Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 47



“Sao thế anh?” Thu Lan Huyên bưng canh từ phòng bếp ra, nhìn chồng về sớm hơn mọi ngày, hoài nghi.
Liễu Binh hổ thẹn mà nhìn bà một cái, sau đó lại cúi đầu, vợ mình vừa đẹp vừa tốt, sao lại gả cho mình chịu khổ chứ!
Liễu Binh nói chuyện, giọng cũng nhỏ hơn 2 phần: “Vợ, xin lỗi em.”
Thu Lan Huyên: “....”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía bà, trong lòng khó chịu, bà xã từ lúc còn trẻ liền gả cho mình, ngày gian khổ nhất bà cũng chưa từng than vãn.

Thật vất vả đi đến hôm nay, còn tưởng rằng khó khăn đã qua, kết quả……
Nghĩ đến đây, Liễu Binh càng thêm uể oải: “Anh bị sa thải rồi.”
Bát canh trong tay Thu Lan Huyên suýt nữa liền rớt xuống, bà khó khăn lắm mới giữ vững tâm thần, sau đó miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta có thể tìm công việc mới mà.”
Liễu Binh cũng cười, nói: “Ừ, buổi chiều anh liền đi tìm việc.”
Chuyện này đối với 2 vợ chồng là đả kích quá lớn.

Liễu Binh là một người bình thường tốt nghiệp đại học, lúc trước ở đây tìm công việc có mức lương hơn 8000 nguyên một chút, về sau nhờ làm việc tốt, chủ tịch cân nhắc cho ông lên làm giám đốc, tiền lương cũng chậm rãi lên tới mức 13000 nguyên.
Ở cái thành thị này, mức lương như vậy chỉ có thể coi như miễn cưỡng đủ sống.

Tiền thuê nhà 1 tháng tại tiểu khu đã hơn 5000 nguyên, đối với một gia đình bình thường mà nói, tương đương với bốc hơi luôn một nửa tiền lương rồi.
Điều này còn không phải quan trọng nhất.

Chỗ này tiền thuê nhà cao, tiền lương cao, tiêu phí đương nhiên cũng tốn kém.
Nếu mang theo con cái sống ở đây, 13.000 nguyên cũng chỉ miễn cưỡng đủ sinh hoạt, có thể thừa ra một chút.

Liễu Binh vì trả nợ, cùng Thu Lan Huyên và Liễu Văn ở phòng rẻ nhất, ăn đồ rẻ nhất.
Mỗi tháng thừa chút tiền cũng gom hết vào trả nợ, luôn mong đến một ngày trả hết nợ, lại tìm phòng tốt hơn để ở.
Về sau Vương Triệu biết Liễu Binh nợ nần liền cho ông thuê nhà của mình, thậm chí còn dùng quan hệ giúp Liễu Binh vào một công ty lớn làm giám đốc kinh doanh.
Bởi vì có kinh nghiệm phong phú, sau khi nhậm chức làm việc cũng xuất sắc, cho nên chủ tịch công ty lại tăng lương, lại còn có thể lấy một chút doanh thu bán hàng của nhóm mà ông đảm nhiệm.

Ở thời điểm sự nghiệp rực rỡ nhất, Liễu Binh một tháng kiếm được hơn 23.000 nguyên.

Mức lương như vậy là đủ ở tòa thành thị này sinh hoạt.
Hơn nữa nợ nần cũng trả hết, Kha Viêm lại muốn bọn họ tiếp tục sinh hoạt ở đây.

Tính ra, số tiền tiết kiệm được từ tiền thuê nhà ( Kha Viêm không thu tiền thuê nhà) trong một năm có thể đạt tới 6 vạn.
Chỉ cần hai năm thôi, ông có thể vì Liễu gia tích lũy một đống tiền.

