Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 45: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To 2



Thái tử chần chừ giơ đoản đao lên, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.

"Đáng tiếc." Đường Đạc lắc đầu một cái: "Xem ra còn chưa đủ."
Mặc dù rối cổ dùng rất tốt, nhưng muốn nuôi ra loại cấp cao lại hết sức khó khăn, thậm chí ngay cả cổ Phệ tâm dùng để thí nghiệm cũng phải nuôi tận mấy lần, đáng tiếc cuối cùng đều không được như ý.

"Công tử, nếu đã thất bại, chi bằng đưa người về trước đi ạ." Hứa Trung Nghĩa nhỏ giọng đề nghị.

Đường Đạc gật đầu, tiếc nuối nhìn Thái tử một cái, đưa tay ấn nhẹ ở mi tâm hắn ta một cái.

Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, cổ trùng màu vàng bò ra khỏi mi tâm Thái tử, sau đó nhanh chóng bạc màu, đảo mắt đã không còn chút sức sống nào.

"Cô...!Hồi nãy cô sao vậy?" Thái tử lập tức mở mắt ra, khó hiểu nhìn xung quanh.

"Điện hạ uống say, cho nên lúc nãy đã nhắm mắt ngủ một chốc trong thư phòng." Đường Đạc không chút chột dạ nói.

Thái tử mơ hồ gật đầu một cái.

Xảy ra chuyện gì thế?
Từ trước tới giờ hắn ta không thích uống rượu, tại sao bỗng nhiên lại uống say trong thư phòng của hạ thần, thậm chí còn trực tiếp ngủ một giấc.

Nhưng mà trong trí nhớ mơ mơ màng màng, lại giống như thật sự đã vô tình uống say.

Thái tử chống người đứng dậy: "Thân thể có chút không thoải mái, về trước, ngươi..."

"Hạ quan tiễn Thái tử điện hạ ra ngoài." Đường Đạc cung kính nói.

"Không cần!" Thái tử hoảng sợ nhìn hắn một cái, cảm thấy sợ hãi khó hiểu: "Cô có thể tự đi một mình, không cần đưa đón."
Nói xong cũng không chờ đối phương kịp phản ứng, như chạy trốn mà rời khỏi thư phòng.

Đưa mắt nhìn Thái tử rời đi, Đường Đạc híp mắt, đang định gọi Hứa Trung Nghĩa tới, bỗng nhiên nhìn thấy một tên tiểu tư hoang mang hoảng hốt chạy tới từ cách đó không xa.

"Công tử, không xong rồi, Nhị công tử đã dán cáo thị trước cửa tiệm, muốn tìm những người trên người có nốt tròn màu xanh lá cây trong toàn kinh thành, cùng với những người dạo này tính tình biến đổi lớn, nói những người này mắc bệnh Phệ tâm, chỉ có đan dược trong cửa tiệm của Nhị công tử mới có thể chữa trị."
Bệnh Phệ tâm...!
Cổ Phệ tâm?
"Ngươi nói gì!" Sắc mặt Đường Đạc đại biến, lập tức đứng lên.

Bận rộn một buổi sáng, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nhớ ra, lúc mình ra ngoài quá gấp, chỉ lo mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, lại quên báo một tiếng với Nhị hoàng tử.

Có chút không hay lắm.

Đường Tô Mộc khó khăn lắm mới đợi đến buổi chiều, cuối cùng chờ đến tối, nghe thị vệ triệu tới nói Tấn vương điện hạ đã tìm đến, mời Đường công tử tới tửu lầu bên cạnh.

Ở cách cửa tiệm đan dược không xa có một tửu lầu của một nhà tên là Liễu Gia Hạng mở, đặc biệt bán những món ngon của Giang Nam, rượu trong vắt uống cực kỳ ngon, tuyệt nhất là bánh hoa quế và bánh mật ngọt của đầu bếp chính làm, bình thường lúc Đường Tô Mộc bận rộn lâu trong cửa tiệm đan dược, thỉnh thoảng cũng sẽ tới nơi đây để giải quyết bữa trưa.

