Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao!

Chương 26

MỌI CHUYỆN VỐN DĨ PHẢI NHƯ THẾ…

Em sẽ rì vui tóm lượt cho tới khoảng giữa và đến cuối năm 2014 luôn, bởi vì giai đoạn trước đó mọi chuyện và khoảng thời gian sau đó vẫn cứ tiếp diễn như thế, vẫn là mớ bong bóng trong đám hỗn độn nhất. Giai đoạn này em rất là rối. Không có gì tiến triển.

Và một số chuyện đã xảy ra… Khiến em nghĩ, cần phải tạm thời dừng lại để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với bản thân em, và với 3 người con gái mà có ảnh hưởng lớn đến những suy nghĩ và hành động của em sau này.

Về H*, chuyện du học, em cũng đã nói chuyện với H*, và 2 bác. Bác trai nói nếu nó thích đi du học thì cứ để cho nó đi, để mở mang tầm mắt, chứ ở nhà, 2 bác cũng ít khi có thời gian bên cạnh. Cứ đi, để sau này, có gì có thêm kiến thức, để sau này giúp đỡ điều hành công ty của 2 bác. Chứ ở nhà, sợ nó đàn đúm với đám bạn tiểu thư thiếu gia con nhà giàu mà rồi hỏng cũng vậy. (Em cũng có đi chơi, làm bạn với H* nhưng thời gian để đàn đúm đi chơi với em tất nhiên là ít hơn với đám bạn của H*. Em không biết lúc H* đi chơi với đám bạn của nó có quậy, nhoi, tăng động hay ăn chơi như thế nào, em không biết. Nhưng mỗi khi ở bên em. hay đi chơi với em. H* LUÔN vui vẻ, hoạt bát, nhí nhảnh, lễ phép, chứ không có gì là quá ăn chơi hay đàn đúm, hay tở ra là con nhà giàu cả.) Điều đó khiến em rất quý H* và chơi được với H*. Chứ như em đã nói, em rất dị ứng với những tiểu thư, thiếu gia nhà giàu. Hay với em là ngoại lệ, H* mới ngoan hiền như vậy, thì em không rõ. Và em cũng xin confirm lại một lần nữa. Khoảng thời gian ở kế bên H*, là khoản thời gian em luôn vui vẻ, thoải mái và đầu óc thư giãn nhất và cười nhiều nhất.

Về chuyện du học, vì bác gái thì là phụ nữ, nên thương con, không muốn con ở nước ngoài một mình, sợ H* một mình không lo được cho bản thân, chứ nói gì đến chuyện học hành.

Em nhớ là khoảng giữa đầu tháng 6 năm 2014, bác gái có điện thoại đến cho em, tới nói chuyện về chuyện du học của H*. Và đúng là mọi chuyện rất bất ngờ đối với em.

Và hôm đó bác gái cũng đặt thẳng vấn đề với em. Không vòng vo gì cả.

- Bác gái: Chắc cháu cũng biết chuyện con H* nhà bác chuẩn bị đi du học chứ?

- Em: dạ, 2 bác có nói chuyện với cháu, và H* cũng có chia sẻ với cháu rồi.

- Bác gái: Thế công việc hiện tại của cháu thế nào? Có tốt không?

- Em: dạ, cũng tạm ổn.

- Bác gái: uhm. Vậy là tốt rồi.

- Em: dạ.

- Bác gái: Cháu biết hôm nay bác gọi cháu tới đây có chuyện gì không?

- Em: dạ, thật ra cháu cũng không rõ.

- Bác gái: uhm, chỗ cháu, 2 bác thực sự xem cháu như người nhà, 2 bác rất quý cháu. Cũng không có gì để mà vòng vo với cháu cả, thật ra hôm nay bác có chuyện muốn trao đổi với cháu, hy vọng cháu đồng ý.

- Em: dạ, bác cứ nói, nếu cháu có khả năng giúp đỡ, cháu sẽ giúp hết sức.

- Bác gái: Thật ra, bác không biết công việc hiện tại của cháu hiện nay thế nào. Chuyện tình cảm của cháu, bác cũng không biết. còn về gia đình, gia cảnh của cháu, thì 2 bác cũng biết sơ qua rồi. Bác tin những gì cháu nói. Bác cũng có trò chuyện tâm sự với con H*, và những lần bác tiếp xúc với cháu. Bác biết cháu là người tốt. Có thể tin tưởng được…

- Em: dạ, cháu cảm ơn 2 bác và H* đã tin tưởng cháu.