Dù là mua phòng mua xe hay thực hiện ước mơ của Thu Lan Huyên là mở một cửa hàng đều không có vấn đề gì.
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng đã chuyển đến 10 vạn nhân dân tệ, cũng chính là tiền Liễu Nhiên kiếm được sau khi tham gia tiết mục, còn có số tiền tiết kiệm trong mấy tháng qua.
Tuy rằng tạm thời không lo thiếu ăn thiếu mặc, nhưng miệng ăn núi lở, hơn nữa 10 vạn kia là con gái họ tự mình kiếm được, thân làm cha mẹ sao có thể tiêu xài hoang phí chứ?
Ăn xong cơm trưa, Liễu Binh liền ra ngoài tiếp tục tìm việc.

Thu Lan Huyên khuyên ông nghỉ ngơi 2 ngày, nhưng Liễu Binh không đồng ý.
***
Vương Tịnh vui mừng khích lệ Liễu Nhiên một phen, sau đó đưa bài thi cho nàng: “Bài thi đợt này điểm rất tốt, tiếp tục phát huy nha Nhiên Nhiên.”

Liễu Nhiên gật gật đầu, Khổng San San bên cạnh nhìn bài thi 100 điểm của nàng, hâm mộ: “Nhiên Nhiên, cậu thật là giỏi.

Nếu tớ có thể thi được 100 điểm, mẹ tớ chắc chắn vui sướng đến điên mất.”
Liễu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm đem bài thi cất đi, sau đó nói: “Chỉ cần cậu cố gắng, có thể thi được 100 điểm.”
Khổng San San hai mắt sáng ngời: “Thật vậy sao?” Chỉ cần là Nhiên Nhiên nói, tớ đều tin hết!
Liễu Nhiên vẻ mặt cạn lời, nàng bình tĩnh nhìn cô bé một chút, không chắc lắm: “Cậu cố gắng học tập trước đi, được không?”
Liễu Nhiên mang linh hồn người trưởng thành, cho nên cũng không phải thiên tài gì cả, đối với nàng mà nói, mấy bài tập này rất đơn giản.
Nhưng Khổng San San thì khác, cô bé vốn dĩ chính là trẻ con, các tri thức đều cần thời gian tích lũy.

Ngày thường tuy rằng Khổng San San đều nghiêm túc làm bài tập, nhưng ngồi trên lớp thường xuyên thất thần, kiểm tra cũng luôn mắc những lỗi sai không đáng có.
Hơn nữa mục tiêu cô bé đặt ra chỉ có 80 điểm, bởi vậy, Khổng San San thường xuyên thi được đúng số điểm đó.
Cô bé nghe Liễu Nhiên nói thế, ngoan ngoãn đáp: “Lần sau tớ sẽ cố gắng một chút.”
Liễu Nhiên: “……” Mỗi lần kiểm tra cậu đều nói như vậy.
Nàng cõng cặp sách ra cổng trường đợi chưa tới 2 phút, liền thấy Kha Viêm từ bên trái đi đến.
Liễu Nhiên vẫy tay, cậu liền tiến lên.

Thấy bài thi trong tay nàng, liền cười, hỏi: “Hôm qua thi à?”
Liễu Nhiên kiêu ngạo mà đáp: “Ân, em thi được 100 điểm nha.”
Kha Viêm phụt cười: “Đây không phải là chuyện đáng kiêu ngạo lắm đâu.” Thân là trọng sinh giả, chút bản lĩnh này vẫn phải có, trọng sinh trở về còn không thi được điểm tốt, nói ra cũng quá mất mặt đi?
Nghe xong lời này, Liễu Nhiên nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ khiếp sợ: “Thế này còn không đáng kiêu ngạo, anh không biết đây là lần đầu tiên em thi ngữ văn được 100 điểm à?”
Kha Viêm: “……” Vả mặt nhanh tựa như gió lốc.

=)))
Liễu Nhiên cũng không rối rắm vấn đề này lắm, nhìn thoáng qua trường trung học bên cạnh hỏi: “Mít Ướt đâu?”
Kha Viêm: “…… Hôm nay có học thêm.”
Liễu Nhiên đặt cho Liễu Văn một biệt danh là “Mít Ướt”.

Ngày đó, sau khi bị bắt nhuộm về tóc đen, hắn liền khóc đến ngập lụt cả thư phòng.

