Sau khi bản thảo của Ninh Thuần được gửi đi, bên thư ký của Liêu thị đã đọc và kiểm tra lại một lượt nội dung rồi mới gửi cho bên nhà xuất bản.
Từ hôm đó đến nay, Liêu Thần Duệ cũng không có trở về Bạch Lâm.
Báo chí thì vẫn liên tục đăng tải tin tức về cuộc hôn nhân quyền lực giữa Liêu Thần Duệ và Đường Hạ Du.
Hôm nay là ngày diễn ra tiệc đính hôn.
Lục Ninh Thuần như thường lệ loanh quanh trong biệt thự Bạch Lâm.
Sáng nay, quản gia Hạ đặc biệt quan tâm cô mà hỏi han xem cô cần gì.
Xem ra bà ta cũng chú ý nhiều đến chuyện của cô và Liêu Thần Duệ.
Nhưng Ninh Thuần luôn mỉm cười, còn nói hôm nay muốn đích thân vào bếp nấu ăn.
Hạ Nhan lúc đầu hơi nghi ngại nhìn cô nhưng lúc Ninh Thuần bước vào bếp thì tỏ ra vô cùng thuần phục.
Nhưng điều khiến cho vị đầu bếp riêng của Bạch Lâm kinh ngạc đó là khả năng sử dụng dao của cô.
Ngón tay nhỏ nhắn của Ninh Thuần thuần phục xoay dao như một món đồ chơi trong tay.
Cô cắt cà rốt miếng nào miếng nấy kϊƈɦ thước đều bằng nhau không sai một ly.
Xào xào nấu nấu một hồi, Ninh Thuần làm ra một món cà ri gà thơm phức.
Cô mời cả quản gia và người hầu lại ăn chung với mình.
"Tôi thật sự không dám thưa tiểu thư."
Quản gia Hạ vội từ chối.
Nhưng Ninh Thuần một mực năn nỉ mọi người.
"Nếu mọi người không ăn thì tôi sẽ không ăn."
Cuối cùng quản gia cũng đành chiều theo ý của cô.
Gọi mấy người hầu cùng đầu bếp chính vào thưởng thức món ăn của cô.
Ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi, ngay cả vị đầu bếp cũng không tiếc lời khen dành tặng cho cô.
Màn đêm dần buông xuống căn biệt thự Bạch Lâm.
Ninh Thuần thầm nghĩ chắc hẳn bữa tiệc kia giờ này đã bắt đầu.
Cô thảnh thơi ngồi bên cửa sổ đọc sách, ngước nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Đêm nay thật yên bình.
*********
Gần nửa đêm khi quản gia và người hầu đã ngủ hết, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước vào trong đại sảnh của biệt thự Bạch Lâm.
Lục Ninh Thuần vẫn chưa ngủ được ngồi bên cửa sổ như cũ.
Bất ngờ cô nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở.
Thân ảnh cao lớn từ trong bóng tối lảo đảo bước vào phòng.
Cô kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.
"Sao anh lại ở đây?"
Rõ ràng hôm nay là tiệc đính hôn của hắn nhưng Liêu Thần Duệ lại trở về đây.
Ninh Thuần ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trêи cơ thể người đàn ông.
Có thể thấy hắn đã uống rất nhiều rượu ở bữa tiệc.
Liêu Thần Duệ vẫn im lặng nhìn người phụ nữ trong chiếc đầm ngủ màu trắng thanh khiết ngồi bên cửa sổ.
Dưới ánh trăng mờ ảo cô xinh đẹp giống như bức tranh thần vệ nữ, đẹp đến thoát tục.
Trong lòng người đàn ông không khỏi nhộn nhạo.
Mùi hương Vanilla quen thuộc trôi đến cánh mũi hắn.
Đã lâu rồi hắn không có gặp cô.
Cũng không được ngửi thấy mùi hương dịu ngọt này.
"Tại sao chưa ngủ?"
Rất lâu sau hắn mới cất tiếng.
Ninh Thuần không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cau mày nói.
"Anh về đây làm gì? Hôm nay chẳng phải tiệc đính hôn của anh sao?"
Liêu Thần Duệ cũng không biết vì sao mình lại trở về đây.
Đáng lẽ hắn phải ở cùng với Đường Hạ Du mới đúng nhưng suốt bữa tiệc hắn lại không thể ngừng nhớ về cô.
Những ngày qua, mỗi ngày hắn đều cảm thấy bức bối muốn chết đi được.
Đêm nay Thần Duệ đã uống rất nhiều rượu mời.
Trong men say hắn đã chạy theo cảm xúc tìm về nơi này.
Trong mắt hắn toàn là thống hận, hận cô hại em trai hắn, càng hận cô khiến hắn để tâm.
Nghĩ đến đây, người đàn ông giận dữ lên tiếng.
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn về khi nào là quyền của tôi."
Điều này thì Ninh Thuần cũng không dám ý kiến nhưng nhìn hắn đột nhiên kϊƈɦ động như vậy, thật khác xa với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Lục Ninh Thuần đứng lên, dường như không có ý định tiếp chuyện cùng kẻ đã say sỉn.