- Bác gái: bác có chuyện này, bác biết là hơi đột ngột và hơi gấp rút. Nhưng bác cũng hy vọng cháu sẽ không từ chối.

- Em: Dạ, bác cứ nói.

- Bác gái: Bác muốn cháu đi du học cùng với con H* nhà bác. Cháu muốn học ngành gì cháu cứ nói. 2 bác sẽ lo hết tất cả các chi phí. Cháu chỉ có nhiệm vụ học và quan tâm chăm sóc con H* nhà bác.

Nghe cứ như vừa xổ số giải độc đắc vậy. Mọi chuyện đúng là quá quá bất ngờ. cứ như là trúng số độc đắc, học bổng toàn phần rơi trúng đầu vậy. Mọi chuyện cứ ngỡ như là mơ, cứ ngỡ như trong phim. Trong những câu chuyện con nhà nghèo vượt khó học giỏi rồi được học bổng khuyến học vậy… không biết mọi chuyện thế là quá sung sướng. trong đời em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có được cơ hội LỚN đến như vậy. Và chuyện du học cũng là ước mơ từ lúc học đại học cho tới bây giờ. Em vẫn luôn một ngày nào đó, mình sẽ được đi du học. Và hôm nay, gần như nó đã đạt được mục đích mà em đã từng ao ước…

Nhưng để đi học chung qua với H* thì đúng là một vấn đề không phải là nhỏ, và cần cả sự công bằng cho cả H* và gia đình. Nên em cũng đắng đo suy nghĩ mãi.

Em sợ nếu chấp nhận, rồi sẽ trở thành một osin cấp cao mới cho một gia đình khác, lần này sẽ không phải là một con gái sếp tổng nữa, mà thay vào đó sẽ là tiểu thư nhà giàu hoặc một danh từ nào khác, tương đương như vậy…

Em xin bác gái suy nghĩ một thời gian, rồi trả lời bác gái sau. Thời gian sau đó, em có gặp H* để nói chuyện với nó, trước khi nó đi du học (về phần của H* thì gần như 96,69% là sẽ đi du học rồi. ) Nên em cũng cố gắng nói chuyện, tìm nhiều cơ hội để được ở gần bên H*,

- H*: em đã quyết định đi du học rồi, anh thấy buồn không?

- Em: buồn chứ. Mất người để anh ăn hiếp rồi, không buồn sao được.

- H*: đạp cho phát bây giờ. Lưu manh.

- Em: cho anh hỏi chuyện cá nhân một chút.

- H*: chuyện gì vậy?

- Em: sao tự nhiên em lại muốn đi du học vậy?

- H*: Tại vì… em muốn quên đi một người, và quên đi một người nữa.

- Em: chứ không phải vì em muốn học hành?

- H*…

- Em: em suy nghĩ lại được không?

- H*: dạ không, em đã quyết định rồi. em không thay đổi đâu.

- Em: uhm, thế em muốn quên đi những ai, àm lại phải đi du học như vậy?

- H*: … *quay mặt đi chỗ khác*. Anh là đồ khờ, em không biết anh không hiểu thiệt hay cố tình không hiểu?

- Em: anh không hiểu thiệt mà..

- H*: anh đúng là khờ thiệt mà.

- Em:…

- H*: Anh có biết là em thích anh không? Có ai ngu, khờ như anh không? Có nhất thiết phải khờ đến mức đó không? Hay anh chỉ xem em như là nơi để trút bầu tâm sự mỗi khi anh buồn thôi, chỉ là người để anh chia sẻ thôi? Anh thiệt là xấu bụng…

- Em: …

Nhưng rồi H* vẫn cố cười gượng gạo, lúc nào H* cũng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt em hết. H* là người con gái lạc quan nhất, dễ thương nhất mà em từng gặp. Đúng là kế bên H*, em lúc nào cũng vui vẻ, thư giãn đầu óc. Không phải suy nghĩ nhiều, nhưng giữa em và H* chỉ tồn tại một mối quan hệ anh em thôi (hoặc chị em gì đó cũng được ) Em luôn muốn che chở bao bọc cho H*, mặc dù đôi lúc cũng có chút gì đó suy nghĩ thoáng qua, nhưng em luôn tự dặn mình, H* chỉ là một người con gái nhỏ bé, mỏng manh. Không nên làm cho H* buồn dù chỉ một chút.

