiệt độ , hoạt động với công xuất lớn , tản những làn gió lành lạnh xuống dòng người. Hôm nay có vẻ rất đông khách . Thiên Tú kéo cô lên tầng 16 , tầng dành riêng cho trang phục dạ hội. Khi thang máy mở ra ,hiện lên trước mắt cô là hai hàng người xếp hàng ngay ngắn , đồng loạt cúi đầu, thu hút ánh nhìn của của những người khách .

“ Chủ tịch !!!”

“Làm phiền rồi . Tôi nhờ mọi người một chuyện được không ?”

“Cô cứ yêu cầu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. “

“Vậy mọi người giúp tôi chọn đồ cho em ấy chứ ? “. Thiên Tú cười , chỉ tay vào Vi.

“Tất nhiên rồi . Chúng tôi sẽ thực hiện ngay.”

Người đàn ông nói chuyện với Thiên tú nãy giờ liền cúi đầu , giơ tay ra hiệu cho hàng nhân viên. Hơn 20 người lao về phía cô , kéo cô vào phòng thử đồ riêng dành cho khách VIP mặc cho cô vùng vẫy .

“ Này , này , mấy người làm gì vậy ? Thả tôi ra “

Ở bên trong, thông số cơ thể cô được đo đạc chính xác không sai một li . Từng bộ đồ này rồi lại đến bộ đồ khác được các nhân viên trang điểm ướm thử lên người cô . Từ chiếc váy đỏ bó sát quyến rũ để lộ những đường cong cơ thể, váy tím xòe điệu đà cho đến chiếc váy đen bí ẩn đều bị lôi ra thử. Cuối cùng, cô chọn chiếc váy trắng xòe điểm xuyến những đốm nhỏ như ngọc trai , phần ngực và cánh tay có những họa tiết đăng-ten cách điệu vô cùng tinh xảo, viền cổ được đính cườm đen tinh tế , tạo vẻ hài hòa cân đối, eo cô còn có một chiếc đai màu đen tôn lên chiếc eo thon nhỏ nhắn . Cô ngồi trước bàn trang điểm.Cánh môi hồng phấn của cô được biến thành những cánh hoa anh đào e ấp trước gió xuân. Tai cô đeo chiếc khuyên ngọc trai đen , cổ đeo chuỗi vòng bằng đá quý đen. Thợ làm tóc ép thẳng phần thân, uốn cụp đuôi tóc, cắt mái chéo 7:4 sang bên phải, kẹp thêm một chiếc kẹp ngọc trai lấp lánh tuyệt đẹp . Khi mọi việc xong xuôi , tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm vào Vi . Cô nghĩ rằng hình dáng của cô không có gì đặc biệt , nhưng giờ đây , nhìn bản thân mình trong gương , cô không tin vào mặt mình. Người trong gương này có phải là cô không ?

Vi bước ra ngoài, vai đeo chiếc túi xách Moldir, không khí bên ngoài như ngưng đọng lại . Thiên Tú ngạc nhiên , nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười, đến bên Vi.

“Em gái thật xinh đẹp nha . Chẳng bù cho người chị này .”,Thiên Tú cũng đã thay đồ , đổi sang bộ váy đen tuyền bồng dài đến đầu gối, phần ngực có những họa tiết hoa trắng bằng đá, trên vai có một bông hoa trắng bằng lụa, tay cầm chiếc ví DarkMoon thanh lịch nhận xét.

“Chị Tú, đây không phải lúc đùa đâu. Chúng ta đi đâu vậy ? Tại sao phải mặc như thế này ? “. Vi ngơ ngác , mãi mới để ý rằng mình đang ăn mặc giống như đi dự tiệc vậy . Đáp lại ánh mắt trong veo như chú nai con , Thiên Tú chỉ cười

“ Đi thì biết”. Thiên Tú nháy mặt .Cô, lại một lần nữa bị kéo lên xe .

Xe bắt đầu đi qua các dãy phố được thắp đèn sáng trưng. 30 phút sau , xe đỗ lại trước tòa nhà Vertigo. Bên ngoài, hàng chục bảo vệ an ninh kiểm soát tình hình. Tới đây , Vi và Thiên Tú xuống xe. Phía trước cổng có một tấm biển. Vi tò mò đọc

“ Buổi tiệc từ thiện Bazaar 18:00 ~ 20:00 PM . Đề nghị khách mời đi tới khu vực được quy định để tới thảm đỏ và hậu trường phỏng vấn”

Tiệc từ thiện Bazaar ? Tiệc từ thiện Bazaar ? Tiệc từ thiện Bazaar ? Tiệc từ thiện Bazaar ? Tiệc từ thiện Bazaar ? Cái gì thế này ?

“ Chị Thiên Tú ? Sao chị lại dẫn em đến đây ???? Đây đâu có dành cho em !!! Em làm gì có vé mời “

“ Hahaha , em gái , em lo gì nào. Chị đã đưa em đến đây , nhất định là có chuẩn bị rồi. Nhìn này “ Thiên Tú rút từ túi xách hai tấm thiệp vô cùng đẹp. Đến trước cổng an ninh , Thiên Tú đưa ra hai chiếc thiệp mời. Người bảo an lấy ra một chiếc máy quét điện tử , quét qua mặt sau của thiệp rồi đưa lại cho lễ tân. Một người phụ nữ trẻ buộc dải lụa màu vàng vào cổ tay Thiên Tú, mời hai người đến nơi có một người đàn ông đang đứng, cổ tay trái cũng đeo dải lụa màu vàng. Vi chợt thấy anh ta trông thật quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó .

Hết

Chương này tôi dành tặng cho một người rất quan trọng với tôi.

Sinh nhật vui vẻ . Thêm tuổi mới rồi thì bớt tiến hóa ngược đi, để em trẻ với. Cũng mau mau nhập ngũ đi nhé , quân đội đang dang tay chào đón anh đấy. Giữ gìn sức khỏe nhé , yêu anh