"Anh say rồi thì đi ngủ đi, đừng có mà la hét ầm ĩ nữa."
Cô vốn muốn bỏ đi ra ngoài nhưng bất thình bị người đàn ông tóm lấy cổ tay, đẩy cô vào trong tường.
Ninh Thuần không kịp phản ứng đã bị môi người đàn ông nhào đến ma sát liên tục.
Mùi hương của rượu pha lẫn mùi gỗ xông vào khoang miệng cô tìm kiếm hương thơm của chính cô để hoà quyện.
"Đừng..."
Lục Ninh Thuần chống hai tay lên lồ ng ngực rắn chắc muốn đẩy hắn ra nhưng vô dụng.
Nụ hôn hắn đêm nay vừa điên cuồng lại mang theo mê luyến khiến cho trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh hơn thường ngày.
Liêu Thần Duệ siết chặt cô trong lồ ng ngực mình, sát sao truy đuổi thớ lưỡi thơm tho của cô.
Hắn gần như muốn nuốt chửng tất cả, mùi hương của cô, cả cánh môi anh đào mềm mại, hắn muốn tất cả.
Đêm nay là tiệc đính hôn của hắn với người khác nhưng hắn lại chỉ muốn bên cô.
Liêu Thần Duệ tham lam di chuyển xuống cần cổ trắng mịn, cắn ʍút̼ liên hồi.
Rồi lại ʍút̼ mát bờ vai nhẵn nhụi của cô.
Đầu người đàn ông vùi sâu vào hõm cổ thơm ngát hít lấy mùi hương Vanilla quen thuộc.
Người anh em của hắn rất nhanh đã thức tỉnh, nóng nảy muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp tìm đến hang động mật ngọt của cô.
Hai tay hắn thuần thục cởi váy của cô ra, cả áօ ɭót và qυầи ɭót đều bị hắn vứt sang một bên.
Hai cánh tay rắn chắc nhấc bổng cả cơ thể cô lên khiến Ninh Thuần hoảng hốt.
"Quấn chặt lấy tôi."
Giọng người đàn ông khàn khàn ra lệnh.
Gương mặt xinh đẹp đã sớm ửng hồng vì kϊƈɦ th1ch.
Cô chậm rãi đưa hai chân thon dài quấn quanh eo hắn.
Hai cánh tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
Cả cơ thể người phụ nữ bám víu lấy cơ thể to lớn như cây đại thụ của người đàn ông.
Liêu Thần Duệ đã sớm không chịu nổi nữa, ngay lập tức đâm mạnh vào trong hang động chật hẹp.
Môi hắn ngậm lấy bầu ngực no tròn khẽ cắn ʍút̼.
Phía bên dưới liên tục thúc vào ép cô vào tường.
Tiếng rêи rỉ yêu kiều cứ thế bật ra từ khuôn miệng nhỏ.
Từng ngón tay của cô luồng vào trong mái tóc của người đàn ông.
Dáng vẻ phong tình vạn chủng quấn quýt lấy hắn không thể tách rời.
Liêu Thần Duệ như một kẻ háu đói, điên cuồng gặm nhấm da thịt cô, điên cuồng ra vào nơi m3m mại đang từ từ ro rút.
Người đàn ông nhìn xuống bộ phận nam tính của mình đang nhồi nhét trong nơi bí ẩn chật hẹp của cô khiến hắn càng thêm kϊƈɦ th1ch.
Giống như không có điểm dừng, hắn vùi sâu phân thân của mình trong cô hưởng thụ tư vị ngọt ngào của riêng Ninh Thuần.
Hắn si mê mùi hương Vanilla ngọt ngào, chỉ muốn quấn quýt cùng nó mãi mãi.
Hắn muốn cơ thể này thuộc về hắn, chỉ là của riêng hắn.
Đêm nay hắn quá mức cường hãn khiến cô không thể chịu được chỉ có thể ôm chặt hắn.
Để mặc hắn tùy tiện xâm chiếm mình.
Tốc độ của hắn ngày càng một nhanh, người đàn ông rút ra rồi đâm sâu liên tục vào cơ thể cô.
Một lúc sau Ninh Thuần nghe thấy hắn gầm một tiếng rất to, đem tất cả dịch nóng phun trào vào cơ thể người phụ nữ.
Cả hai người đều run rẩy ôm lấy nhau.
Trong đêm tối, trêи chiếc gương được treo bên tường phản chiếu bóng lưng to lớn của Liêu Thần Duệ, còn có ánh mắt của người phụ nữ sau cơn kϊƈɦ tình mãnh liệt là một màu lãnh đạm.
Niên Vân Ni hiểu rõ người đàn ông đang quấn lấy mình đã sớm rơi vào lưới tình rồi.
Dù nỗi hận đang vây quanh hắn, dù sự cao ngạo đang che lấp trái tim của hắn nhưng cô biết, Liêu Thần Duệ si mê cô không thể nào dứt ra được..