Cái bản lĩnh này nàng nhìn một lần là đủ rồi.
Từ đó về sau, lúc không thấy Liễu Văn, Liễu Nhiên thường thích hỏi một câu: Mít Ướt đâu?
Bởi vì Liễu Văn phải học thêm, hai người liền dắt tay đi về.
Trường học cách nhà cũng không xa, chỉ tốn có 10 phút đi bộ.
Hai người vừa đi vừa nói một ít chuyện thú vị trên lớp, thuận tiện kể một chút tình huống của Thượng Phàn Vũ.
Vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, liền thấy Bối Kim Long cầm cà phê từ một tiệm đi ra.
Ổng cũng thấy hai người, vẫy tay kêu: “Nhiên ca, nhìn chú này!!!”
Liễu Nhiên liền quay đầu sang một bên không thèm nhìn, Bối Kim Long: “……”
Nàng cũng làm như không quen biết người này, cùng Kha Viêm lạnh nhạt mà đi qua.
Người trên đường nghe thấy tên xã hội đen này kêu Nhiên ca, cũng tò mò nhìn khắp nơi, đánh chết đều không thể tưởng tượng được người được kêu chính là đứa bé vừa đi qua trước mặt bọn họ.

=))
Thấy Liễu Nhiên không để ý tới mình mà quay đầu đi thẳng, Bối Kim Long đứng ở đằng sau kêu: “Nhiên ca, có thích sữa chua vị xoài hôm trước đưa đến không?”
Nàng vẫn quay lưng về phía ổng mà đi, nhưng một bàn tay lại hướng ra đằng sau giơ lên ngón cái.
Bối Kim Long liền quay đầu nói với tên đàn em bên cạnh: “Thấy chưa, Nhiên ca để ý tao rồi này.”
Tên đàn em: “…… Long ca, con nhóc này là ai?”
Bối Kim Long cười đắc ý: “Là Nhiên ca chứ ai! Về sau thấy Nhiên ca phải cung kính chút, nói không chừng có khi cần nhờ đến.

Không thì tao sao có thể rảnh đến mức mua 2 thùng sữa chua chứ?”
Nghĩ đến chuyện này, ổng cười càng vui vẻ, tạo quan hệ với Nhiên ca thật dễ.

Nếu là người khác thì phải tốn tận mấy vạn, còn con bé thì chỉ cần thùng sữa chua 70 nguyên là được rồi.
Mà ở bên kia, hai người về đến nhà liền phát hiện tình cảnh bi thảm bên trong.
Liễu Nhiên cùng Kha Viêm nhìn nhau một cái, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nàng liền đứng trước cửa phòng khách hỏi Liễu Binh: “Ba ba, làm sao vậy?”
Ông nhanh chóng lắc đầu nói: “Ba không có việc gì đâu.”
Liễu Nhiên: “Vậy vì sao ba lại ngồi ở chỗ kia khuôn mặt ảm đạm?”
Liễu Binh nghe xong càng mất mát nói: “Không có chuyện gì, việc nhỏ thôi.”
Thu Lan Huyên đã làm xong đồ ăn, không thấy Liễu Văn cũng không thấy kì lạ, thằng bé cũng cuối cấp rồi, gần đây thường xuyên ở lại lớp học thêm.
Bởi vậy, bà chỉ kêu hai đứa nhỏ vào bàn ăn cơm, sau đó lại đi đến bên người Liễu Binh vỗ vỗ vai: “Tạm thời tìm không thấy cũng không sao, không cần vội đâu anh.”
Ông thở dài: “Anh không lo không tìm được việc, chỉ sợ là bọn họ không dám nhận anh.”
Như Bạch Yên Nhiên đã nói, nếu đây là sự trả thù của Thượng gia, thì tất cả việc này chỉ là mở đầu mà thôi.
Thế nên, dù Liễu Binh có hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc, là tấm gương sáng trong việc thành công lãnh đạo một tập thể, cũng thấy khá khó khăn.
Trong lòng Thu Lan Huyên cũng sầu lo, nhưng cả 2 đều không định để lộ trước mặt bọn trẻ, bởi vậy đều tạm thời làm như không có gì xảy ra, tươi cười ăn cơm như trước.
Ăn xong cơm tối, Kha Viêm nói phải về phòng làm bài tập, Liễu Nhiên cũng trở lại phòng của mình.