Về chuyện du học cùng H*, em cũng suy nghĩ kĩ rồi… Mọi chuyện sẽ không có gì là dễ dàng cả, nếu như chỉ vì đạt mục đích du học của bản thân mà làm trái với lương tâm tình của bản thân, thì sẽ rất khó. Không thể được.

Mọi chuyện trở nên rất khó xử cho em, H* xứng đáng có được một chàng trai tốt hơn em gấp nhiều lần, để có thể chăm sóc cho em, em sẽ hạnh phúc bên cạnh một chàng trai khác, tốt hơn anh gấp nhiều lần, em sẽ mãi là người bạn nhỏ của anh. Người luôn cố làm anh cười mỗi khi anh gặp chuyện buồn, mỗi khi anh gặp thất bại, mỗi khi anh nản lòng, em luôn là người bên cạnh động viên anh, cười nói vui vẻ với anh mà không đòi hỏi hay có bất cứ điều kiện gì.

H*, em mãi là một người bạn nhỏ của anh.

Về phần nhỏ,

Sau này công ty em mở rộng để có thêm quyền thương mại trong nước (trước kia công ty em chỉ có quyền hạn sản xuất hàng hòa và xuất đi nước ngoài, sau này mở rộng lên, có quyền nhập khẩu các sản phẩm khác về, để có quyền thương mại) Và quy mô công ty sẽ lớn hơn trước. Và cái quyền ô sin cấp cao của em cũng bự hơn trước. Và công việc cũng nhiều và vất vả hơn trước. Cũng đồng nghĩa với việc công việc giữa em và nhỏ cũng sẽ nhiều hơn trước, bắt buộc phải liên lạc nhiều hơn trước.

Cũng là thời điểm mà em cũng xác nhận lại những suy nghĩ và tình cảm của mình, và kể cả những vấn đề liên quan. Thời điểm àm công ty bên Việt Nam bắt đầu mở rộng thị trường, để có thể làm kinh doanh tốt hơn. Cũng là lúc mọi chuyện dần trở nên phức tạp hơn.

Như em đã từng chia sẻ và tâm sự. và nếu những ai từng đọc thread này của em cũng đều có thể đoán được một phần nào đó của câu chuyện. Đời nhiều lúc không như là mơ.

Lúc mở rộng thị trường, thì cái quyền ô sin cấp cao của em thì nó bự hơn trước kia. Và thời gian làm việc với nhỏ cũng nhiều và tầng suất cao hơn trước kia. Và em và nhỏ thường xuyên gặp gỡ nhau hơn, kể cả em bay qua Thái gặp nhỏ, và nhỏ bay qua Việt Nam gặp em. giữa em và nhỏ lúc này tồn tại 2 mối quan hệ công việc và tình cảm. Và tất nhiên em vẫn cố gắng rạch ròi giữa công việc và tình cảm, không để nó đan xen vào nhau.

Và bởi vì tần suất công việc tăng lên, nên em và nhỏ cũng gặp nhau thường xuyên hơn. Và tình cảm của em cũng dần tăng lên theo cấp số nhân. Và mọi chuyện sẽ cứ như thế tiếp diễn tốt đẹp nếu như không có buổi nói chuyện ngày hôm đó…

- Sếp tổng: Công việc bên đó dạo này thế nào rồi?

- Em: dạ, vẫn tốt, vẫn tương đối ổn.

- Sếp tổng: uhm, vậy là tốt rồi. Bây giờ công ty đang mở rộng ra thêm lĩnh vực thương mại nữa. Cậu có đề xuất hay nguyện vọng gì không?

- Em: dạ, bác (sếp tổng) cứ đề ra các phương án, cháu và mọi người trong công ty sẽ cố gắng để làm theo các chính sách của công ty thôi.

- Sếp tổng: vậy là tốt.

- Em: dạ.

- Sếp tổng: uhm, thế cho bác hỏi chuyện này, nếu không phải thì xem như bác chưa nói gì. Chuyện hơi cá nhân tế nhị một xíu.

- Em: dạ, bác cứ hỏi đi. cháu không sao.