Hôm nay nghe thấy Nhị hoàng tử muốn gặp mình ở chỗ đó, Đường Tô Mộc nhất thời cảm thấy căng hết cả da đầu.

"Làm phiền Ngụy công công rồi, xin hỏi tâm trạng hiện của điện hạ thế nào? Hắn có chỗ nào không ổn hay không?" Đường Tô Mộc dè dặt dò hỏi.


Mặt Ngụy công công không cảm xúc nhìn y một cái: "Công tử nói quá lời rồi, từ trước tới giờ điện hạ đều đối xử khoan dung với người khác, sở dĩ sốt ruột cũng là bởi vì ngài đột nhiên biến mất, hiện giờ biết ngài ở đây rồi, đoán chừng có tức giận hơn nữa cũng sẽ tiêu tan hết."
Đường Tô Mộc: "..."
Túm cái quần lại là vẫn tức giận đúng không?
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách y được, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá nhiều, lại còn gặp phải ảo cảnh tâm ma, rồi bỗng nhiên biết được chân tướng có liên quan tới nông trại tu chân, sau đó lại bắt đầu bận rộn làm nhiệm vụ khẩn cấp chỉ còn lại ba ngày.

Đầu óc cứ rối hết cả lên, nào còn nhớ tới việc chào hỏi Nhị hoàng tử trước cơ chứ.

Vì để tránh cho đối phương càng tức giận hơn nữa, Đường Tô Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể giao lại việc trong tiệm cho Dương chưởng quỹ trước, được Ngụy công công dẫn vào lầu hai của Liễu Gia Hạng.

Toàn bộ tầng hai của tửu lầu đều trống rỗng, yên lặng, chỉ có Kỳ Ninh bế bé con ngồi một mình bên trong nhã gian, trước mặt bày một bàn thức ăn phong phú.

"A ya!" Nhìn thấy cha ruột tới, bé con đặc biệt vui vẻ vẫy tay lên tiếng chào hỏi y.

"Điện hạ." Thật sự không có cách nào trốn tránh, Đường Tô Mộc nhắm mắt đi tới, cố gắng dùng giọng thành khẩn nhất để nói: "Hôm nay là do ta không đúng, hồi sáng gấp quá cho nên lúc ra cửa quên không nói một tiếng với ngươi."
Kỳ Ninh nhàn nhạt nhìn y một cái: "Ta cho rằng ngươi lại biến mất không thấy."
"Tìm khắp nơi mà chẳng được, ngay cả phu xe trong phủ cũng không biết ngươi đã đi nơi nào."
"Hừ a!" Bé con mở tròn đôi mắt, cũng khiển trách mà gật gật đầu theo.

Đường Tô Mộc nhất thời chột dạ.

Để mau chóng chạy tới cửa tiệm, trên đường y đã gọi bừa một chiếc xe ngựa chạy tới, phu xe trong phủ tất nhiên không biết y đi đâu rồi.


"Cũng may coi như ngươi có lương tâm, không quên đem theo thị vệ trong phủ đi cùng, nếu không ta sợ là phải lật tung toàn bộ kinh thành lên mới biết được rốt cuộc nơi đã đi phương nào." Kỳ Ninh nói.

"Không đâu, sao có thể chứ." Buổi trưa Đường Tô Mộc còn chưa kịp ăn cơm, không nhịn được liếc nhìn chiếc bàn bày đầy thức ăn phong phú: "Ta ở đây vô thân vô cố, trừ phủ Tấn vương cũng chỉ còn lại cửa tiệm đan dược bên này, trừ hai chỗ này ra thì còn có thể đi đâu nữa."
Kỳ Ninh thở dài: "Nhưng mà ta luôn cảm thấy ngươi lay động không ngừng, không thật tâm chịu ở bên cạnh ta, tương lai nếu như thay đổi ý định, bất lúc nào cũng có thể rời khỏi ta."
Cho nên mới tức giận, cho nên mới nóng nảy.

Cũng không phải là sợ y đi đâu mất, mà là sợ sau khi y rời đi rồi sẽ chẳng quay về nữa.

Đường Tô Mộc nhìn người bên cạnh một cái, nhất thời càng áy náy hơn nhiều.