Một lát sau, cậu tới gõ cửa phòng của nàng.
Liễu Nhiên mở cửa đi ra ngoài, vợ chồng Liễu Binh đã trở về phòng, đại khái là vì chuyện xảy ra làm cho bọn họ cảm thấy hoang mang, tạm thời không có tâm tình xem TV ở phòng khách.
Liễu Nhiên chỉ là nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, trong lòng yên lặng nghĩ, hiện tại cùng kiếp trước đã không giống nhau.
Ba mẹ, một đời này, có con ở đây.
***
Sau khi nàng vào phòng Kha Viêm, cậu đem máy tính mở ra, đặt trước mặt Liễu Nhiên: “Chú bị sa thải rồi, anh vừa tiến vào diễn đàn công ty đó nhìn một chút, thông báo được treo đầu tiên.

Lý do là có một công nhân nói chú đoạt khách hàng của hắn, cho nên bẩm báo lên cấp trên.”
Nhưng mà cái lý do này thật sự không có tí thuyết phục nào, mọi người đều biết nguyên nhân không có đơn giản như vậy.

Lúc trước Liễu Binh thiếu tiền, chủ nợ đều cho người tới tận công ty quấy rối rồi, cũng có bị sa thải đâu?!
Tuy rằng nói như vậy không công bằng, nhưng mà cho dù Liễu Binh thật sự đoạt khách hàng của người khác, cũng tuyệt đối sẽ không bị bắt từ chức.
Liễu Nhiên đương nhiên biết, chuyện này có người nhúng tay, là ai á? Không cần nói cũng biết.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Thượng gia vẫn dùng cái chiêu trò cũ rích này.”
Kha Viêm cười cười, trong lòng không nhịn được phun tào: Này mất công ta cũng là trọng sinh, nếu không còn tưởng rằng mi bà cụ non già trước tuổi! Còn làm cái bộ dáng người trưởng thành? Chậc, người này cũng lộ quá nhiều dấu vết rồi, mi thật sự tin tưởng vững chắc thế giới này chỉ có một mình mi trọng sinh hả?
Phun tào thì phun tào, nhưng Kha Viêm cũng hoàn toàn không thích việc Thượng gia đã làm.

Đương nhiên, nếu một hai phải nói là Liễu Nhiên thả ra tin tức khiến Thượng gia cổ phiếu nhảy cầu ngã xuống trước, thì Thượng Phàn Vũ trợ giúp Bạch Yên Nhiên đối với những người khác mà nói cũng không công bằng.
Loại chuyện này, nói không rõ được, nhưng hành vi của Thượng Phàn Vũ lại thể hiện rất rõ ràng một điều: Hắn ta là tổng tài cao cao tại thượng, những người như Liễu gia thì chỉ như con kiến trên mặt đất, không được và cũng không có tư cách chống lại hắn.

Liễu Binh bị sa thải sẽ chỉ là một cái bắt đầu, sự chèn ép về sau, mới là để Liễu Nhiên và mình thấy.
“Nhóc chuẩn bị làm như thế nào?”
Liễu Nhiên nháy mắt to, vừa vô tội lại đáng yêu mà nói: “Lại cho bọn họ bốc hơi thêm 6 trăm triệu đi.”
Kha Viêm: “……” Làm cổ phiếu rớt xuống, dùng miệng nói mà được sao?
***
Thượng Phàn Vũ nhìn văn kiện được đưa tới trước mặt, bên trong đều là tư liệu của Liễu Binh và kết quả đã được xử lý.
Hắn ta liếc mắt một cái rồi không thèm nhìn nữa, ném qua một bên, hỏi người trước mặt: “Liễu gia có biết chuyện này là do tôi làm không?”
Người mặc đồ đen lạnh lùng cười, tự tin tràn đầy mà nói: “Cậu chủ cứ yên tâm, tôi làm việc vô cùng sạch sẽ, khẳng định không ai có thể biết được.”
Thượng Phàn Vũ giương mắt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh băng: “Tôi đâu có nói là muốn bảo mật thông tin?”
Người áo đen: “...” Làm chuyện xấu mà còn không cần bảo mật sao? Cậu chủ nhà mình từ lúc nào da mặt dày như vậy?:))
Thượng Phàn Vũ cười lạnh: “Lăn trở về thả ra tin tức, nói là tôi làm.”
Người áo đen vẻ mặt ngơ ngác gật đầu: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Thấy cậu chủ quả nhiên là muốn thả ra tin tức, anh ta cũng chỉ có thể lĩnh mệnh đi xuống.