- Sếp tổng: cậu thích con L* nhà bác hả?

Không hiểu hôm nay, sếp tổng lại đề cập đến chuyện này. Bởi vì nó tới nhanh hơn em dự tính. Chẳng biết là điềm xui hay điềm lành nữa. Nhưng sự thật lúc bấy giờ là em đang dành tình cảm cho nhỏ rất nhiều. Và em muốn mối quan hệ này thực sự là một mối quan hệ nghiêm túc, chứ không phải chỉ là một mối quan hệ không rõ rang, nên em cũng đành thú thật, nói chuyện với bác sếp tổng.

- Em: dạ vâng. Cháu thích con gái bác…

Em nhìn thử xem phản ứng của bác sếp tổng thế nào, vẫn thấy bác sếp tổng bình thường, không tỏ thái độ gì là khác thường cả.

- Em: … dạ, cháu thích con gái bác thật sự

- Sếp tổng: uhm, cái này bác biết từ lâu rồi.

- Em: dạ, bác…

- Sếp tổng: bác nghĩ cháu nên dừng lại. Tập trung vào công việc thì tốt hơn.

Xong, mọi chuyện gần như chấm dứt, tất cả.

Osin cấp cao hay cấp thấp thì vẫn cũng chỉ là osin mà thôi, em chỉ là một thằng osin cấp cao không hơn không kém.

Mọi chuyện như đóng băng, mặc dù buổi nói chuyện ngày hôm đó còn kéo dài thêm nữa, nhưng cũng chỉ xoay quanh vấn đề công việc và câu chuyện xoay quanh chỉ vấn đề công việc. Và sau đó, em cũng không nhớ đoạn hội thoại sau đó là gì. Nhỏ cứ như chiếc là đang trên một con suối vậy, cứ dần dần cuốn theo dòng nước, càng ngày càng trôi đi xa, xa khỏi vòng tay, tầm với của em.

Sau buổi nói chuyện với sếp tổng ngày hôm đó. Em thấy thất vọng và buồn vô cũng. Bởi vì em rất hiểu nhỏ và gia đình của nhỏ… Mọi chuyện trong gia đình đều có nguyên tắc hết rồi. Và sau đó, em và nhỏ cũng có gặp nhau và nói chuyện với nhau bình thường. Em không biết nhỏ đã nói chuyện với bố (sếp tổng) và mẹ của nhỏ chưa, em không chắc chắn. Nhưng những lần gặp sau. Em cảm giác mình chỉ như một người vô hồn biết nói, biết cười thôi.

Và buổi nói chuyện ngày hôm sau với nhỏ, cũng là khoảng thời gian mà em và nhỏ cố gắng níu kéo lại những khoảnh khắc, phút giây hạnh phúc còn sót lại…

- Em: chị, em có chuyện muốn hỏi chị.

- Nhỏ: chuyện gì vậy? sao hôm nay mặt cậu căng thẳng vậy?

- Em: lầ trước em bảo sẽ cố quên chị, em đã cố. Nhưng không thể nào làm được.

- Nhỏ: chị biết mà, bởi vì…chị cũng không thể làm được. Chị cố quên em, nhưng không thể.

- Em: chị nói thiệt chứ?

- Nhỏ: thiệt, và chị cũng không hiểu tại sao…

- Em: em… em yêu chị.

Chả biết lúc đó sao, lại nói ra câu nói đó trước mặt nhỏ. Mọi chuyện diễn ra và em cũng không control được cảm xúc của mình lúc đó. Nhưng rồi câu nói đó cũng đã được cất thành tiếng rồi. em chỉ biết nhìn nhỏ và nói như vaayjt hôi, bất chấp kết quả thế nào, thì em cũng đã xem như lần đầu tiên tỏ tình chính thức với nhỏ rồi.

- Nhỏ:… không được đâu. Chị đã nói rồi, chỉ yêu thôi là chưa đủ. Chị không thể…

- Em: không đủ? Thế em thiếu những gì? Chị nói đi.

- Nhỏ: chị biết mọi chuyện khó hiểu, không thể giải thích được. Nhưng mọi chuyện nó vốn dĩ phải như thế.

- Em: vốn dĩ nó phải như thế? Nghĩa là vốn dĩ em đã không thể nào là người yêu của chị được?

- Nhỏ: uhm…