Không phải là do đối phương đa nghi, trước kia quả thật y vẫn cho rằng mình và nguyên chủ không phải là cùng một người, cũng không thuộc về thế giới này, cho nên mặc dù có bé con, vẫn luôn có một loại ảo giác mình có thể trở về bất cứ lúc nào.

Nguyên nhân chính là như vậy, trước đó khi thấy ảo cảnh tâm ma mới thấy được cảnh tượng ở công ty trong quá khứ.

"Xin lỗi." Đường Tô Mộc thoáng xích lại gần: "Là ta sai, sau này cho dù ta có đi đâu đi chăng nữa cũng sẽ báo với ngươi trước một tiếng.

Với lại ngươi yên tâm đi, nhà ta ở chỗ này, bé con cũng ở đây, ta sẽ không đi đâu hết."
Kỳ Ninh hơi sửng sốt, không ngờ y lại dễ nói chuyện như thế.

Bình thường khi gặp vấn đề tương tự, Đường Tô Mộc không phải giả bộ không nghe thì sẽ dứt khoát đổi đề tài, cho tới bây giờ chưa từng trả lời thẳng thắn như thế.

"Thật không?"
"Thật mà." Đường Tô Mộc gật đầu: "Nếu không ngươi muốn ta nói thế nào thì mới tin?"
Mắt Kỳ Ninh híp lại, căn bản không do dự: "Ngươi gả cho ta làm phi, ta chỉ tin tưởng ngươi thôi."
Phụt!
Đường Tô Mộc suýt chút nữa bị sặc nước trà không có trong tay.


Cái quỷ gì vậy?
Sao người này vẫn nhớ chuyện đó thế.

"Ngươi chờ một lát đã." Đường Tô Mộc không nhịn được nói: "Thế này nhé, ta thừa nhận là ta có tình cảm vượt qua tình bạn với ngươi, nhưng tình cảm thuộc về tình cảm, nào có ai vừa vượt qua đã kết hôn rồi."
Mặc dù hiện giờ đã xác nhận y và nguyên chủ vốn là cùng một người, nhưng dù sao cũng còn những ký ức ở thời hiện đại, cho nên dù là biết ở cổ đại giữa vợ chồng thành thân với nhau, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy là điều bình thường, Đường Tô Mộc cũng không chịu nổi cái loại vừa có ý đã kết hôn luôn thế này.

"Vậy thì nó là thế nào?" Kỳ Ninh giơ bé con trong tay lên.

"Ya!" Bé con vung móng mập, bày tỏ muốn cha ruột ở đối diện ôm mình một cái.

"Nó là ngoài ý muốn." Đường Tô Mộc thuận thế ôm lấy bé con: "Tóm lại, ta vẫn tương đối thích tới từng bước một, ví dụ như nói lời yêu trước, sau đó có cơ sở tình cảm nhất định mới đính ước, cuối cùng là kết hôn."
Nói lời yêu.

Kỳ Ninh lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Như thế nào là nói lời yêu?"
Cái này phải trả lời ra sao đây, Đường Tô Mộc vắt hết óc: "Chính là hai người có tình cảm với nhau, lấy thân phận tình nhân ở chung một chỗ, thường ngày sẽ có một số hoạt động hẹn hò du lịch gì đó, sau đó dần dần làm sâu sắc thêm tình cảm trong quá trình sống chung."
"Hẹn hò?" Lại là một từ ngữ chưa từng nghe qua.

"Nói đơn giản chính là hoạt động khi hai người đơn độc ở chung với nhau, ví dụ như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, a không đúng, chỗ này làm gì có phim ảnh chứ." Đường Tô Mộc 囧 không thôi.

"Thú vị."
Đầu tiên Kỳ Ninh nghi ngờ, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Được, vậy thì theo như lời ngươi nói đi, từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò.

Còn cụ thể là làm gì thì giao cho ngươi tự sắp xếp đi."
Đường Tô Mộc: "..."
Không đúng, sao bỗng nhiên có cảm giác đào cho mình một cái hố to nhỉ?.