Vừa đi vừa nghi hoặc, người làm chuyện xấu trốn đều không kịp, cậu chủ nhà mình sao lại vội vàng để người ta biết chứ?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng chuyện này cũng không nằm trong phạm vi anh ta có thể tò mò, bởi vậy, chỉ cung kính mà đóng cửa đi ra ngoài.
Bí thư sau lưng Thượng Phàn Vũ cũng không hiểu, liền hỏi: “Giám đốc, vì sao lại làm như vậy?” Làm chuyện xấu không giấu đi, còn khoe cho người bị hại biết, mưu đồ cái gì chứ?
Thượng Phàn Vũ đan hai bàn tay vào nhau, chống dưới cằm, lạnh lùng cười: “Một đứa bé còn dám ở trước mặt tôi lộ thân phận, tôi lại che che dấu dấu, không mất mặt sao?”
Bí thư chỉ có thể gật đầu, sau đó lại hỏi: “Kỳ thật cũng chưa chắc là đứa bé đó làm, hẳn là cha của con bé giật dây.”
Thượng Phàn Vũ không nói nữa, hắn ta đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn về nho nhỏ thế giới bên ngoài tấm kính pha lê.

Xe cộ bên ngoài như các hộp diêm lớn nhỏ khác nhau, con người dưới đó cũng tầm thường nhỏ yếu như lũ kiến, vậy mà cũng có một ngày, một con kiến bé xíu dám đứng ở trên đầu của hắn ta diễu võ giương oai, giọng khách át giọng chủ.
Thượng Phàn Vũ đương nhiên cũng không tin đây là chuyện mà đứa bé 6 tuổi có thể làm được.
Liễu Nhiên, 6 tuổi!
Khi hắn ta phát hiện đứa nhỏ này là người cung cấp chứng cứ xác thực tội danh của Bạch Yên Nhiên, Thượng Phàn Vũ cũng nghĩ rằng đứa bé còn quá nhỏ, hành vi của nó khẳng định là do cha mẹ giật dây.
Dù chỉ số thông minh có cao đến đâu mà không trải qua quá xã hội rèn luyện, không thể hiểu những việc này được.
Cho nên, hắn ta tin tưởng vững chắc Liễu Nhiên giống với Bạch Dực Cẩn, có trí tuệ vượt bậc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi hiểu biết của một đứa trẻ thôi.
Những toan tính loanh quanh lòng vòng của người lớn cũng không phải điều một đứa bé nên hiểu, cho dù những thiên tài đó lớn lên, cũng chỉ là đám người tẻ nhạt suốt ngày ru rú trong phòng nghiên cứu.

Cho dù thiên tài lớn lên, khả năng cũng là một người EQ cực thấp.
Lớn còn như vậy, huống chi lúc còn nhỏ.
Nhưng mà…… Nếu chuyện Bạch Yên Nhiên nói là sự thật.
Vậy thì đứa nhỏ này liền không chỉ có trí tuệ cao, thậm chí tâm cơ thủ đoạn đều không kém người lớn.
Thượng Phàn Vũ cười lạnh một tiếng, con bé này có lợi hại ra sao cũng chỉ là một đứa chưa trải sự đời, ếch ngồi đáy giếng.
Tự cao tự đại đến mức làm người buồn cười, làm chuyện xấu thế nhưng còn dám nói cho người bị hại.
Thượng Phàn Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng lạnh rồi ( raw hay convert đều ghi là "mùa đông sắp qua", nhưng mà mới chương trước ghi bối cảnh qua Tết luôn rồi, đông cái quái gì nữa nên toi sẽ sửa nha), không cho con bé chút giáo huấn thì nó còn không biết trời cao đất rộng.
Chuyện của Bạch Yên Nhiên Thượng gia có thể không thèm để ý, người như vậy còn lâu mới có cửa vào Thượng gia.

