Con Kẻ Thù, Đừng Hòng Trốn!

Chương 1: Sự khởi đầu của một mối hận thù

Màn đêm buông xuống những giọt sương ướt lạnh. Vài hạt mưa bụi vẫn còn tí tách, tí tách nhỏ giọt trên những chiếc lá xanh tươi.

Ò... í... e... ò... í... e... ò... í... e...

Trước cổng bệnh viện của trung tâm thành phố, chiếc xe cứu thương đang không ngừng kêu inh ỏi, vội vã, mở màn cho một ca phẫu thuật đẫm máu. Người đàn ông trong xe nhanh chóng được đưa vào trong bệnh viện.

“Cô... chú... xin hãy cứu lấy ba cháu, cứu lấy ba cháu... van cầu các người...”

Các bác sĩ, y tá nhanh chóng đẩy cán xe vào phòng cấp cứu, vì bây giờ, tình trạng của bệnh nhân đang vô cùng bi kịch.

Đồng hồ cứ thế tích tắc, tích tắc chậm rãi trôi, phòng cấp cứu vẫn không ngừng sáng đèn, mang theo đó là tâm trạng của cậu bé đang ngập tràn trong nỗi sợ hãi. Toàn thân cậu tản mát ra một mùi máu tanh nồng nặc, đỏ thẫm, ướt nhẹp. Đã mấy giờ trôi qua, đôi mắt của cậu vẫn đổ dồn vào chiếc cửa phòng phẫu thuật, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho ba. Cậu không thể mất ba!

5 tuổi, cậu bị mẹ bỏ rơi, chạy trốn theo tình nhân, một mình ba cậu gà trống nuôi con, bao nhiêu vất vả, mệt nhọc đều đổ dồn hết lên bờ vai cô đơn ấy. Cậu không muốn ba rời xa cậu, cậu còn chưa có báo hiếu cho ba, chưa để ba có một phút giây thực sự vui vẻ.

Cửa phòng cấp cứu bật mở. Các bác sĩ, y tá bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, cùng với đó là xác của một người đàn ông đang trùm khăn, linh hồn đã nhanh chóng bay về cõi tiên thế vĩnh hằng.

Đôi đồng tử của cậu bé mở lớn như không thể tin vào mắt mình. Người đàn ông nằm đó... đó là ba cậu? Ông cứ vậy rời bỏ cậu mà đi khỏi nhân thế? Để mình cậu tự sinh tự diệt nơi tình người bạc bẽo này?

“Các người mau buông ra, các người đưa ba tôi đi đâu? Ba tôi vẫn còn sống mà, chỉ là đang ngủ thôi, đừng có làm ba tôi phải ngột thở.”

“Ba... ba tỉnh lại đi ba... đừng làm con sợ, ba...”

Tiếng khóc thê lương của cậu vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Tiếng kêu ấy, xé lòng, đâm sâu vào tâm can mọi người.

Ai nấy đều nhìn qua cậu với ánh mắt thương hại. Tội nghiệp, tuổi còn nhỏ vậy mà đã bị mồ côi. Không biết sau này lớn lên có thể làm nên trò trống gì cho đời?

Cậu bé đứng chết trân tại đó, nhìn theo người ba kính yêu đang ngày càng xa khỏi cậu, bàn tay vô thức nắm chặt, ánh mắt hằn lên tia máu của sự chết chóc:

“Ba! Con nhất định sẽ trả thù!”

_________________

15 năm sau

“Ring... ring... ring...”

Những tia nắng xen qua tán lá, chiếu lên một gương mặt đẹp tựa thiên thần đang say sưa giấc nồng. Hàng mi dài cong vút khẽ chớp động, đôi lông mày lá liễu nhíu lại khi bị làm phiền.

Đôi chân trần rảo bước trên nền nhà lạnh lẽo, mắt vẫn trong trạng thái mơ màng không có tiêu cự. Oáp!

“A lô, buổi sáng tốt lành!”

“A, Tạ Tuyết Mẫn, nhìn coi bây giờ là mấy giờ rồi? Trưa nắng gay gắt như vậy, còn chào buổi sáng? Em đúng là heo lười, vẫn chưa chịu dậy? Không còn muốn đi chơi với anh sao?”