Nhưng mà Thượng gia trong khoảng thời gian này cùng kẻ thù đấu qua đấu lại, thị trường chứng khoán đột nhiên tổn thất 6 trăm triệu, tất nhiên số tiền phải bù vào cũng không ít.
Và rồi bọn họ biết nguyên nhân cổ phiếu rớt trầm trọng, là vì Liễu Nhiên đem tên và ảnh chụp của Thượng Phàn Vũ công bố ra ngoài.

Sau đó bắt đầu một loạt phản ứng dây chuyền, bao gồm kẻ thù trên thương trường quay đầu chèn ép.

Tuy rằng đám người đó cùng Liễu Nhiên không có quan hệ, nhưng nó là người khởi xướng tất cả mọi chuyện.

Là Liễu Nhiên đẩy Thượng gia vào một hoàn cảnh xấu hổ, là nó cung cấp cho kẻ thù của họ "thanh kiếm sắc bén" nhất ( là nhược điểm á).
Cho nên, dù Liễu Nhiên chỉ là đứa trẻ, Thượng gia cũng không có khả năng khoan dung rộng lượng đến mức không thèm so đo.

Một lần bốc hơi đến 6 trăm triệu a! Kể cả là gia tộc lớn cũng phải mất nhiều thời gian mới bù nổi số tiền này.
Thượng Phàn Vũ hắn muốn cho con bé đó biết ai là người đang chèn ép nó, nhưng lại không thể phản kháng được.

Khiến nó trả giá đắt vì hành vi của bản thân, hối hận cả đời.
***
Ngày hôm sau, Kha Viêm thấy 1 phong thư màu vàng đất trong hòm thư dưới lầu nhà mình.
Phong thư không có gắn tem, chỉ ghi tên người nhận: Liễu Nhiên.
Nàng đứng ở bên cạnh, thấy là gửi cho mình liền tò mò hỏi: “Thư gì vậy?”
Kha Viêm cầm thư xoay người dắt nàng đi về: “Chúng ta lên lầu xem đi!” Cậu cũng đoán được đại khái là ai gửi đến.
Thấy Kha Viêm muốn đi lên, Liễu Nhiên liền gật đầu đi theo.

Kết quả vừa vào nhà liền thấy "mây đen" trên đầu Liễu Binh và Thu Lan Huyên hình như càng lan rộng và đậm hơn.
Liễu Nhiên: “……”
Kha Viêm chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi xé phong thư ra, đưa mẩu giấy bên trong cho Liễu Nhiên.
Nàng tiếp nhận tờ giấy, mở ra chỉ thấy một dòng 7 chữ: Phản kích đến từ Thượng Phàn Vũ.
Liễu Nhiên: “……”
Kha Viêm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên bật cười: “Ấu trĩ.”
Liễu Nhiên lạnh lùng mà đem tờ giấy vo thành một cục: “Hắn ta muốn tìm chết sao?”
Kha Viêm liếc mắt nhìn nàng: “Định làm như thế nào?”
Liễu Nhiên: “Hắn dẫm một chân, chúng ta liền dẫm lại một chân.

Hắn không phải đụng tới ba em trước sao? Kéo ba hắn xuống luôn đi!”
Kha Viêm bị lời nói của nàng chọc cho cười to ra tiếng: “Nhóc chơi quá xấu rồi!” Từ ngày hôm qua, khi Liễu Nhiên kêu cậu bắt đầu thu thập nhược điểm của gia chủ Thượng gia, Kha Viêm cũng đã đoán được nàng muốn tung ra cái gì.
Vợ chồng Liễu gia ở phòng khách nghe được tiếng cười liền quay đầu lại nhìn lũ nhỏ, không thể hiểu được bọn họ cười cái gì.
Tối đó, Kha Viêm quả nhiên nhận được rất nhiều bưu kiện từ kinh đô.