Mở lớn hai mắt, vỗ vỗ đầu, tinh thần cô trở nên phấn chấn, đôi mắt long lanh tựa như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời:

“A, Khiêu ca... anh làm ơn đợi, đợi thêm chút nữa!”

Ay da, sao cô có thể quên lịch hẹn đi chơi với Khiêu ca ca hôm nay cơ chứ? Cô rất mong đợi buổi đi chơi này mà!

Tắt máy cái rụp, Tạ Tuyết Mẫn luống cuống tay chân. A, thật không biết cô nên mặc đồ gì cho đẹp đây? Cô muốn trong mắt Khiêu ca, mình phải thật là hoàn hảo! Vì vậy, tuyệt đối không thể ăn vận như bình thường được.

Bước ra ngoài đường với sắc mặt hồng hào, tươi tắn, Tuyết Mẫn cực kì tỏa sáng với vẻ đẹp toát ra toàn thân. Cô diện trên mình bộ váy vàng nhạt như nắng sớm, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng tung bay trong gió, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười vui vẻ,tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.

“Khiêu ca ca, xin lỗi vì đã để anh đợi thật lâu. Tại hồi tối qua, em... Đọc nốt cuốn truyện ma, nên ngủ hơi muộn!”

Cô càng nói về phía sau, giọng càng nhỏ dần rồi im bặt. Đưa đôi mắt nai tơ len lén nhìn lên người đàn ông cao hơn mình hẳn cái đầu, nuốt một ngụm nước bọt cái, 'ực'.

Khiêu ca, hẳn là sẽ không giận cô đi?

“Tuyết nhi, em còn nhớ đã hứa với Khiêu ca điều gì không?”

Tuyết Mẫn như một đứa trẻ làm sai, khuôn mặt bí xị gật gật đầu, giọng nói có đôi phần gấp gáp:

“Nhớ, nhớ a, chính là không được thức quá khuya, càng không được đọc truyện ma, nhất là trước khi đi ngủ.”

“Vậy tại sao em không chịu nghe lời? “

Nam Cung Khiêu mở miệng chất vấn cô. Cô đã hứa với anh, chả nhẽ, không biết giữ lời hứa? Thật là ương bướng! Rồi lại nhìn tới ánh mắt to tròn long lanh của cô, anh không khỏi thở dài.

Tuyết nhi a Tuyết nhi, em có biết là mình đang thử thách tính nhẫn nại của đàn ông? Haizz, cô như vậy, anh làm sao có thể nỡ giận a?

“Khiêu ca ca, anh là đang gian em sao? Cho Tuyết nhi xin lỗi anh mà! “

Nam Cung Khiêu thở dài đầy bất lực, vươn tay ra ôm gọn lấy thân hình nhỏ bé vào trong ngực, vuốt ve mái tóc mượt mà như lụa. Cảm xúc thật tốt khiến anh không nỡ buông tay:

“Tuyết nhi, em thật là ngốc. Anh sao có thể giận em đây? Chỉ cần em hứa từ nay không được cãi lời anh. Tốt sao? “

“Ân”

Tạ Tuyết Mẫn vòng tay qua, ôm lại anh, một bộ dáng sụt sùi. Cô lại làm anh buồn rồi!

Cùng thời điểm đó, tại phía bên kia đường, một người đàn ông dựa thân hình to lớn của mình vào chiếc ô tô sang trọng. Ánh nắng phản chiếu lên khuôn mặt của anh, từng đường nét rõ ràng, đẹp như tượng tạc, đôi mắt nhắm nghiền như đang trầm ngâm, thưởng thức một điều gì đó. Đột ngột, đôi con ngươi mở lớn, toát vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh nhìn xoáy sâu vào đôi nam nữ đang âu yếm tình cảm trước mặt, đôi môi bạc nhếch lên một độ cong không rõ, ý vị sâu xa:

“Tạ Tuyết Mẫn? Tên rất hay. Cô chính là con gái của Tạ Phong Lâm? Hừ, rất tốt! “