Cậu mang đám tư liệu này cắt nối biên tập một chút, nhắm đúng 9 giờ tối mà phát ra.
Lúc này, đúng là khoảng thời gian nên ngủ mà chưa ai ngủ, đi làm thì cũng đã về nhà, đang ăn cơm vẫn có thể nhìn điện thoại.

Vào thời điểm dân mạng tập trung nhiều nhất, Kha Viêm thao tác trên máy tính, tung scandal.
Cậu có một kỹ năng độc đáo: biến tin tức bình thường thành hot search.
[ Lịch sử xuất quỹ xuất sắc ngoạn mục của chủ tịch tập đoàn Thượng thị.

]
Tin tức nóng thứ 2 trên thanh tìm kiếm, làm người thấy được tò mò nhấn vào.
Gia chủ Thượng gia - Thượng Dã Đế lên hot search lần đầu tiên vì ông ta cùng vợ mình - Tiết Minh Hương đi dạo phố bị người chụp được.


Tin tức được đăng lên vậy mà giúp cổ phiếu Thượng gia tăng thêm một chút.
Từ đó, các tin tức về vợ chồng Thượng gia tuy là vợ chồng già lại ân ái gắn bó, tình sâu như biển, mặn nồng như lúc mới yêu có khi sẽ đi lên hot search treo một khoảng thời gian.
Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, điều này phảng phất thành một loại thiết lập con người Thượng Dã Đế.

Ôn tồn lễ độ, thâm tình chuyên nhất, giàu có nhiều tiền, mỗi một cái nhãn đã đi sâu vào lòng người xem; cũng thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta.
Nhưng thực mau, hot search vả mặt liền đem lòng hư vinh của Thượng Dã Đế ma sát trên mặt đất.
So với Thượng Phàn Vũ, tai tiếng của Thượng Dã Đế - doanh nhân nổi tiếng có tầm ảnh hưởng lớn - nháy mắt khiến cho mọi người hứng thú.
Không xem không biết, xem xong nhảy dựng.
Bên trong có rất nhiều ảnh chụp.

Mỗi một tấm ảnh đều là cảnh Thượng Dã Đế vui vẻ cùng các cô gái.

Có ảnh ông ta ôm 2, 3 mỹ nữ ngồi ở trên sô pha quán bar, có tấm lại là ôm gái vào khách sạn, mấu chốt là...những người phụ nữ đều không giống nhau.

Tuy rằng bị che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự khác biệt.
Cái hot search này nháy mắt liền làm dấy lên nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Thượng Dã Đế và Tiết Minh Hương là cặp vợ chồng tiêu biểu nhất.

Ai cũng cho rằng có thể nhìn đến hình ảnh bọn họ bạch đầu giai lão, cho rằng trên thế giới này ai cũng có thể ly hôn, nhưng hai người này vẫn sẽ cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.
Một bộ phim có mở đầu tốt đẹp, có lẽ cũng sẽ có kết thúc tốt đẹp.

Kết quả, nửa đường nhảy ra bug, thiết lập nhân vật điên cuồng sụp đổ.
—— Ngọa tào ngọa tào ngọa tào, tôi đang nhìn thấy cái gì?
—— Má nó! Bà đây còn tưởng rằng các người là chân ái, kết quả vòng đi vòng lại 2 người là chân ái trên giường ha!
— Thật hạnh phúc! Một người ôm tận 3 em.
—– Trời ạ! Ổng cũng một bó tuổi rồi, ngủ nổi sao?
— Khẳng định lầu trên đang lái xe ( nói những câu mang ý đen tối, đồi trụy, XXOO), mị có chứng cứ.
—— Ngày mai thị trường chứng khoán của Thượng gia lại thảm rồi!
— Không thể đâu! Lần trước cổ phiếu rớt xuống là bởi vì Thượng Phàn Vũ tiếp tay cho tội phạm.

Cái này chỉ là ngoại tình thôi, ảnh hưởng không lớn bằng.
—— Lão Thượng mau ra đây giải thích! Ông cứ giải thích đi, để xem tôi có tin được hay không.
Trên mạng một mảnh trào phúng, hình tượng người đàn ông si tình chẳng qua là một trò đùa, bộ mặt thật lại là một lão già ham mê sắc dục khiến người ghê tởm.
Người như vậy, sao có thể thương yêu vợ được?
Trong nhà hồng kỳ không ngã, gia ngoại màu cờ phiêu phiêu.

Loại đàn ông này thường có bản tính gia trưởng, coi mình là nhất, cảm thấy đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường, cảm thấy đàn ông nhịn không được ngoại tình một chút cũng chẳng sao.
Người như vậy đối xử với vợ của mình, chắc chắn sẽ luôn đứng ở góc độ của một người đàn ông.

Cảm thấy làm vợ thì nên biết chờ đợi và thông cảm cho chồng.
Nhiều năm như vậy, lúc bọn họ treo lên cái mác vợ chồng ân ái, cũng không biết Thượng Dã Đế đã ngủ qua bao nhiêu người phụ nữ.
***
“Xóa cho ta, thêm tiền, kêu bọn họ lập tức cắt hết xuống.” Thượng Dã Đế thẹn quá hoá giận gầm lên.
Nhưng đây là bài viết có nhiều lượt share và bình luận nhất hot search, xoá mãi cũng không hết.

Không chỉ vậy, bình luận và lượt share còn không ngừng nhiều lên, có thể thấy tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Một việc đã dùng sự lừa gạt che lấp đến cùng, nhất định cũng phải chuẩn bị tâm lý đón nhận hậu quả.
Thượng Dã Đế chưa bao giờ nghĩ tới mình lòi nhanh như vậy, thật ra đây không phải lần đầu tiên, chẳng qua trước đó đều bị áp chế hết rồi.
Về sau cho dù có người nói: Ông ta là người sống buông thả, có đời tư hỗn loạn.
Thì phần lớn người cũng sẽ không tin tưởng lời phản ánh này, thậm chí còn cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng mà lần này đã khác rồi, hình ảnh rõ rành rành, người trong ảnh cũng đúng thật là Thượng Dã Đế.
Các đại cổ đông trong công ty sôi nổi gọi điện cho ông ta, Thượng Dã Đế bị tuyệt cảnh chèn ép, cũng mặc kệ là ai đã phát thông tin, trực tiếp lên mạng thanh minh.
"Không phải tôi, tôi không xằng bậy, ảnh là photoshop."
Nháy mắt, bài Weibo của ông ta bị đẩy lên trên cùng, thật giống như có bàn tay vô hình, trong chớp mắt giúp Thượng Dã Đế lên đỉnh hot search.
Còn thật sự có một ít người tin tưởng ông ta, cảm thấy người trong ảnh chắc là có vóc dáng giống.

Đã là ảnh cắt ghép thì đều sẽ từ không thành có thôi.
Đáng tiếc, Liễu Nhiên và Kha Viêm cũng không định chơi hú tim với bọn họ, vả mặt đến tựa như gió lốc, vừa nhanh vừa mạnh!
Weibo của ông ta phát ra còn chưa đến hai phút, Kha Viêm đã bình luận tiếp: “Nếu là video thì sao?”
Đồng thời tung ra một link video, bên dưới cũng không quên gắn kèm hình ảnh kích thích, là Thượng Dã Đế cùng một cô gái ôm ôm ấp ấp ở trên sô pha quán bar.
Thực mau, người nhấn vào link càng ngày càng nhiều.

Đoạn video là phần bối cảnh hoàn chỉnh của từng tấm ảnh phía trên, thậm chí có âm thanh trực tiếp.

Có đoạn là từ camera an ninh, có đoạn là do phóng viên quay.
Thượng Dã Đế thấy đám người bình luận sôi nổi lên, lập tức liền muốn xoá bình luận, lại phát hiện làm thế nào cũng không xoá được.
Ông ta thiếu chút nữa nôn ra một búng máu, vừa mới cắn răng đem máu nuốt ngược trở lại, liền thấy điện thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, chỉ 11 từ, nhưng ý muốn biểu đạt rất rõ ràng — Phản kích đến từ Liễu Nhiên.
Thượng Dã Đế: “……”.